Cậu Là Ai? - Chương 13

Tác giả: Suxu (ball_4m)

Những ngày sau
đó, nó cảm thấy tập khá lên rất nhiều. Những lời thoại đi vào lòng nó
rất nhanh, ai cũng ngạc nhiên vì điều đó. Nó bắt đầu có cảm giác ngượng
ngùng với Nhật Nam hơn, dường như nó nhận thấy trong ánh mắt của cậu có
điều gì đó làm nó rất bối rối.
- Cậu bây giờ hình như rất thích kịch bản này!
Tiếng Nhật Nam đằng sau làm nó rơi coong cái thìa xuống đất. Nó quay
lại, nhặt thìa lên, đặt tập kịch bản sang bên cạnh, nó bối rối:
- Đâu có! Chẳng qua là….tôi…à…tôi đọc mãi không nhớ nên….
- Tôi thấy cậu học thuộc hết rồi mà…- Nhật Nam mỉm cười, ngồi xuống bàn.
- Làm…làm sao mà…nhanh thế được chứ!- nó đỏ bừng mặt khi bị nói trúng tim đen.
- Tôi đói rồi!
- Ừm… đợi tôi một chút nữa thôi!
- Mà cậu đã đọc đến cuối kịch bản chưa?
Nó giật mình.
- Có một cảnh hôn….
- Tôi… tôi biết rồi…- nó đỏ mặt
- Cậu có muốn tập riêng với tôi cảnh đó không?
Coong!!!!!!!!!!!!!
Nó gần như đập cái thìa vào nồi.
Tiếng Nhật Nam cười khúc khích!
Tên biến thái này!- nó giận run người.
- CHẲNG PHẢI ĐÃ NÓI LÀ CẮT ĐI RỒI SAO??- Nó quát lên như một con mèo xù lông!
Bỗng nó giật mình đánh thót, Nhật Nam đã đứng ngay sau nó từ lúc nào. Nó quay lại, mắt mở to hết cỡ.
Nhật Nam nâng cằm của nó lên, nhìn vào mắt nó
- Tôi sẽ hôn cậu thật đấy!
Nó thấy tim nó đập thình thịch khi nghe thấy điều đó, mặt nó nóng bừng,
chân nó run run, đất trời chao đảo, nó thấy nó đang đứng không vững nữa.
Nhật Nam đỡ lấy nó:
- Cậu sao thế?
- NÀY!- nó hét lên- CẬU MÀ ĂN NÓI LINH TINH NỮA THÌ CHẾT VỚI TÔI RÕ CHƯA?- nó đánh vào đầu Nhật
Nam cốp!
- Ha ha…
***************************************
Cuối cùng thì ngày công diễn cũng đến….
- KHÔNG!!!!!- Thanh Linh hét lên khi các bạn nữ đang cố gắng lôi nó ra khỏi phòng thay đồ.
- Không sao mà! Nhìn bạn rất xinh!!!!
- KHÔNG!! TỚ…TỚ KHÔNG ĐI ĐƯỢC ĐÂU!!!!- Nó hét lên, mặt mũi đỏ bừng, nó
có cảm giác ai mà nhìn thấy nó trong bộ dạng này sẽ ૮ɦếƭ ngất vì khủng
khi*p mất!
- Có chuyện gì ở đây vậy?- Nhật Nam bước đến khi nghe có tiếng nó hét!
Một toán con trai cũng đi theo Nhật Nam, hò hét:
- Ủa? Thanh Linh đâu rồi!
- Juliet mau xuất hiện đi nào!
- Woa…..- các bạn nữ trầm trồ không nói lên lời khi Nhật Nam xuất hiện
trong trang phục hoàng tử, có cảm giác như cậu chính là chàng hoàng tử
thật với phong thái lịch lãm, mái tóc vuốt keo ngược đằng sau để lộ đôi
mắt sáng rực, nụ cười đẹp như một thiên thần, bông hồng cài trên иgự¢ áo
làm tôn lên vẻ hào hoa.
- Có chuyện gì thế các công nương?- Nhật Nam nói, giọng nói như mê hoặc, nụ cười cuốn hút làm các nàng ngừng thở.
Thanh Linh đứng sau bức rèm, nhòm ra, hình ảnh của Nhật Nam cũng làm nó
đỏ bừng mặt, chân tay nó run run tí nữa thì đã khuỵu xuống rồi.
- Thanh Linh, cậu xong chưa?- Nhật Nam mỉm cười
Mặt nó càng đỏ bừng, dựa vào tường, nó đang xấu hổ ૮ɦếƭ đi được, làm sao mà trả lời được chứ!
