Cây Xoài, Giàn Nho - Chương 05

Tác giả: Na Thù

Thanh thiếu niên

Thời gian trôi qua rất nhanh. Chớp mắt đã sắp tới cuối kỳ, tất cả học sinh năm nhất đứng trước sự lựa chọn phân khoa Văn Lý vô cùng quan trọng.
Khi La Dương Dương mỗi ngày đều than thở nên chọn Văn hay Lý, thì Mộc Tiểu Thụ đã vung 乃út gạch chéo chọn ngay khoa Văn.
“Trời ơi, tôi ghét học Hóa nhưng lại thích học Sinh, ghét Địa lý nhưng điểm Lịch sử rất cao. Kỳ thi trước Lý cao hơn Văn hai điểm, nhưng kỳ này Văn lại cao hơn Lý năm điểm… A a a a a!” La Dương Dương tự gõ đầu bị rơi vào tình trạng hóa ma.
Ngồi cùng bàn với La Dương Dương là Đậu Nha Thái đeo kính to hiền lành, cậu ta hoảng sợ vịn cái bàn để nó không bị rung đến ngã xuống.
Mộc Tiểu Thụ móc lỗ tai, tiếp tục nằm bò trên bàn vẽ tranh, không hề ngẩng đầu: “Dương Dương cậu đừng gõ nữa, cậu còn gõ nữa thì Văn hay Lý đều không học được.”
“Lạc Phân, sao cậu lại bình tĩnh đến thế?” La Dương Dương hai mắt rưng rưng, “Đối mặt với việc phân khoa Văn Lý cả đời một lần, tốt xấu gì cũng nên biểu hiện oanh liệt một chút chứ!”
“Tôi cũng muốn mà…” Vạch đen đầy trán Mộc Tiểu Thụ, “Chỉ là ông trời không cho tôi cơ hội này.” Người chưa từng được một trăm điểm môn Lý có tư cách rối rắm sao?
La Dương Dương quay đầu xin Trình Dực Dương giúp đỡ: “Thánh học, tôi cần cậu.”
Mộc Tiểu Thụ vui vẻ: “Nhưng thánh học người ta đâu có cần cậu.”
“Đi chỗ khác chơi.” La Dương Dương vỗ đầu Mộc Tiểu Thụ, vẻ mặt thành kính nhìn Trình Dực Dương đang nghiên cứu toán học, “Thánh học, mau nói cho tôi biết, tôi nên chọn Văn hay chọn Lý hả?”
Trình Dực Dương từ mớ hình học không gian mà ngẩng đầu lên. Cậu ta nói: “Chọn khoa Lý đi.”
La Dương Dương khẩn trương hỏi: “Tại sao?”
Trình Dực Dương nhíu mày suy nghĩ một lúc: “Vậy thì chọn Văn đi.”
La Dương Dương nằm dài.
Mộc Tiểu Thụ cười không phúc hậu: “Cậu trông cậy vào cậu ta còn không bằng trông cậy vào đồng xu.” Dứt lời cô lấy ra một đồng xu trong túi đưa cho La Dương Dương, “Mặt chính khoa Lý, mặt trái khoa Văn.”
La Dương Dương tỏ vẻ phức tạp nhận lấy đồng xu: “Có lẽ đồng xu này sẽ mở ra ánh sáng trong Phật đường…”
Giờ nghỉ trưa, học sinh tụm năm tụm ba nằm bò trên bàn ngủ trưa.
Mộc Tiểu Thụ cầm kem cây vừa mua ở căn tin, mau chóng quay về chỗ ngồi. Trình Dực Dương theo thường lệ nhàn nhã đọc tạp chí để qua thời gian nghỉ trưa.
Một viên kẹo mùi cà phê rơi chính xác trên quyển tạp chí, vừa lúc ngăn chặn dòng chữ mà Trình Dực Dương muốn xem.
“Giờ nghỉ trưa, ăn một viên kẹo này.” Mộc Tiểu Thụ cười toe toét sáp lại gần.
