Lúc Ái Tuyền về đến nhà, thấy con mèo nằm trên sofa rêи ɾỉ mà cô hoảng luôn. Vội đến xem nó bị gì, thế là thấy trên người nó bị mất nhúm lông rồi!
Thế là vội ôm con mèo lật đật chạy đến tìm Diệp Mộ mà hỏi chuyện.
”Cậu ơi, sao con Chó nó trụi lông ở đây rồi?”
“Ai mà biết.” Mà rõ ràng con mèo tên Dog cơ mà, sao qua mồm nó lại thành tên Chó rồi.
“Nhưng hôm nay nó ở nhà với cậu cơ mà.”
“Bổn phận của tao là chăm mèo à?”
Diệp Mộ hơi lạnh mặt liếc nhìn cô, làm cho cô không dám mở miệng nói thêm câu nào nữa. Dù gì anh có quyền thế, ai mà dám bảo anh làm này làm nọ chứ.
Ái Tuyền bĩu môi, tủi thân ôm con mèo về phòng mình. Lần sau không nên để anh tiếp xúc với con Dog nữa. Lỡ đâu có ngày nó bị triệt sản khi nào không hay.
Đến chiều thì Phác Thái Nhã có ghé đến, cô cũng vui vẻ mà chào đón nồng nhiệt.
“Anh Nhã đến ạ? Để em bưng trà rót nước cho nha."
“Thôi, không cần. Anh đến hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Diệp Mộ thôi.”
“Cậu chủ khoẻ rồi á, khoẻ như trâu vậy nên anh đừng lo.”
Nghe vậy, trong đầu Phác Thái Nhã lại liền nảy ra mưu mô trong đầu. Dù sao cậu cũng được người ta mệnh danh là vua chơi khăm mà. Bạn thân thì sao chứ? Miễn có thù thì Phác Thái Nhã nhớ dai vô cùng.
Thế là cậu tự nhiên đi đến ngồi xuống gần cô, Ái Tuyền khó hiểu nhìn Phác Thái Nhã.
“Sao thế ạ?”
“Nhà em có đồ gì chua chua không?”
“Chỉ còn mỗi con mèo thôi chứ nhà hết thức ăn rồi.”
Chứ đừng nói gì đồ chua chua. Nhưng Phác Thái Nhã không bỏ cuộc, cậu lại càng sát vào người cô, ánh mắt liếc dọc liếc ngang quan sát tình hình. Lúc này thấy không có gì nguy hiểm mới an tâm mà nói.
“Thực ra anh có một bí mật.”
“Bí mật?”
“Ừ, anh nói cái này em đừng nói ai nghe nhé.”
Bản tính tò mò trỗi dậy, cô liền gật đầu lia lịa đồng ý chắc nịch. Dỏng tai lên chuần bị nghe chuyện đại sự.
Phác Thái Nhã biết cô bị rơi vào bẫy, thế là liền ngon ngọt mà bịa, bịa vô cùng thuần thục. Cậu đưa tay lên xoa bụng mình, hơi dịu dàng mà nói.
“Thực ra là anh có thai rồi.”
“Có thai? Anh là đàn ông thì làm sao mà có được, bịp ai đấy?”
“Ai nói với em là đàn ông thì mang thai không được?”
Ái Tuyền nghi ngờ vô cùng, nửa tin nửa ngờ. Ánh mắt lại liếc nhìn bụng của Phác Thái Nhã, rồi lại nhìn cái mặt tươi cười kia. Cảm thấy chắc chắn là cậu nói thật rồi. Cô hớn hở mà hỏi.
“Ui, thế anh có thai thật á? Rồi người cùng anh tạo ra em bé là ai?"
“Diệp Mộ đó.”
“Gì cơ?”
Ái Tuyền nghe như sét đánh ngang tai, đùng một phát làm cô ngớ cả người. Vẻ mặt trì độn hẳn, nhìn ngốc vô cùng. Phác Thái Nhã nén cười, vội diễn tiếp.
“Vì biết chuyện tình này không có kết quả, nên anh và cậu ta giấu nhẹm không cho ai biết cả. Vì vậy mong em cũng giữ bí mất nhé?”
Cô ngu người luôn rồi, đâu để ý Phác Thái Nhã nói gì nữa, hoàn toàn nghe không lọt tai. Rõ ràng Diêp Mộ hứa lấy cô, vậy mà quay sang lại làm người ta có bầu! Cô sốc vô cùng.
Đến khi Thái Nhã lái xe ra về lúc nào cô cũng không hay, lúc bừng tỉnh lại thì trong phòng khách chỉ còn mỗi Ái Tuyền và con Dog mà thôi. Cô lật đật chạy lên lầu, thẳng thừng mở cửa phòng ra rồi nói lớn
“Cậu! Anh Nhã có thai với cậu hả?”
Diệp Mộ còn đang ngồi uống cà phê, nghe thế liền \'phụt\' một tiếng ho sặc sụa. Rồi anh ngước mắt nhìn bộ dạng hùng hổ như đi đánh ghen của cô, làm cho anh tá hoả luôn.
“Mày nói khùng điên gì vậy?"
“Em biết hết rồi, cậu không cần giấu em đâu. Thế mà cậu bảo sau này lấy em, té ra cậu toàn nói láo.”
“Ơ cái con này, mày xông vào phòng tao nói tào lao rồi giờ quay sang trách tao là sao?”
Diệp Mộ nghe xong mà mơ màng luôn, rõ là mấy nay anh ăn ở tích đức lắm mà. Sao giờ mọi chuyện tồi tề đều bắt anh gánh hết vậy?
“Cậu hết thương em rồi.”
Anh hơi liếc nhìn cô, thấy cái mặt rưng rưng sắp khóc kia là biết tới công chuyện rồi. Còn đang tính dỗ ngọt cô vài câu, ai ngờ lúc này lại có một cô gái cũng trạc tuổi anh đột nhiên lao vào.
Mặt cô gái kia tèm lem nước mắt, còn cầm theo chiếc khăn tay khoa trương mà chấm chấm.
“Diệp Mộ, em có thai rồi.”
Ái Tuyền nghe xong mà sang chấn tâm lý, đứng đực ra đấy như trời trồng.
Diệp Mộ cảm thấy hơi đau đầu, lại con mẹ nào nữa đây, nay là đại hội mang thai đấy à? Sao cứ lần lượt đến tìm anh rồi thông báo chuyện vui là thế nào. Diệp Mộ hơi đau đầu nhìn cô gái trước mặt, anh hơi xoa mi tâm mà nói.
“Có thai thì sinh đi, tới tìm tôi làm gì?”
“Đứa bé là con của anh.”
“...”
“Lại còn là sinh đôi đó.”
Cô gái cười rạng rỡ xoa cái bụng nhô lên kia, vừa e thẹn vừa hạnh phúc mà bày tỏ ra ngoài mặt.
Diệp Mộ cảm thấy tần số não của mình bây giờ không còn ở trái đất nữa rồi.