Cây Độc Không Trái - Chương 08

Tác giả: Phạm Vũ Anh Thư

Trời ơi, mọi người tương tác kiểu gì thế ạ? Chưa viết truyện nào mà cả ngày gào tương tác thế này ấy. Đây là truyện cuối tớ viết trước khi đi dạy mà sao đọc xong mọi người đến cả bình luận cũng khó khăn vậy ạ? Tớ không muốn cả ngày kêu gào thế này đâu, thật sự đấy, tớ có con nhỏ, tranh thủ viết thì mọi người cũng nên có chút động viên chứ?
Chương 8
Mẹ chồng tôi nhìn cái Thanh lắp bắp hỏi:
– Mày nói gì cơ? Mày nói thật không?
Cái Thanh liếc tôi rồi tiếp tục:
– Cháu thề! Cháu mà nói điêu thì sét đánh cháu ૮ɦếƭ. Mà còn có một bí mật động trời hơn nữa đó chính là con gái chị ta bác cũng biết đấy. Đó chính là người mà chị ta gọi là em gái, em gái á? Ha ha, không đâu bác ơi, làm gì có chuyện em gái sáu tuổi, chị gái hai mươi tám tuổi, mẹ chị ta bốn mươi tám tuổi rồi, chả lẽ đẻ em lúc bốn mươi hai? Cháu nói vậy thôi, còn lại bác cứ hỏi thẳng chị ta, không thì nhà bác có điều kiện thì bảo chị ta đi xét nghiệm ADN cho mà xem. Chị ta siêu nhờ bác nhờ, giấu hẳn được cái chuyện này mới kinh, đã vậy còn núp dưới danh nghĩa em gái chứ. Đứa đó tên là gì nhỉ? Mun, đúng rồi là Mun bác ạ. Cái đứa mấy hôm trước bị bắt cóc ấy
Từng lời cái Thanh nói rớt vào tai tôi rồi lại như bật ra. Cảm giác l*иg иgự¢ cuộn lên không thở nổi. Mẹ chồng tôi, cái Hạnh ngước mắt nhìn tôi như thể sinh vật lạ. Rồi đột nhiên mẹ chồng tôi lao đến, túm lấy vai tôi gằn từng chữ:
– Nó nói đúng không?
– Mẹ…
– Tôi hỏi chị có đúng như nó nói không? Chị chỉ cần trả lời đúng hay không?
Tôi nhìn mẹ chồng, kí ức mơ hồ như cuốn phim quay ngược. Lúc này đây tôi còn có thể chối hay sao? Khoé mắt tôi rỉ ra thứ nước ươn ướt lặng lẽ gật đầu. Mẹ chồng tôi buông tay tôi rồi ngồi phịch xuống ghế. Cái Hạnh lao đến tát bốp lên mặt tôi một phát rồi lu loa:
– Đồ lăng loàn, dối trá. Sao chị có thể kinh tởm đến mức này? Bảo sao con luôn thắc mắc mẹ chị ta sao lại sinh con muộn thế. Hoá ra là con chị ta, cả nhà chị ta cùng một giuộc
Tuấn thấy vậy liền lao đến giữ tay cái Hạnh, hai mắt anh long sòng sọc nhìn cái Hạnh quát:
– Buông chị ra.
– Anh bênh chị ta? Anh mù quáng à? Anh không nghe rõ cái Thanh nó nói gì à? Chị ta có con riêng đấy, chắc sau đó còn nạo phá nhiều nên giờ mới tịt lỗ đẻ. Anh sáng mắt ra đi
Lời cái Hạnh như những mũi dao đâm vào tim tôi. Có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng chẳng gột tẩy nổi. Cái Hạnh nói cay nghiệt nhưng tôi sao có thể phản biện? Tôi cúi xuống nhìn mẹ chồng giọng nghẹn đi:
– Mẹ, con xin lỗi đã giấu mẹ chuyện này…
Mẹ chồng tôi ngước mắt nhìn tôi rít lên:
– Xin lỗi? Chị còn có tư cách đứng đây nói hai từ xin lỗi? Chị đi đi, cút đi, cút khỏi đây đi, tôi không chấp nhận loại con dâu như chị.
