Anh không phải muốn em thiết kế lễ phục cho anh ư? Đưa em tới đây làm gì?” Mộc Tiểu Thụ hoài nghi, từ trong cửa xe nhìn ra ra bên ngoài, trước mắt rõ ràng là một siêu thị mua sắm to lớn.
“Dù sao cũng phải ăn cơm trước.” Kì Tấn Khiêm tháo dây an toàn ra, thuận tiện nghiêng người tháo dây an toàn của Mộc Tiểu Thụ.
Cô vẫn không hiểu: “Chúng ta đến đây ăn cơm hả? Ở đây có quán ăn sao?” Không phải chứ.
Anh nở nụ cười: “Ai nói chúng ta đến đây ăn cơm? Chúng ta tự mình ra tay, ăn uống thỏa thuê.”
Ơ? Cô há hốc mồm, ý anh là tự mua nguyên liệu về nấu ăn?
Cô theo anh xuống xe, ôm cánh tay anh, cười tinh nghịch: “Tự nấu ăn à, thế thì nên để ai nấu nhỉ?”
Anh liếc cô một cái: “Em nói đi?”
Cô làm như phiền não, suy nghĩ rồi đáp: “Người nào đó hiện tại đang theo đuổi em, làm gì có đạo lý người được theo đuổi nấu ăn cho người theo đuổi chứ?”
Có điều cô lập tức nói tiếp: “Đáng tiếc, cái người theo đuổi kia trù nghệ kém lắm, hình như chỉ biết nấu bốn loại món ăn.”
“Thế nên?” Anh nhướn mày.
Mặt mày cô tươi tắn: “Đương nhiên vẫn là anh nấu rồi. Anh làm gì em ăn nấy.”
Anh buồn cười: “Anh làm gì em ăn nấy, cái này là tự em nói đó.”
Cô mau chóng bổ sung: “Anh dám nấu dở hả?”
“Có dở hay không, cũng chẳng thể dựa vào lời anh.” Anh cong khóe môi.
Vào lúc chập tối, bên trong siêu thị vắng vẻ. Kì Tấn Khiêm một tay đẩy xe đẩy, một tay nắm lấy tay Mộc Tiểu Thụ.
“Anh xem, đằng kia có hàng khuyến mãi, chúng ta qua đó xem thử nhé?” Mộc Tiểu Thụ kéo tay Kì Tấn Khiêm.
Kì Tấn Khiêm bất đắc dĩ: “Mấy thứ đó đâu có thiếu, mua về làm gì?”
“Làm sao chắc chắn không dùng tới? Tích trữ chút đồ cũng không phải chuyện xấu.” Mộc Tiểu Thụ không khỏi phân bua đi sang khu hàng khuyến mãi.
Kì Tấn Khiêm hết cách, chỉ là mua chút thức ăn đơn giản, trên đường lại bị cô kéo rẽ vào vô số hướng. Giờ phút này, trong xe đẩy chất đầy bàn chải đánh răng sữa tắm trái cây, lại không có chút đồ ăn.
Cái tật thích hàng khuyến mãi hình thành hồi nào nhỉ? Anh không nhớ trước đây cô có thói quen như vậy. Lẽ nào là vì khi ở Hồng Kông cuộc sống quá túng thiếu? Cũng không đúng, mấy năm cô đi học, anh nghĩ cách gửi sang không ít tiền tới chỗ cô, theo lý thì không nên lo lắng việc ăn ở, cuộc sống đầy đủ.
Bên phía khu hàng khuyến mãi đều là chăn mền cùng với đồ ngủ giảm giá. Giờ này khách hàng rất ít, bên trong khu hàng khuyến mãi chỉ có Mộc Tiểu Thụ và Kì Tấn Khiêm.
Kì Tấn Khiêm trông thấy Mộc Tiểu Thụ đầy hăng hái chọn lựa khăn tắm, anh buồn cười hỏi: “Em thích mua hàng khuyến mãi hồi nào thế?”
Cô chọn lựa rất nghiêm túc, cất tiếng: “Bởi vì em phải làm một người vợ hiền cần kiệm chăm lo việc nhà.”
Anh hiểu ra. Bây giờ đã biết thân là Kì phu nhân rồi, chuyện tốt.
Thế là anh cũng hào hứng theo, vừa ôm eo cô vừa hỏi: “Em nói xem trong nhà nên dùng loại ra giường nào mới tốt?”
