Ái Tuyền nhắm nghiền mắt, đến khi cảm nhận được Lâm Nhã đã rời đi, cô mới dám mở mắt ra mà nhìn. Hô hấp có chút rối loạn, trong đầu vẫn vang vọng câu nói kia của cô ta. Cô ta muốn hại con của cô, Lâm Nhã là người xấu, là người sẽ hại đứa bé trong bụng mình.
Cô hơi run run, lén lút đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh rồi liền vội vã đi ra bên ngoài. Ái Tuyền ôm bụng, sau đó liền lật đật mở cửa mà chạy ra ngoài đường lớn. Bây giờ đã quá khuya rồi, một thân con gái lại lang thang giữa đường càng thêm nguy hiểm.
Bụng cô hơi căng, đau đến không thở nỗi. Bây giờ thai nhi đã được hơn bảy tháng rồi, Ái Tuyền rất sợ đứa bé xảy ra mệnh hệ gì. Mồ hôi trên trán toát hết cả lên, bước đi cũng loạng choạng, ý thức dần mơ hồ.
Cô thều thào mà nói trong vô thức, tay ôm lấy bụng, sợ buông ra sẽ mất đi đứa bé.
"Diệp Mộ… anh đâu rồi? Con mình… con mình không xong rồi…"
Sau đó ý thức liền mất đi, cô ngất ở trên đường lớn không một bóng người. Đèn đường sáng trưng, nhưng chẳng ai có thể thấy được bộ dạng thoi thóp của Ái Tuyền.
…
Diệp Mộ lúc đến nhà Lâm Nhã thì thấy cửa nhà cô ta mở tan hoang, anh vội vàng đi vào bên trong, lật tung cả căn nhà lên để tìm bóng dáng cô. Mặc cho việc anh tự ý xông vào nhà người ta như thế này là phạm pháp, nhưng anh không quan tâm.
"Mẹ kiếp, Lâm Nhã, cô cút ra đây cho tôi!"
"Ồ, Mộ thiếu gia tới rồi à? Nào, ngồi xuống đây uống chén trà đã."
"Ái Tuyền đâu?"
Lâm Nhã từ từ đi đến ngồi xuống bên ghế sofa, cẩn thận mà châm trà, dáng vẻ thong dong của cô ta khiến cho anh càng phát điên. Diệp Mộ không có thời gian mà ngồi đây làm trò điên với cô ta, vì thế liền đi đến trước mặt Lâm Nhã, túm lấy cổ áo cô ta mà gằn từng chữ.
"Ái Tuyền đâu? Mẹ kiếp, cô giấu cô ấy đâu rồi?"
"Giấu? Sao em lại làm trò trẻ con đấy chứ."
"Nói ngay! Nói cho tôi biết Ái Tuyền ở đâu!"
Vừa nãy Lâm Nhã có đi ngang qua phòng Ái Tuyền ngủ, nhưng chẳng thấy bóng dáng cô đâu. Chắc là bỏ chạy khi lúc nãy nghe cô ta trò chuyện rồi. Nhưng Lâm Nhã sẽ không nói thẳng ra, cô ta bâng quơ mà nói:
"Có lẽ bây giờ một xác hai mạng, được chôn ở đâu đó rồi cũng nên."
Diệp Mộ nắm chặt tay, ánh mắt nhìn cô ta như muốn cầm dao đâm một nhát. Anh nghiến răng nghiến lợi, cố gắng bình ổn tâm tình, sau đó liền từ từ nói:
"Tốt nhất câu nói của cô là đang muốn chọc giận tôi, đừng để tôi biết hai mẹ con Tuyền có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu!"
"Nào, chúng ta ngồi xuống tâm sự chút chuyện xưa đi, có được không?"
Diệp Mộ không để ý đến lời nói nhảm của cô ta, xoay người rời đi. Vì anh biết chắc chắn Ái Tuyền không có ở đây, chính thái độ nhởn nhơ của Lâm Nhã đã khiến cho anh thêm vài phần chắc nịch.
Nhưng Lâm Nhã đâu dễ dàng để cho anh rời đi như thế, cô ta đứng dậy chặn đường, không cho anh rời khỏi. Diệp Mộ cau mày, giọng nói lạnh nhạt mà ra lệnh:
"Tránh ra."
"Còn nhớ Lâm Tuấn chứ?"