Tuấn thấy vậy liền cúi xuống nói:
– Mẹ. Chuyện này là chuyện quá khứ của Xuân rồi. Từ lúc lấy con cô ấy hoàn toàn toàn tâm toàn ý với con, với gia đình mình
Tôi nhìn Tuấn kinh ngạc, anh… biết chuyện này? Mẹ chồng tôi thì sửng sốt rồi đập lên người Tuấn bồm bộp:
– Mày cũng giấu tao? Mày biết rồi mà cũng giấu tao? Sao tao lại có thằng con ngu ngốc như mày? Sao mày ngu thế hả con? Nó có con riêng đấy! Mày biết rồi còn cùng nó giấu tao? Giời cao ơi nhìn xuống mà xem, nó cho màu ăn phải bùa mê thuốc lú gì đấy hả con? Nó hại em mày sẩy thai, lại có con riêng, sao mày cứ cố chấp giữ nó? Ly hôn đi, một là ly hôn, hai là tao và mày từ mặt tao
– Mẹ…
– Đừng gọi tao là mẹ, đừng gọi tao là mẹ nếu mày nhất quyết không ly hôn.
Tuấn nhìn tôi nhắm nghiền mắt thở dài nói:
– Mẹ đừng ép con.
– Tao ép mày đấy. Mày xem mày lấy nó về để làm cái gì? Đẻ không đẻ được, sống cũng không hầu hạ cung phụng nhà chồng, giờ lại lòi ra có con riêng, một quá khứ nhơ nhớp bẩn thỉu như vậy tao không thể chấp nhận. Còn chị, giáo viên dạy Toán ư? Trên đời này cũng có loại giáo viên mất nết như chị à? Chị đứng trên bục giảng dạy học sinh có thấy dơ dáy không?
Tôi cúi gằm mặt, vẫn không ngẩng nổi đầu lên. Thứ cảm giác tội lỗi sai trái quả thực gột chẳng sạch. Là tôi sai rồi, tôi giấu giếm ngàn vạn lần là sai. Cái Hạnh cầm cốc nước cam hắt thẳng lên mặt tôi rồi gào ầm:
– Chị điếc à? Mẹ tôi bảo chị cút đi
Nước ướt nhoẹt từ trên xuống, nước cam ngọt nhưng sao tôi chỉ cảm nhận vị đắng chát. Tôi run run lê từng bước chân khẽ nói:
– Vâng. Con sẽ đi.
Mẹ chồng tôi đứng dậy chống nạnh, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt tôi rít lên:
– Đi đi. Đi trước khi bố thằng Tuấn về, xéo luôn đi, đừng để cả nhà này lại ầm ĩ vì chị.
Cái Hạnh lại cầm cốc thuỷ tinh đáp thẳng vào người tôi. Cốc thuỷ tinh chạm lên cổ rồi rơi xuống đất vỡ tan tành. Dưới chân tôi có thứ nước đỏ ngòm chảy ra. Cái Hạnh nhìn tôi cười nhếch mép:
– Loại người như chị quả là có một không hai. Còn anh nữa, đường đường là giám đốc một công ty mà ngu hơn chó.
Tuấn nghe cái Hạnh chửi liền lao vào túm lấy áo nó. Mẹ chồng tôi thì vừa khóc vừa đẩy anh ra tức giận nói:
– Nó nói sai à? Mày ngu hơn chó. Mày còn định đánh em? Nó vừa sẩy thai mà mày còn định đánh nó?
Tôi cũng khóc, khóc vì đau lòng, khóc vì áy náy giữ tay Tuấn lại rồi cất lời:
– Anh đừng làm vậy. Là em sai, em sai khi giấu anh và cả nhà. Em sẽ đi, mẹ, con sẽ đi, anh đừng đánh cái Hạnh, để em đi.
Cái Hạnh lầm bầm:
– Đồ đạo đức giả.
Tôi bặm môi để mặc nước mắt chảy ra cúi xuống nhặt từng mẩu thuỷ tinh vào sọt rác rồi nói tiếp:
– Con lên nhặt ít đồ của con rồi sẽ đi.
Nói rồi không đợi mẹ chồng tôi trả lời tôi cũng bước lên phòng. Đi qua từng bậc cầu thang tôi cũng tưởng như có gì đó rút sạch sinh lực của mình. Tuấn vẫn đứng dưới nhà, tôi nghe tiếng anh cất lên:
– Mẹ, mẹ nghe con nói vài lời được không
– Tao không nghe, tao không muốn nghe
Tôi không còn đủ sức lực để nghe xem Tuấn nói gì bước lên phòng nhặt quần áo. Nhìn lại căn phòng tôi vẫn thấy xót xa. Bốn năm năm ở nơi này, từng kí ức như những mảnh thuỷ tinh kia cuối cùng cũng vỡ. Tôi biết mình chẳng có tư cách gì nguỵ biện bởi thật sự là tôi đã sai. Vừa chẳng thể sinh con cho Tuấn, lại thêm một quá khứ nhơ nhớp quả thực là sai mất rồi. Tôi không xứng với anh, nên buông tay thôi. Nhưng nghĩ vậy thôi sao lòng tôi đau đến thế. Buông tay, nghe thì dễ nhưng đâu dễ dàng được như vậy? Khi đang nhặt cũng có tiếng bước chân, vừa ngước mặt lên đã thấy cái Thanh bước vào. Nó nhìn tôi cười hềnh hệch nói:
– Không ngờ đúng không?
Tôi nhếch mép không đáp. Nó lại bước vào sát gần tôi trêu ngươi:
– Sao? Bị đuổi đi thế này cảm giác thế nào?
– Mày biến đi đừng để tao điên.
Nó nhún vai tỏ vẻ khinh thường cười lớn:
– Chị điên thì chị làm gì tôi? Định khoe chuyện tôi và anh Tú ngủ với nhau à? Ha ha bằng chứng đâu? Điện thoại bị hỏng rồi lấy cứt mà khoe, khoe ra cẩn thận lại bị bác Nguyên chửi cho như chó ấy.
– Mày tự tin thế?
– Tôi tự tin chứ, tự tin mới có thể đuổi chị ra khỏi nhà này. Lêu lêu.
Tôi nghe xong liền cầm áo quất thẳng vào mặt nó rồi siết chặt cổ nó. Cơn điên ập đến, tôi vừa siết vừa rít lên:
– Mày muốn tao điên thì tao điên cho mày xem.
Nó bị siết chặt ho sù sụ gào lên:
– Buông tôi ra, bác Nguyên ơi cứu cháu, chị ta đánh cháu.
Tôi nghe xong chẳng những không buông còn lấy hết sức quật một phát khiến nó ngã uỳnh xuống đất.
Dưới nhà Tuấn cũng chạy lên, vừa thấy Tuấn con Thanh liền lao đến ôm chân khóc lóc:
– Anh ơi, cứu em chị ta điên rồi.
Tôi nhìn con Thanh, khoá valy lại, Tuấn bỗng đạp nó một phát rồi quát:
– Cút.
– Anh… là chị ta đánh em mà
– Tao bảo mày cút.
Nói rồi Tuấn quay sang tôi khẽ nói:
– Nhặt quần áo cho anh nữa, anh đi cùng em
Tôi ngước mắt lên há hốc mình kinh ngạc. Tuấn nhìn tôi nói tiếp:
– Chúng mình là vợ chồng, anh đã từng nói rồi, chuyện quá khứ anh không quan tâm, chúng ta sống với nhau ngần ấy năm rồi, anh biết thế nào là phải trái đúng sai. Anh đi cùng em, sau này sẽ thuyết phục mẹ bỏ qua chuyện này.
Tôi nghe Tuấn nói nước mắt lại lã chã rơi xuống. Mất mất giây mới bình tĩnh hỏi lại:
– Anh biết chuyện lâu chưa?
– Thực ra anh lờ mờ đoán ra mối quan hệ của em và Mun cũng kha khá lâu rồi, sau đợt Mun mất tích anh càng thấy rõ. Nhưng thôi chuyện này để sau hãy nói, nhặt quần áo cho anh đi anh lấy tài liệu.
– Nhưng… là em sai… anh đi cùng em thế này…
– Anh biết em nghĩ gì, em áy náy, em cảm thấy tội lỗi nhưng Xuân, chúng ta là vợ chồng. Em đừng đẩy anh ra xa thế chứ? Hay em nghĩ em vừa không sinh con cho anh được giờ lại có chuyện này nên em muốn bỏ mặc anh?
– Không… không phải
– Vậy lấy quần áo cho anh đi. Anh đi cùng em
Tôi nghe xong mắt cũng cay xè liền mở tủ nhặt mấy bộ quần áo cho Tuấn. Nhặt xong đồ cho anh tôi với anh cũng xuống nhà. Con Thanh nãy bị đánh còn chưa sợ ngồi leo lẻo nói:
– Ôi giời, chị ta khốn nạn thật bác nhỉ? Cháu sợ loại người giả trân như chị ta lắm.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi với Tuấn nghiến răng nói:
– Mày có gan đi được thì đừng về. Coi như nhà này không có đứa con như mày. Còn chị… sẽ không đời nào kiếp nào tôi cho chị bước chân về nhà này nữa.
Tuấn nhìn mẹ chồng không đáp rồi quay sang tôi cất lời:
– Công ty có việc gấp, anh qua đó đã, em cứ về nhà bố mẹ tạm đi chiều anh qua đón.
Nói rồi Tuấn cũng ôm cặp đi thẳng mặc kệ mẹ đang chửi rủa. Đợi Tuấn đi khuất cái Hạnh đang đứng liền chống nạnh khinh khỉnh:
– Thứ đàn bà trơ trẽn, chị sống như vậy tôi thấy sợ lắm. Sao chị lại có thể đĩ đượi đến cái mức này nhỉ? Bố mẹ chị đúng là không biết dạy chị nên mới để chị như vậy… à đâu chính họ còn nối giáo cho giặc mà. Êu ơi, nhà chị cũng vô phúc lắm cơ
Tôi nhìn cái Hạnh thở mạnh đáp:
– Em đυ.ng đến chị cũng được, em thích nói chị ra sao chị cũng nhịn nhưng đυ.ng đến bố mẹ chị là em hơi quá rồi đấy
– Tôi quá? Tôi nói cái gì sai à? Rồi cái con bé Mun ấy cũng đĩ sớm giống chị thôi
Tôi nghe cái Hạnh nhắc đến Mun không kìm nổi bình tĩnh lao vào tát bốp nó một phát rồi rít lên:
– Câm ngay mồm.
Cái Hạnh bị tôi đánh kinh ngạc tột độ. Mẹ chồng tôi thì đẩy tôi ra quát:
– Chị làm cái gì đấy?
Tôi mặc kệ mẹ chồng, lôi xềnh xệch cái Hạnh vào phòng mẹ chồng tôi rồi đóng sập cửa lại. Mẹ chồng tôi vừa đập cửa vừa thét lác:
– Mở cửa ra, mày định làm gì con tao? Con ôn này, mày điên rồi hả? Mày điên rồi hả con kia?
Tôi không quan tâm lời bà nói, nhìn cái Hạnh chằm chằm. Cái Hạnh sức tiểu thư, bị tôi lôi vào đây mặt tái mét nói:
– Chị định làm gì tôi, tôi nói gì sai mà chị lại điên thế này? Chị đánh tôi tôi sẽ báo công an đấy, chị đừng có mà liều
Tôi nhìn nó rút điện thoại trong túi ra đáp lại:
– Cô Hạnh. Tôi biết cô ghét tôi, thậm chí còn căm hận tôi, dù sao tôi cũng phải đi ra khỏi cái nhà này, nhưng trước khi đi tôi có cái này muốn cho cô xem
Nói rồi tôi mở điện thoại lên, ấn vào facebook mở đoạn livestream trong máy rồi nói:
– Xem đi. Tuy là chế độ một mình nhưng livestream thì không thể ghép. Xem cho kĩ vào
Cái Hạnh nhận lấy điện thoại, trên màn hình là đoạn livestream bằng nick của tôi với chế độ một mình. Tiếng thở gấp gáp của thằng Tú phả ra, tiếng cười khanh khách của con Thanh, hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau, tiếng thằng Tú đuổi theo tôi, tiếng chửi rủa, tiếng điện thoại vỡ tan tành tất cả hoà vào nhau. Cái Hạnh bỗng từ từ ngồi sụp xuống đất, tôi lại nói tiếp:
– Mở máy ra xem tiếp đi, trong máy tôi có một đoạn video con Thanh mặc quần áo chống nắng vào hiệu thuốc. Đó là đoạn trích xuất camera của hiệu thuốc An Phương. Cô có thể đến trực tiếp hỏi ông chủ xem có phải con Thanh mua một lượng Tђยốς קђá tђคเ lớn ở đó không? Tôi không muốn nói chuyện này cho tất cả mọi người, tôi muốn một mình cô xem trướ rồi cô muốn xử lý ra sao thì ra. Dù sao tôi cũng chẳng có tư cách ở cái nhà này nữa, chỉ là tôi không muốn cô bị dắt mũi, không muốn cô bị lừa mà không hay biết. Cô là em chồng tôi, tôi ghét cái tính đành hanh của cô nhưng không ác đến mức phải ra tay hại con cô.
Cái Hạnh vẫn chăm chú nhìn màn hình điện thoại, rồi đột nhiên bật khóc. Tôi nhìn nó định đỡ nó dậy bất chợt nó mở cửa lao ra túm lấy tóc con Thanh. Tôi còn chưa kịp định thần đã thấy con Thanh bị cái Hạnh vả bôm bốp vào mặt. Con Thanh bị bất ngờ liền nói:
– Chị Hạnh, sao chị đánh em?
– Con điếm này, hôm nay bà phải đập ૮ɦếƭ mày.
Mẹ chồng tôi đứng bên cạnh kéo cái Hạnh ra rồi hỏi:
– Mày sao thế? Sao lại đánh em như vậy
Hai mắt cái Hạnh long sòng sọc rít lên:
– Em? Nó đéo phải em tôi, mẹ mang nó về, mẹ nuôi ong tay áo, nó ngủ với chồng tôi, nó mua Tђยốς קђá tђคเ hại tôi, hôm nay tôi phải gϊếŧ nó
Con Thanh ngay lập tức nhìn tôi khóc lóc:
– Chị ơi, chị ta bịa ra sao chị cũng tin? Chị ta bị em phát hiện ra việc có con riêng nên thế
– Bịa cái đ*t mẹ mày à? Con mặt l*n này, mày lừa bà mày à
– Chị ơi, chị nghe em đi mà
– Nghe cái mả mẹ mày con điếm này.
Từng câu chửi là từng nhát vả, vả đến mức con Thanh hộc cả máu miệng ra. Mẹ chồng tôi vẫn chưa hết bàng hoàng hỏi:
– Hạnh, mày bình tĩnh, biết đâu con Xuân nó bịa ra
– Bịa? Bịa cái đéo gì chứ, livestream rõ rành rành, video rõ rành kia kìa. Mẹ xem, chính con điếm này mua Tђยốς קђá tђคเ hại con, mua ngay hiệu thuốc An Phương gần chợ đó. Hôm nay tao không gϊếŧ mày tao đéo phải là người. Con chó ૮ɦếƭ này, con mặt l*n này, bà gϊếŧ ૮ɦếƭ cụ mày rồi chôn cùng con bà mới hả dạ
Mẹ chồng tôi nghe xong bàng hoàng sửng sốt. Tôi nhìn mẹ chồng, kéo hai chiếc valy ra khẽ nói:
– Con chào mẹ, chào cô Hạnh con đi
Thế nhưng không ai đáp lại tôi, chẳng ai nghe tôi nói chỉ có tiếng chửi rủa của cái Hạnh phát ra. Tiếng con Thanh khóc lóc:
– Chị tha cho em, chị ta lừa chị đấy.
Tôi nhìn con Thanh đang bị cái Hạnh vả khẽ thở dài nói:
– Nếu cô cần xác nhận lại tôi gửi qua mess cho cô. Thôi tôi phải đi đây.
Ấy thế mà vẫn chả ai đáp lời tôi. Cơn điên của cái Hạnh như sóng thần. Tôi xách valy ra ngoài, Thanh ạ, mày tưởng chị mày chụp vài ba bức ảnh để trong máy nên vỡ điện thoại là xong à? Xin lỗi, chị mày làm cô giáo chứ không phải cô ni, mày tát chị mày một phát thì bà đây cũng tông cho mày một xe gạch nhé con khốn nạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc