- Hội trưởng…. xin hãy nhận lấy bó hoa này!
- Hội trưởng, xin hãy nhận lời đi chơi vs tớ!
- Thanh Linh, xin hãy nhận lấy sôcôla dạt dào tình yêu này….
- Hôm nay nhìn Linh thật đáng yêu và hiền dịu…
Linh nhìn vào mấy tên ngốc với ánh mắt hình trái tim đang nhìn mình mà
có cảm giác như máu trong người mình đang đông cứng lại. Không hiểu vì
sao mà từ hôm hội trại đến bây giờ, mấy tên ngốc lớp 11b này lại trở
thành fan của nó, suốt ngày cứ đi theo nó và làm những chuyện điên rồ.
- Mấy cậu đang làm gì vậy?- nó giật lùi từng bước
- Bọn tớ rất ngưỡng mộ Thanh Linh!!- cả bọn đồng thanh
- Thanh Linh có gương mặt của thiên thần trắng khi mỉm cười, khuôn mặt dịu dàng đáng yêu….
- …gương mặt của thiên thần đen khi tức giận đầy sức mạnh và sức hút ghê người….
Quỷ thần ơi!! Mấy tên bị lệch dây thần kinh rồi hả trời??? Thanh Linh có
cảm giác cả hàm răng mình đang rơi tụt xuống tận mặt đất vì kinh ngạc
quá đỗi.
- Mấy cậu có thôi cái trò nhảm nhí này đi không?- nó tức giận, gằn từng tiếng, cả khuôn mặt tràn đầy sát khí
- Ôi! Linh thật mạnh mẽ…..
- VỀ LỚP NGAY CHO TÔI!!!!- nó quát lên
- Lời của Linh chính là mệnh lệnh….
Nó bước đi, không ngừng lầm rầm than thân trách phận trong lòng.
**************************************888
Giờ ra chơi….
Nó đang đi tuần như thường lệ, nhưng dường như hôm nay có vẻ yên bình hơn. Nơi này đang thay đổi dần dần….
Trời rất xanh….
Nắng nhẹ…
Có tiếng chim hót lảnh lót sau những lùm cây…
Rầm rầm rầm!!!!!!
Yên bình ở chỗ nào chứ? Đầu nó như muốn bốc hỏa khi khung cảnh thần tiên trong giấc mơ của nó bị đánh
cắp một cách тһô Ьạᴏ vô nhân đạo. Nó kéo mạnh cánh cửa, một toán nam
sinh đang ăn bánh mì tranh ςướק của mấy nữ sinh, chạy rượt đuổi nhau lố
nhố ở bên trong. Nhìn gương mặt của mấy nữ sinh, nó không thể nào kìm
giữ được cơn giận đang bùng lên trong đầu.
- CÁC CẬU MUỐN BỊ PHẠT THẾ NÀO ĐÂY?
Mấy tên con trai như bị hóa đá khi nó bỏ đi sau khi đã tặng trên trán
mỗi tên một chữ “phiền phức” bằng tương ớt chinsu fụt một cách rất nên
thơ. Bỗng nó giật mình, có bóng người quen thuộc đang đi ngoặt cuối hành
lang. Nó vội vàng tìm chỗ nấp sau gờ cửa lớp.
Đó chính là Nhật Nam- cậu cảm thấy hơi kì lạ, nhìn quanh một lượt cuối cùng cậu mỉm cười và bỏ đi.
Không xong rồi! Nó thầm nghĩ rồi ngay lập tức ù té lên sân thượng. Nó
đang tránh mặt Nhật Nam và lí do không có gì khác ngoài việc nó sợ cái
hợp đồng bất đắc dĩ nó đã “kí”. Nó không muốn nhận sự giúp đỡ của cậu ta
thêm nữa, nhưng cũng chưa tìm thấy cách giải quyết nào, cũng chưa tìm
thấy một công việc mới nên tốt nhất tạm thời nó không nên gặp cậu ta. Cứ
ra chơi là nó lại tìm cách trốn, công việc của hội nó quyết định mang
về nhà làm, mỗi lần ra về là nó ù té chạy.
Thanh linh thở dài, nó khoanh tay trước lan can rồi gục mặt vào đấy, dạo
này nhiều chuyện quá mà nó chả biết phải giải quyết ra sao.
- Để xem cậu còn trốn tôi được nữa không ?- một giọng nói nhẹ nhàng phả
hơi ấm vào tai làm nó giật mình, mấy sợi tóc sau gáy dựng đứng cả lên.
Nó giật mình đánh thót, và nếu như không phải đang đứng trước lan can
thì nó đã bắn xa hàng mét rồi. Nó quay mặt lại và nhìn thấy nụ cười
nghịch ngợm của Nhật Nam đang dí sát vào mặt mình. Mặt nó đỏ bừng, nó cố
đẩy đôi tay Nhật Nam đang nắm lấy thanh sắt lan can kẹp nó lại, tìm
đường thoát thân:
- Hả?…- nó phân bua- cậu nói gì thế ? Tôi tránh mặt cậu bao giờ!