- Cậu mau bước ra đi!- Mấy cô bạn đùn đẩy
- Nhanh nào ! Cậu ấy đang đợi kìa… !!!
- Tớ… tớ…- nó ấp úng
Không đợi nó nói gì thêm, nó đã bị mấy cô bạn đùn đẩy văng ra khỏi rèm. Người đã đỡ nó chính là Nhật Nam…
Mắt chạm mắt….
Tay chạm tay….
Không gian như ứng đọng lại…
Không chỉ có Nhật Nam mà tất cả mọi người có mặt ở đó đều tròn mắt nhìn
Thanh Linh. Chiếc váy hồng dài chạm gót bó sát vào cái eo nhỏ, mái tóc
dài buông xõa tôn lên gương mặt nhỏ nhắn, mí mắt dài và đôi môi hồng bé
xinh; đôi hoa tai hình chiếc nơ làm nó trông thật đáng yêu và chiếc
vương miện lấp lánh sáng làm nó nhìn giống như một công chúa bước ra từ
câu chuyện lọ lem.
Hình như không ai dám tin vào mắt mình! Nó thực sự đã trở thành một nàng Juliet ngây thơ và xinh đẹp!
Thanh Linh bối rối nhìn vào mắt Nhật Nam và tất cả mọi người. Nó ước như
có một cái lỗ nẻ cho nó chui xuống thì tốt biết mấy! Biết ngay là ai
cũng sẽ tròn mắt nhìn bộ dáng tức cười này của nó mà, ngay cả nó khi
nhìn vào gương cũng không dám nhận đây là mình nữa. Tất cả chỉ tại nhỏ
Hoa và mấy cái thú trang điểm của nhỏ!!!!
- Whoaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng kêu lên bất chợt của tất cả mọi người làm Thanh Linh giật mình, nó tròn mắt nhìn xung quanh.
- Thanh Linh, nhìn cậu xinh quá!
- Cứ như một nàng công chúa vậy!
- Tớ chụp chung với cậu nhé!
Mặt nó đỏ bừng, nó luống cuống quay đi, nó không thể chịu nổi trong bộ dạng này!
- Á!- một bàn tay kéo nó lại làm nó chợt kêu lên
Nhật Nam thì thầm vào tai nó:
- Juliet… nàng chạy đi đâu thế?
- tôi…. Tôi…đi thay đồ- nó bối rối
- Bình tĩnh nào! Đến giờ ra sân khấu rồi!…- Nhật Nam nhìn nó, mỉm cười đầy quyến rũ làm trái tim nó đập
thình thịch, tứ chi nó đều không muốn nghe nó điều khiển nữa mà ngoan ngoãn bước đi bên cạnh Nhật Nam..
Nhìn hội trường đang tụ tập đầy đủ toàn trường, Linh run lập cập, bình
thường khi tập nó đã không được tự nhiên, trong bộ dạng này càng làm nó
mất tự tin hơn nữa. Nó nắm chặt rèm cánh gà, nhìn xuống bên dưới, mặt nó
tái đi, mồ hôi bắt đầu túa ra.
Một chiếc khăn lạnh quẹt ngang trán làm nó giật mình quay lại, Nhật Nam đang mỉm cười với nó:
- Cậu không sao chứ?
- Tớ…tớ… run quá!- nó thành thật- Tớ chưa làm điều này bao giờ cả…
- Đừng lo…- Nhật Nam quàng tay qua vai nó an ủi- hãy tưởng tượng như dưới kia không có ai cả, chỉ có cậu
với tôi như trong buổi tối hôm đó… cậu sẽ làm tốt mà!
Nụ cười của Nhật Nam dường như xua đi nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng nó, dù vẫn còn hơi run nhưng nó vẫn khẽ mỉm cười.
- Hôm nay cậu rất xinh…- Nhật Nam nói thầm- Tôi tấn công cậu nhé!
Mặt nó phút chốc lại đỏ bừng
- CẬU THÍCH CHẾT HẢ?- nó hét ầm lên rồi đẩy Nhật Nam ra.
Nhật Nam nhe răng cười:
- Tôi sẽ đợi đến nụ hôn cuối cùng…
Lời nói chợt bay đến tai nó nhẹ nhàng như gió thoảng:
- Tôi sẽ hôn cậu thật đấy!
Cả thế giới dường như chuyển sang màu đen chỉ còn lai nụ cười của Nhật
Nam trước mắt nó. Nhật Nam bước đi rồi mà má nó vẫn nóng bừng. Tên xấu
xa… Cậu ta nói linh tình gì vậy???- tay nó run run nắm chặt tấm rèm.
