Diệp Mộ ở bên trong không thấy có tiếng động gì, còn tưởng Hà Vy bị anh doạ sợ bỏ đi rồi. Lúc này cũng chẳng để tâm làm gì, tính làm trò đồi bại với Ái Tuyền.
Cô thấy anh chuẩn bị mò mẫn đến mình là ngăn lại ngay.
"Khoan cậu, hay cậu đi tắm nước lạnh đi. Em ngại lắm."
"Có gì mà ngại chứ, đâu phải lần đầu mà ngượng ngùng gì."
"Em ngại có cô Hà Vy."
Quả thật lúc nãy bị Hà Vy doạ cho một phen hú hồn, lại còn diễn một vở kịch quá đặc sắc làm cho bây giờ Ái Tuyền không có hứng nữa.
Diệp Mộ thật sự dục hoả đốt người, ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Nhưng nếu cô bảo không thích thì anh cũng không nên ૮ưỡɳɠ éρ, vì vậy còn tính đứng dây vào phòng vệ sinh tắm chút cũng được.
Chỉ là vừa đặt chân xuống giường, cửa phòng đột nhiên bị gõ mạnh. Bên ngoài là hai viên cảnh sát, tay cầm gậy hô to.
"Anh đã bị bao vây, mời anh mở cửa ra ngoài để cùng chúng tôi về đồn lấy khẩu cung."
Diệp Mộ ngơ ngác vô cùng, cả Ái Tuyền đang ngồi trên giường cũng bàng hoàng không thôi. Chưa để anh kịp mang quần áo vào, xem thử là có chuyện gì.
Thì cửa phòng mở toang ra khiến cho hai người bọn họ còn ở trên giường hoảng hốt.
"Anh bị tình nghi bạo hành phụ nữ..."
Lời chưa nói hết, hai cảnh sát liền ngay lập tức quay lưng lại không dám nhìn tình cảnh trong phòng.
૮ɦếƭ rồi, này mà là bạo hành cái gì? Đang dã chiến đấy trời ạ!
Diệp Mộ dường như hiểu ra đôi chút, anh biết chắc gì chính Hà Vy là người bày trò hại anh. Diệp Mộ nghiến răng nghiến lợi, chạy vội vào nhà tắm xả nước lạnh, tay với lấy áo quần mặc vào, gằn từng tiếng.
"Hà Vy, tôi gi.ết cô!"
Cuối cùng Ái Tuyền, Hà Vy và Diệp Mộ đều bị bế đến sở cảnh sát để làm rõ vụ việc. Anh và cô thì tất nhiên làm chuyện trong sạch thì không sợ gì rồi, còn Hà Vy thì bị phạm tội quấy rối làm phiền người thi hành chức trách. Bị phạt chút tiền coi như cảnh cáo.
…
Lúc Ái Tuyền và Diệp Mộ về đến nhà thì cũng đã là gần mười hai giờ đêm, điều không ngờ hơn là thấy mẹ Diệp ngồi chình ình ở trong phòng khách. Anh nghi hoặc mà hỏi.
"Mẹ làm gì ở đây vậy? Sao không đi ngủ đi, muộn rồi mà."
"Hai đứa tụi bây đêm hôm khuya khoắt rồi còn đi đâu vậy?"
"Thì… có chút việc ấy mà."
Mẹ Diệp liếc xéo anh một cái. Đừng tưởng bà không biết hai đứa bây đi đâu, chỉ là bà hỏi cho có lệ vậy thôi. Cũng là mẹ già rồi, chẳng lẽ mấy trò con nít này còn không nắm rõ sao?
Bà lại dịu dàng nhìn sang Ái Tuyền đã ríu cả mắt ở kia, tay đưa lên xoa mắt buồn ngủ đến nơi rồi.
"Tuyền lên phòng ngủ đi con, ngủ trễ không tốt đâu."
"Dạ bà."
Ái Tuyền nghe thế liền vội vàng đi thẳng lên phòng, ngã người lên giường mà ngáy như lợn vậy.
Diệp Mộ biết ngay mẹ Diệp có chuyện muốn nói với mình, vì thế liền tự giác ngồi xuống ghế. Dỏng tai lên nghe bà dặn dò.
"Coi mà xem xét cưới hỏi em nó đi, để lâu lại càng thiệt thòi cho con bé."
"Con sợ Tuyền còn nhỏ, không muốn cưới sớm ấy. Chứ con cũng sốt ruột, sợ cái vẻ khù khờ kia bị người ta cuỗm đi mất khi nào không hay."
Thật sự lo lắng khi để cô ra ngoài một mình, đối với anh thì cô khó mà bị dụ. Còn khi đối mặt với người ta, chưa quá ba giây đã buông hết phòng bị rồi.
Điển hình như Phác Thái Nhã vậy, cô bị lừa bao lần vẫn không chịu tỉnh ra.
"Thu dọn sắp xếp đi, đợi sinh nhật nó tròn hai mươi tuổi, mẹ mày chơi lớn mở tiệc cưới luôn."
"Có vội vàng quá hay không?"
"Vội vàng cái gì, hay mày tính để con bé Tuyền tới gần năm chục tuổi, đợi nó đẻ bốn lứa thì mới thấy không vội vàng đúng không?"
Bà nói câu gây sát thương chí mạng quá, làm cho anh câm nín không biết nói sao luôn. Cuối cùng bị mẹ Diệp càm ràm ghê quá, anh đành bỏ về phòng.
Nhưng giữa đường lại bẻ lái đi đến phòng cô, nhẹ nhàng mở tay nắm cửa ra. Thấy Ái Tuyền đã nằm ngủ như heo, anh cũng không làm ồn để cô ngủ ngon.
Chỉ nhẹ chạm vào chóp mũi cô, tay anh chống cằm ngắm cái mặt ngái ngủ kia, lẩm bẩm mà nói.
"Lợn Tuyền mập, nhưng đáng yêu."
Sau đó liền lia mắt đến tủ quần áo của cô, sau đó xắn tay áo chuẩn bị công cuộc dọn dẹp. Chứ cô mang áo quần chẳng khác nào mấy đứa con nít hết cả, mãi chẳng chịu đổi.
…
Ái Tuyền bị tiếng ồn ào đánh thức, cô nhập nhèm dụi mắt, chống tay ngồi dậy nhìn mấy người áo đen đem bao nhiêu là váy vóc, loại nào kiểu gì cũng có nhét vào tủ của cô. Cô hơi nghi hoặc mà hỏi.
"Mấy anh chị làm gì áo quần em đấy?"
"Cậu Diệp bảo bọn tôi đến trang hoàng lại tủ quần áo của em."
Nói xong liền bỏ đi nhanh như một cơn gió, làm cho Ái Tuyền mãi vẫn chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Cô cũng hơi ngơ ra, sau đó xuống giường, mang dép bông hình con heo do Diệp Mộ mua tặng cho. Đi đến trước rủ quần áo lục mò một hồi, lại mò xuống cái tủ kéo nằm dưới đáy.
Ái Tuyền bàng hoàng, cái mặt sốc vô cùng. Quỳ sụp xuống như động đất, lúc sau mới bật khóc nức nở, gào lên đầy vẻ thảm thiết.
"Diệp Mộ! Cậu giấu qυầи ɭóŧ Hello Kitty của em đâu hết rồi?"