Cô rốt cuộc lựa ra hai chiếc khăn tắm, một cái màu hồng nhạt, một cái màu nâu sẫm, bỏ một lượt vào trong xe đẩy: “Đương nhiên là loại vải cotton nguyên chất. Màu sắc đơn giản một chút, đừng quá sặc sỡ.”
Anh gật đầu, rồi chỉ vào chiếc khăn màu nâu sẫm trong xe đẩy: “Cái này mua cho anh à?”
Cô ngẩn ra, tiện tay lấy một cái cho anh, còn chưa hỏi anh có muốn hay không. Thế là cô hỏi ngay: “Quên mất hỏi anh có muốn không, nếu anh không thích, còn có màu khác nữa…”
Anh đáp: “Muốn. Thứ em chọn, anh đều thích cả.”
Qua loa như vậy? Cô trợn mắt.
Cô nhân viên bán hàng ở một bên tiến lại gần: “Vị tiên sinh này, hôm nay đồ ngủ của tiệm chúng tôi giảm giá đặc biệt, anh có muốn chọn một cái cho vợ anh không?”
Câu nói này khiến Mộc Tiểu Thụ đỏ mặt ngay tức khắc, cô vừa muốn biện bạch, lại bị Kì Tấn Khiêm giành nói trước: “Có những kiểu nào?”
Mộc Tiểu Thụ quay đầu trừng mắt nhìn anh, anh lại làm như không thấy.
Cô nhân viên nhiệt tình chỉ vào phía trong: “Đồ ngủ ở phía ngoài chất lượng khá bình thường, nhưng đồ ngủ ở bên trong cho dù là chất lượng hay thiết kế đều không thua bất cứ nhãn hiệu lớn nào, chúng tôi vừa mới ra mắt đồ ngủ đôi nữa, anh có muốn đi vào xem thử không?”
Mộc Tiểu Thụ còn chưa kịp cất tiếng thì đã bị Kì Tấn Khiêm kéo vào bên trong. Lý do của anh rất đường hoàng: “Đúng lúc anh thiếu một bộ đồ ngủ, em vào giúp anh chọn một cái.”
Quần áo bên trong quả thật tốt hơn ở phía ngoài nhiều, nhưng mà tại sao ngoài đồ ngủ nguyên bộ ra thì còn có một tường đầy áo lót phụ nữ hả?
Không chỉ vậy, trên tường còn treo bảng quảng cáo áo lót thu hút khách hàng: yêu cô ấy, thì hãy để cô ấy mặc René Rofé.
Lỗ tai Mộc Tiểu Thụ đỏ chót, không dám nhìn Kì Tấn Khiêm ở bên cạnh.
Kì Tấn Khiêm ngược lại rất tự nhiên, anh gọi cô: “Qua đây, giúp anh chọn một cái.”
Mộc Tiểu Thụ tỏ vẻ điềm tĩnh đi qua, làm như nghiêm túc chọn lựa đồ ngủ kiểu nam.
“Em có muốn đồ ngủ đôi không?” Bên tai là giọng nói mang theo ý cười của Kì Tấn Khiêm.
Mộc Tiểu Thụ vội đáp: “Em không thiếu đồ ngủ, chọn cho anh…là được rồi.” Dứt lời, cô gia tăng tốc độ chọn lựa. Thế nhưng những bộ đồ ngủ này không hề thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, một là chất liệu không thoải mái, hai là màu sắc quá sặc sỡ, không thì là kiểu dáng lỗi thời. Chọn chọn lựa lựa lại chẳng có cái nào thích hợp.
Cô nhân viên đứng bên cạnh hồi lâu, dời tầm mắt về phía Kì Tấn Khiêm trông có vẻ khá ôn hòa: “Tiên sinh, anh có muốn chọn một bộ nội y cho vợ anh không? Nếu mua thêm nội y cùng đồ ngủ thì sẽ được giảm giá nhiều hơn nữa.”
Bàn tay Mộc Tiểu Thụ đang gạt đồ ngủ chợt run rẩy. Cô nhân viên bán hàng này, cô có thể đi chỗ khác không?
Kì Tấn Khiêm sờ cằm, lại thật sự đi về phía treo nội y.
Mộc Tiểu Thụ vươn tay với lấy khoảng không, cô chỉ đành thấp giọng gọi anh: “Này, em em em không thiếu cái đó…”
Kì Tấn Khiêm quay đầu nhìn cô một cái, nói: “Anh chưa từng tặng loại quà thế này cho em, hiếm khi hôm nay có cơ hội, chọn một cái đi.”