Cuối cùng nó quyết định đó chỉ là một câu nói đùa của Nhật Nam để làm nó
bình tĩnh trở lại, và đúng là nó đã bình tĩnh hơn nhiều. Mặc dù trong
suốt vở diễn, cứ nhìn Nhật Nam là mặt nó lại nóng bừng và nó thấy bối
rối nhưng điều đó lại rất hợp với hoàn cảnh là một nàng Juliet đang yêu.
Những cử chỉ yêu thương, ánh mắt, lời nói của Nhật Nam làm tim nó đập
thình thịch, dù chỉ là đang diễn nhưng những điều đó đã đập vào trái tim
nó thật mạnh, làm không chỉ mặt nó đỏ bừng, mắt nó long lanh xúc động
mà ngay cả những con tim các nữ sinh bên dưới dường như cũng đang bị
đánh cắp.
Khán giả phía dưới luôn ồ lên vì hai đứa đã diễn quá hay, quá đạt! Nó có
cảm giác rằng, đây không phải là kịch mà đây là chính là cuộc sống
thật, cảm xúc thật của nó…
- Juliet… Vì sao nàng lại tự kết thúc cuộc đời mình bằng li rượu độc
này! Ôi! Nó làm trái tim ta tan nát, ta làm sao có thể tiếp tục sống khi
không có nàng! Đôi môi kia vẫn còn vương sắc hồng sự sống mà sao nàng
đã ra đi… Hãy để ta được hôn nàng lần cuối rồi sau đó chúng ta sẽ gặp
nhau bên kia cánh cổng thiên đường…
Những lời nói tha thiết của Nhật Nam khiến cho khán giả không có ai là
không rơi lệ. Linh cũng phải công nhận, cậu ta đúng là một diễn viên đầy
tài năng.
Mắt nó nhắm chặt nhưng nó vẫn cảm thấy hơi thở của cậu đang tiến lại gần mình, nó thấy tim mình đập thình thịch như trống trận.
- Thanh Linh….- một tiếng nói rất nhỏ bên tai nó- Anh yêu em ..
- Hãy làm bạn gái của anh nhé!
Đôi mắt nó chợt mở to khi đôi môi ấm áp của Nhật Nam đang dính chặt lấy
môi nó. Từng hơi thở gấp gáp làm nó nhận ra đấy không phải là nó tưởng
tượng ra.
Nhật Nam đang hôn nó!
Rất nhẹ nhàng…
Giống như một làn gió khẽ hôn lên môi nó…
Nhưng cũng rất ngọt ngào…
Nụ hôn đầu đời làm nó bối rối, mặc dù Nhật Nam nghịch ngợm trêu đùa và
hay giúp đỡ nó nhưng chưa bao giờ nó cảm nhận thấy rõ tình cảm của cậu
ta như lúc này. Hình như nó còn vừa nghe được một lời tỏ tình….
Quá bất ngờ và quá xúc động, nó quên cả mất nàng Juliet phải tỉnh dậy và
phải tự tử theo Romeo, nó cứ nằm im đó, mắt mở to xúc động, tim nó đập
như muốn vỡ tung ra. Những câu nói của Nhật Nam cứ ám ảnh mãi trong đầu
nó làm nó cứ mãi bàng hoàng không tỉnh ra được…
- Này….- tiếng của Nhật Nam rất khẽ, cậu đang trong tư thế gục mặt của chàng Romeo đã tự tử vì tình.
- Cậu phải tỉnh dậy đi chứ? Vở diễn chưa kết thúc mà… Cậu vẫn còn là
Juliet đấy! Tôi sẽ đợi câu trả lời của cậu …- cậu ngước lên nhìn nó và
mỉm cười.
Thanh Linh hít một hơi thật sâu, có lẽ nó đang làm cho khán giả dưới kia
kinh ngạc lắm vì nó cứ bất động như thế cũng khá lâu rồi.
Nó từ từ ngồi dậy, nó giống như nàng Juliet mà cũng không phải là Juliet
vì những gì nó đang nói đều xuất phát từ chính trái tim và tình cảm của
nó. Nó khóc giống như chính bản thân nó cũng sẽ khóc nếu rơi vào hoàn
cảnh của nàng và nó cũng sẽ nhìn Nhật Nam như nàng nhìn Romeo.
