Một tháng sau, người nào đó bắt đầu tà ác....Mặc Tử Hàn nhìn bộ dáng hung hăng càn quấy kia, lửa giận xông thẳng lên chín tầng mây.
Cái gì mà mua một tặng một? Còn tranh thủ vui mừng?
Loại chuyện này nếu mua một tặng một, anh căn bản là không thể nào mà vui vẻ nổi! Đáng ૮ɦếƭ, nếu không phải hiện tại anh người bị thương nặng không có biện pháp cầm nó, anh nhất định sẽ bắt lấy cổ áo sau cổ nó, trực tiếp cầm nó lên sau đó ném ra ngoài cửa.
" Mẹ, mau tới a, ba không ngủ, chúng ta ngủ, bởi vì cái gọi là.....*** một khắc đáng ngàn vàng, đêm dài đằng đẵng, để hai người tốt chúng ta... Từ từ... Hưởng thụ đêm tuyệt vời này đi!" Cậu cố ý chọn những câu chữ mập mờ không rõ để kích thích người nào đó, còn khiêu hai hàng lông mày, đắc ý nhìn ba cậu.
Tử Thất Thất mặc dù biết không khí bây giờ dấu diếm mùi thuốc nổ, nhưng, dù công dù tư, cô cũng sẽ chọn đứng ở bên con trai bảo bối của cô.
"Được!" Cô nói xong liền nằm ở bên trái của cậu, hai người ôm ấp lấy lẫn nhau, nhắm hai mắt lại, giả bộ ngủ.
Mặc Tử Hàn hung hăng trừng trừng hai người bọn họ.
Rõ ràng cái giường này chính là của anh, hiện tại cư nhiên bị hai người bọn họ chiếm cứ hai phần ba? Chẳng lẽ bọn họ cũng không nhớ anh là bệnh nhân sao? Hơn nữa Tử Thất Thất mới vừa không phải còn nói muốn đút cơm cho anh sao? Như thế nào hiện tại lại đi ngủ?
Hai mẹ con người này là đang cố ý chọc giận anh sao?
Đáng ૮ɦếƭ!
Cơn giận đã tràn ngập toàn thân nhưng..... Nhìn khuôn mặt hai mẹ con bọn họ ngủ, hắn lại không đành lòng đánh thức bọn họ.
Đây chính là người một nhà sao?
Ba, mẹ, còn có con, ba người cùng nhau ngủ ở trên một cái giường, đây là một chuyện bình thường nhất thường xuyên phát sinh của người nhà sao? Nhưng là, trong đời anh cũng là lần đầu tiên gặp, anh chưa từng gặp qua mẹ của mình, mà ba mình cho tới bây giờ cũng không có yêu thương anh giống như Tử Thất Thất yêu thương Mặc Thiên Tân, loại cảm giác ấm áp của gia đình này toàn bộ đều là Tử Thất Thất cho anh cảm nhận được, là cô gái này cho anh biết, trên thế giới này, anh cũng không phải chỉ có vô tận bóng tối, cũng sẽ có một chút ánh sáng như vậy, còn có hạnh phúc.
Bỗng nhiên khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, sau đó nằm ở phía bên phải Mặc Thiên Tân, ba người cùng nhau ngủ chung ở trên giường, hơi có vẻ chen chúc nhưng càng thêm ấm áp.
Ngoài cửa
Hổ Phách thẳng tắp đứng ở cửa, nghe âm thanh ồn ào trong phòng bệnh cho đến khi bên trong im ắng không có bất kỳ thanh âm nào truyền tới, khóe miệng của hắn bất giác gợi lên nhàn nhạt ý cười.
Đi theo điện hạ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy anh giống một tiểu hài tử ồn ào, hơn nữa cũng là lần đầu tiên thấy anh vui vẻ như vậy, xem ra, không lâu nữa, trong tổ chức sắp có chuyện vui rồi.
※※※
Sáng sớm
Mặt trời từ từ mọc lên từ phương đông, ánh sáng vàng rực phân tán khắp nơi.
Tư thế ngủ của Mặc Thiên Tân vô cùng khó coi nằm ở bên giường, đột nhiên miễn cưỡng xoay người một cái, "Bịch" một tiếng, nặng nề hôn môi với mặt đất.
"A.... Đau quá! Đau ૮ɦếƭ ta!" Cậu vừa vịn giường đứng lên, vừa mở cặp mắt to đen nhánh ra.
Đột nhiên thanh tỉnh, trừng lớn hai mắt nhìn một nam một nữ nằm ở trên giường.
Đây là có chuyện gì? Cậu rõ ràng thanh thanh sở sở nhớ kỹ cậu là ngủ ở giữa hai người bọn họ nha? Chính là tại sao vừa cảm giác, cậu ngủ ở bên giường, còn rớt xuống giường, mà mẹ lại ngủ ở trong иgự¢ ba, thân mật cùng ba áp vào nhau, hơn nữa hai sắc trảo kia của ba, tại sao muốn ôm chặt mẹ như vậy?
Hắn tức giận cau chặt mày, bò lên giường.
Dùng sức đi đến kéo tay Mặc Tử Hàn, muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng....
"Mặc.... Mặc...Tử.... Hàn....."
Tử Thất Thất bỗng nhiên líu ríu lên tiếng, trên mặt lộ vẻ tràn đầy tươi cười, tựa như cả người đều đắm chìm trong mộng đẹp hạnh phúc, mà không cần tận lực đi suy đoán cũng biết trong mộng đẹp nhất định có Mặc Tử Hàn người này.
Đột nhiên, Mặc Thiên Tân buông lỏng tay Mặc Tử Hàn ra, nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Tử Thất Thất.
Không biết là đã bao nhiêu năm, mỗi khi mẹ ngủ say cũng sẽ bất giác nỉ non tên ba, nhưng là bản thân mẹ giống như hoàn toàn không biết chuyện này, có lẽ đây chính là tiềm thức quấy phá, nhưng lại bại lộ tâm đích thực của mẹ đã cố che dấu.
Khóe miệng giơ lên, nhìn khuôn mặt hai người bọn họ ngủ, một suất, một mỹ, căn bản chính là tuyệt phối trời sinh, cho nên trái tim cậu tha thứ bọn họ một lần, lần này thì yên lặng rời khỏi, bất quá.
Cậu bỗng nhiên tới gần sát bên tai Mặc Tử Hàn, nhỏ giọng nói với anh, "Ba, ba nhất định phải nhớ kỹ, nếu ba lại làm cho mẹ khóc thì con nhất định sẽ mang theo mẹ đào tẩu.... Cho nên ba tốt hơn đối đãi tốt với mẹ, hàng vạn hàng nghìn.... Đừng làm cho con phải nhìn thấy nước mắt mẹ nữa....."
Nói xong, cậu ngay lập tức đứng thẳng lên, nhảy xuống giường, đi ra khỏi phòng.
"Két!"
Ngay khi cửa phòng đóng lại, hai mắt Mặc Tử Hàn đột nhiên mở ra.
Mới vừa nãy là nó cảnh cáo anh sao? Nó đã sớm nhìn ra anh đã tỉnh sao?
Vốn đang cho là nó lại sẽ chơi trò đùa quái đản nào, bất quá không nghĩ tới nó dĩ nhiên cũng lặng lẽ rời đi như vậy, bất quá, vừa mới Tử Thất Thất nói mê nó cũng nghe đến sao? Nó tựa hồ chính là nghe được cô ấy nói mê cho nên mới dừng tay, hơn nữa cũng không có lộ ra kinh ngạc, chẳng lẽ là thường thấy chuyện như vậy? Lẽ nào thật cùng suy đoán của anh giống nhau, bảy năm này Tử Thất Thất lúc ngủ đều nỉ non tên của anh?
Như vậy.... nó biết nguyên nhân sao?
Bất quá, nó mới vừa cảnh cáo anh lời kia, hình như nói cái từ "nữa".
"Ba, ba nhất định phải nhớ kỹ, nếu ba lại làm cho mẹ khóc thì con nhất định sẽ mang theo mẹ đào tẩu..... Cho nên ba tốt hơn là đối đãi tốt với mẹ, hàng vạn hàng nghìn..... Đừng làm cho con phải nhìn nước mắt mẹ nữa...."
Từ "nữa" này của nó là có ý gì?
Nó nói khóc, chỉ là một lần kia?
Cảm giác tựa hồ anh không biết ý nghĩa....
Bất quá!
Đột nhiên hai cánh tay anh ôm Tử Thất Thất khẽ dùng sức, đem thân thể cô dán càng chặt vào mình, sau đó lại nhắm mắt.
Tuy rằng anh cảm thấy nước mắt của cô rất đẹp, nhưng mà, anh cũng không muốn phải nhìn cô khóc nữa.
Trong cuộc đời này hãy để anh nếm thử cảm giác yêu một người đi.
"Tử Thất Thất.... Từ nay về sau, anh sẽ không lại để em rời xa anh... Tuyệt đối....."
.........
Ngoài cửa phòng bệnh
Mặc Thiên Tân mới vừa đi ra cửa phòng bệnh liền thấy Hổ Phách đứng ở đó.
Trong nháy mắt, sắc mặt Mặc Thiên Tân liền trở nên vô cùng khó coi, hơn nữa cả người lúng túng cũng bắt đầu câu thúc. Chỉ cần vừa nghĩ tới tối hôm qua tại khách sạn, cậu liền..... cậu liền muốn tìm một cái lỗ chui vào.
"Này, tôi cảnh cáo chú, không được đem chuyện tình ngày hôm qua nói cho bất kỳ ai!" Cậu đột nhiên nhìn chằm chằm Hổ Phách.
Hổ Phách không khỏi có chút nghi hoặc, "Cậu nói chuyện.... Là cái kia?" Là ở khách sạn? Hay là ở bệnh viện?
Tối qua tựa hồ đã xảy ra rất nhiều chuyện.....
"Chú..... Chú.... Chú đừng nói chú không biết!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Thiên Tân vừa hồng vừa xấu hổ.
"Tiểu thiếu gia, tôi thật sự không rõ cậu nói là chuyện nào, có thể hay không xin cậu nói rõ ràng cho tôi biết, như vậy tôi mới có thể xem xét có đồng ý cậu hay không, nếu cậu muốn tôi giữ bí mật tất cả những chuyện tối qua, vậy thì.... Tôi sẽ nghe theo mệnh lệnh của cậu!"
"Cái gì?" Mặc Thiên Tân tức giận.
Hắn là cố ý, hắn nhất định là cố ý, giả thật đúng là giống, biểu diễn thật là tốt.... Lần này coi như cậu gặp đối thủ, người này một trăm phần trăm là cố ý khoét lấy chỗ đau của cậu, cười nhạo cậu.
Người đàn ông này ghê tởm!
Mặc Thiên Tân hận nghiến răng nhưng lại không cách nào cãi lại.
Nhưng là Hổ Phách hắn đích thực không rõ ràng lắm cậu ta nói là chuyện gì? Anh chỉ là một người rất cứng nhắc, một người đàn ông thành thật chính trực.
" Được rồi, vậy liền đem mọi chuyện cần thiết tối qua giữ bí mật, nhưng nếu chú dám tiết lộ một chữ, vậy thì....." Cậu đột nhiên cười tà, thần thần bí bí nói, "Phải đem một vật trên người chú cho tôi!"
"Thứ ở trên người?" Hổ Phách nghi hoặc.
"Đúng vậy, phạm vi này chính là rất lớn, có lẽ là đồ đeo trên người chú, tỷ như quần áo, tỷ như tiền, vân vân.... Nhưng có thể là đồ thân (bộ phận cơ thể) gì đó của bản thân, tỷ như con mắt, tỷ như иộι тạиg, tỷ như....." Thanh âm Mặc Thiên Tân đột nhiên dừng lại, hai mắt nhìn dưới phần eo hắn, bộ vị khác chân trở lên, nói, "Tóm lại, chú hiểu chưa?"
Trên trán Hổ Phách rõ ràng ẩn ẩn chảy ra mồ hôi lạnh.
Thật không hổ là con trai điện hạ, làm việc lại ác như vậy, hơn nữa trình độ nụ cười tà ác kia cũng tựa hồ cho hắn thấy được điện hạ lúc tuổi còn trẻ.
Sống lưng rét run, nhưng lại không thể không trả lời, nói "Vâng, tôi biết!"
Mặc Thiên Tân vẻ mặt hài lòng gật đầu, còn vươn cánh tay nhỏ bé mập mạp của mình vỗ vỗ cánh tay anh ta, ông cụ non nói, "Chú yên tâm đi, chỉ cần chú không nói ra, thân thể chú sẽ bình yên vô sự, đừng lo lắng, trông nom tốt miệng của chú, hết thảy đều sẽ bình an, thế giới vĩnh viễn hòa bình....."
Hổ Phách đổ mồ hôi!
Vì sao anh có loại cảm giác bị người đùa bỡn bên trong cái vỗ tay?
※※※
Một tháng sau
Ra viện
Rốt cục Mặc Tử Hàn chờ đến ngày này, suốt một tháng nhẫn nại, ý nghĩ nào đó bị hắn đè ép rất nhiều, như vậy.... Tối nay, hắn phải như thế nào vượt qua chứ?
A.....
Người nào đó cười tà ở trong lòng!