Cái gì mà loại quà này quà kia, cô làm gì dám.
“Em đã giúp anh chọn đồ ngủ, vậy anh giúp em chọn nội y.” Anh nói với vẻ đương nhiên.
Cô ghé sát tai anh, cắn răng nói: “Sao anh không hỏi yêu cầu của em?!”
Anh thản nhiên đáp: “Cái này đâu chỉ theo yêu cầu của một mình em.”
Cô ngẩn ra, hồi lâu sau mới có phản ứng. Lỗ tai đỏ chót trong chớp mắt lan sang hai gò má, cô rốt cuộc nói không nên lời.
Mộc Tiểu Thụ ngượng ngùng trông thấy anh chọn được một cái, cô gục đầu, như sắp muốn chôn vùi trong đống đồ ngủ. Bên tai lại nghe anh nói kích cỡ của cô cho cô nhân viên bán hàng. Thế mà lại chính xác.
Cô rít một tiếng, sau đó hoàn toàn im bặt.
“Em lựa xong chưa?” Anh cầm theo túi giấy xinh đẹp, nhướn mày nhìn cô.
“Xong rồi xong rồi, cái này đi!” Cô tiện tay moi lên một bộ đồ ngủ đưa cho cô nhân viên.
Thế nhưng, khi cô nhìn thấy rõ ràng kiểu dáng của bộ đồ ngủ kia, cô hận không thể đào hố chui xuống. Bộ đồ ngủ kiểu áo khoác dài màu kem có vạt áo để mở, cổ áo mở ra rất rộng. Quan trọng nhất là, trước иgự¢ bộ đồ không có khuyu áo, chỉ dựa vào một chiếc dây lưng bên hông buộc lại hai vạt áo.
Có thể tưởng tượng được, Kì tiên sinh mặc bộ đồ ngủ này sẽ gợi cảm biết bao.
“Chao ôi, ánh mắt phu nhân quả thật tốt ghê, điểm đặc sắc của bộ đồ này ngay chỗ…” Hai mắt cô nhân viên phát sáng.
Mộc Tiểu Thụ vội lên tiếng: “Mau đóng gói giúp tôi, tôi có việc quan trọng không thể chậm trễ.” Lời vừa thốt ra cô cảm thấy không ổn, có chuyện gì quan trọng mà phải gấp gáp như vậy? Hay là sau khi lựa xong bộ đồ ngủ gợi cảm như vậy…
Cô nhân viên tỏ vẻ hiểu chuyện: “Vâng vâng, tôi lập tức đóng gói cho hai vị.”
Kì Tấn Khiêm đầy thích thú nhìn Mộc Tiểu Thụ mất tự nhiên, anh bỗng nhiên mỉm cười.
“Anh cười cái gì?!” Mộc Tiểu Thụ thẹn quá hóa giận.
Kì Tấn Khiêm cười càng sâu hơn: “Anh chỉ cảm thấy, thực ra hàng khuyến mãi cũng không tệ.”
Cho đến khi tới khu thực phẩm, khuôn mặt đỏ rần của Mộc Tiểu Thụ còn chưa mất sạch.
Kì Tấn Khiêm ôm eo cô, tâm trạng rất tốt: “Em muốn ăn gì?” Anh lấy một vỉ thịt bò tươi, lại chọn thêm vài loại rau củ, nhưng người bên cạnh lại chẳng chọn gì, trông uể oải chán nản.
Mộc Tiểu Thụ vùi đầu vào cánh tay anh: “Anh quyết định là được rồi, hãy để mình em yên tĩnh một chút…” Mất mặt quá mà.
Kì Tấn Khiêm cảm thấy buồn cười: “Sao tâm trạng lại không tốt? Nói ra cho anh vui nào.”
Còn có ai tệ hơn người nào không hả? Mộc Tiểu Thụ trợn tròn đôi mắt đen nhánh: “Trừ điểm!”
Kì Tấn Khiêm không đồng ý: “Đã mua quà nội y cho em, còn bị trừ điểm là sao?”
“Không được nhắc nữa không được nhắc nữa!” Mộc Tiểu Thụ sụp đổ.
Kì Tấn Khiêm rốt cuộc không nhịn được mà cười ra tiếng.
Khi hai người trở về căn biệt thự nhỏ của Kì Tấn Khiêm thì trời đã tối hẳn.
