Nhật Nam đang thay đồ, bộ đồ này quả thật rất nóng bức. Một cảm giác dâng lên trong lòng làm cậu bất giác nở một nụ cười. Vuốt nhẹ mái tóc, kéo nhẹ chiếc nơ trên cổ, cậu ngả người ra ghế, tự hỏi Thanh Linh sẽ nói gì với cậu…
Ring….ring… ring….
Tiếng chuông điện thoại.
Nhật Nam nhìn vào màn hình rồi khẽ nhắm mắt lại.
Cố gắng giữ gương mặt bình thản nhưng mặt cậu đã hơi biến sắc.
- Alô…
- Anh Nhật Nam…- một giọng nói rất dịu dàng- hôm nay anh giống như một chàng hoàng tử thực sự vậy…
- Em nói sao?- Nhật Nam nhận thấy một cái rùng mình rất nhẹ.
- Em đã không thể rời mắt khi anh diễn.
- Em đang ở đâu?
- Em đang ở cổng trường anh… đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau… ba anh cũng rất muốn gặp anh…
- Được rồi! Anh sẽ ra ngay!- Nhật Nam thở dài, cậu đã cố gắng trì hoãn
giây phút này cũng như muốn nhanh chóng đến với Thanh Linh nhưng xem ra
sự việc không còn đơn giản nữa rồi.
Nhật Nam nhanh chóng thay đồ, phi thẳng ra ngoài. Cậu đứng khựng lại khi
nhìn thấy Thanh Linh. Nó cũng bối rối khi nhìn thấy Nhật Nam.
- Tôi….tôi mang nước đến cho cậu… Chắc hôm nay cậu cũng rất mệt!- Thanh
Linh mỉm cười với cậu làm cảm giác không đành dâng lên trong lòng làm
cậu nhoi nhói đau.
Tóm chặt lấy vai Thanh Linh, cậu nhìn vào mắt nó và nói một cách khẳng định:
- Thanh Linh… bây giờ tôi có việc phải đi! Dù có chuyện gì xảy ra cậu
cũng phải tuyệt đối tin tưởng tôi! Cậu hiểu không? Hãy đợi tôi về… và
tôi sẽ nghe câu trả lời của cậu!
Thanh Linh nhìn Nhật Nam ngơ ngác, nhìn thái độ và giọng nói của Nhật
Nam làm nó có cảm giác như cậu sẽ đi xa nó lắm vậy! Có chuyện gì thế
này? Nó mấp máy môi chưa kịp hỏi thì cậu đã đặt một nụ hôn lên môi nó
làm đầu óc nó bỗng chốc trở nên trống rỗng:
- Hãy đợi tôi về… Nhất định cậu phải đợi tôi về!!
Trong khi Thanh Linh vẫn còn bàng hoàng vì nụ hôn bất ngờ của Nhật Nam thì cậu đã vụt qua nó, chạy đi thật nhanh.
Thanh Linh ngơ ngác, nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Ngay khi hoàn
hồn nó cũng chạy vội theo cái bóng của Nhật Nam. Trong đầu nó ong ong
hiện ra hàng ngàn câu hỏi mà nó biết chỉ có Nhật Nam mới giải đáp được
.Không hiểu sao nó có cảm giác nếu để cậu đi bây giờ, có lẽ nó sẽ không
có cơ hội gặp cậu nữa.
Chạy vội theo Nhật Nam…
Cổng trường….
Thanh Linh giật mình dừng lại….
Xa xa….
Một cô gái đang ôm chầm lấy Nhật Nam, khuôn mặt mừng rỡ. Cô bé ấy rất
xinh, thân hình bé nhỏ, mái tóc đen xoăn xoăn từng 乃úp đôi mắt to và cái
miệng xinh không ngớt tiếng cười tiếng nói nhí nhảnh. Bên cạnh hai
người là một người đàn ông mặc vest đen lịch sự. Khuôn mặt cô bé tươi
rạng rỡ nói những câu không dứt, giọng nói trong veo.
Nhật Nam quay lưng lại với nó nên nó không biết khuôn mặt cậu đang biểu
hiện gì nhưng chỉ cần như thế thôi nó cũng có cảm giác một cái gì đó
đánh trúng vào tim nó, chân nó run run rồi khuỵu hẳn xuống.
Người đàn ông mở cửa chiếc xe đen bóng bên cạnh…
Hai người bước lên…
Tay khoác tay…
Chiếc xe vụt đi mất….
