Chuyện nhà người ta coi như xong, giờ đến chuyện nhà của Diệp Mộ. Lúc mặt anh như trái bom sắp nổ đến nơi vậy, Ái Tuyền theo anh lên xe mà có chút hơi run. Sao anh như vừa mới bị tào tháo rượt vậy? Cái mặt trông như bị táo bón đến nơi rồi.
Lúc lên xe, cô vừa cài dây an toàn xong đã bị anh hỏi vồ vập ngay.
“Sao em đi xem mắt? Có anh còn chưa đủ à hay sao mà lại đi gặp mặt tên đàn ông ẻo lả kia hả?”
“Em có biết bà dẫn em đi xem mắt đâu.”
“Chứ cưng nghĩ Diệp mỹ nữ dẫn cưng đi đâu?”
Ái Tuyền hơi mím môi, ánh mắt đảo lia lịa tứ phía không dám nhìn thẳng Diệp Mộ. Sợ rằng lúc nói ra nguyên do thì anh lại cười cho thối mặt ra. Anh nhìn cái dáng vẻ lén lút của cô mà không khỏi sinh nghi, vì thế liền hỏi.
“Nói anh nghe xem nào.”
“Bà bảo dẫn em đi mua nội y.”
Cuối cùng thành ra chuyện như lúc nãy đấy. Cô thật sự ngại lắm đấy chứ, ai đời chuyện tế nhị của phụ nữ lại đi nói thẳng cho đàn ông con trai biết thế này.
Diệp Mộ nghe xong đúng là câm nín thật, anh cũng biết là cô khù khờ ngu dại, nhưng không ngờ cô lại dễ bị lừa đến thế cơ đấy. Cuối cùng vì cái nụ cười nũng nịu ra vẻ đáng yêu kia, thế là anh dễ dàng bỏ qua chuyện cô đi xem mắt ngày hôm nay.
…
Chỉ là vào một ngày đẹp trời đã diễn ra một sự kiện vô cùng chấn động. Lúc Diệp Mộ vừa đi học về, trên mặt mang chút vẻ mệt mỏi, vứt cặp sách lên trên bàn, chuẩn bị ngồi trên sofa nghỉ một lát.
Chỉ là chưa kịp ngồi xuống, mắt anh đã lia thấy một cái Ⱡồ₦g nhỏ, bên trong có một con chuột.
Là chuột!
Diệp Mộ thấy thế mà muốn rớt cả hồn, hớt hải chạy lên phía cầu thang, bần thần nhìn chằm chằm chiếc Ⱡồ₦g trên bàn. Anh hơi run run môi, tay nắm chặt thành cầu thang, cau chặt mày nhìn con chuột trong Ⱡồ₦g, miệng thì không ngừng kêu lớn.
“Tuyền… Ái Tuyền… Em mau cứu anh nhanh Ái Tuyền!"
Anh liếm môi, nuốt \'ực\' một cái. Ái Tuyền còn đang ở trên phòng xem phim, nghe tiếng anh gọi liền hớt ha hớt hải chạy xuống. Từ trên lầu đi xuống, mang một bộ đồ ngủ vô cùng thoải mái.
Vừa xuống cô đã thấy ngay một tên đàn ông to xác còn có chút run lập cập, tay bám chặt cầu thang, mắt nhìn về hướng nào đó sợ sệt. Ái Tuyền nhìn theo tầm mắt của anh, lại thấy anh đang nhìn bé chuột đáng yêu của cô. Cô có chút khó hiểu mà hỏi.
“Cậu làm sao đấy?”
“Ch… chuột, sao trong nhà lại có chuột vậy?”
“Dễ thương không cậu? Bé yêu của em đấy.”
Cô cười cười, đi xuống ngồi trên ghế, lấy con hamster trong Ⱡồ₦g ra, đặt trên tay vừa nhẹ nhàng vừa cẩn thận. Diệp Mộ nghe thế mà không khỏi nóng máu, bộ cô xem nhà là cái sở thú thật đấy à?
“Đã nuôi con Dog còn đòi nuôi con chuột, tính biến cái nhà thành cái chợ hay gì?”
Trần đời anh ghét nhất là chuột. Không biết vì sao, nhưng hễ thấy chuột anh lại mồ hôi đầm đìa, cả người cứ run run. Chứ không thì anh cho cô nuôi mèo làm gì?
Anh đâu phải loại con trai gì mà ấm áp kia, nuôi về cho nó bắt chuột thôi.
“Cậu sợ chuột đấy à?”
Ái Tuyền nhìn anh cứ chống đối con chuột, nhướng nhướng mày, nghiêng đầu mà nghi hoặc. Anh nghe thế, liền đứng thẳng lưng đáp ngay.
“Sợ cái gì mà sợ! Dăm ba con chuột mà anh sợ? Điên khùng!”
Diệp Mộ ngoài miệng tỏ vẻ khinh thường, ra oai vậy thôi. Chứ trong lòng lại không ngừng thấp thỏm, tim đập liên hồi.
Ái Tuyền khẽ liế nhìn bộ dạng kia, anh nói thế cô tin mới lạ, giả vờ làm cao. Thế là cô vờ buột miệng vu vơ mà nói.
“Thế lại đây ngồi đi, cậu đi làm về chắc cũng mệt lắm, tới ôm bé yêu của em đi, vừa mềm vừa mịn, sướng cực.”
Ái Tuyền tươi cười, cầm bé chuột hướng về phía anh, ánh mắt trông chờ. Thế nhưng Diệp Mộ theo bản năng lùi lại một bước, tim cũng đập mạnh liên hồi. Cảnh cáo mà nói với cô.
“Đừng lại đây!”
Thế nhưng cô vờ như không nghe, hai tay nhẹ nhàng cầm con hamster, từng bước đi về phía anh. Diệp Mộ cứ theo thế, cô đến anh lùi, chiếc áo sơ mi đã ướt sũng mồ hôi.
“Em mà đem con quái vật ૮ɦếƭ tiệt kia đến gần anh, anh sẽ…”
Ngừng một lát, lại không biết nói gì tiếp theo. Cô chớp chớp mắt, hơi phồng má trợn mắt mà hỏi.
“Anh sẽ thế nào?”
“Anh sẽ cởi hết áo quần, khoả thân cho nó mù mắt ૮ɦếƭ luôn!”