Trình Dực Dương biết lắng nghe lột giấy gói ra, cho viên kẹo vào miệng. Cậu ta nhìn qua Mộc Tiểu Thụ đang thích thú liếm kem, cậu ta nhíu mày: “Vừa ăn trưa xong liền ăn kem, không tốt cho dạ dày đâu.”
“Yên tâm đi, dạ dày của tôi làm bằng sắt mà.” Mộc Tiểu Thụ thờ ơ như không, “Quyển tạp chí này hay lắm sao? Mỗi ngày ngoài làm đề toán ra thì cậu đọc cái này.”
Trình Dực Dương đáp: “Cũng được. Tôi đang theo dõi tin tức của Kì Tấn Khiêm, thời gian trước anh ấy về nước, không biết sẽ ở lại bao lâu. Anh ấy đã thuận lợi học thành nghề, nhận lời mời gia nhập công ty kiến trúc Davis Mubarak Anh Quốc.”
Mộc Tiểu Thụ nhìn trang tạp chí kia, trên đó kèm theo tấm ảnh của Kì Tấn Khiêm. Lúc chụp ảnh hiển nhiên thừa dịp Kì Tấn Khiêm không chú ý mà chụp. Trên tấm ảnh chỉ có gương mặt nghiêng mơ hồ của Kì Tấn Khiêm, anh mặc áo lạnh màu xám, đứng bên cạnh buồng điện thoại công cộng màu đỏ trên phố Luân Đôn, anh đang cúi đầu châm một điếu thuốc. Sau lưng anh là dòng người như nước chảy, chỉ mình anh trở thành một phong cảnh.
Mộc Tiểu Thụ cảm thấy người trong ảnh nhìn hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp được ở đâu.
“Cậu cũng muốn trở thành một kiến trúc sư sao?” Mộc Tiểu Thụ hỏi.
Trình Dực Dương gật đầu: “Ừm. Nhưng mục tiêu hiện tại của tôi chính là tiến vào vòng bán kết của IACT.”
Mộc Tiểu Thụ nhớ tới tấm áp phích giới thiệu cuộc thi toán học mang tầm chất quốc tế kia, cô không khỏi thổn thức: “Bạn cùng bàn… Cậu cứ chăm chỉ vậy, tôi có nhiều áp lực lắm đấy.”
Trình Dực Dương liếc nhìn Mộc Tiểu Thụ đang trong tình trạng đờ đẫn: “Chừng nào cậu chịu làm đúng đề toán tôi giao cho, tôi cam đoan môn toán của cậu có thể trên 60 điểm.”
“Khụ, hôm nay thời tiết không tệ ha, hồi trưa cậu ở căn tin nhìn thấy Dương Dương không? Cậu ấy nhận được một lá thư tình đó! Thư tình không ký tên, ôi lãng mạn ghê, cậu nói xem là ai viết có lẽ nào là Đậu Nha Thái viết không…”
“…”
Ba tiết buổi chiều đều là giờ dạy của thầy Hóa. Tại buổi chiều buồn ngủ này, một loạt đồng bào tử trận nằm dài trong lớp học.
Đương nhiên không bao gồm Trình Dực Dương. Cậu ta lắng nghe rất nghiêm túc, vừa nghe vừa chép bài, thỉnh thoảng nhíu mày suy nghĩ.
Mộc Tiểu Thụ cũng nhìn bảng đen, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt chăm chú, còn gật đầu lia lịa phối hợp với giọng nói của thầy giáo. Cô cầm 乃út chì trong tay, thỉnh thoảng vẽ vài nét, tỏ ra nghiêm túc nghe giảng.
Một lát sau, cô lấy khuỷu tay chọc chọc Trình Dực Dương. Trong ánh mắt cậu ta có vẻ hỏi dò, cô đẩy quyển vở của mình qua trước mặt cậu ta. Trong cả quá trình tầm mắt cô vẫn dính sát tấm bảng, ánh mắt ham học hỏi ᴆụng phải tầm mắt hài lòng của thầy giáo.
Trình Dực Dương nhíu mày nhìn hình thu nhỏ của thầy Hóa trong quyển vở, bên cạnh còn vẽ một biểu tượng nho nhỏ “囧”.
