Gần đây, trường cao trung phụ thuộc đại học K có hơi nhiều tin tức, ví dụ như bạch mã hoàng tử và hắc mã hoàng tử của trường đồng thời hiện thân tại đài phát thanh, cổ động cho một vận động viên nữ chạy đường dài trông như rơm rạ; ví dụ như một vận động viên nam nào đó của khoa Văn trong khi thi ném tạ, không biết vì khẩn trương hay là thói quen lại ném tạ trúng ngay trọng tài; ví dụ như thánh học Trình Dực Dương của khoa Lý dùng điểm cao nhất đại diện Trung Quốc tham dự vòng chung kết của cuộc thi IACT; ví dụ như một thiếu niên tốt chất phác trầm lặng thất tình.
Mộc Tiểu Thụ luôn không để ý đến tin tức thời sự, nhưng lúc này cô lại rất chú trọng tin tức cuối cùng.
Thái Hòa thất tình.
Người đầu tiên phát hiện chuyện này là Trần Tổ Bình. Cậu ta thừa dịp lúc Thái Hòa không ở chỗ ngồi mà tỏ vẻ nghiêm túc đưa bức thư nặc danh cho Mộc Tiểu Thụ. Mộc Tiểu Thụ vừa đọc câu đầu tiên liền run rẩy: “Hoa Nhi, cậu viết thư tình cho tôi hả? Tôi thấy lời văn của cậu không tồi đâu, tại sao lúc ở đại hội thể dục thể thao lại viết thê thảm như vậy hả? Còn nữa cậu cũng biết chữ mình xấu cho nên đánh máy bức thư cho đẹp, không tệ nha…”
Khuôn mặt Trần Tổ Bình co giật: “Cậu đang sỉ nhục ánh mắt của tôi ư? Tôi chính mắt nhìn thấy Thái Hòa đưa bức thư này cho một nữ sinh ở lớp bên cạnh, sau đó cô gái này lại trả nó về.”
Cây 乃út chì 2B trong tay Mộc Tiểu Thụ rớt xuống đất. Lượng tin tức trong lời nói Trần Tổ Bình quá nhiều, cô nhất thời không thể tiếp nhận. Ý cậu ta là, người ngốc tự nhiên như Thái Hòa cũng biết nghĩ đến chuyện trai gái sao? Hơn nữa cậu thiếu niên này thật vất vả mới thông suốt lại bị từ chối một cách nhẫn tâm?
Thật đáng giận, ai dám cả gan từ chối Thái Tiểu Hòa dịu dàng đáng yêu! Mộc Tiểu Thụ đập bàn, quát lên: “Là nữ sinh nào không có mắt hả, dám từ chối Thái Tiểu Hòa? Đi, chúng ta đi đòi lại công bằng cho Thái Tiểu Hòa!”
Trần Tổ Bình ra sức gật đầu: “Đúng vậy! Ngải Uyển Lương kia không biết tốt xấu gì cả!”
“Đúng vậy…Ngải…khoan đã, cậu nói là Ngải Uyển Lương ở lớp bên cạnh?” Động tác quyết liệt của Mộc Tiểu Thụ khựng lại giữa không trung.
“Đúng vậy.” Trần Tổ Bình dùng đôi mắt vô tội nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Thụ.
Ngải Uyển Lương, mỹ nữ Giang Nam điển hình. Khác với cái đẹp của Cao Linh, cái đẹp của Ngải Uyển Lương tinh xảo tựa như cây liễu rủ cành ở ven hồ đầu xuân, chỉ cần ngoảnh đầu mỉm cười, ngay cả Mộc Tiểu Thụ cũng say mê.
Thái Hòa, cái tên ngốc tự nhiên đã thông suốt này tại sao lại chọn một mỹ nữ thượng đẳng như vậy để làm đối tượng thử nước hả? Khả năng bị từ chối là hai trăm phần trăm rồi.
