*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dứt lời, An Chiết bèn mặc kệ hắn, tiếp tục đi về phía trước.
Đằng sau chẳng vang tiếng bước chân nữa, mãi đến khi cậu quét thẻ ID mở cửa phòng, Josh mới vội vàng chạy sang bên này, kéo bả vai cậu lại: “Cậu là An Trạch thật ư? Thế nhưng cậu ——”
An Chiết thuận tay vớ lấy xấp giấy có báo cáo kiểm tra gen đặt trên bàn, đưa tới trước mặt Josh.
Josh bảo: “Đây là…”
An Chiết cúi đầu, phát hiện tờ giấy nằm trên cùng chính là tờ giấy viết câu: Phản đối chính sách tàn bạo của Thẩm phán giả.
Cậu lề mề rút tờ giấy đó đi, Josh nhìn xuống bản báo cáo.
“Cậu…” Hắn vội vàng đọc sơ qua, ngẩng đầu quan sát An Chiết, “Cậu thực sự thoát ra khỏi vực thẳm ư?”
“Có người cứu tôi.” An Chiết đáp, “Những chuyện khác, tôi quên rồi.”
Bàn tay siết chặt báo cáo gen của Josh run rẩy, sau đấy hắn cố nhoẻn miệng, nhìn chằm chằm cậu đoạn nở nụ cười: “Tớ… Tớ kích động quá, tớ không ngờ cậu có thể trở về.”
Hắn đặt báo cáo gen lên bàn, nghiêng người sang chỗ An Chiết, thậm chí cơ bắp chân mày đang khẽ co giật, vẻ mặt mang chút kích động: “Cậu… Quên bao nhiêu?”
An Chiết lùi về sau một bước.
“Quên toàn bộ.” Cậu đáp, “Mong anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”
“Cậu cũng chẳng nhớ tớ là ai sao?” Giọng Josh hơi thều thào, “Chúng ta đã trưởng thành cùng nhau.”
“Cảm ơn.” An Chiết nói, “Hiện tại anh ra khỏi đây được chưa?”
“Tớ ——”Josh đứng đối diện hiển nhiên chả nghĩ rằng cậu sẽ đối xử với mình bằng thái độ thế này, sững sờ phút chốc, bèn đáp, “Trước kia cậu đâu như vậy.”
Nhưng ngay sau đó, thái độ của hắn lại nhún nhường: “Tớ không quấy rầy cậu nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tớ đến thăm cậu.”
“Tớ rất mừng rỡ, An Trạch, chúng ta là hai người thân thiết nhất trên cõi đời này.”
An Chiết lặng thinh chả đáp, mãi tới tận khi Josh xoay người trở về, đồng thời khép cửa phòng thật nhẹ giúp cậu mới thôi.
Josh có thể dễ dàng buông tha cậu như vầy, chịu rời khỏi nơi đây, cậu cảm thấy quá khó tin, song biết đâu là do Josh chạy trối ૮ɦếƭ vì chột dạ.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh, An Chiết lề mề tựa lên đầu giường, ôm chặt chiếc gối, cậu bị bủa vây bởi cảm xúc khó chịu tựa làn khói nhạt. Sự khó chịu này chẳng hề vì chính cậu, mà là vì An Trạch.
Lời hứa giữa người và người đại khái chính là yếu ớt như vậy, Josh không phải là người thân thiết nhất của An Trạch. Chờ cậu tìm thấy bào tử, cậu nhất định sẽ trở về vực thẳm, quay lại chốn sơn động yên bình ấy rồi cắm rễ cạnh hài cốt trắng xóa của An Trạch, trải qua quãng đời còn lại với tư cách một cây nấm.
Bào tử ơi…
Ngoài cửa sổ, đêm đã về khuya, cực quang vẫn hoài phấp phới trên màn trời đen nhánh, An Chiết ngồi trước mặt bàn, bật đèn bàn lên.
Trước tiên cậu cần tìm một công việc giúp bản thân khỏi ૮ɦếƭ đói. Đồng thời, cậu cần tìm tin tức về bào tử, manh mối duy nhất chính là vỏ đạn màu đồng thau nọ.
Nghĩ tới điều này, An Chiết hơi lo lắng sờ túi áo mình, cậu luôn luôn sợ đánh rơi vật này —— cũng may, vẫn còn ở đó. Nấm có thể giấu nó trong người, song loài người thì không thể, nó quá nhỏ, phảng phất sẽ trượt ra khỏi túi bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, An Chiết tìm được sợi dây thừng màu đen làm bằng da trong ngăn kéo, cậu móc qua vỏ đạn đeo lên cổ mình.
Ở vị trí đấy còn xuất hiện một chiếc máy đen sẫm xinh xắn, cậu cố gắng quan sát chi tiết bên ngoài của nó, cuối cùng moi ra ít thông tin từ kí ức xưa cũ, đây là bộ đàm, số ID của mỗi người chính là dãy số liên lạc, loài người sử dụng bộ đàm để trao đổi ở khoảng cách từ xa, tuy nhiên chỉ giới hạn trong phạm vi căn cứ —— bởi lẽ bên ngoài bị mất tín hiệu.
Cậu sạc điện cho bộ đàm —— mặc dù chẳng cần thiết, nhưng việc “có điện” dường như dễ khiến người ta cảm thấy vui vẻ khôn tả.
Sau khi loay hoay xong, cuối cùng cậu cũng an tâm, bắt đầu quan sát tủ sách này.
Vở ghi chép nằm trên mặt bàn có những dòng chữ An Trạch từng viết, chữ y rất xinh đẹp. Mà kề sát vách tường thì dựng thẳng hai mươi mấy cuốn sách, đại khái đều là tựa sách mà An Trạch thích đọc lúc trước. An Chiết đọc lướt hết tên in nơi gáy sách, vươn tay cầm một cuốn có bìa xám thiết kế giản đơn, nó tên là « Sổ tay căn cứ ».
Cậu lật ra, trang nhan đề chỉ vỏn vẹn đúng một câu.
– Lợi ích loài người cao hơn hết thảy.
An Chiết mím môi theo bản năng, tiếp tục lật các trang sau, trang thứ hai là mục lục, toàn bộ nội dung chia ra làm pháp luật căn cứ, quy định sinh hoạt ở căn cứ, giới thiệu vắn tắt chức năng từng khu vực và bốn vùng trên bản đồ.
An Chiết đọc sơ qua phần pháp luật, cậu biết mình là một cây nấm an phận thủ thường, một cây nấm an phận thủ thường sẽ không vi phạm bất cứ điều luật nào. Phần quy định sinh hoạt này thì giải thích rõ ràng thời gian làm việc và nghỉ ngơi ở khu vực cư trú. Sáu giờ sáng mỗi ngày bắt đầu cung cấp điện, nước, đồ ăn chừng một tiếng đồng hồ, mười hai giờ trưa bắt đầu cung cấp điện, nước, đồ ăn chừng một tiếng đồng hồ, bữa tối thì bắt đầu từ sáu giờ chạng vạng, thời gian cung cấp điện dài hơn chút đỉnh, đến chín giờ tối mới cắt điện. Khu vực cư trú nào cũng lắp tháp báo động cao ngất, báo động chia ra làm ba loại, theo thứ tự là “Tập hợp”, “Sơ tán”, “Lánh nạn khẩn cấp”, báo động tập hợp là tiếng còi ngắn với tần số cao, báo động sơ tán là tín hiệu âm thanh kiểu gợn sóng nhấp nhô, báo động lánh nạn là tiếng huýt dài chói tai. Công dân căn cứ nhất định phải tuân thủ quy định sinh hoạt và chỉ thị từ tháp báo động, ngoài điều đó ra họ có thể chi phối lối sống theo ý mình.
Đọc đến đây, An Chiết thoáng hoài nghi, cậu cảm thấy nếu ban hành quy tắc kiểu này, mọi người chỉ cần nằm trong phòng đi ăn cơm uống nước đúng giờ là tốt rồi mà —— nhưng chẳng mấy chốc cậu đã hiểu rõ ý đồ của căn cứ.
Tuy rằng mọi người được phép hoạt động tự do, nhưng nhất định phải trả cái giá xứng đáng khi sống tại căn cứ – chính là tiền. Để nhận được tiền tệ lưu thông trong căn cứ, công dân cần đi ra tìm việc hoặc trở thành lính đánh thuê, thu thập những món có giá trị ở bên ngoài nộp lên căn cứ, đổi sang thù lao.
Thế nhưng… Nói như vậy, bọn họ đến vùng có mức độ nguy hiểm thấp nhất, nhặt qua loa vật gì đó duy trì nhu cầu ăn cơm uống nước, cũng ổn thôi.
An Chiết tiếp tục lật các trang sau, phần kế tiếp là giới thiệu vắn tắt về chức năng từng vùng.
Vùng thứ nhất xuất hiện ở phần này tên là “Trạm cung cấp”, trạm cung cấp gồm 3 nơi, trong đó trạm số 1, 2 thuộc sự sở hữu của quân đội, ngăn cách giữa lối vào và lối ra căn cứ, nó phụ trách hạch định lẫn hối đoái vật liệu chiến lược và tiền tệ, ngoài ra còn giữ lại νũ кнí mang tính sát thương lẫn xe bọc thép, không cho phép đưa vào thành phố, mãi tới đợt xuất phát tiếp theo đội lính đánh thuê mới được xin phép sử dụng tiếp. Mà đội lính đánh thuê thì dùng tiền tệ đổi các món đồ cần khi thám hiểm bên ngoài như súng ống, đạn, tấm chắn đạn, xăng dầu vân vân, thậm chí có thể tậu một chiếc xe bọc thép kiểu khác.
Song trạm số 3 lại khác hẳn hai trạm cung cấp trước, vị trí của nó thuộc thành phố, phụ trách việc hối đoái vật liệu dân dụng, tiêu thụ tiền tệ căn cứ, được phép đổi sang rất nhiều mặt hàng như vật dụng hàng ngày, đồ ăn và thực phẩm, rượu mạnh, sản phẩm điện tử đủ kiểu, cũng có thể tiến hành giao dịch phòng ở.
Đối diện trạm cung cấp số 3 là “Thị trường tự do”, thi thoảng, đội lính đánh thuê sẽ đào thừa vài món đồ mà quân đội chả cần tới trong đống phế tích đổ nát, bấy giờ bọn họ sẽ lựa những món đồ an toàn đưa vào thành phố, buôn bán tự do.
Lúc này, An Chiết trông thấy một dòng chú thích nho nhỏ bên dưới.
Chú thích: Thị trường tự do không phải cơ sở chính thức của căn cứ, mọi hành vi xin tự gánh lấy hậu quả.
Chú thích: Làm mướn và có quan hệ hợp đồng thông qua thị trường tự do sẽ không nhận được sự bảo vệ về mặt pháp luật, xin tự gánh lấy hậu quả.
Những điều khác cũng chả đặc biệt gì mấy, An Chiết chỉ chăm chăm vào mỗi chữ “Làm mướn” mà thôi.
Nói cách khác, thị trường tự do cũng là một nơi có thể cung cấp nghề nghiệp.
Tiếp tục lật qua, đấy chính là giới thiệu vắn tắt từng khu vực cư trú, khu vực cư trú đông đúc nhất là khu 6, 7, các khu vực còn lại đầu người rất ít, cực nhiều công trình bỏ hoang, mà khu 8 thì là chỗ lánh nạn tập trung, có công trình hoàn thiện an toàn.
Những trang sau đó chỉ sơ lược về Tòa Xử án.
An Chiết nhớ đến vị Thượng tá Thẩm phán giả có đôi mắt xanh lục lạnh nhạt nọ, tốc độ đọc dần chậm rất nhiều, nghiền ngẫm kĩ từng câu từng chữ.
Trách nhiệm của Tòa Xử án không chỉ là xác định dị chủng ngoài cổng thành, bọn họ còn tuần phòng hằng ngày trên khu phố dòng người tấp nập, tiến hành sàng lọc lần thứ hai, trừ khử mầm mống tai họa. Địa điểm tuần phòng chủ yếu xung quanh trạm cung cấp, song vẫn kiểm tra chung cư không định kì —— nhất là những đối tượng bị tố cáo và có hành vi bất thường.
An Chiết ù ù cạc cạc nhớ lại cái câu “Tốt nhất cậu hãy là người”.
Nếu có khả năng, An Chiết hi vọng Lục Phong sẽ đứng ở cổng thành vĩnh viễn, Thẩm phán giả chớ nên hạ mình ghé thăm chung cư tồi tàn.
Lật trang kế tiếp, các khu vực khác chả liên quan đến cậu mấy —— ví dụ như Sở Thành vụ, Sở Thành phòng, chủ thành vân vân. Nói xa hơn thì căn cứ bắt nguồn từ ngoại thành, hay còn gọi là sự kết hợp giữa thành trì và chủ thành, chủ thành là nghiên cứu khoa học quan trọng của căn cứ, nó sản xuất thiết bị vũ trang và nhiên liệu, đồng thời còn là trung tâm chính trị, trừ phi có giấy thông hành đặc biệt hoặc thẻ lưu trú, bằng không nghiêm cấm tất cả mọi người tiến vào.
An Chiết khép cuốn sách này lại sau khi lướt sơ qua bản đồ căn cứ, lần thứ hai cảm nhận được việc con người quả thực khác hẳn nấm.
Cậu mở cuốn sách thứ hai tên « Sổ tay sát hạch của trạm cung cấp » ra, vừa mới trông thấy bìa sách, vô vàn kí ức liên quan nhanh chóng xông vào đầu, nó rõ ràng hơn những kí ức khác nhiều lắm. An Chiết suy ngẫm về ý nghĩa của điều này, có lẽ đến trạm cung cấp là một việc rất quan trọng đối với An Trạch.
Song nếu đã quan trọng nhường ấy, tại sao lại đáp ứng lời Josh đi mạo hiểm cùng hắn cơ chứ?
Cậu suy tư hồi lâu, cuối cùng kết luận, An Trạch chính là người thế đấy.
Nhưng chẳng sao cả, An Chiết nghĩ. Đợi sang năm trạm cung cấp tiếp tục mở cuộc thi, nếu cậu còn sống ở căn cứ loài người thì sẽ tham gia thử một lần. Và như vậy, sau khi trở về sơn động, cậu có thể kể cho An Trạch nghe nơi đó ra sao.
Ngồi đọc sách suốt hàng giờ liền sớm ngốn sạch sức lực của cậu, mới đọc sơ hai trang « Sổ tay sát hạch » mà An Chiết đã buồn ngủ lắm rồi, cuối cùng cậu bò lên giường ngủ. Sáng sớm hôm sau, vì muốn tránh gặp Josh, cậu bèn rời phòng từ rạng sáng bốn giờ, xuống lầu đi đến điểm giao thông, lên tàu tới trạm cung cấp —— cậu muốn ghé thị trường tự do đối diện nhằm tìm một công việc.
Lúc xuống tàu đã hơn bảy giờ sáng, bầu không khí vẫn còn mù mịt hơi sương. Thị trường tự do là một tòa nhà hình cầu khổng lồ, có bốn cánh cửa to tướng, cậu bước vào cánh cửa gần nhất.
Mùi rượu mạnh xộc ngay vào lỗ mũi cậu.
Nơi cửa ra vào có đặt bốn cái bàn dài, nhiều người vận trang phục lính đánh thuê ngồi kín bàn dài chơi đố số, nói năng hùng hổ, trước mặt bọn họ bày các cốc rượu, đôi khi có kẻ chợt gọi thêm rượu, lúc ấy nhân viên tạp vụ sẽ rót rượu mạnh đầy cốc, đồng thời áp máy thanh toán nho nhỏ lên thẻ ID mà khách giơ ra để tiến hành thu phí.
Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà. (Nói cho văn vẻ chứ thực ra nó là oẳn tù tì)
Morra players
Có gã lính đánh thuê da đen vạm vỡ đang nốc rượu một mình, vừa trông thấy cậu thì chau mày, nhếch mép cười, huơ huơ cái cốc trong tay: “Ê oắt con, nhìn cái gì đấy? Tới học uống rượu hả.”
Một cô nàng tóc ngắn bên cạnh lập tức dùng cùi chỏ thụi Ⱡồ₦g иgự¢ gã, chất giọng ồm ồm, song tràn đầy hồ hởi: “Điều thứ ba mươi hai, trẻ vị thành niên không được phép uống rượu.”
Gã đàn ông đáp: “Uống thì uống chứ, chẳng lẽ còn bị Thẩm phán giả sờ gáy chắc?”
Cô nàng bèn cất tiếng cười to: “Cu cậu vắt mũi chưa sạch làm sao mà biết Thẩm phán giả đáng sợ thế nào.”
“Nó sẽ biết sớm thôi.”
An Chiết đứng bên cạnh, muốn bào chữa một câu “Tôi không phải trẻ vị thành niên”, nhưng trong khoảng thời gian cậu cố gắng tìm cách diễn đạt, hai người kia đã ôm chầm lấy nhau, bờ môi chạm bờ môi quấn quýt tha thiết. Cậu bỗng nhận ra chả ai thực sự quan tâm tới cậu cả.
Bởi vậy cậu dời mắt khỏi nơi đây, nhìn sang chỗ khác.
Mùi canh khoai tây thoảng sang từ cánh cửa bên phải —— tuy nhiên nó nồng hơn mùi canh khoai tây bán dưới đại sảnh tầng một chung cư nhiều lắm, cũng quyện lẫn hương thơm dễ dàng khiến con người ta cảm thấy khoái trá – hương thịt. Có vài anh lính đánh thuê đang ụp đầu xuống bát nhựa màu trắng ngấu nghiến bữa sáng.
Cái mùi này làm An Chiết đói bụng chun chút, cậu vẫn chưa ăn điểm tâm.
Tiếp tục đi vào trong, cảnh tượng đa số toàn na ná nhau, trong đại sảnh sôi nổi đông nghìn nghịt, ngoại trừ các dãy bàn dài bán đồ ăn và rượu thì còn nhiều sạp nhỏ buôn quần áo, ba lô, găng tay nữa. Đi sâu hơn tí thì sạp bán mặt hàng cố định càng ngày càng ít, trên một cái sạp sẽ trưng bày vô số món đồ kì quái khác loại hình, mà An Chiết chả biết cái nào cả.
“Nè đằng ấy ơi, thành phố hoang số 511 mới đào được con smartphone, sạc pin xong là khởi động ngon ơ nhá.” Đương lúc rảo bước, một thanh niên vận áo màu đen đeo ba lô nhảy phốc ra trước mặt cậu y như con khỉ, vóc dáng cậu ta gày còm, đôi mắt hí đảo liên miên, sau khi chặn ngang An Chiết thì nhanh chóng móc một cái hộp hình chữ nhật đen sẫm ra khỏi ba lô, huơ huơ trước mặt An Chiết, “Muốn ngắm tí không? Giảm mười phần trăm cho đằng ấy, tặng dây sạc miễn phí. Có thể chơi game được luôn.”
An Chiết: “Cảm ơn, không cần ạ.”
Thanh niên lại tức tốc moi thêm cái hộp trắng khác: “Đổi mẫu mã khác vậy, màu này siêu hợp với đằng ấy luôn, kiểu mới nha, chiếc iPhone cuối cùng của thời đại trước khi cận kề tai họa, thời đó thì giá khoảng một vạn, hiện tại một trăm là đủ rồi.”
An Chiết: “Cảm ơn, tớ không cần.”
Đối phương tiếp tục móc ra vật nữa: “Không cần? Vậy đằng ấy có điện thoại di động rồi à, cần sạc dự phòng chứ? Lúc căn cứ cắt điện có thể dùng nó để sạc pin, dung lượng lớn bán sạch rồi, cái này chỉ đủ dùng hai lần thôi, giảm giá cho đằng ấy còn ba mươi nhá.”
An Chiết lom lom nhìn cậu ta, thật thà đáp: “Tớ không có tiền.”
Biểu cảm của thanh niên áo đen cứng đờ, lập tức nhét đồ trở vào ba lô, xoay người nhấc chân chuẩn bị rời khỏi, đồng thời nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đếch có tiền thì mò đến chợ đen làm gì.”
“Chờ tí.” An Chiết gọi cậu ta lại.
Cậu ta ngoảnh đầu, song thái độ hết sức xấc xược: “Sao hả?”
“Tớ… Tớ muốn tìm việc.” An Chiết nói, “Xin hỏi cậu biết chỗ nào tuyển người không?”
Thanh niên thoáng chau hàng lông mày, xoay lại, quan sát tỉ mỉ cậu từ đầu đến chân một lượt: “…Hóa ra là tới tìm việc làm.”
An Chiết trả lời đúng sự thật: “Phải.”
“Tư chất của đằng ấy trông tốt phết.” Thanh niên bảo, “Phát tài nhớ sang tìm tôi mua di động đấy, tôi nán lại chợ đen cả tháng lận.”
An Chiết: “…”
Cậu hỏi: “Vậy tớ cần đến chỗ nào?”
“Chậc, bên kia kìa.” Thanh niên chỉ một hướng trong góc, “Xuống dưới, tầng hầm thứ ba, tìm bà chủ.”
An Chiết rất biết ơn, nở nụ cười với cậu ta: “Cảm ơn cậu nhé.”
Thanh niên bảo: “Nể tình mặt mũi đằng ấy xinh xắn, trông cũng đáng tin, phát tài nhớ sang tìm tôi mua di động đấy!”
An Chiết: “…Ừa.”
Tầng hầm thứ ba.
Ươn ướt —— đây là ấn tượng đầu tiên của An Chiết về nơi này, đáng nhẽ nấm sẽ yêu thích môi trường dồi dào hơi ẩm như vậy, nhưng cái mùi gay mũi đi kèm với sự ươn ướt đó khiến cậu khẽ chau mày.
Phóng tầm mắt ra xa, đây là một không gian giống hệt tổ ong tỏ rõ dưới ngọn đèn u ám, hành lang khúc khuỷu uốn lượn, vô vàn buồng nghỉ thu hẹp được ngăn cách bởi những tấm bạt nhựa đơn sơ móc nơi vách tường, chả có không khí lưu thông, hơi nước ngưng tụ thành các bọt nước li ti trên bạt nhựa. Toàn bộ không gian đang vọng tiếng ong ong nhỏ xíu tựa thủy triều, lắng tai nghe kĩ, thì ra là hiệu quả âm thanh tụ họp do rất nhiều người nhỏ giọng trò chuyện mà ra, thỉnh thoảng chen lẫn tiếng cười the thé.
An Chiết chần chờ phút chốc, tiến lên phía trước vài bước.
Cậu nhìn căn buồng nhỏ ở hai bên, bên trái thì trống hoác, bên phải thì có quý cô tóc dài nọ đang cúi đầu, sau khi nghe thấy tiếng bước chân cậu, cô ả ngẩng đầu liếc nhìn, chốc lại gục xuống.
An Chiết tiếp tục bước tới phía trước, cậu nghe thấy tiếng xì xầm, đầu tiên là của một ả đàn bà.
“Khí hậu ở thung lũng số hai thế nào rồi?”
“Tàm tạm.” Bấy giờ là giọng nam khá mềm mại, nghe hơi nũng nịu, âm cuối kéo thật dài, An Chiết nghi hắn bị nghẹt mũi, “Thời tiết khá thoải mái, nhưng động đất nhiều quá. Một tháng chúng tôi gặp động đất ba lần, cái lần dữ dội nhất bọn họ đều đang ở ngoài, mỗi mình tôi ở trong xe, suýt tí ngỡ rằng bọn họ chẳng trở về nổi.”
Cô gái giở giọng cười cợt: “Họ mà không trở về nổi thì cưng tự lái xe chuồn thôi.”
“Và cả cái đội lần trước trước nữa, đội trưởng hứa sẽ dạy tôi lái xe, cuối cùng thì sao? Rõ ràng là dỗ ngọt tôi thôi. Gã nói rằng lần sau sẽ dẫn tôi đến, cũng là dỗ tôi. Tôi ở chung với bọn họ một tháng, tổng cộng chỉ lấy ba trăm, thế mà còn chê cắt cổ ư?”
“Lời của lũ lính đó thì tai nghe tai lọt là được.” Ả đàn bà đáp, “Bị lừa bao nhiêu lần vẫn chưa chịu rút kinh nghiệm hả?”
Bước chân An Chiết thoáng khựng lại.
—— Cậu nhớ đến vẻ mặt lẫn ánh mắt thèm thuồng tham lam của Horsen, bỗng chốc hiểu ngay công việc ở tầng hầm thứ ba là gì.
Đồng thời nhớ luôn chú thích nọ trên sổ tay —— làm mướn và có quan hệ hợp đồng thông qua thị trường tự do sẽ không nhận được sự bảo vệ về mặt pháp luật, xin tự gánh lấy hậu quả.
Cậu không muốn tự gánh lấy hậu quả này.
An Chiết lặng lẽ toan chuồn đi ngay, nào ngờ vừa mới xoay lưng, bỗng dưng bất ngờ ᴆụng trúng một cơ thể mềm mại.
“Ái chà.” Một giọng nữ cao ✓út cất lên, “Bé cưng, lần đầu tiên tới đây à?”
Cái từ “Bé cưng” đó mang cho cậu bóng ma tâm lí quá lớn, An Chiết lùi hai bước theo phản xạ.
Người con gái thon thả cao ngất đằng trước sở hữu nước da màu mật ong và đôi mắt màu ngọc bích, tóc nâu dài thượt xoắn đuôi, khóe mắt dài hơi xếch, đang nhoẻn miệng cười với cậu.
“Cưng tới đây ᗰᑌᗩ ᗪâᗰ? Hay là ზáɳ ԃâɱ?” Người con gái thổi phù một hơi vào vành tai cậu, cười hỏi.