Mộc Tiểu Thụ bỗng nhiên mấp máy môi, giọng nói phấn khởi thầm thì: “Ngẩng đầu nhìn thầy kìa.”
Trình Dực Dương ngẩng đầu, đúng lúc thấy hai hàng lông mày rậm của thầy Hóa cùng chỉa xuống, miệng mở thành hình chữ O. Đây là biểu tình thường gặp khi vị giáo viên này hướng dẫn học sinh phát triển tư duy, vốn không cảm thấy có gì đặc biệt, ai ngờ vừa thấy lúc này, biểu tình đó lại có độ tương tự đến lạ thường với “囧”.
“Giống không?” Khóe miệng Mộc Tiểu Thụ sắp kéo tới lỗ tai.
Trình Dực Dương đầu đầy vạch đen, nhưng lại không thể không thừa nhận…quả thật rất giống. Vì thế, sắc mặt thánh học có phần méo mó: “Mộc Lạc Phân, cậu đáng bị 23 điểm môn hóa.”
Mộc Tiểu Thụ hoàn thành chu đáo việc mỗi ngày trêu chọc thánh học một lần, đang chuẩn bị thu dọn chào đón chuông tan học của hai mươi phút sau, bỗng nhiên một cục giấy từ ngoài cửa sổ ném lên bàn cô.
Lớp học năm nhất ở lầu một, chỗ ngồi của cô vừa lúc sát cửa sổ. Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tả Trọng đứng dưới tàng cây ngọc lan ngoài cửa sổ, cậu ta đang cong khóe miệng cười với cô. Có tiếng còi ở phía xa của lớp thể dục, Tả Trọng chạy về phía sân thể dục, vừa chạy vừa ra dấu với cô.
Mộc Tiểu Thụ kiềm nén sự bồn chồn trong lòng, oán thầm lá gan của con khỉ Tả Trọng này thật sự càng lúc càng lớn.
Cô mở ra cục giấy, nét chữ ngoáy tiêu chuẩn của Tả Trọng thình lình lọt vào tầm mắt: bảy rưỡi tối, cổng Quỳnh Tạ.
Cô nghĩ nghĩ, ngày mai là cuối tuần, đêm nay có thể ra ngoài chơi một chút. Nghĩ thế, khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên, đầu óc bị các môn khoa học tự nhiên giày vò trong nháy mắt dâng trào sung sướng.
Chuông tan học vang lên, Mộc Tiểu Thụ xách cặp chạy như bay, bước chân nhanh nhẹn như luyện lăng ba vi bộ.
La Dương Dương kinh ngạc nhìn thấy Mộc Tiểu Thụ đã tê liệt tế bào vận động vèo một cái biến mất ở cửa lớp, cô không khỏi sinh ra ảo giác như mộng như ảo. Cô nàng mơ màng quay đầu nhìn Trình Dực Dương: “Ơ, hôm nay Lạc Phân đi học à?”
Trình Dực Dương hừ một tiếng không trả lời.
Nhà họ Trạch mỗi ngày đều ăn tối vào đúng 6:30.
Ông cụ Mộc luôn luôn giữ quy tắc, ngoài những người công tác bên ngoài và đã lấy chồng, những thành viên còn lại đều đợi về nhà dùng bữa tối, ngay cả Mộc Lạc Kỳ và Mộc Trạch Tùng học đại học cũng không ngoại lệ.
Bữa tối hôm nay bầu không khí trên bàn hơi kỳ lạ, Mộc Tiểu Thụ phát hiện bác cả Lâm Tố Âm không xuất hiện, cô hai và cô cả vốn đã lấy chồng nay lại ăn cùng.
Qua nửa bữa ăn, ông cụ Mộc lên tiếng hỏi han tình trạng sức khỏe của bác cả, sau đó quay đầu nói với Mộc Lạc Kỳ: “Lạc Kỳ, việc học hành có nặng nề không?”
Mộc Lạc Kỳ đáp: “Cũng ổn ạ, khóa chuyên ngành năm nay không nặng như năm rồi, nhưng bọn cháu chuẩn bị làm bảo vệ luận văn nên cũng hao tốn một chút tinh thần và sức lực.”
Ông cụ Mộc gật đầu: “Còn trẻ phải cố gắng.” Đề tài câu chuyện dời chuyển, “Lạc Kỳ ở trường có bạn trai không?”
Mộc Tiểu Thụ ăn cải thìa suýt nữa nghẹn cổ họng, khi nào thì ông nội bắt đầu quan tâm đến chuyện này. Bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng “keng”, có người làm rơi thìa xuống đất.
Nhìn qua, thì ra là Mộc Trạch Tùng. Mộc Trạch Tùng luôn có khuôn phép giống như ông cụ Mộc thứ hai thế mà cũng bị câu hỏi này làm bất ngờ, Mộc Tiểu Thụ cảm thấy mình còn chưa tính là mất thể diện.
Mộc Lạc Kỳ làm như không nghe được tiếng động, cô thản nhiên trả lời: “Vẫn chưa ạ.”
Ông cụ Mộc tỏ vẻ hiểu rõ: “Không có người thích hợp?”
“Hiện tại cháu không suy nghĩ đến những chuyện này, cũng không có thời gian suy nghĩ.”
“Nên suy nghĩ đi…”
Ông cụ Mộc còn chưa nói xong thì đã có người xen vào một câu: “Ông nội, Lạc Kỳ mới hai mươi, không gấp.”
Lại là Mộc Trạch Tùng.
Bác hai Diệp Thục Hoa mau chóng điều đình: “Ông nội không phải quan tâm đến Lạc Kỳ sao, con mau ăn cơm đi, buổi tối không phải còn có tọa đàm ư?”
Mộc Trạch Tùng vùi đầu ăn cơm. Sắc mặt không vui của ông cụ Mộc trước đó đã dịu xuống, bắt đầu hỏi chuyện học hành của Mộc Tiểu Thụ và Mộc Trạch Bách.
Bữa ăn này khiến Mộc Tiểu Thụ quá mệt mỏi, không biết mình có làm sao hay không mà lỡ miệng nói ra thành tích tệ hại của các môn khoa học tự nhiên.
Thật vất vả chịu đựng đến khi bữa tối kết thúc, Mộc Tiểu Thụ trở về phòng thay đồng phục ra, nóng lòng chạy ra ngoài. Khi đi qua phòng khách, bước chân cô vô cùng cẩn thận, sợ đi hỏng một bước thì sẽ bị trưởng bối nào đó bắt lại.
Đợi khi cô đến cổng Quỳnh Tạ, mọi người đã tới đông đủ đang đợi cô.
Tả Trọng trưng ra bộ mặt khó coi: “Mộc Tiểu Thụ, người khắp thiên hạ không ai lề mề bằng cậu đâu, nhìn xem bây giờ là mấy giờ hả!”
“Thôi đi, muộn có hai phút cậu ồn ào cái gì, đi đâu vậy? Mau lên!” Mộc Tiểu Thụ vỗ lưng Tả Trọng.
Minh Sùng cười lắc đầu: “Thụ Nhi, chỉ có cậu có thể quản thúc Trọng Tử.”
“Thôi đi, năm đó là ai bắt nạt tôi thê thảm như vậy? Con sâu (trùng tử) ᴆục cây (thụ) nhiều lỗ như vậy, tôi không dám hưởng đâu.” Mộc Tiểu Thụ vừa nói vừa sải bước đến ghế sau xe đạp của Tả Trọng.
trùng tử và trọng tử phát âm giống nhau
Có người cười to: “Năm đó là ai làm rớt răng cửa của Tả tư lệnh nhỉ?”
Mộc Tiểu Thụ tỏ vẻ vô tội: “Hết cách rồi, có ai ngờ răng của Tả tư lệnh lại dễ rớt như vậy?”
“Mộc Tiểu Thụ cậu có tin tôi ném cậu xuống xe không!” Tả Trọng đạp một cái chạy ra ngoài.
“Cậu dám?!” Âm cuối biến mất trong cơn gió ào ào.
Trên con đường rộng lớn, từng chiếc xe đạp leo núi chạy vùn vụt, pha lẫn tiếng cười đùa của thanh thiếu niên, táo bạo phấn khởi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc