Bảo Ngọc đứng thất thần, hơn ai hết, nó hiểu ý nghĩa của cuộc điện thoại
đó. Một phút run rẩy và bối rối, nó quyết định chạy theo Nhật Nam. Mặc
kệ trời có nổi giông tố, cho dù là giông tố suốt cuộc đời này nó cũng sẽ
chạy theo cậu.
Nước mắt nó hòa lẫn trong mưa, trái tim nó đau thắt khi nhìn thấy cậu
đau đớn, nó run rẩy và bàng hoàng… Một người đã chấp nhận ra đi, chấp
nhận hi sinh tình yêu cho nó… Nhiệm vụ của nó là cố giữ tình yêu này
thật chặt và trân trọng nó…
Thanh Linh, em xin lỗi….
Nhật Nam, em sẽ không bao giờ thôi chạy theo anh…
Nhật Nam chạy đi mải miết trong mưa, tất cả đều không phải là sự thật.
Nhắm chặt đôi mắt đang bị nước mưa táp vào bỏng rát, cậu không thể để
mất Thanh Linh… Nhưng tại sao mọi chuyện lại như thế nào?
Thanh Linh, em dễ dàng quên anh như thế sao? Em đã hứa những gì? Em bảo
anh làm sao có thể tin lời chia tay em nói ra là sự thật? Dù điều đó có
là sự thật thì trái tim anh cũng không thể tin!
Dừng lại trước căn nhà cũ của Thanh Linh, thật sự nó đã trở thành một căn nhà bỏ hoang.
- Cô ơi! Cô có biết nhà bên cạnh chuyển đi đâu không?
Người phụ nữ hốt hoảng nhìn vào chàng trai ướt nhẹp từ đầu đến chân, đôi môi nhợt đi vì lạnh đang đứng
trước cửa nhà mình.
- Không! Cô chỉ biết họ đã chuyển đi thôi!
……………………………….
- Nhóc! Em có biết nhà chị Thanh Linh bên này chuyển đi không?
Thằng bé nhìn Nhật Nam ướt như chuột thì không khỏi ngạc nhiên
- Em không biết đâu, chị Linh cho em kẹo rồi nói chị sẽ không về đây nữa!
Gương mặt cậu tối sầm.
- Ý! Anh ơi! Sao anh nghịch nước thế kia? Mẹ em bảo không được đi mưa….
Nhật Nam không còn nghe thấy tiếng cậu bé nói gì, cậu lảo đảo bước đi… Nước mưa cũng chẳng làm cho cậu có cảm giác gì.
………………………….
- Chú ơi! Chú biết nhà cô bên này chuyển đi đâu không?
Người đàn ông nhìn Nhật Nam ái ngại.
- Cậu đã đi hỏi tất cả mọi người xung quanh đây rồi đúng không? Không ai
biết đâu! Gia đình đó chuyển đi rất vội và không nói gì với ai cả.
- Có phải chồng của cô ấy đã trở về không ạ?
- Không! Người đàn ông xấu xa đó có bao giờ trở về! Nhưng tôi thấy có
một người đàn ông rất sang trọng thời gian đó hay lui tới nhà của họ,
tôi còn thấy cô con gái gọi ông ta là ba! Có thể cô ấy đã đi bước nữa….
- …………….
- Cậu nên về nhà đi! Người cậu ướt hết rồi!
- Cảm ơn chú!- Nhật Nam nở một nụ cười lạnh giá, vô hồn.
Thanh Linh! Có phải ngay từ đầu em đã muốn biến mất?
Loạng choạng dựa vào cánh cửa, Nhật Nam cắn răng thật chặt.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét đau đớn của cậu tan vào trong mưa….
Một tiếng sét chói tai vang lên….
Gương mặt cậu ủ rũ cúi xuống….
Từng giọt nước mưa long toong chảy từ tóc xuống gương mặt….
Đôi mắt bỏng rát….
Nước mắt hay là mưa….
- Anh Nam…..
Một tiếng nói yếu ớt vang lên, đôi tay trắng toát run rẩy nắm lấy tay cậu.
- Ngọc…- Nhật Nam đỡ lấy Bảo Ngọc khi cô bé khuỵu xuống.
Đôi mắt cậu mở to bàng hoàng nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Bảo Ngọc, toàn thân con bé nóng như lửa đốt dưới cơn mưa lạnh giá.
Ngọc đưa tay lên gương mặt cậu.
- Sao gương mặt anh buồn thế?- nước mắt Bảo Ngọc chảy xuống- Anh đừng
khóc…. Anh khóc làm em cảm thấy đau lắm… thực sự đau lắm….
Nhật Nam không nghĩ được nhiều, cậu bế vội Bảo Ngọc lên, che mưa cho nó, chạy vội đi. Giọng cậu đau đớn:
- Em chạy theo anh làm gì để đến nông nỗi này?
- Em… không thể xa anh được… Em không muốn mất anh….- Ngọc tóm chặt lấy áo Nhật Nam.
Từng tiếng nói của Bảo Ngọc làm trái tim Nhật Nam thoáng chốc run rẩy,
cậu hối hận vì đã không để ý con bé chạy theo mình. Nhìn gương mặt trắng
bệch, đôi mắt mơ màng sắp mờ đi của Bảo Ngọc, trong lòng cậu chợt thấy
chua xót.
- Cố lên! Anh sẽ đưa em về nhà!
*************************************
Rầm!
Ông Trung đập mạnh lên bàn, ông nhìn Nhật Nam không kìm được phẫn nộ:
- Con làm gì mà lại để Bảo Ngọc ngất đi như vậy? Không phải bác John đã dặn con không được để con bé một mình sao?
- Con xin lỗi….- Nhật Nam ngồi trên ghế, cậu khẽ nhắm mắt lại mệt mỏi
Ông Trung nhìn gương mặt Nhật Nam thì không khỏi động lòng, ông hiểu
chuyện gì đang diễn ra. Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe, đôi môi buồn bã của cậu
là ông hiểu, Thanh Linh cũng đã gọi điện thông báo cho ông biết rằng nó
đã hoàn thành mọi việc. Từng nét buồn khổ trên khuôn mặt con làm trái
tim ông không khỏi xót xa, chính ông đã đặt lên đôi vai cậu một trách
nhiệm quá lớn, chính ông chứ không ai khác là người có lỗi.
- Ba xin lỗi vì đã nóng nảy…. Con có chuyện gì? Tại sao con lại hành
động như vậy… Con trước giờ không phải là người không chịu suy xét mọi
chuyện…
- Không có gì ba ạ… Con xin lỗi….- Nhật Nam không đáp, đôi mắt cậu hướng
ra bên ngoài, cơn mưa tầm tã như muốn cuốn trôi tất cả những êm đềm.
- Con hãy qua xem Bảo Ngọc thế nào đi…- ông Trung khẽ nói.
Nhìn theo cái dáng cô đơn của Nhật Nam bước đi, nắm chặt tay vào thành ghế, ông cố nén một tiếng thở dài.
************************
- Bác John, Bảo Ngọc thế nào rồi ạ?
Bác sĩ John rời mắt khỏi gương mặt đang ngủ của Bảo Ngọc, ông chỉ tay cậu ra ngoài.
Đứng bên khung cửa, ông nói:
- Con bé không sao…. Nó chỉ bị ngất do sốt và do vết mổ chưa lành hẳn thôi…
- Vậy thì tốt quá…
Nhật Nam đáp hờ hững, đôi mắt cậu vẫn bị cuốn vào cơn mưa bên ngoài.
- Cháu nên chú ý đến con bé nhiều hơn…
- Vâng…
Ông John thở dài, đặt tay lên vai Nhật Nam, ông khẽ cười
- Cháu có muốn uống với bác một ly không?
Nhật Nam quay lại nhìn ông, mỉm cười :
- Đúng là một ý kiến hay!
Ông John phì cười, hai người bước vào phòng ông. Ông bước đến chiếc tủ rượu, lôi ra hai chai uytki và hai chiếc ly.
Ngồi xuống trước mặt Nhật Nam, ông cười:
- Ba cháu rất hiểu bác và lúc nào cũng để sẵn những thứ này!
- Cháu không ngờ bác là một người thích rượu.
- ha ha… cháu cũng nên quen với rượu đi… rượu là bạn đồng hành của những người đàn ông cô đơn!
Nhật Nam cầm lấy chai rượu và bắt đầu rót:
- Chúng ta nâng ly vì những người đàn ông cô đơn!
- Cạn!
Cạch!!!!
Tiếng ly va vào nhau, hết lần này đến lần khác, hai chai rượu mạnh trên
bàn nhanh chóng vơi đi. Từ lúc nào hai người đã chuyển sang ngồi dựa
lưng vào nhau, say xỉn với trái tim rỉ máu.
- Vì sao bác lại nói…ợ…bác là người đàn ông cô đơn?- giọng Nhật Nam đã bắt đầu lè nhè, đôi mắt lim dim.
- Chuyện đó hả….ợ…dài lắm… chung quy cũng chỉ vì…ợ…một chữ tình không dứt nổi…
- Cháu nghe ba nói… hồi xưa ợ…bác yêu mẹ của Ngọc…
- Ha ha…lão già lắm chuyện…ợ…dám lôi chuyện của bác ra nói….ợ…thôi cháu
biết cũng chẳng sao..ợ…đúng! bác yêu mẹ của Ngọc… nhưng bà ấy lại chỉ
coi bác là bạn…ợ…bác coi Ngọc như con mình…ợ…vì nó là con của bà ấy…
- Bác thật là…cao thượng…ợ…cháu rất khâm phục bác…
- Còn cháu thì sao…ợ…chàng trai? Cháu có yêu Ngọc của bác không?
Yêu? Đôi mắt Nhật Nam chợt buồn bã, cậu nhếch mép cười.
- Cháu…yêu Ngọc…ợ… như một cô em gái….
- Cháu có người yêu rồi…đúng không?
- …….
Người yêu? Thanh Linh, cậu yêu cô ấy bằng tất cả chân tình nhưng rồi sao? Cô ấy đã ra đi….
- Nhưng…cô ấy không còn yêu cháu nữa…
Nhật Nam cúi xuống thật u ám, trái tim cậu dường như đã tan nát.
- Cháu còn trẻ….ợ…còn có thể yêu người khác…ợ… Ngọc cũng là con bé tốt…mà nó rất yêu cháu…
- Ha ha… 17 năm cháu đã không yêu Ngọc…thì dù là 17 hay 27 năm nữa…cũng
sẽ không yêu Ngọc…ở bên cạnh người không yêu mình, con bé chỉ có đau khổ
thôi…
- Haizzz…ợ…cái bọn trẻ này…còn rắc rối hơn bọn ta hồi xưa…
- Ha ha… hậu sinh khả úy mà bác!!!
- Dù sao thì…ta cũng rất quý cháu chàng trai…ợ…đấu tranh cho hạnh phúc
của mình…ợ chẳng ai gọi đó là kẻ ngốc cả… cả cháu và Ngọc đều không có
lỗi…ợ…đừng bao giờ nên oán trách nhau…
- Cháu thì có gì để oán trách Ngọc…ợ… Ngọc là em cháu và cháu sẽ…bảo vệ con bé…
- Ha ha… nghe câu này thì ta yên tâm rồi!!
- Uống tiếp thôi bác!!!
- Đúng! Ta vẫn còn 2 chai!!!!!Hôm nay ta thật là vui!