“Dẫu có sai lầm, thì vẫn chính xác.”
Đại sảnh trụ sở của Tòa Xử án thông với hành lang của khu vực huấn luyện, trên vách tường, bên thì viết “Lợi ích loài người cao hơn hết thảy”, bên thì viết một câu như trên.
Dưới câu khẩu hiệu ấy là hàng loạt khung hình màu bạc, khung đầu tiên đập vào mắt An Chiết là khung rỗng, đi thẳng thêm chút đỉnh, trong khung thứ hai có một bức ảnh trắng đen – là một vị sĩ quan mặt mũi tuấn tú đoan chính, áng chừng ba mươi tuổi. Chàng bận quân phục Thẩm phán giả, phần tường lộ dưới khung khắc năm sinh năm mất của chàng, hưởng thọ ba mươi sáu tuổi, mất vào bảy năm trước.
Khung hình kế tiếp, vẫn là một bức ảnh trắng đen và năm sinh năm mất. An Chiết rảo bước về phía trước, những bức ảnh và năm sinh năm mất sau đó đều na ná nhau, niên đại mà họ tồn tại dần nhích lên. Chính vì thế An Chiết biết đây là ảnh lưu niệm của các đời thẩm phán giả, mà khung hình trống hoác ở ngoài cùng nọ không nghi ngờ gì chính là để cho Lục Phong.
Nghĩ tới đây, An Chiết bỗng khựng bước, một sức nặng thật khó hình dung đè lên trái tim cậu, giá mà có thể, cậu hi vọng ảnh của Lục Phong đừng bị treo lên nhanh đến vậy… Tựa như đêm nay, ngay khoảnh khắc Lục Phong bước lên máy bay, cậu mong rằng anh hãy ở lại, hãy lẩn vào chốn an toàn.
Nhưng Lục Phong có sự lựa chọn của riêng mình.
Cậu tiếp tục theo chân Serran tiến thẳng về phía trước, ở phía cuối dãy hành lang treo các khung hình, bỗng xuất hiện cảnh lạ.
Trên vách tường màu xám trắng, có một khu vực hình chữ nhật trắng bật lên – có kích thước bằng với một khung hình. Bốn góc của khu vực trắng toát nọ sót dấu đóng đinh, xem ra khu vực này cũng từng treo một khung hình, ngặt nỗi nó đã bị người tháo xuống rồi. Mà ở dưới – cái chốn đáng nhẽ phải in họ tên và năm sinh năm mất bị cạo sạch, chỉ chừa lại dăm ba vết lỗ chỗ, An Chiết gắng quan sát nó, song chỉ nhận biết được đây là một chuỗi kí tự bắt đầu bằng chữ P viết hoa.
Serran thấy cậu nán lại nơi này, bèn giải thích rằng:
– Nghe đồn đây là thẩm phán giả đời đầu và là người đề xuất “Dự luật Thẩm phán giả”, thành lập chế độ thẩm phán đấy.
An Chiết hỏi:
– Ảnh của ông ấy bị dỡ xuống ư?
– Ừm, – Serran đáp – sau cùng ông ta nảy sinh nghi ngờ về sự hợp lí của chế độ thẩm phán giả, phản bội căn cứ.
An Chiết khẽ gật đầu, lòng dạ con người là một ẩn số, cậu không muốn tìm hiểu quá sâu.
Serran dẫn cậu đi tới một buồng nghỉ, từ trường Trái Đất biến mất, mọi thứ đều lâm vào cảnh loạn lạc, bên nhánh hậu cần cùng phản ứng khẩn cấp chắc hẳn đang nhốn nháo hết cả lên, mà những cư dân khác ở căn cứ cũng bàng hoàng khôn tả, chỉ đành tạm say giấc trước rồi chờ sự bố trí lánh nạn từ quân đội thôi.
Tiếng bước chân lộn xộn vọng xuống từ tầng trên, Serran đang bàn chuyện với người ta ở buồng kế bên, tuồng như đang sắp xếp công việc sau đấy của Tòa Xử án.
Trong căn buồng đen kịt, chẳng tỏ rõ bên ngoài, An Chiết chỉ nghe được trống иgự¢ dồn dập của mình. Không hiểu vì sao, cứ như thể có một loại cảm ứng kì lạ, cậu ngẩng đầu, nhìn xuyên qua chốn sâu hoắm tăm tối, cái cảm giác nọ khó mà miêu tả nổi… có vẻ cậu nhận thấy được một sự chấn động to lớn. Cậu, Serran, mọi người, toàn thể những ai sống trong căn cứ và trên hành tinh này – đều là một phần bé mọn vô ngần trong luồng dao động khó miêu tả ấy, họ tròng trành, thay đổi, rung bật ra sóng gợn li ti theo nó. Trong sách giáo khoa của bọn trẻ có viết một câu “Dòng thác số phận”, cậu thấy chuẩn xác đáo để, điểm duy nhất thiếu chính xác hẳn là luồng dao động đó dường như tồn tại chân thật quanh ta, chứ chẳng phải chỉ là ví dụ hư vô hoặc trí tưởng tượng.
Bấy giờ, máy liên lạc của cậu đổ chuông, là cuộc gọi từ tiến sĩ.
Tiến sĩ hỏi cậu:
– Lục Phong bay rồi, cậu đang ở đâu thế?
An Chiết báo rõ ràng cho chàng ta nghe.
– An toàn thì tốt, – Tiến sĩ bảo – tôi mới họp hội nghị khẩn cấp ở Hải đăng xong, giờ về phòng thí nghiệm chợp mắt một đêm trước. Cậu cũng nghỉ ngơi đàng hoàng đi.
An Chiết đáp:
– Em biết rồi.
Có vẻ tiến sĩ đang chạy lên cầu thang, qua một chốc, mới nói tiếp:
– Tôi đang suy nghĩ về biểu hiện hồi sáng của Tư Nam. Nó nhắc Lily hãy quay về Vườn Địa Đàng, lẽ nào nó biết trước được việc từ trường biến mất? Mỗi sinh vật đều có hệ giác quan khác nhau, có vài sinh vật nhạy với từ trường phết đấy.
An Chiết đáp:
– Chắc vậy.
Suy ngẫm phút chốc, cậu lại bảo:
– Nhưng xa quá.
Tất nhiên cậu hiểu rằng chẳng giống loài nào giống nhau, dưới Vực Thẳm, có quái vật thính giác cực nhạy, dễ dàng đánh hơi được mùi con mồi cách xa hơn ngàn mét. Song nếu nói rằng Tư Nam biết được việc cái căn cứ ở phía bên kia Trái Đất đang gặp cảnh dị chủng trà trộn – dẫu đang ở căn cứ phương Bắc, thì thú thực là hơi khó tin, giữa dị chủng nào có trang thiết bị truyền thông sóng dài chứ.
Tiến sĩ im lặng, loa máy chỉ vọng tiếng hít thở đều đặn, An Chiết nghĩ bụng chắc là anh ấy lại bận chạy lên cầu thang rồi.
Tuy nhiên ba phút sau, tiến sĩ vẫn chưa trả lời, chỉ là nhịp thở ngày càng dồn dập. Thanh âm này văng vẳng trong bóng đêm, không khỏi khiến người ta hơi e sợ.
An Chiết:
– Tiến sĩ ơi?
Vẫn chẳng có ai trả lời.
An Chiết chau mày, ngay lúc này, cậu chợt nghe tiến sĩ ở đầu dây bên kia nói cực mau:
– Để Serran nghe máy.
An Chiết vội rời khỏi buồng nghỉ đưa máy liên lạc cho Serran, Serran gọi một câu “Tiến sĩ”, qua giây lát hắn bỗng chau mày, đoạn lập tức nói:
– Tôi sẽ sang đó liền.
Ngay sau đấy hắn chộp lấy khẩu súng trên bàn, gọi thêm vài người nữa rồi chạy vụt ra ngoài. An Chiết cố quan sát hướng đi của hắn, lo bám theo. Nhưng tốc độ của họ quá ư là nhanh, mà tốc độ leo bậc thang của cậu quá ư là chậm, bị bỏ lại đằng sau cả quãng.
Chờ cậu chạy đến phòng thí nghiệm của tiến sĩ ở dãy hàng lang nọ, chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ dội đến từ tuốt chốn sâu, giây kế tiếp là âm thanh thân xác nện mạnh xuống sàn.
Tiến sĩ đang đứng giữa hành lang, An Chiết đi tới bên chàng ta.
– Tôi… từ xa đã phát hiện tướng đi của cậu ta hơi kì lạ rồi – Tiến sĩ thở hổn hển, đồng tử hơi giãn ra, mặt mày tái nhợt, rặt vẻ chưa hoàn hồn. An Chiết nhìn về phía trước, cậu thấy Serran vừa thu súng, kẻ ngã xuống đất rõ ràng là trợ lí của tiến sĩ, xế chiều nay cậu ta còn làm việc cùng tiến sĩ, giúp chàng ta kiểm tra đoạn phim ghi hình tra xét Tư Nam hết lượt này đến lượt khác.
Serran nói với tiến sĩ:
– Xác nhận nhiễm gen. Là phơi nhiễm[1] phòng thí nghiệm ư?
[1] Phơi nhiễm là một thuật ngữ được sử dụng trong các nghiên cứu khoa học định lượng hay trong y tế, để chỉ sự tiếp xúc trực tiếp niêm mạc hay da bị rách với máu, mô hay các dịch cơ thể có chứa nguồn bệnh lây nhiễm hoặc tiếp xúc trực tiếp với nguồn hóa chất, các tia có hại cho cơ thể trong quá trình làm việc.
Đoạn này tớ tra raw chỉ ra tài liệu tiếng Trung chứ không thấy kết quả tiếng Việt hoặc tiếng Anh cụ thể, cơ mà xét theo ngữ cảnh thì tớ thấy từ phơi nhiễm khá khớp, mong là đúng (Thực ra tớ tính sửa mấy chương trước rồi chú thích ở mấy chương đó luôn, nhưng sợ mọi người không hiểu nên thôi dời sang chương này vậy).
Nhiễm gen?
An Chiết lập tức nhớ tới nguồn lây nhiễm duy nhất ở đây – Tư Nam.
– Vô lí! – Tiến sĩ cãi – Cậu ta đâu có quyền mở Ⱡồ₦g kính ra, không tiếp xúc với dị chủng được.
Serran đáp:
– Để tôi vào kiểm tra thử.
– Đứng lại – Giọng tiến sĩ đột nhiên cao ✓út – Đừng đi vào đó.
Serran dừng bước, ngoảnh nhìn tiến sĩ.
– Liệu cậu có nhớ tôi từng nói, giả sử có một ngày, chúng ta hoàn toàn chẳng cần tiếp xúc với dị chủng cũng bị truyền nhiễm không hả? – Giọng tiến sĩ run rẩy, đoạn nói – Nguy rồi… phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất thôi.
Serran chau mày:
– Anh thử chứng minh quan điểm của mình xem?
– Chả chứng minh nổi, – Tiến sĩ lắc đầu – nhưng mà, các cậu cũng biết đấy, tiêm dịch thể của quái vật vào phần đuôi của động vật thử nghiệm, đồng thời, ta có thể quan sát được sự thay đổi gen ở đầu động vật. Những dịch thể ấy hoàn toàn không tham gia vào quá trình tuần hoàn dịch, vậy mà gen toàn thân của động vật đã thay đổi. Ngay cả việc này cũng xảy ra được, thế thì sao việc bị truyền nhiễm khi không tiếp xúc với quái vật lại chẳng thể xảy ra cơ chứ?
Nói tới đây, thân thể chàng bất chợt run lập cập.
– Serran à, – Giọng chàng ta khản đặc, nói rằng – tầng dưới, tầng dưới toàn là tiêu bản dị chủng còn sống, nơi ấy có ít nhất khoảng một trăm nhân viên.
Vẻ mặt Serran nghiêm túc:
– Tôi sẽ đi xuống ngay bây giờ.
– Hãy tự bảo vệ mình – Tiến sĩ nói – Trong phạm vi tầm bắn, tránh càng xa mọi vật sống ở đấy càng tốt.
Chàng ta chẳng hề nói dị chủng, cũng chẳng nói con người, mà là nói “Vật sống”.
Serran khẽ gật đầu, động tác của họ thoăn thoắt, chia nhau lao xuống dưới.
Trong hành lang quạnh vắng, chỉ còn lại mỗi An Chiết với tiến sĩ.
Tiến sĩ cơ hồ rút kiệt sức lực, chàng ta tựa trên mặt tường lạnh lẽo, An Chiết dìu chàng ta chút đỉnh. Trong chuỗi lặng thinh, tiến sĩ chợt mở miệng:
– Cậu không sợ à?
An Chiết lắc đầu.
Tiến sĩ nhìn cậu.
– Trông cậu cứ như sở hữu một thứ… mà những người ở thời đại này không có được – Tiến sĩ nói.
An Chiết chẳng trả lời, lẳng lặng chờ chàng ta tiếp tục.
Ánh mắt chàng ta nán lại nơi An Chiết thật lâu, kế tiếp khẽ thở dốc một đợt, bờ môi run nhè nhẹ, giống hệt lần được linh cảm phi phàm nào đó, mãi sau chàng ta mở miệng:
– Cậu ngây ngô tới độ… tựa như một người bàng quan đứng xem vậy.
Chàng ta bảo:
– Ai nấy cũng sống trong sự sợ hãi, nhưng cậu lại rất bình tĩnh, hoàn toàn khác hẳn mọi người – Nói đến đây chàng ta bèn phì cười – Tôi hiểu vì sao Lục Phong thích ở bên cậu rồi.
An Chiết nhìn tiến sĩ, khuôn mặt trẻ trung của tiến sĩ lộ vẻ hốc hác khốn quẫn, có vẻ chàng ta hơi đuối. An Chiết bỗng hỏi:
– Thế em có thể giúp gì được cho anh không?
– Cảm ơn cậu, – Tiến sĩ nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, giọng run rẩy – cậu… an toàn sống sót, là tốt rồi.
An Chiết ngẫm nghĩ giây lát, đoạn đáp:
– Em sẽ cố gắng.
Cậu chẳng nói gì nữa, trong hành lang, chỉ luẩn quẩn mỗi giọng lẩm bẩm của tiến sĩ:
– Chưa tiếp xúc cơ thể, cũng chưa có khí lọt ra, thực sự xuất hiện cả trường hợp kiểu này ư?
Không một ai trả lời chàng ta cả.
Nhưng, tầng dưới dội lên một tiếng súng nổ cực kì rành rọt.
Tiếng thứ hai theo sau ngay.
Tiếng thứ ba.
Vang rền không ngớt, ngân dài trong tòa cao ốc thật lâu.
Cứ mỗi một tiếng súng vang lên, hệ thống lí thuyết mà loài người dùng để giải thích về thế giới này đang dần trên đà tuyên bố sụp đổ.
Tiến sĩ bấu chặt cánh tay An Chiết, ngón tay chàng ta đương run rẩy.
– …Vì sao cơ chứ?