“Muỗi này chích có bầu.”
Ái Tuyền thật sự cảm thấy nhân sinh không còn điều gì luyến tiếc nữa rồi. Tưởng anh chỉ nói thế rồi thôi, ngờ đâu anh còn nói một câu khiến cô còn sốc hơn.
Diệp Mộ điệu bộ cà lơ phất phơ, tay gác lên thành ghế của cô, hơi hất cao cằm mà nói.
“Đã thế con muỗi này còn rất đẹp trai, súng với đạn cũng vô cùng chất lượng.”
“Mày lại làm gì con bé Tuyền rồi?”
“Con thì làm ăn được gì, mẹ bảo kê người ta ghê thế cơ mà.”
Mẹ Diệp liếc xéo nhìn thằng con trai chỉ biết biết cãi lại bà, cảm thấy đúng là đẻ đau trứng thật mà. Gì đâu mà mồm miệng lép xép toàn bật lại bà không.
Ái Tuyền ngồi bên mà ngượng chín cả mặt, thế là ngồi yên một chỗ không dám nhúc nhích luôn. Nhìn hai mẹ con bọn họ đấu khẩu nhau như chó với mèo vậy.
Hôm nay anh sẽ tham gia kì thi Đại học, vì vậy trước khi Diệp Mộ đi ra khỏi nhà, cô đã đưa cho anh bao nhiêu là lá bùa. Nào là bùa cầu phúc, bùa may mắn, bùa trúng tủ,… Anh nhận lấy cũng cảm thấy bất lực vô cùng. Diệp Mộ có bao giờ tin vào mấy thứ quái quỷ này đâu, nhưng vẫn nhận lấy cho cô vui.
Giữa lúc đi vào trường lại gặp Phác Thái Nhã được các em khối dưới bao vây như ong gặp mật. Anh còn đang tính ngó lơ bỏ đi, nhưng cậu tinh mắt lắm, vội nói lời tạm biệt rồi bám theo anh.
“Này, mấy bộ phim tối qua xem có kịch tính hấp dẫn không? Tao biết gu mày giống gu tao, đảm bảo xem xong máu nhồi cơ tim luôn chứ gì?”
“Lần sau còn đưa mấy thứ đồi trụy như vậy cho con Tuyền thì liệu hồn mày đấy.”
“Ông đây giúp mày được ăn bữa thịt no nê, giờ lại quay sang chê. Mày đúng là khẩu thị tâm phi.”
Diệp Mộ hơi liếc nhìn Phác Thái Nhã, cảm thấy thằng này đúng là ngứa đòn quá rồi mà. Nhưng trong lòng vẫn niệm rằng, sắp vào phòng thi rồi thì không được gây nghiệp.
Mặc cho Phác Thái Nhã có ở bên cạnh càm ràm mãi cũng mặc kệ chẳng thèm quan tâm.
…
Lúc thi tất cả mọi thứ xong xuôi thì cũng là ba tiếng sau đó. Diệp Mộ tự tin lần này bản thân có thể đạt thứ hạng cao nên cũng chẳng để ý gì nhiều. Ngược lại với Phác Thái Nhã thì trong cậu có vẻ chán đời và trầm cảm hơn.
Lúc này Phác Thái Nhã vẫn cứ kè kè bên cạnh anh như tri kỉ thân tình, làm cho người ta nhìn vào còn tưởng đâu hai người có gì đó mờ ám. Cậu hơi bám víu lấy vai anh mà nói.
“Nay cho tao tá túc nhà mày một hôm nhé?”
“Cút, không hoan nghênh.”
“Giờ mà tao về nhà là ông già đánh tao gãy chân vì không thi được đấy, mày tính nhìn người tình từng cùng sinh ra tử ૮ɦếƭ trước mặt mày sao?”
Diệp Mộ không thèm để ý đến tên điên này nữa, trực tiếp leo lên xe, Phác Thái Nhã cũng chẳng ngại ngùng mà leo lên ghế lái phụ. Tự giác gài dây an toàn lại, ngoan ngoãn ngồi yên. Anh cũng chỉ khẽ nhìn một cái rồi thôi, cứ mặc kệ cậu làm trò khùng điên.
Lúc xe vào đến trong sân, anh đi xuống trước, Phác Thái Nhã theo sau như cái đuôi chó vậy. Chỉ là chưa thấy bóng dáng con Tuyền đâu mà đã nghe thấy cái giọng lanh lảnh kia rồi.
“Cậu về rồi.”
“Ừa, chuẩn bị cơm đi, anh đói rồi.”
“Khoan khoan, nghe em báo tin mừng đã này.”
Ái Tuyền reo lên đầy vẻ vui mừng, làm như sắp nói ra một tin tức chấn động làm xôn xao dư luận vậy. Và đúng là thế thật, cô báo cái tin làm cho anh sang chấn cả tâm lý.
Cô nói với vẻ đầy háo hức và vui sướng.
“Cậu ơi, có thai rồi.”
Đùng một cái, như sét đánh ngang tai. Phác Thái Nhã bên cạnh cũng há hốc mồm không thôi. Súng đạn của anh kinh thế, mới hành sự mà đã có con luôn rồi.
Mà sốc hơn vẫn là Diệp Mộ, sáng sớm vẫn còn bình thường, chỉ nói một câu đùa bâng quơ mà thôi ái ngờ nó ứng nghiệm thật. Mà anh nhớ mỗi lần làm đều mang bao mà, sao lại dính rồi?
Khẳng định là bao dổm, hàng fake!
Mà câu nói tiếp theo của Ái Tuyền còn làm anh ngac ngửa hơn nữa, cô ra vẻ thần bí mà nói.
“Mang thai tận mấy lứa lận cậu, chắc vài tháng nữa đẻ được rồi đó.”
Bộ mày là lợn hay gì mà đòi đẻ mấy lứa?
Diệp Mộ thật sự sốc đến ngất luôn rồi.