Trong lòng Mộc Tiểu Thụ chảy máu, điều này khiến cô và Trần Tổ Bình rất khó làm việc. Có điều đã là bạn bè, cho dù là đệ nhất mỹ nhân thiên triều, bọn họ cũng phải đòi lại công bằng cho Thái Hòa!
Cao Linh liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Thụ và Trần Tổ Bình kích động: “Các cậu có nên trưng cầu ý kiến của Thái Hòa một chút không?”
“Đương nhiên không cần!” Mộc Tiểu Thụ và Trần Tổ Bình đồng thanh. Đùa à, ở đâu có chuyện Lôi Phong làm việc tốt còn để lại tên họ chứ?
Cao Linh: “…”
Tan học, Mộc Tiểu Thụ và Trần Tổ Bình ngắm đúng thời cơ vọt vào lớp bên cạnh. Trong lớp chỉ còn lại mấy bạn học, Ngải Uyển Lương đang làm trực nhật vệ sinh.
Mộc Tiểu Thụ lập tức đi tới trước mặt Ngải Uyển Lương, lấy thư tình ra ném lên bàn.
Ngải Uyển Lương vừa nhìn thấy bức thư, sắc mặt liền trắng bệch. Cô nàng ngẩng đầu nhìn thấy cảm xúc phức tạp muốn nói lại thôi trong mắt Mộc Tiểu Thụ.
Dưới đáy lòng Mộc Tiểu Thụ nhắc nhở chính mình nhất thiết đừng vì đối diện với mỹ nhân mà mềm lòng, cô bèn hung hăn nói: “Thái Hòa nhà chúng tôi có chỗ nào không tốt mà cậu lại nhẫn tâm từ chối? Còn nhẫn tâm trả lại thư cho cậu ấy, cậu có biết cậu ấy khó chịu buồn phiền chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng không hả? Cậu tàn nhẫn quá đi!”
Trần Tổ Bình ở bên cạnh bổ sung: “Phải đó! Cậu không thể nào tìm được người đàn ông tốt chững chạc như Thái Hòa đâu!”
Sắc mặt Ngải Uyển Lương thay đổi mấy lần, ánh mắt nhìn Mộc Tiểu Thụ và Trần Tổ Bình càng phức tạp hơn.
Mộc Tiểu Thụ thấy Ngải Uyển Lương không nói câu nào, cô nóng nảy: “Cậu nói đi.” Tùy tiện nói một câu “Thái Hòa quả thật là một người bạn trai xuất sắc, từ chối cậu ấy là vì tôi không có mắt” đại loại thế là được rồi.
Nhưng Ngải Uyển Lương vẫn không nói gì.
Nhưng ngược lại bạn cùng bàn của Ngải Uyển Lương đang lau bảng, cậu ta không lau bảng nữa, tức giận nói với Mộc Tiểu Thụ: “Đây chẳng phải là người thi toán cứ rớt mãi ở lớp bên cạnh đó sao?”
Trong nháy mắt Mộc Tiểu Thụ nổi nóng: “Cậu lặp lại lần nữa coi?!”
“Có nói lại cậu vẫn thi rớt thôi.” Ánh mắt nam sinh tỏ vẻ khinh thường.
“Chao ôi,” Mộc Tiểu Thụ nheo mắt lại, “Cậu có cần để ý tôi đến vậy không, ngay cả tôi thi toán bao nhiêu điểm cũng biết.”
Cậu ta bùng nổ: “Cả khối ai không biết chứ…”
Mộc Tiểu Thụ nhanh chóng ngắt lời cậu ta, tỏ vẻ giật mình: “Ồ, cả khối đều biết tôi à, tôi không biết hóa ra mình lại nổi tiếng như vậy, là nhân vật quan trọng ở trường ha.”
Khóe miệng cậu nam sinh giật giật: “Nghe danh không bằng gặp mặt.”