Mộc Tiểu Thụ đuổi Kì tiên sinh vào phòng bếp, còn mình thì trốn vào phòng ngủ, định lén tháo mở “món quà thân mật” anh mua cho cô.
Kì tiên sinh rốt cuộc thích kiểu dáng gì đây? Cô hơi đỏ mặt.
Không phải là…kiểu hoa văn da báo chứ.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chính cô khiến mình hoảng hốt.
Không không không.
Rốt cuộc cô nhịn không được mà mở hộp ra.
Là kiểu áo иgự¢ đơn giản, phần đáy màu vàng nhạt, ở trước иgự¢ khâu một hạt trân châu màu vàng nhạt.
Đầu ngón tay cô lướt qua, chất liệu mềm mại, còn chưa mặc vào người thì đã biết chiếc áo иgự¢ này thoải mái biết bao.
Đột nhiên, cánh cửa phòng ngủ truyền đến tiếng khóa cửa xoay.
Mộc Tiểu Thụ giật mình, mau chóng giấu áo иgự¢ vào trong chăn.
Giây tiếp theo, Kì Tấn Khiêm đeo tạp dề từ cạnh cửa ló nửa người vào. Anh trông thấy Mộc Tiểu Thụ ngồi dưới đất, hơi kinh ngạc: “Em ngồi dưới đất làm gì?”
Mộc Tiểu Thụ lắc đầu như trống bỏi: “Không có gì không có gì.”
Kì Tấn Khiêm nhướn mày, cho dù thật sự không có gì thì cũng giống như có gì.
“Tới phòng bếp giúp anh nào.” Anh bình thản nói một câu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nói: “Được được, em qua ngay đây.”
Anh đóng cửa rời đi.
Cô đoán anh đã đến phòng bếp mới vươn tay lấy ra áo иgự¢ trong chăn.
Không đợi cô có hành động tiếp theo, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Cô hô lên một tiếng, trừng mắt nhìn đầu sỏ cạnh cửa: “Anh làm gì thế hả?”
Anh nhướn mày: “Vậy còn em, đang làm gì đó?”
Cô vội vàng đứng lên, hấp tấp nhảy qua bên cạnh anh, nhón chân hôn lên má anh: “Đi đi đi, em tới giúp anh đây.” Đồng thời bàn chân cô dùng lực, đóng ầm cánh cửa phòng ngủ, hoàn toàn ngăn cách anh với phòng ngủ.
Anh hơi kinh ngạc nhìn thấy cô bất ngờ âu yếm, có điều anh mau chóng đi theo tình cảnh, khóa cô ở giữa cánh tay anh tại vách tường.
Con mồi đã chui đầu vào lưới, đâu có lý nào để chạy thoát?
Lúc này cô mới nhận ra điểm bất thường: “Này này, em nghe tiếng nước còn chảy trong phòng bếp đó.”
Anh nhìn thẳng mắt cô, đôi mắt màu xanh trở nên sâu thẫm: “Anh không có nấu nước.”
Ơ? Cô đành phải bày ra lý do khác: “Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm được không?”
Anh không tỏ rõ ý kiến: “Em cho anh ăn no trước, sau đó ăn cơm cũng không muộn.”
Cái gì cái gì? Cô còn chưa phản ứng thì đã bị ςướק đi hô hấp. Nụ hôn lúc này đặc biệt mãnh liệt, toàn thân cô dính trên người anh, chỉ đành ôm anh chặt hơn để tìm kiếm điểm tựa cho cơ thể.
Nụ hôn vừa chấm dứt, màu mắt anh lại càng sâu đậm hơn. Cô loáng thoáng ngửi được mùi vị nguy hiểm, mau chóng giãy dụa.
Lúc này, anh không ngăn cản cô.
“Cơm đã nấu xong rồi, rửa tay rồi vào ăn.” Anh thản nhiên nói.
Cô như nhận được đại xá, ngay cả dép cũng không cần, để chân không chạy vào phòng bếp.
Sau đó, bên phía phòng bếp truyền sang tiếng hô to của cô: “Trời ơi, anh học nấu ăn hồi nào vậy? A…ngon lắm! Cộng thêm mười điểm! Không, thêm mười lăm điểm! Ngon quá trời!”
Cạnh tường, Kì Tấn Khiêm lại chẳng nghe vào lời khen nào của cô. Anh đau đầu day day huyệt thái dương, chỉ đành cười khổ.
Cái đuôi nhỏ này chỉ biết châm lửa lại không biết dập lửa.