Một chiếc lá khẽ bay theo rồi rơi xuống đất…
Cảnh vật dường như đang nhòe đi trước mắt nó…
********************************************
1 ngày…
2 ngày…
3 ngày…
1 tuần….
2 tuần…
Thời gian chậm chạp trôi qua, nếu trước đây thời gian với nó là một cái
gì đó vô cùng quý giá thì bây giờ nó lại cảm thấy ước gì thời gian trôi
nhanh hơn nữa… Đã 2 tuần trôi qua từ ngày hôm đó nhưng Nhật Nam đã biến
mất. Cậu không đến lớp, không có ở nhà và điện thoại thì không liên lạc
được từ rất lâu.
Thanh Linh đi tuần như mọi ngày, nhưng hôm nay nó sợ cái yên ắng ở đây
đến kì lạ, không ai làm ồn, không ai gây lỗi, mọi người đều nhìn nó và
mỉm cười. Nó cũng cười chào họ nhưng nụ cười của nó dường như đã mất
hồn.
Trong đầu nó những suy nghĩ nối tiếp những suy nghĩ, nó tự hỏi Nhật Nam
đã đi đâu? Dễ dàng tan biến như bọt biển, chỉ nói là hãy đợi… đợi? Nó
rất muốn đợi nhưng ít ra cậu cũng phải nói cậu đang ở đâu và nó sẽ đợi
đến bao giờ chứ? Chỉ đơn giản là đợi… đợi một điều ௱ôЛƓ lung và không
biết khi nào sẽ trở lại… Cái đợi đó làm tim nó đau lắm…
Những hình ảnh hôm đó hiện về trong trí nhớ rõ như chỉ mới hôm qua. Nó
rất muốn biết cô bé đó là ai? Hai người có quan hệ gì? Nhìn gương mặt cô
bé thì khẳng định cô bé đó thích Nhật Nam… Hai người bỏ đi như vậy và
không nói với nó một câu nào.. Nó biết phải nghĩ thế nào đây?
Ngồi thụp xuống bàn, nó gục mặt vào lòng bàn tay, nó rất muốn khóc nhưng
cố nén lại… Nhật Nam đã nói nó phải tin cậu dù chuyện gì xảy ra… nó sẽ
tin.. tin đến khi nó biết nó đang tin vào điều gì…
Sự trống vắng trong lòng nó lúc này đang gào thét lên nó thích cậu bao
nhiêu? Nó đã quá quen với sự hiện diện của cậu, những trò đùa, bộ mặt
thản nhiên, đôi mắt như biết hát và nụ cười làm xung quanh cậu bừng
sáng…
Bây giờ xung quanh nó chỉ còn nỗi cô đơn….
“ Tên ngốc! Cậu bắt tôi phải đợi đến bao giờ?”
Mấy đứa trong hội học sinh nhìn thấy khuôn mặt u ám đang mất dần sức
sống của nó đều ngao ngán thở dài. Mọi người đều không biết chuyện gì
đang diễn ra, chỉ biết rằng từ hôm diễn kịch Nhật Nam không đến lớp, hỏi
Thanh Linh thì nó nói nhà cậu có việc riêng, khuôn mặt nó lúc nào cũng u
ám nên không ai muốn hỏi nữa…
- Chị Linh….- nhỏ Lan gọi
Nó giật mình ngẩng mặt lên, cười:
- Sao thế em?
- Có chuyện gì xảy ra ạ? Nhìn chị buồn quá! Chẳng giống chị chút nào!
Nó ngơ ngác nhìn.
- Đúng đấy chị! Chắc anh Nhật Nam không đến lớp làm chị buồn đúng không?
Dù em không biết có chuyện gì giữa hai người nhưng em tin anh ý sẽ xuất
hiện thôi.
- Phải đó! Chị mất tinh thần như vậy thì anh ý biết sẽ buồn lắm!
- Chị phải vui vẻ lên!
Nó cười, may quá! Bên cạnh nó lúc nào cũng còn những người bạn tốt.
- Ừm! Chị hiểu rồi.
Nhìn mặt nó đã tươi tỉnh hơn, cả bọn đều thở phào nhẹ nhõm.
Đúng! Bây giờ nó chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì cần phải đợi, vui
vẻ mà đợi… Nhất định Nhật Nam sẽ cho nó câu trả lời đúng nhất!
**********************************************
Biệt thự Wu
- Ba nói vậy là sao? Con phải trở về bây giờ ư ?
- Đúng vậy !- người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành quay lại, chống tay
vào bàn làm việc, ông nhìn vào con trai mình không chớp mắt.
- Ba nói là sẽ để con học hết 3 năm mà !- Nhật Nam cố gắng bình thản nhìn vào mặt cha mình.
Đó là một người đàn ông đã ngoài 60 tuổi nhưng đôi mắt vẫn hiện lên tinh
anh, vầng trán cao thông minh và dáng người thẳng, giọng nói trầm đầy
quyền lực.
- Đúng là lúc đầu ba đã có ý định như vậy ! Nhưng bây giờ ba thấy không
cần thiết nữa !- ông nói rất chậm-Con đã được học đủ về cuộc sống của
những người bần hàn rồi, biết đủ về cuộc sống rồi… Ba muốn con sẽ sang
Mỹ tiếp tục học với Bảo Ngọc. Hai con trước sau cũng sẽ kết hôn, nên học
quen với cách sống ở bên nhau !
- Không được ! Con cảm thấy chưa đủ ! con muốn được tiếp tục học ở đó
đến hết 3 năm sau đó con sẽ đi theo ý ba ! đó là điều mà ba đã hứa, ba
đã nói sẽ không bao giờ nuốt lời. Việc con với Bảo Ngọc, trước sau con
chỉ coi Ngọc như em gái, con sẽ không đặt hạnh phúc của mình vào lợi ích
của ba !
- Con không thể nói như vậy ! Hai đứa đã đính ước từ nhỏ, bây giờ con
nói không thể kết hôn với Ngọc, con bảo làm sao nó có thể đến với ai
khác !
- Đó là lỗi của ba !- Nhật Nam cảm thấy cơn giận đang sôi lên trong lòng
mình- Làm sao ba có thể lừa hai đứa trẻ mới chỉ 7 tuổi làm cái lễ đính
hôn vớ vẩn đó được ! con bây giờ đã 17 tuổi biết suy nghĩ và không cần
có trách nhiệm với hành động của một đứa nhóc chưa biết nghĩ ! Với Ngọc
con chỉ coi nó là một cô em gái ốm yếu, cần chăm sóc ! con không bao giờ
nghĩ gì thêm ! Ba đừng ép con, cả con và Ngọc sẽ rơi vào đau khổ mà
thôi !
- Vì cô bé đó đúng không ? Nguyễn Thanh Linh…- ông khẽ trầm giọng xuống.
Nhật Nam cảm thấy có một luồng điện xẹt qua tim mình, ba cậu là người có
thể làm mọi điều mà ông muốn và đủ khả năng làm mọi thứ chạy trong quỹ
đạo của mình.
- Sao…sao ba biết cô ấy ?
- Con đừng tưởng ba để cho con đi thì ba sẽ để mặc con. Con làm gì hàng ngày ba đều biết…
- Ba theo dõi con?
- Ba chỉ muốn biết con trai của ba sẽ trưởng thành lên như thế nào? Con
là người sống quen trong nhung lụa, ba muốn con về đó học chỉ là để con
học thêm về cuộc sống này, hiểu những người không giống như con và hi
vọng một ngày con đủ khả năng gánh vác lại sự nghiệp mà ba đã cố gắng
xây dựng… Ba đã rất vui mừng khi con hòa nhập nhanh được vào cuộc sống
đó, đi tìm hiểu và học hỏi rất nhiều, làm từ thiện và thân thiên với
người già trẻ nhỏ… Không hổ danh con là con trai của ba…
Giọng ông đều đều…
- Cô bé Thanh Linh đó là một người phản chiếu lại cuộc sống của con, con
mạnh mẽ và đầy quyền lực cô bé ấy yếu đuối và phải tự dựa vào sức mạnh
của mình; con có tất cả còn cô bé đó phải đấu tranh cho sự sống của
mình; con yên bình thản nhiên, cô bé đó đầy nhiệt huyết và sức sống…. Ba
rất mừng khi con có người bạn như vậy, sẽ chỉ cho con biết muốn tồn tại
sẽ phải vươn lên như thế nào! Một con người thuần khiết…
Nhật Nam nghe ba mình khen Thanh Linh mà mắt to ngạc nhiên.
- Nhưng tình cảm giữa hai đứa thì…. Không thể được!- ông ngước lên nhìn
Nhật Nam bằng đôi mắt mệnh lệnh- Người mà con chọn chỉ có thể là Bảo
Ngọc!
- Con chỉ có thể coi cô ấy là em gái!
- Chúng ta nợ gia đình Bảo Ngọc! Bản thân con nợ họ! Ba mẹ Bảo Ngọc đã
hi sinh mạng sống để cứu con, món nợ đó con không thể không trả.
- Con biết điều đó! Nhưng như vậy không có nghĩa là con phải cưới Bảo
Ngọc! Con có thể coi Ngọc là em gái và chăm sóc cho Ngọc suốt đời, giúp
Ngọc tìm được hạnh phúc nhưng con không thể yêu cô ấy!!!- mặt Nhật Nam
đã đỏ bừng vì tức giận.
- Nhưng Ngọc nó yêu con, con cũng biết nó bị bệnh tim… Con đừng làm nó phải sốc!
- Đó chính là do ba!- Nhật Nam hét lên- Chính ba đã luôn nhồi nhét vào đầu Ngọc rằng con sẽ là người cưới
cô ấy và luôn ở bên cô ấy! Chính ba gây ra cảnh tréo ngoe này! Không phải là con!
- Dù là ai thì sự việc cũng đã đến nước này rồi- ông vẫn bình tĩnh, đôi
mắt ông buồn rầu nhìn những biểu hiện đau khổ trên mặt Nhật Nam- Chẳng
lẽ con lại muốn nhìn thấy Bảo Ngọc phải đau đớn hay đột quỵ vì chính
con?
Câu nói này đã rút hết mọi phản kháng trong Nhật Nam. Cậu run run bám
chặt vào thành ghế cho khỏi ngã. Cậu nợ Bảo Ngọc món nợ ân tình với ba
mẹ cô ấy- người đã hi sinh mạng mình để cứu cậu, làm sao cậu có thể hại
con của họ. Cậu đồng ý đến sống ở một nơi khác cũng chính vì cậu muốn
Ngọc xa cậu, tìm được tình yêu của mình. Cậu không yêu Ngọc, làm sao có
thể là người mang đến hạnh phúc cho cô ấy!
Còn Thanh Linh, một tình yêu còn chưa kịp bắt đầu….
Trái tim cậu đau thắt như có ai đang xẻ nó làm đôi…
Người đàn ông ngồi im lặng lẽ nhìn con trai mình. Ông thương cho nó với
mối tình mới chớm nở nhưng nó sẽ phải học cách trở thành một người đàn
ông và có trách nhiệm với tất cả mọi người xung quanh mình, nhất là Bảo
Ngọc, con bé từ khi ba mẹ nó mất nó đã luôn coi Nhật Nam là chỗ dựa duy
nhất của mình.
Ông vẫy tay gọi người quản gia:
- Ông mau đưa Nhật Nam về phòng, nhớ canh giữ cẩn thận! Tôi không muốn nó bỏ trốn!
Còn lại một mình, ông Trung nhìn ra bên ngoài, trời đang tối dần. Ông
nghĩ đến người vợ đã khuất của mình “ Nếu bà còn sống có lẽ bà sẽ biết
nên làm gì?”. Ông nghĩ đến hai người bạn thân thiết của mình, hai người
đã hi sinh mạng mình để cứu đứa con trai bé bỏng mới chỉ 6 tuổi của ông
trong một tai nạn trên núi, sau đó họ còn để lại toàn bộ tài sản sát
nhập với công ty của ông. Nhờ có họ, ông mới có thể gây dựng tập đoàn
Lotus lớn mạnh như bây giờ. Ông đã luôn tự hứa với lòng sẽ chăm lo cho
đứa con gái bé bỏng của họ.
Nhớ lại ngày đầu tiên khi hai đứa nhỏ gặp nhau, Nhật Nam đã tỏ ra rất
trưởng thành và trở thành chỗ dựa cho nỗi đau mất mát của nó. Con bé
luôn bám lấy Nhật Nam và quen với sự hiện diện của thằng bé trong cuộc
sống của nó… đến mức bây giờ ông sợ nó sẽ đột quỵ nếu Nhật Nam rời xa
nó…
Ông Trung thở dài, chưa bao giờ ông thấy làm cha khó như bây giờ! Dù
bây giờ Nhật Nam cảm thấy hận ông, nhưng có lẽ cậu cũng hiểu điều ông
làm là đúng đắn và cậu sẽ phải học cách chấp nhận nó.