“Thế nào, chúng ta so sánh một lần xem sao, lấy kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ ra so sánh, xem tổng số điểm của chúng ta ai cao hơn ai.” Cậu ta bỗng nhiên lườm mắt tà ác.
Mộc Tiểu Thụ nói: “Cậu biết rõ thành tích tôi kém mà còn muốn so đo với tôi, bỉ ổi quá đi.”
Cậu ta nói: “Cậu có thể chọn vài người, chúng ta so điểm của cả đội. Nếu các cậu thua, cậu phải xin lỗi Ngải Uyển Lương.”
Mộc Tiểu Thụ vung tay lên: “So thì so, tôi sẽ tìm ba người, cậu tùy ý đi.” Nếu cậu ta thua thì không cần xin lỗi, ừ cứ như vậy khoái trá quyết định.
“Được, một lời đã định.” Cậu ta nói.
Từ lớp bên cạnh đi ra, Mộc Tiểu Thụ vừa sờ đầu vừa tự hỏi, càng nghĩ lại càng thấy không thích hợp —— rõ ràng muốn đòi lại công bằng cho Thái Hòa, sao lại cuốn mình vào cuộc rồi?
Trần Tổ Bình trưng ra khuôn mặt khổ sở: “Ngài không chỉ tự cuốn mình vào cuộc, còn kéo theo tôi vào nữa.”
Nếu đã ứng chiến thì không có lý nào lùi bước.
Đồng đội chiến đấu của Mộc Tiểu Thụ gồm có Mộc Tiểu Thụ học dốt toán, cộng thêm Cao Linh thông minh, thiên thần toán học Trần Tổ Bình, cùng với Thái Hòa cuồng Lý.
Cao Linh nghe Mộc Tiểu Thụ kể lại, cô đỡ trán: “Cậu có biết người hạ chiến thư với cậu là ai không?”
“Chẳng phải là một tên miệng thối sao.” Mộc Tiểu Thụ phản đối.
Cao Linh dùng ánh mắt thương hại nhìn Mộc Tiểu Thụ: “Cậu ta là Hà Triết Vân.”
Mộc Tiểu Thụ nhíu mày suy tư hồi lâu, đột nhiên nhớ tới lần trước khoa Văn thi toàn khối, hạng nhất hình như là Hà Triết Vân, Cao Linh đứng thứ hai.
“Mỹ nhân, hắn còn lợi hại hơn cậu hả?” Mộc Tiểu Thụ sắp khóc.
Cao Linh hiếm khi dịu dàng sờ đầu cô, Mộc Tiểu Thụ cảm thấy tiền đồ càng xa vời.
Mộc Tiểu Thụ hai mắt đẫm lệ: “Thái Tiểu Hòa, cậu nhất định phải thi tốt biết không, đều là vì cậu đó.”
Thái Hòa xoay qua đôi mắt ngơ ngác: “Hả? Ờ…”
Bên phía Hà Triết Vân ngoài bản thân cậu ta thì còn có Ngải Uyển Lương và hai bạn học khác.
Mộc Tiểu Thụ mới biết được hóa ra thành tích của Ngải Uyển Lương cũng tốt lắm, xếp trước hạng mười lăm cả khối. Hai bạn học khác nghe nói cũng là dũng tướng trong lớp.
Mộc Tiểu Thụ xót xa phát hiện, hình như cô là người có thực lực yếu nhất trong cả hai đội.
Cũng không thể nuốt lời không chiến? Một cái cây nhỏ cành lá héo úa.
Tuy rằng Cao Linh khinh thường hành vi ngu ngốc đòi công bằng thế mà lại kéo mọi người xuống hố của Mộc Tiểu Thụ và Trần Tổ Bình. Nhưng cô vẫn vì đội chiến đấu của bọn họ mà lập ra kế hoạch tác chiến.
