“Nếu không thể thon thả để cả thế giới phải ngưỡng mộ thì thà béo để lăn ૮ɦếƭ cả thế giới luôn. Cậu nhở?”
“Mày chỉ giỏi cái biện hộ.”
Thấy Ái Tuyền ăn ngon lành như thế, anh cũng không dám trêu cô nhiều, sợ cô tự ái nữa. Cứ mặc cho cô ăn lúc nào no thì thôi.
Diệp Mộ canh đúng thời gian mà cô ăn xong, rồi anh lại cầm bộ áo quần thể thao đã chuẩn bị sẵn đưa cho Ái Tuyền. Trịnh trọng mà nói.
“Từ hôm nay tao sẽ dạy cho mày học và giúp mày rèn luyện thân thể.”
“Thật ạ?”
“Ờ, dù gì nếu tao có bao bọc mày như thế nào thì cũng sẽ có lúc tao không ở bên cạnh mày. Vì thế phải học chút kỹ năng, để sau này ra xã hội còn biết cách ứng phó.”
Ái Tuyền vui đến mức nhảy cẫng lên, rồi lại ôm lấy tay anh mà hồ reo hứng khởi. Dù gì thì trước giờ trí nhớ cô rất kém, học mãi cũng chẳng hiểu, vì thế ông bà cũng không bắt ép cô nữa. Cô có một trí nhớ ngắn hạn, vì thế rất khó để học chữ cái.
Nhưng nghe Diệp Mộ nói thế, trong lòng cô sôi sục, ý chí và nghị lực trong mình cũng vươn lên.
Diệp Mộ thấy cô vui vẻ như vậy cũng cảm thấy nhẹ lòng, tuy ngây ngô nhưng vẫn rất là giỏi. Chỉ cần cô cố gắng thì sẽ làm được tất cả mà thôi.
Ái Tuyền nhận lấy bộ áo quần thể thao anh đưa, vào phòng thay, sau đó liền khí phách đi ra, tay chống hông nhìn Diệp Mộ trước mặt.
“Cậu, bắt đầu được rồi.”
Thế là cả hai cùng chạy bộ xung quanh công viên để tập thể dục. Chỉ là sự sung sức lúc từ đầu của Ái Tuyền cũng dần tiêu tan, vì cô… mệt muốn tắc thở luôn rồi đây này.
Thấy bản thân đang dần bị bỏ cách xa anh, cô thở hồng hộc, bước đi loạng choạng mà gọi với.
“Cậu, chờ em chút…”
“Sao đấy?”
“Em mệt quá… chạy không nổi nữa đâu.”
Diệp Mộ không khỏi dè bĩu cái thể lực yếu ớt kia, đây là hậu quả của việc cứ để cô ăn rồi ngủ ở nhà mãi, thành ra mới chạy có tí đã kêu ca rồi.
“Còn chưa chạy được mười phút mà mệt cái gì.”
“Cậu coi em thở khác gì con chó không?”
Ái Tuyền thè lưỡi, thở phì phò y như con cún, làm dáng vẻ giống đúc lúc con chó đang thở ấy. Anh nhìn mà thấy cứ hài hài thế nào ấy, cuối cùng cũng không gạn ép cô chạy tiếp nữa.
Thế là cả hai người cùng đi về nhà, sau đó tắm rửa cho sạch mồ hôi, rồi lại chuyển sang học chữ. Diệp Mộ tinh thần hăng hái lắm, cố quyết tâm phải để cô học thuộc hết bảng chữ cái trong vòng một tuần này.
“Đây là chữ A. Nhớ chưa?”
Ái Tuyền lắc đầu, ngơ ngác nhìn cái chữ lạ đời kia, cảm thấy nó lạ lẫm mà lại quen thuộc lắm.
“A a a, như tiếng rên ấy. Cứ nhớ như thế là được."
Có ai dạy người ta học như cậu không hả?
Nhưng Ái Tuyền cũng nghe lời lắm, cô ngoan ngoan đọc theo anh, lại cố gắng nhớ hình cái chữ kia. Diệp Mộ vô cùng hài lòng với sự chăm chỉ học hành của cô, và tiếp theo anh dạy cho cô cách đọc và ghi của từng chữ cái.
Lúc sau anh liền kiểm tra xem cô nhớ được đến đâu.
“Chữ này đọc như thế nào? Đọc sai phải hôn tao một cái.”
“Cậu tệ, cậu biết em không nhớ nổi còn cố gài em.”
“Không đọc hôn hai cái.”
Có ai vô liêm sỉ như anh không? Đến cả dạy người ta học cũng không tha, cũng biết kiềm lời lắm đấy chứ. Nhưng anh quá xem thường Ái Tuyền rồi, cô cũng cố gắng lắm chứ bộ.
Đọc răm rắp hết những chữ mà anh chỉ, cô nở mũi mà ra oai. Khẽ hất tóc sang một bên, hơi nhướng mày khoe mẽ với Diệp Mộ.
“Em giỏi lắm đúng không?”
“Ừ giỏi, vì mày đã đọc thuộc được những chữ tao đã dạy, mày phải hôn tao năm cái để làm phần thưởng.”
“Nằm mơ!”
Cô ngốc nhưng cô biết giữ giá lắm đấy nhé, đừng có tưởng nói vài lời ngon ngọt thì có thể dụ được Ái Tuyền sinh đẹp này.
Diệp Mộ cũng chỉ tính đùa cô thôi, ai ngờ đâu cô lại bất ngờ xoay sang hôn nhanh vào má anh khiến cho anh hết cả hồn. Ngơ ngác nhìn cô ăn xong chùi mép bỏ chạy đi. Diệp Mộ ôm lấy má, cười như một thằng ngốc vậy.
Buổi học kết thúc đến tận gần tối muộn mới xong, vì vậy cô tự giác đi nấu mì tôm ăn lót dạ vậy. Ăn xong thì lại tiếp tục học, nhưng mà là học võ, học cách đánh lại kẻ có ý đồ xấu với mình. Diệp Mộ khoanh tay trước иgự¢ rồi nói.
“Tao phải dạy mày vài thế võ để gặp trúng bọn biếи ŧɦái sàm sỡ còn biết đường mà đánh. Nhớ chưa?”
Ái Tuyền gật gật đầu.
Thế là Diệp Mộ bước vào tiết học, anh đi đến ôm lấy eo cô, khẽ kéo cô sát vào người anh.
“Tao sẽ giả làm mấy bọn biếи ŧɦái, mày hãy làm bất cứ cách gì để chống trả lại tao, nặng nhẹ gì cũng được, rõ chưa?”
“Rõ!”
Thế là Diệp Mộ bắt đầu giở trò lưu manh, anh khẽ vươn tay vào cổ áo cô rồi sờ sờ mó mó. Đã thế còn hôn lên cổ Ái Tuyền, làm cho người cô ngứa ngáy vô cùng.
Nhưng lý trí đánh bại con tim, cô còn có nhiệm vụ quan trọng, đó là xử đẹp tên \'biếи ŧɦái\' trước mặt này. Mặc cho anh có làm trò bậy bạ gì kia, cô liền nghĩ ngay ra một chiêu từng thấy trên tivi.
Thế là không nhân nhượng nâng gối, đá thẳng vào giữa hai chân Diệp Mộ, còn không quên hô lên tên của công phu đó.
“Hey ya đá vào hạ bộ!”
Anh đâu ngờ rằng cô lại ra chiêu tàn độc như vậy, anh khẽ lui lại phía, quỳ hẳn trên mặt đất mà rêи ɾỉ. Trán toát cả mồ hôi lạnh, khẽ trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi.
“Nghỉ đẻ!”
Lần này e rằng, hoạ mi ngừng hót.