Đột nhiên nghe đến cái tên đầy quen thuộc kia, Diệp Mộ liền khựng lại. Anh xoay người, nhìn Lâm Nhã rồi hỏi:
"Cậu ta là gì của cô?"
"Nó là em trai tôi!"
"Ý gì?"
"Chẳng lẽ anh không nhớ những chuyện trước kia anh làm sao? Bây giờ nó ch.ết rồi, vậy mà mấy người vẫn cứ vui vẻ sống hạnh phúc. Ai đau thay cho nó?"
Diệp Mộ lại càng cau chặt mày hơn, anh khó hiểu trước lời nói của cô ta. Cái gì những chuyện anh làm trước kia? Anh đã từng làm gì sai trái hay sao? Với lại… Lâm Tuấn ch.ết rồi? Tại sao lại ch.ết đột ngột như thế chứ?
Lâm Nhã tức giận, nét mặt run lên vì sự bình tĩnh của anh. Cô ta nhanh chóng cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, từng bước đi đến trước mặt Diệp Mộ. Bây giờ lý trí cô ta chẳng phân biệt đúng sai nữa rồi, trong đầu Lâm Nhã bây giờ chỉ muốn đâm ch.ết Diệp Mộ, bồi táng theo đứa em trai đã khuất của mình.
Chỉ vì anh, cô ta đã đánh mất đi đứa em trai mà mình yêu quý nhất. Ngày chứng kiến cảnh Lâm Tuấn tự s.át trong nhà tắm, Lâm Nhã đã như cái xác không hồn, không có tim cũng chẳng còn lương tâm.
Chỉ muốn đem những kẻ đã từng chế giễu, đem Lâm Tuấn ra làm trò đùa đều phải cút xuống địa ngục xin lỗi cậu. Kể cả người trước kia bị cô ta rạch mặt, đẩy xuống cầu thang, đều dính dáng đến vụ của Lâm Tuấn.
Lâm Nhã nắm chặt con dao, nước mắt cô ta tuôn rơi, từng lời nặng nề được cô ta kể lại:
"Anh ghê tởm em trai tôi đồng tính? Anh đi rêu rao dị nghị giới tính của nó? Tại sao anh lại đối xử với nó như thế? Nó cũng là con người, nó thích con trai thì sao? Nó muốn được sống thật với giới tính của nó thì sao? Vậy mà mấy người chèn ép, bức nó đến mức phải tự t.ử. Tôi gi.ết từng người!"
Con dao sáng bóng từ trên tay dần hướng về phía anh, nhưng Diệp Mộ không hề né tránh. Anh đứng yên để cô ta đâm vào bụng mình, máu liền thấm ướt cả vạt áo.
Anh hơi mím môi, ánh mắt ngây dại, giọng nói có chút run run mà nói:
"Tôi từ chối là vì tôi không có tình cảm với cậu ta, muốn cậu ta đừng kì vọng gì. Tôi… cũng chưa từng ghê tởm gì. Cả chuyện tôi đi bêu rếu kia… hoàn toàn không phải do tôi làm. Tôi xem cậu ta như anh em, chưa từng chế giễu bất cứ… chuyện gì cả."
"Tôi không tin!"
"Cô có thể đi hỏi Phác Thái Nhã… những chuyện bị tung trên diễn đàn, là tôi nhờ người ta hack, xoá bài đăng đi."
Diệp Mộ yếu ớt mà nói, anh ôm lấy chỗ vừa bị đâm chảy máu. Sau đó bước chân có chút loạng choạng, đứng không vững phải dựa vào cánh cửa. Lâm Nhã trên tay cầm con dao dính máu, ánh mắt mơ màng nửa tin nửa ngờ trước câu nói của Diệp Mộ.
Đúng lúc này điện thoại của anh reo lên, Diệp Mộ khó khăn lấy máu từ trong túi quần. Nhìn tên người gọi đến, anh liền bắt máy ngay, chỉ là chưa kịp để anh lên tiếng thì đầu bên kia đã nói ngay:
"Tôi là Phác Thái Anh đây. Ái Tuyền bây giờ đang ở trong bệnh viện, tình hình nguy kịch, sợ rằng cả hai mẹ con khó mà bình an vô sự. Anh nhanh đến đây xem rồi ký giấy tờ để cho Tuyền vào phòng mổ nhanh đi. Để càng lâu thì đứa bé khó mà giữ được."