“Tiểu Thụ, cậu không cần quan tâm đến những môn khác, đem toàn bộ tinh thần đặt vào toán học đi, cậu chỉ cần thi toán đạt điểm yêu cầu là được.”
“Trần Tổ Bình, cậu chuẩn bị sử địa chính cho đàng hoàng, cậu đừng coi thường ba môn đó, lần nào cậu chỉ thi ba môn đó thì không nằm trước hạng hai mươi.”
“Thái Hòa, cậu thi nghiêm túc là được rồi, cậu chỉ cần ghi nhớ, lần này thi cậu không đứng trước hạng năm thì Mộc Tiểu Thụ sẽ không để ý tới cậu.”
Mộc Tiểu Thụ rất nghiêm túc, hồi trước cô toàn đợi nước đến chân mới nhảy, lần này cách kỳ thi hơn nửa tháng thì cô đã chiêng trống rùm beng bắt đầu chuẩn bị.
Vào giờ nghỉ trưa cô liền chạy đến lớp khoa Lý tìm Trình Dực Dương. Trình Dực Dương nghe cô miêu tả lộn xộn, hiếm khi không nói lời châm chọc. Cậu ta nói: “Tuy rằng động lực của cậu có chút khôi hài, nhưng tôi ủng hộ thái độ của cậu.”
Ngày hôm sau Trình Dực Dương đưa đề cương đã chỉnh sửa xong cho Mộc Tiểu Thụ. Cậu ta dặn: “Toán học của khoa Văn đơn giản hơn khoa Lý, cậu đừng áp lực quá, cũng đừng nóng vội, dựa theo từng bước trong đây từ từ là được. Mục tiêu của kỳ thi là đạt điểm yêu cầu, cũng chỉ cần vượt qua điểm chuẩn, nghe hiểu không?”
Mộc Tiểu Thụ nghiêm túc gật đầu lia lịa.
Mấy ngày nay, bạn học cùng lớp đều phát hiện bầu không khí ít bị ảnh hưởng bởi hai bàn của Mộc Tiểu Thụ, loáng thoáng có khí thế chiến đấu thi cử đang dao động.
Ngay cả lão Hàn cũng bị ánh mắt nhiệt tình khi lên lớp của Mộc Tiểu Thụ làm chấn động đến nổi da gà.
Giữa giờ lên lớp, lão Hàn cố ý đi qua quan tâm Mộc Tiểu Thụ một chút: “Tiểu Thụ à, có phải vì thầy thường xuyên mời em đến văn phòng uống trà nên khiến em áp lực quá không?”
Mộc Tiểu Thụ đang vùi đầu vào đề cương tình yêu của thánh học, hình như lúc này mới nhận ra có thầy toán đang đứng bên cạnh, cô mau chóng đưa quyển sổ đến trước mặt lão Hàn: “Thưa thầy, thầy xem các bước chứng minh của em có xảy ra vấn đề gì không, tại sao em chứng minh lâu rồi vẫn không ra hai đường thẳng vuông góc?”
Lão Hàn có phần theo không kịp tốc độ của cô: “Ờ, ờ, để thầy xem…”
Trong lúc bận rộn, Mộc Tiểu Thụ nhận được EMS đến từ Anh Quốc. Trong EMS có một vài tấm ảnh và một vài hình vẽ, phong cảnh trong tấm ảnh đến từ các quốc gia, trong đó có một tấm hoàng hôn tại Jerusalem xinh đẹp đến mức khiến Mộc Tiểu Thụ ngẩn ngơ hồi lâu. Cô bỗng nhiên nhớ lại khi ở tầng cao nhất tại đại học K, anh từng nói “chưa đủ xa”, hiện giờ anh đang đi từng bước xa hơn.
Còn hình vẽ là một vài kiến trúc, cô nhìn những tấm ảnh rồi lại nhìn những hình vẽ, suy đoán kiến trúc nào tương ứng vào phong cảnh nào.
Trong EMS theo thường lệ có một tấm bưu thi*p, trên đó có một dãy số QQ, phía sau kèm một câu: chờ thư của em lâu quá, hay là dùng nó để trò chuyện đi. Jim Qi.
Mộc Tiểu Thụ vui đến mức như sắp bay lên. Cô không có máy tính riêng, muốn dùng máy tính thì phải đến phòng sách.
Nhà họ Mộc đặc biệt dành một phòng sách cho con cháu, bên trong có một máy tính bàn cho Mộc Tiểu Thụ và Mộc Trách Bách sử dụng. Mộc Tiểu Thụ ngồi trước máy tính đăng nhập vào QQ. Cô mau chóng thêm vào dãy số kia, khi ảnh đại diện kiến trúc kia xuất hiện trong cột bạn thân, cô không thể đè nén mà cười ngây ngô.
Ảnh đại diện của anh màu xám, thế là cô mở khung đối thoại nhắn lại cho anh:
Chào buổi tối, em là Tiểu Thụ. Đã nhận được chuyển phát nhanh của anh, ảnh và hình vẽ đều rất đẹp ~ em thích lắm. Gần đây em nhận được một chiến thư, phải thi điểm cao hơn một gã rất lợi hại. Em đang cố gắng học toán đó! Chúc giấc mộng càng đi càng xa của anh thành hiện thực nhé (xem ra anh đang thực hiện rồi ~).
Gửi lời nhắn xong, cô logout, tiếp tục gặm cắn đề bài trọng điểm mà Trình Dực Dương khoanh tròn cho cô.
Vào thời gian nghỉ trưa, trong lớp thỉnh thoảng hơi ồn ào, Mộc Tiểu Thụ xuống vườn hoa dưới lầu tìm được một cái chòi nhỏ tiếp tục hăng hái chiến đấu toán học.
Khi cô đang chứng minh đề bài lại không tìm thấy lối ra thì nghe được phía sau có người nói: “Vẽ thêm một đường ở đây, ngốc muốn ૮ɦếƭ.”
Cô quay đầu lại, trông thấy Hà Triết Vân đang cầm sách lịch sử.
Cô mau chóng vẽ thêm đường thẳng, quả nhiên dễ dàng chứng minh ra.
“Cám ơn nhé.” Cô gãi đầu.
Cậu ta ngồi ở một góc chòi: “Cậu cố gắng như vậy, buổi trưa còn chạy tới đây.”
Cô dùng ánh mắt chỉ sách lịch sử của cậu ta: “Cậu cũng vậy.”
Hai người ngồi ở góc riêng trong chòi, tự học bài, ngược lại rất yên bình hòa thuận.
Bỗng nhiên Hà Triết Vân cất tiếng: “Này, quá trình thành lập hệ thống Bretton Woods là gì thế?”
Mộc Tiểu Thụ không hề ngẩng đầu: “Dưới hình minh họa trang 263, đoạn thứ ba đến đoạn thứ năm.” Sau đó cô đọc nội dung ba đoạn văn không quên chữ nào, vừa đọc vừa khó khăn vẽ thêm một đường thẳng.
Cậu ta ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Trí nhớ của cậu quả nhiên tốt thật.”
“Đương nhiên.” Cô không hề khách khí mà nhận lời khen ngay.
“Nhưng sao học toán kém thế?”
“Học thuộc lịch sử của cậu đi, đừng nói chuyện với tôi.”
“Đề nào cậu không biết làm, đưa tôi xem thử.”
“À, cái này nè.”
“Chậc, đơn giản như vậy…”
“…Cút, học lịch sử của cậu đi!”
“Phải làm thế này, nhìn kỹ…”
Ánh nắng chói chang giữa trưa bị cái chòi nhỏ ngăn cản, thỉnh thoảng có bóng lá cây chiếu xuống sàn, phát ra vầng sáng hình kính vạn hoa hấp dẫn.