- Cậu còn dám chối hả?- Nhật Nam nói, khuôn mặt càng lúc càng dí sát vào mặt nó.
Linh thở dồn dập, nó thấy trống иgự¢ đập thình thịch. Nhật Nam nhìn biểu hiện trên gương mặt nó, cậu cười hồn nhiên:
- Tôi biết hết đấy! Tôi đếm đủ những lần cậu chui xuống gầm bàn, chạy
vào nhà vệ sinh, núp sau thùng rác, rúc vào bụi cây để trốn tôi đấy!!!!
- Hả?- mặt Thanh Linh như hóa đá, miệng nó không khép lại nổi.
- Thế nên sau giờ học…- Nhật Nam cười khúc khích- cậu phải đến nhà tôi !
Nhật Nam giúi vào tay nó một mảnh giấy được gấp gọn gàng, nhìn vào mắt nó, cậu nháy mắt:
- Nếu cậu không tới, tôi sẽ bắt cậu phải bồi thường cho tôi!
Nhật Nam bước đi.
- Tên…tên biến thái!!!- nó lầm rầm trong miệng, tay Ϧóþ chặt mảnh giấy ghi địa chỉ nhà Nhật Nam.
*************************
Sau giờ học….
Thanh Linh đi bộ trên con đường lát đá sạch sẽ dẫn đến khu chung cư cao
cấp Star City, ngước mắt lên nhìn tòa nhà đồ sộ trước mắt, nó có cảm
giác như hàng ngàn con đom đóm đang lúc sáng lúc tối trong mắt nó.
Đừng bảo là tên đó sống ở đây nhé! Nó dụi dụi mắt mấy lần rồi quyết định
trên tờ giấy rõ ràng là ghi địa chỉ này rồi! Cái tên Nhật Nam rốt cuộc
là người thế nào nhỉ?- lần đầu tiên nó tự hỏi mình câu đó.
Tầng 18, nhà 1802.
Nó ấn chuông….
Im lặng….
Lần 2
Im lặng…..
Lần 3
Im lặng….
Tên điên này! Chắc là viết nhầm địa chỉ cho mình rồi! Thật là mất công
mình hoang mang nãy giờ!- nó lầm rầm trong miệng, đá một phát thật mạnh
vào cánh cửa, nó quay người định bước đi thì nó phát hoảng nhìn thấy
Nhật Nam đã đứng trước mặt nó từ bao giờ.
- Này, cậu có biết đá vào cửa nhà người khác như thế sẽ bị phạt rất nặng không?
- Óa!!!!!- nó giật thót- sao cậu lại ở đây?
- Đây là nhà tôi mà!- Nhật Nam cười nhe răng
Hết thuốc chữa!!!!!!
Bước vào trong nhà , Thanh Linh đứng nhìn quanh, một cái gì đó hiu quạnh
và cô đơn len lỏi vào trong tâm trí của nó. Trước mặt nó là một không
gian khá rộng, một cửa kính lớn nhìn thấy rõ cả thành phố đang sôi động
bên dưới, nhưng bên trong căn phòng lại rất u tối…. chỉ có một bộ salon,
một cây đèn chụp cao, một giá sách và trên tường vài bức tranh.
Thanh Linh nhìn theo Nhật Nam đang bước vào gian bếp, trên tay xách hai
túi lớn. Một cảm xúc gì đó làm mắt nó cứ nhìn theo cậu và cảm thấy sự cô
đơn đang bám theo cậu, nó tò mò về Nhật Nam, vì sao cậu lại sống ở đây
chỉ có một mình? Những câu hỏi cứ hiện lên lởn vởn trong đầu nó, Nhật
Nam đang hiện ra trước mắt nó là một con người bí ẩn. Cậu ta đã làm bạn
với nó trong một thời gian dài, giúp đỡ nó rất nhiều nhưng nó thì chưa
biết gì về cậu cả.
- Này, cậu còn đứng đó làm gì?- Nhật Nam nói- Mau đi dọn dẹp và nấu cơm cho tôi đi! Tôi đi tắm đây!
- Ừ!- nó giật mình đáp ngẩn ngơ.
Nó bối rối bước lại gần gian bếp, Nhật Nam cười vui vẻ, đột nhiên cậu đi qua và giữ vai nó lại, nói thầm vào
tai nó:
- Tôi rất muốn được ăn cơm cậu nấu!
Mặt nó bỗng nhiên đỏ bừng, tay nó huơ loạn trong không khí như đỉa phải vôi.
******************************88
Căn hộ khá rộng rãi nhưng dường như chủ nhân không thể hiện tình yêu với
nó một chút nào. Thanh Linh cầm cây chổi lau nhà đi khắp một lượt, tất
cả những gì nó cảm nhận được là trống trải, ngoài những vật dụng cần
thiết thì không có lấy một đồ vật trang trí nào: phòng ngủ có một chiếc
giường, phòng học có một chiếc bàn, một giá sách, phòng thay đồ có một
chiếc tủ và một chiếc gương dài…
Bước vào đâu nó cũng cảm thấy ngột ngạt khác với gia đình nghèo nàn của
nó, dù thật tồi tàn nhưng nó có một đứa em nghịch ngợm luôn thích những
đồ vật xinh xắn, một bà mẹ yêu cái bếp của mình và căn nhà lúc nào cũng
tràn đầy ánh sáng vàng ấm áp… Nhưng ở đây thì ngược lại hoàn toàn, lạnh
lẽo và cô đơn… Đột nhiên nó thấy Nhật Nam với nó là một ai đó thật xa
lạ, ngoài việc cậu ta luôn giúp đỡ nó, làm những điều vớ vẩn ( ngĩ đến
đây nó muốn đập cho cậu một trận ) thì nó không biết gì về cậu hết… hoàn
toàn không biết gì cả!
Linh dừng lại trước bức tường bằng kính lớn! Sống ở một nơi xa hoa nhưng
sao cảm giác như chỉ có một mình trên thế giới này? Cậu là ai hả Nhật
Nam?- nó thở dài.
Sau khi lau dọn xong, nó tiến về gian bếp. Dường như cũng đã lâu lắm rồi
cậu ta không ᴆụng đến nó, trên bàn là những lớp bụi dày, bát đũa cũng
thế, tủ lạnh trống trơn… Nó thở dài, cất những đồ ăn cậu vừa mua vào tủ,
nó bắt đầu lau dọn và nấu nướng… Có lẽ nó không phải là một đầu bếp
cừ, nhưng nó hi vọng việc nó đang làm sẽ có ý nghĩa gì đó đối với cậu
ta. Linh mỉm cười…
Nhật Nam đứng lặng trước cửa nhà tắm, cậu đã đứng ở đó được một lúc lâu. Nhìn cánh Thanh Linh tất tả
chạy ngược chạy xuôi làm cậu thấy buồn cười. Đây là lần đầu tiên cậu đón
một vị khách bước vào căn nhà này, mà đó lại là một cô gái… Không biết
điều này là khởi đầu cho một điều tốt đẹp hay cậu sẽ lại xoáy nó vào
vòng luẩn quẩn của cuộc đời mình….
- Cậu ăn đi chứ? Sao lại nhìn tôi?- nó giục
- Tôi không ngờ cậu lại là một đầu bếp dở tệ thế này!!!- Nhật Nam phá
lên cười làm nó chín dừ cả mặt. Từ ngày đi làm thêm, nó không có thời
gian quẩn quanh bên bếp với mẹ nó nữa, làm sao mà nó có thể nấu ngon hơn
được.
Nó bặm môi, không trả lời, nó cảm thấy hương vị cũng đâu đến nỗi tệ,
thậm chí nó còn đưa cả tình cảm vào đó… nghĩ đến đây nó giật mình đánh
thót!
Tình cảm!!!!….
Nó tròn mắt ngước lên nhìn Nhật Nam, cậu chỉ nói chê thế thôi nhưng có
vẻ như đang ăn rất ngon lành, thậm chí ăn liên tục, chẳng thèm ngẩng mặt
lên xem mặt nó đang chuyển sang màu gì.
Đôi đũa dừng lại trên môi nó, nó thấy thần cả người…
Phải chăng mình thích cậu ta?
Không….
Mình chỉ cảm thấy thương cảm khi hiểu một chút về cậu ta thôi…
Dù nghĩ vậy, nhưng nhìn Nhật Nam ăn những món ăn nó nấu một cách vui vẻ
thế kia lại làm nó không thể kìm giữ được một cái rung nhẹ trong lòng.
- Này….- nó gọi
Nhật Nam quay sang nhìn nó:
- Hửm?
- À….- nó bối rối cúi xuống bát cơm của mình, nó muốn hỏi cậu rất nhiều
nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu và nên hỏi điều gì. Cuối cùng thì nó
lại nói- … tôi chỉ muốn biết cậu có thích bánh kem không?
- Cậu sẽ làm cho tôi ăn?- Nhật Nam cắn đũa, nhìn nó bằng ánh mắt long lanh như chờ đợi.
Nó chuyển ngay sang tư thế phòng thủ khi nhìn thấy Nhật Nam.
- Cậu… đang làm bộ mặt kì quái gì thế?
- Tôi….rất thích đồ ngọt!!!- mắt cậu vẫn long lanh nhìn nó
- Tôi…tôi biết rồi!!! Cậu đừng có làm bộ mặt đó nữa!!!- nó đỏ bừng mặt
- Ha ha… tôi rất mong đợi đấy!
- ……..
- Hay cậu làm luôn bây giờ đi!
- Muộn rồi! tôi phải về!
- Nhưng tôi rất muốn ăn bây giờ!
- Tôi đã bảo cậu đừng làm bộ mặt đó nữa mà!!!!
- Tôi năn nỉ đấy!!!
- Á!!!!! Đừng có lại gần tôi! Tên biến thái này!!!!