Quyển 2 - Chương 52: “Tôi thật khâm phục sự chuyên quyền độc đoán của các anh.”

Tác giả: Nhất Thập Tứ Châu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Căn cứ thành phố ngầm, vùng nòng cốt.
– Cảm ơn sự trợ giúp của các anh, – Sĩ quan da trắng dỡ chiếc mũ lính xuống – tôi cứ nghĩ căn cứ phương Bắc sẽ không tới cơ đấy.
Thời khắc loạn lạc nhất đã qua. Tiếng súng lẫn tiếng nổ inh tai dần ngớt, nó chỉ còn vẳng lại từ đằng xa, khắp mặt đất toàn là miểng thủy tinh và νũ кнí vỡ vụn.
Một tay sĩ quan đang nhanh nhảu nói:
– Điều kiện để lây nhiễm không tiếp xúc là từng đến gần quái vật! Dọn dẹp xác ૮ɦếƭ trước cái đã!
Kế đấy có tiếng súng vang rền, tay sĩ quan nọ ngã uỵch xuống, kẻ nổ súng là một vị sĩ quan khác ở căn cứ thành phố ngầm.
– Đây là quan thẩm phán của chúng tôi, – Sĩ quan người da trắng đứng cạnh Lục Phong giới thiệu – sau khi căn cứ Virginia sụp đổ, chúng tôi cũng học theo căn cứ phương Bắc thành lập Tòa Xử án, Tòa Xử án tựa như thần hộ mệnh của căn cứ suốt ngần ấy năm qua vậy.
Một toán kĩ sư băng qua vòm thép bị sập hơn phân nửa, đi vào trong cực từ toan sửa chữa gấp.
Lục Phong trông sang nơi đó, đoạn mở lời:
– Lần này chúng xông vào kiểu gì vậy?
– Tấn công bầy đàn. Chúng tới từ khu rừng mưa[1] khổng lồ cách đây ba trăm ki-lô-mét, mục đích duy nhất là nhằm hút gen người và thống trị thành phố ngầm thôi. Anh biết đấy, thành phố ngầm vừa ấm áp vừa an toàn, là vùng đất sinh sống lí tưởng nhất của mọi sinh vật.
– Thế còn mục đích chúng phá hỏng cực từ?
– Kiến thức, khả năng tư duy lẫn gen người bị rò rỉ liên tục, chúng tôi chỉ đưa ra được một suy đoán là chúng đã hiểu tình hình phần nào, rằng nếu phá hỏng cực từ, loài người sẽ lâm vào cảnh rối loạn, điều đó sẽ tạo thuận lợi cho chúng tấn công.
– Chúng kéo đến nườm nượp, còn mạnh kinh khủng khi*p, vũ trang chỗ chúng tôi chả cung cấp đủ, khả năng nghiên cứu và phát triển cũng bị kéo xuống, thành thử chẳng áp chế chúng bằng hỏa lực nổi. Hết sạch cách rồi mới đành cầu viện từ các anh – Sĩ quan vuốt báng súng của mình – Sao căn cứ phương Bắc vẫn còn lắm bom khinh khí và đạn dược dự trữ vậy? Các anh đã có bứt phá về mặt công nghệ ư?
– Tạm thời vẫn chưa, – Lục Phong cởi găng tay nhuốm máu ra, cất giọng thờ ơ trả lời câu hỏi của sĩ quan – căn cứ phương Bắc giàu nguồn cung cấp lính, có thể giảm việc tiêu thụ νũ кнí bằng ưu thế số lượng lúc chiến đấu ở tiền tuyến.
– Và ngược lại, nguyên nhân vũ trang ở căn cứ chúng tôi chóng vơi là do nguồn cung cấp lính chẳng đủ – Sĩ quan da trắng chau mày khốn quẫn.
– Tôi hiểu rồi… là nhờ sự kiện hoa hồng bị dư luận gạch đá năm nào, – Chưa chờ Lục Phong trả lời, sĩ quan bỗng chốc vỡ lẽ, ánh mắt đầy nỗi phức tạp – có vẻ căn cứ phương Bắc luôn đưa ra những lựa chọn kiểu này.
– Tôi thật khâm phục sự chuyên quyền độc đoán của các anh – Sau cùng, hắn nói như thế.
Lục Phong lại bất chợt ngẩng đầu nhìn sang phương trời nọ, đấy là một vùng đệm, trống trải, phía xa cũng chẳng có bất kì tòa nhà nào đặc biệt, vậy là sĩ quan da trắng sực ngộ ra đấy là hướng dẫn tới căn cứ phương Bắc.
– Sao thế?
Lục Phong khó mà hình dung nổi thứ dự cảm thoáng vụt qua ấy, tựa như có việc gì đang diễn ra ở chốn kia vậy.
– E là tôi phải về rồi – Anh nói.
*
Căn cứ phương Bắc.
Lúc An Chiết bị áp giải ra khỏi tầng hai mươi hai có tạt ngang đại sảnh, một tiếng trước nơi đây hãy còn là chốn sở hữu bầu không khí nhẹ nhàng, phát khúc nhạc du dương êm tai, bấy giờ lại thành một bãi chiến trường, chẳng ai qua lại, tuốt trong góc, bàn trà ngã chỏng gọng, cốc thủy tinh xiên đảo, sữa tươi đổ đầy đất và thấm ướt bộ váy trắng trải trên sàn. Có thứ gì đấy vàng hoe lập lòe vướng vào bộ váy trắng này, nom cứ hệt lông tơ trên chi của ong vậy.
– Có bao nhiêu người bị nhiễm rồi? – Bộ trưởng Bộ Phản ứng khẩn cấp – tức đại tá, quát với người ở đầu dây bên kia.
– Tầng hai mươi, hai mốt, hai hai ạ! – Chất giọng the thé truyền ra từ máy liên lạc – Gồm tất cả phái nữ đáp ứng tiêu chuẩn của Tuyên ngôn Hoa hồng, tất cả nhân viên trong Vườn Địa Đàng, cùng đại đa số phôi thai trong máy nuôi dưỡng tại tầng hai mươi. Cũng có vài nhóm người ở các tầng khác nữa, hiện đang rối lắm thưa ngài!
Đại tá siết chặt ngón tay, gần như toan Ϧóþ vỡ máy liên lạc.
Sĩ quan phụ tá hỏi:
– Giờ nên giải quyết sao đây ạ?
– Dọn sạch hiện trường đi, bị ngu rồi hả? – Đại tá nổi trận lôi đình đột ngột xoay phắt, sĩ quan phụ tá run lập cập, song kẻ mà gã nhắm đến chẳng phải sĩ quan phụ tá, mà là An Chiết.
Dưới ánh đèn trắng hếu, khuôn mặt gã lạnh lẽo giống hệt một pho tượng đá.
– Chuyện gì đã xảy ra ở tầng hai mươi hai hả? – Thanh âm tựa sấm rền lọt vào tai An Chiết, khiến đầu óc cậu đau buốt. Binh lính áp giải cậu nhấn mạnh cậu tới đằng trước, cậu cảm thấy xương cốt bả vai mình sắp sửa bị ghì nát.
Cơn đau khiến An Chiết khẽ run rẩy, cậu rủ mắt.
– Phu nhân Lục bị đột biến – Gã nói.
– Lúc ấy mày ở đâu?
– …Ở trước mặt bà ấy.
– Sao bà ta bị đột biến hả?! – Gã gầm lên – Một giọt nước cũng không lọt vào nổi Vườn Địa Đàng từ tầng hai mươi trở lên, vì sao phụ nữ ở đấy lại đột biến được cơ chứ?
– Nhiều năm về trước… bà ấy bị ong mật đốt – An Chiết trả lời đúng sự thật, sĩ quan trước mắt cộc cằn tới đáng sợ, cậu bèn lùi về sau chút đỉnh theo phản xạ, hiềm nỗi lại bị binh lính áp giải ấn ra đằng trước.
– Nếu đột biến được, bà ta đã đột biến từ lâu rồi! – Đại tá đột ngột rút khẩu súng lục giắt bên hông ra.
– Thưa đại tá, xin ngài hãy bình tĩnh. Tình huống hiện tại… – Sĩ quan phụ tá run rẩy khuyên can.
Nòng súng buốt giá tức thì gí vào huyệt thái dương của An Chiết.
– Cậu định nói đỡ hộ thằng này à? – Gân xanh gồ lên trên cổ tay đại tá kia – Tôi từng gặp nó lúc di dời rồi, nó đến từ Hải đăng, chẳng phải nhân viên ở tầng hai mươi hai đâu. Chả phải hồi trước Hải đăng có giữ tiêu bản ong mật à? Tôi đã bảo sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện khi lũ mọt sách điên rồ đó nuôi dị chủng ở Tháp Đôi mà, chúng muốn dồn căn cứ vào chỗ ૮ɦếƭ! Giống Phái Hợp Nhất ngày trước vậy!
Sĩ quan phụ tá bảo:
– Thế có cần liên lạc với Tòa Xử án không ạ?
– Khỏi cần Tòa Xử án, – đại tá ghì chặt cò súng, giọng lạnh tanh – chắc chắn nó có dính dáng tới việc lan truyền virus.
Hết chương 52
. Chú thích.
[1] Rừng mưa là một quần lạc thực vật kín tán do cây gỗ chiếm ưu thế, xuất hiện dưới điều kiện có độ ẩm dồi dào. Rừng mưa thông thường có hai tầng cây gỗ và cây bụi hoặc nhiều hơn nữa, các tầng phiến tùy thuộc có dạng sống khác nhau. Thực vật đặc trưng của rừng mưa bao gồm thảm thực vật của miền nhiệt đới ẩm ngay cả nơi có chế độ khí hậu đã phân mùa, thực vật vùng cao ẩm ướt của miền nhiệt đới và á nhiệt đới, thực vật nơi khí hậu có phần nào là khí hậu hải dương.

. Tranh minh họa.Artist: nayan7 @lofter
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc