- Cô Bảo Ngọc…..
-Sao? Anh Nhật Nam vẫn chưa về à?
- Vâng…..
Bảo Ngọc thở dài, đứng dậy trước cửa sổ, một cánh chim cô đơn bay giữa trời chiều…
Lạc lõng….
Bơ vơ….
Giống như nó vậy….
- Tiểu thư, có cần cho người đi tìm cậu chủ không?- người đàn ông vẫn từ tốn nói.
- Không! Cứ để mặc họ đi…
- Vậy tôi ra ngoài! Tiểu thư nghỉ sớm đi ạ!
- Cảm ơn!
Phải!
Hãy tận hưởng…..
Vì hai người chẳng còn ở bên nhau được bao lâu nữa….
Em xin lỗi cả hai! Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống…
Đừng bao giờ tha thứ cho Bảo Ngọc…
Vì Bảo Ngọc nhất định sẽ ςướק đi của hai người thứ quý giá nhất!
Nụ cười hạnh phúc!….
Và sẽ không bao giờ trả lại…
*********************************
- Hôm nay em vui lắm!- Thanh Linh khẽ nói.
Nhật Nam mỉm cười, cậu cúi xuống, hôn nhẹ lên tóc nó:
- Anh cũng thế… Em vào nhà đi…
Thanh Linh nhìn Nhật Nam, tự nhiên cảm giác buồn bã vây lấy cậu làm nó
thở dài… Hình như có chuyện gì đó đang làm cậu khó xử, nhưng cậu lúc nào
cũng vậy, chẳng bao giờ muốn nói cho nó hết!
Nó không biết mình có thể làm gì….
Vươn đôi tay….
Nó ôm cậu thật chặt…
- Anh ngủ ngon nhé!
Trước khi nó kịp buông tay, cậu đã vòng tay kéo nó lại thật chặt trong đôi tay ấm áp của mình…
Không nói lời nào…
Nhưng nó biết cậu đang lo lắng…
Giữ chặt nhau như thế này có thể làm cậu yên tâm hơn không?
Hay chỉ để nói cho nhau biết mình đang yếu lòng đến mức nào?
Và cần nhau đến bao lâu….
Thời gian hạnh phúc chầm chậm trôi…
Sau đó có thể là nỗi đau, là mất mát…
- Anh yêu em!…..
Một câu nói cất lên làm không gian như ngưng đọng lại…
Nước mắt ai đó chợt rơi…
Vì hạnh phúc và cũng vì những bất an…
- Em cũng yêu anh…
Anh có biết rằng….anh ngốc lắm không?
************************************
- Sinh nhật?- nó mở to mắt
- Vâng, sinh nhật thứ 17 của Ngọc!- Bảo Ngọc nhìn nó đầy vui vẻ! Chị phải đến dự đấy!- Ngọc lay lay tay nó nũng nịu.
- À….. nhưng mà….
- Đi nhé!!!!!- Ngọc mỉm cười.
- Sao em không mời cả lớp mà lại phải gọi riêng chị ra để mời thế này ?
- Vì….em chỉ có thể mời chị thôi !
Nó nhìn Ngọc ngạc nhiên
- Gọi là sinh nhật nhưng nó là một quy định của giới quý tộc chị ạ… Em không thể tùy tiện mời ai thì mời
được… Em chỉ muốn mời chị thôi !- Ngọc lè lưỡi
Thanh Linh thở dài, nghe đến giới quý tộc nó lại thấy chạnh lòng.
- Chị…chắc không hợp với nơi như thế đâu ?
- Không !- Ngọc long lanh mắt nhìn nó- Chị phải đến !- Chị phải đến !- mắt cô bé như sắp khóc đến nơi.
- Chị……
Cuối cùng thì nó cũng phải gật đầu đồng ý !
Sau giờ học Bảo Ngọc lôi ngay nó đi theo cô bé làm nó không kịp phản ứng
gì. Một chiếc ôtô đen bóng đỗ trước cổng trường, Ngọc vui vẻ lôi nó vào
xe.
- Em đưa chị đi đâu vậy ?- nó bối rối hỏi.
- Biến chị thành nàng công chúa xinh đẹp !- Ngọc nháy mắt với nó
- Hả ?- nó ngơ ngác
Chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng lớn, sau vài s, cánh cổng to đen
sừng sững mở chậm rãi, một con đường mòn những cây cổ thụ hiện ra. Càng
tiến vào sâu càng hiện rõ một ngôi biệt thự màu trắng như một tòa lâu
đài lộng lẫy.
- Đây là nhà em cũng và anh Nhật Nam !
Lời của Bảo Ngọc làm nó giật mình, đầu óc nó trống rỗng vài s ngắm ngôi
biệt thự đồ sộ trước mắt mình, những đài phun nước và những bồn hoa lớn.
Đây là nhà Nhật Nam….
Giống như nó đang bước vào một thế giới khác….
- Chị…chị nghĩ là chị nên về thì hơn !- nó lúng túng nói
- Không được !- nhỏ Ngọc lôi nó xuống xe, nhất quyết nói- Chị là bạn của em mà ! Chị đừng ngại. Đi vào nhà thôi !
Thanh Linh bất đắc dĩ bước theo nhỏ Ngọc, bước vào nhà nó càng cảm thấy
choáng ngợp hơn nữa, những đèn chùm lung linh, những chiếc bàn dài đầy
đồ ăn uống ngon lành, hoa hồng khắp nơi. Có rất nhiều người đang trang
trí trong nhà.
- Đây…đây là….
- Chị đừng để ý ! Họ đang trang trí cho bữa tiệc tối nay ý mà ! Theo em lên phòng em nhé !
Mỗi bước chân Bảo Ngọc đi qua, mấy người đang làm đều dừng lại và cúi chào:
- Chào tiểu thư!
Bảo Ngọc không nói gì chỉ một mực lôi nó lên lầu.
Phòng của Bảo Ngọc ở lầu hai, một căn phòng lớn trang trí rất nhiều gấu
nhồi bông, những rèm đăng ten và chiếc giường lớn, toàn một màu xanh làm
trang nhã… Nó cứ nghĩ những căn phòng lớn và đẹp như vậy chỉ có trên
tivi thôi chứ.
Trong lúc Linh còn đang ngẩn ngơ đứng nhìn thì Bảo Ngọc đã tiến đến trước mặt nó, đưa cho một chiếc hộp lớn.
- Cái này, em đặt riêng cho chị đấy!- cô bé cười
Nó mở hộp, một bộ vay màu cánh sen đẹp lỗng lẫy, những lớp vải voan mỏng manh như một dòng suối dịu dàng, từng lớp bạc óng ánh….
- Chị…chị không nhận được đâu!
- Chị không thích ạ?
- Không phải! sinh nhật em chị chưa kịp chuẩn bị quà thì làm sao có thể nhận quà của em được….
- Chị đến dự là một món quà với em rồi… Trước giờ em chưa từng có bạn đến dự sinh nhật….
Đôi mắt cô bé buồn buồn làm nó thấy trong lòng khẽ xao động….Nó khẽ thở dài…
Bảo Ngọc nhìn nó, đôi mắt long lanh cầu khẩn:
- Chị…..
Và cuối cùng vẫn cứ là nó gục ngã trước ánh mắt ấy, gật đầu như một điều không thể tránh khỏi.
***************************************
Sau 3h đồng hồ khổ chiến!
Đứng trước gương!
Thanh Linh gần như không thể tin được….
Nó đây sao?
- Woaaaaa!!! Chị Linh đẹp quá!- Bảo Ngọc reo lên rồi nhảy lên cổ nó ôm chầm thích thú.
Bảo Ngọc hôm nay cũng rất xinh đẹp, bộ váy màu trắng tinh khôi, mái tóc
buông xõa những lọn tóc xoăn phủ lên đôi vai trần trắng muốt, chiếc trâm
cài tóc ánh lên ánh sáng lung linh làm gương mặt cô bé càng thêm nổi
bật và xinh đẹp.
Cốc! Cốc!
Có tiếng gọi cửa….
- Dạ…- Bảo Ngọc vội buông nó ra.
- Con xong chưa Bảo Ngọc?- tiếng một người đàn ông trầm và chậm rãi.
- Vâng, con xong rồi ạ!
Bảo Ngọc vui vẻ chạy đến mở cửa, một người đàn ông trung niên bước vào.
Ông là một người đàn ông cao, dáng người đậm và phong thái quyền uy
trong bộ vest đen trang trọng.
- Ôi! Con xinh quá!- Ông thốt lên rồi cầm lấy tay Bảo Ngọc, đôi mắt đầy vẻ chân tình.
Bảo Ngọc cười tươi, cô bé lôi nó đến trước mặt ông.
- Bác Trung! Con giới thiệu bạn của con! Chị ấy là thanh Linh….
Thanh Linh lúng túng, nó mới nhận ra người đàn ông đứng trước mặt nó là
ba của Nhật Nam cách đây không lâu và sự thật đó đang làm nó thấy run
run.
- Cháu….chào bác!- nó ấp úng.
Ông Trung mỉm cười, nắm lấy tay nó, ông nói nhẹ nhàng:
- Chào cháu! Bác đã được nghe rất nhiều về cháu! Đúng là một cô bé xinh đẹp!
Lời khen của ông làm mặt nó phút chốc đỏ bừng….
Giọng của ông rất ấm và bàn tay vững chắc…
Đột nhiên nó có cảm giác tin tưởng và vững tâm…
Có lẽ nó đã lo lắng quá nhiều….
Ông có vẻ là một người tuyệt vời !
- Ba !…Bảo Ngọc….
Nhật Nam đẩy cửa bước vào, câu nói của cậu chợt dừng lại khi trước mắt
cậu đang hiện ra hình bóng của một thiên thần trong bộ váy màu cánh sen,
mái tóc đen 乃úi gọn đằng sau làm lộ lên đôi vai gầy, cái cổ cao và
thanh mảnh. Khuôn mặt thiên thần nhỏ nhắn, đôi mắt to và đôi môi hồng
ươn ướt…. Cô ấy đẹp như một bức tranh !
Bắt gặp ánh mắt của Nhật Nam, Thanh Linh giật mình đỏ mặt, nó khẽ cúi
mặt xuống… Không chỉ cậu ngỡ ngàng mà chính nó cũng thấy tim mình đập
thình thịch, nó đã từng nhìn thấy cậu trong bộ hoàng tử một lần, nhưng
cũng không thể so sánh với vẻ đẹp mạnh mẽ, nam tính và lịch lãm lúc này…
Đôi mắt ấy đang chiếu tướng vào nó làm nó không cất lời lên nổi…
Cả hai đều không để ý đến hai người còn ở trong phòng. Ông Trung khẽ e hèm :
- Hai con quen nhau à?
- Dạ….- Linh ấp úng- cháu học cùng với Nhật Nam và…có quen ạ…
Nhật Nam dường như chẳng nghe thấy gì, đôi mắt cậu vẫn dán chặt và Thanh Linh.
Chợt Bảo Ngọc bước đến, nhảy lên ôm lấy cổ Nhật Nam…
- Anh đến đón Bảo Ngọc à ?
Tiếng nói lảnh lót của cô bé làm Nhật Nam như chợt tỉnh, cậu nhìn cô bé mỉm cười :
- Ừm… mọi người đợi lâu rồi đấy !
- Vậy đi thôi ! chị Thanh Linh đi thôi !
Rồi cô bé chạy đến kéo tay Thanh Linh đi rất nhanh.
Nhật Nam sau giây phút ngỡ ngàng, cậu chợt nhíu mày… Có cái gì đó không ổn lắm !