“Anh sẽ cởi hết áo quần, khoả thân cho nó mù mắt ૮ɦếƭ luôn!”
Thấy Diệp Mộ thật sự muốn cởϊ áσ quần, cô liền tá hoả đưa hai tay lên che mắt lại, vội mà kêu lên.
"Ơ cậu đừng làm thế, mù mắt em ch.ết."
"Vậy thì nhanh bỏ con lợn kia vào Ⱡồ₦g lại đi."
Ái Tuyền nghe thế, quay lới quay lui liềm bỏ bé yêu của cô vào Ⱡồ₦g, không đùa anh nữa. Sau đó liền đem chiếc Ⱡồ₦g để ở ngoài cửa một lát, lúc này liên quay sang anh bĩu môi mà nói.
"Yên tâm rồi chứ cậu?"
Tưởng đâu mọi chuyện đã qua trong êm đẹp. Nhưng không,
Diệp Mộ sải từng bước đi đến bên cô, sau đó không nói không rằng liền bế cô lên, đi về phía phòng ngủ.
Cô mờ mịt hẳn, không biết anh tính làm gì, theo bản năng sợ ngã, cô vòng hai tay qua cổ anh. Ái Tuyền nghi hoặc mà hỏi.
"Cậu làm gì đấy?"
"Trừng phạt em một chút, cho em biết anh không dễ trêu."
Cô chợt có cảm giác không lành, và vài phút sau cô đã biết nó không lành thế nào rồi. Ái Tuyền hậm hực ngồi khoanh chân trên giường, ánh mắt căm căm nhìn anh với vẻ tức giận, như núi lửa sắp phun trào.
Trên môi ướŧ áŧ kiều diễm, còn có vết rách nhỏ trên môi, sưng đỏ, cô tức muốn nổ phổi mà máng nhiếc không thương tiếc.
"Cậu vô liêm sỉ!"
"Ừ, anh không có liêm sỉ."
"Cậu bỉ ổi!"
"Ừ, anh bỉ ổi."
Cô có cảm giác như đánh vào bịch bông, hoàn toàn không trút được lửa giận ra ngoài. Mà anh ăn được của hời, tất nhiên không so đo tính toán mấy chuyện ất ơ này làm gì.
Thế là cô liền nghĩ ra một chuyện, hơi hất cằm ra oai mà nói.
"Không muốn gả cho anh nữa!"
"Không được, em phải gả cho anh!"
Diệp Mộ trước sau vẫn một mực nhẹ nhàng trả lời cô, vô cùng thích thú dáng vẻ tức giận này của Ái Tuyền. Đúng là con mèo nhỏ xù lông.
"Cậu quá mất nết rồi, cậu toàn ăn hϊếp em."
Ái Tuyền ra vẻ trách móc, lên án hành vi vô lại của anh, cô tức ૮ɦếƭ mất. Chưa cưới mà đã chiếm tiện nghi của cô rồi.
"Em còn không biết xấu hổ mà nói anh sao? Thế lúc nãy em biết anh sợ chuột, em còn làm gì anh đấy?"
"Ai bảo lúc nãy cậu mạnh miệng bảo không sợ."
"Tôn nghiêm đàn ông, em làm sao hiểu được. Với lại, đây gọi là có qua có lại."
Qua lại của anh đúng là rất vô lý.
Cô chỉ hù anh một chút, anh liền lăn cô ђàภђ ђạ thế này. Quá đáng quá mà.
Diệp Mộ đúng là dạng người không biết xấu hổ mà, mặt vừa dày vừa không có liêm sỉ. Anh còn mặt dày mày dạn kéo cô ngã lên giường, Ái Tuyền bị ôm cứng cả người không cách naog nhúc nhích được. Thấy cô cứ chống đối, anh lại càng ôm chặt hơn.
"Đi ngủ thôi nào, mệt mỏi cả ngày rồi."
Cuối cùng cô cũng thoả hiệp, vùi vào lòng anh mà ngủ một giấc say xưa.
...
Vài hôm nữa là sinh nhật anh, thế nên Diệp Mộ rất trông mong món quà mà cô tặng cho anh sẽ là gì. Thế là cứ rảnh rỗi, anh lại lượn lờ trước mặt cô gây chú ý, khiến cho cô thấy phát phiền.
"Này, cậu bị gì đấy hả? Ngồi yên em xem phim cái coi."
"Có ảnh hưởng gì đến em đâu."
"Cậu chắn tivi, em xem không được!"
"Ờ."
Thế là anh lại lủi thủi tránh đi, nhưng lát sau anh lại tiếp tục lảng vảng trước mặt.
Biện cớ lấy hoa quả, lấy báo, ra đóng cửa, uống trà, rồi gì mà hít thở không khí trong lành ngoài phòng khách. Ái Tuyền thấy thế mà chướng cả mắt, nhịn không nổi liền cau có mà hỏi.
"Cậu có chuyện gì muốn nói với em sao? Có gì thì cậu nói thẳng, chứ đi qua đi lại thế em chóng mặt lắm."
"Anh có gì muốn nói đâu, em không thấy anh lấy đồ sao, đây này."
Nói đoạn, anh đưa một cái cốc đang cầm trên tay, nhìn cô thành thật mà khai báo. Nhưng cô làm sao mà tin cho được chứ, thế là hỏi ngược lại anh.
"Trong bếp thiếu gì hả cậu? Em khẳng định cậu có chuyện muốn nói với em!"
"Không, không có chuyện gì cả."
Sao anh có thể hỏi cô rằng, sinh nhật anh cô tính tặng gì được cơ chứ? Anh không phải loại người đấy.
Thế là anh trực tiếp đi lên phòng, nằm trằn trọc suy nghĩ mãi.Sau đó lại cười cười một mình, như một tên khùng khùng điên điên.
Ái Tuyền có chút khó hiểu, hay là anh lại đến tuổi già nên mới thế. Nhưng mà anh chỉ hơn cô có hai tuổi thôi mà? Thôi kệ, chẳng thèm quan tâm nữa.
…
Rồi cuối cùng cũng đến ngày vui của anh, vừa đi học là chạy nhanh vào nhà. Anh hứng khởi vô cùng, nhưng chỉ là vừa vào đã thấy cô nằm ình trên ghế xem phim.
Căn nhà cũng chẳng như trong tưởng tượng của anh, phòng bếp cũng chẳng ngửi thấy mùi của thức ăn. Anh đần độn một lúc. Thế là liền đi đến trước mặt cô, hơi trầm giọng mà hỏi hỏi.
"Quà anh đâu?"
"Quà gì cơ?"
Ái Tuyền có chút khó hiểu, trên tay vẫn cầm bịch snack đang ăn dở, ngơ ngác hỏi lại. Anh có chút bực dọc, cũng chẳng vòng vo mà nói thẳng.
"Hôm nay sinh nhật anh!"
"Gì? Hôm nay sinh nhật cậu?"
Hôm nay á?
Ái Tuyền bỗng không biết phản ứng làm sao, ૮ɦếƭ thật chứ, cô quên mất hôm nay là ngày 29 tháng 4. Cô tỏ vẻ vô tội nhìn anh.
Còn Diệp Mộ sao? Nhìn cái biểu cảm của cô là biết ngay cô không nhớ! Cô quá đáng lắm, tức ૮ɦếƭ anh rồi! Ái Tuyền vội giải thích.
"Cậu cũng không thể trách em được, dù gì em cũng thật sự không nhớ nổi mà."
"Em không biết điều tra sao?"
"Em nào có nhớ nhiều thế được."
Cô bỗng cảm thấy tội lỗi vô cùng, nhìn thấy dáng vẻ anh vui mừng về nhà, cô có chút áy náy. Diệp Mộ trong lòng có chút mất mát, không để ý đến cô, đi thẳng lên phòng ngủ.
"Rầm!"
Tiếng cửa đóng lại vang lên chói tai, cô có chút giật mình. Khẽ bĩu môi ai oán nhìn theo cánh cửa mà kêu ca.
"Thôi thì mai mua bù, làm gì mà ghê, hung dữ với người ta thế kia."
Ái Tuyền lẩm bẩm, lại nghĩ chắc hôm nay phải trở về phòng riêng của cô, không được ngủ chung với anh rồi. Cô cũng buồn lắm chứ.
Nhưng lát sau, lại thấy anh đi xuống, chuẩn bị ra ngoài, cô nghi hoặc mới bẽn lẽn hỏi.
"Tối rồi cậu còn đi đâu vậy?"
Đừng có như người ta, tức giận là đi đến mấy nơi bậy bạ, tìm gái chơi đấy nhé. Diệp Mộ hơi phủi phủi quần áo, không mặn không nhạt đá đểu đáp, cũng chẳng thèm nhìn lấy cô.
"Đi làm trai bao kiếm tiền mua quà sinh nhật tặng bản thân. Vừa lòng chưa?"