Nó biết rằng nó đã thích Nhật Nam rồi… và nó cũng cảm thấy rất vui khi
hôm nay cậu cũng khẳng định tình cảm của mình với nó. Thực sự là nó đang
xúc động! Xúc động vì lần đầu tiên trái tim nó đã loạn nhịp vì một
người và biết rằng người đó cũng như vậy…
Nhật Nam nhìn những biểu hiện đầy cảm xúc trên gương mặt nó, cậu mỉm
cười với nó, nhìn nó bằng ánh mắt chan chứa tình cảm. Cuối cùng thì nó
cũng đã hiểu tình cảm của cậu và của chính mình… Hai trái tim đã tìm
được nhịp chung của chúng!
Vở diễn kết thúc trong những màn vỗ tay rào rào không dứt!
Trong tất cả các tiết mục, đó là tiết mục xúc động và để lại ấn tượng nhất!
Phía sau cánh gà, tất cả ùa vào chúc mừng và khen ngợi:
- Woa!!! Linh ơi! Hôm nay cậu diễn hay quá! Tớ xem mãi rồi mà vẫn muốn
khóc nè!- nhỏ Hoa cười thích thú, mặt nó đỏ bừng vì xúc động
- Đúng đấy! Hôm nay anh chị tuyệt quá!
- Em rất ngưỡng mộ!!!!
- Ôi!!!!! Thanh Linh!!!!!! Xin hãy nhận lấy bó hoa hồng này dù tớ biết nó không xứng với vẻ đẹp của cậu hôm nay!!!!
Lại mấy tên ngốc này!
- Hôm nay nhìn Thanh Linh thật dịu dàng và đáng yêu!
- Nhìn rất giống một thiên thần!
- Xin hãy nhận lấy tấm lòng của bọn tớ!- cả bọn đồng thanh và giơ bó hoa trước mặt Linh.
Nó ngỡ ngàng trong vài s rồi mỉm cười nhận lấy:
- Cảm ơn các cậu rất nhiều.
- Ôi!!!!!!- cả bọn kêu lên và ôm chầm lấy nhau khi nhận ra nụ cười của nó quá đẹp.
Thanh Linh quay sang, nó nhận thấy Nhật Nam cũng đang bị một nhóm con
gái vây quanh xúm xít hỏi han. Cậu nhìn nó mỉm cười làm nó giật thót, má
đột nhiên đỏ bừng, vội vàng quay đi.
Trong phòng thay đồ, nhỏ Hoa đang giúp nó tẩy đi lớp trang điểm mỏng, nó
cứ nghĩ mãi, lúc nãy Nhật Nam đã tỏ tình với nó, nó cũng biết rằng mình
đã thích cậu nhưng mà…..
“ tớ sẽ đợi câu trả lời của cậu”
Tiếng nói của Nhật Nam làm tim nó đập thình thịch. Điều đó cứ ám ảnh nó mãi, nó chau mày lại…
Chả lẽ nó lại nói là “tớ đồng ý”
Không được! nó lắc đầu
Hay là “tớ cũng thích cậu”
Nhưng tự nhiên nói ra như vậy thì có vô duyên quá không!
Nó thở dài, thật sự là nó không biết phải đối mặt với Nhật Nam thế nào đây!
Nhìn vẻ mặt của Linh, nhỏ Hoa nhận ra ngay, nhỏ cười:
- Này… Nhật Nam tỏ tình với cậu rồi hả?
Nó giật mình, tí nữa thì nhảy ra khỏi ghế, nhìn con bạn mắt tròn xoe không hiểu:
- Sao….sao cậu biết?
- Nhìn mặt cậu thế kia ai mà không biết chứ?
- Mặt nó làm sao chứ?- nó sờ tay lên má
- Bọn tớ đều biết Nhật Nam luôn nhìn cậu với ánh mắt khác từ lâu rồi…
Nếu cậu thực sự thích Nhật Nam thì hãy nói cho cậu ấy biết….
Nó chăm chú nhìn Hoa không nói.
- Cảm xúc được nhìn thấy người mình thích… khi người đó nói thích mình…
và nụ cười của người đó khi mình nói thích người ta… tất cả những điều
đó cậu đừng nên đánh mất chỉ vì cảm thấy xấu hổ.- nhỏ Hoa mỉm cười- ai
cũng có những cảm xúc bối rối.. nhưng có những thứ nếu mất đi sẽ không
lấy lại được đâu.. Hãy nói cho cậu ấy biết thực sự cậu đang nghĩ gì…
Thanh Linh nghe như nuốt từng lời nhỏ Hoa nói, những câu đó làm cho nó
bình tâm lại rất nhiều. Đúng! Nó cần một chút quyết tâm và nó cũng sẽ
nói với Nhật Nam là nó thích cậu ta! Nghĩ đến lúc đó, tim nó lại đập
thình thịch thật mạnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc