Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Chương 89

Tác giả: Nhất Cá Bàn Lê

Quyến rũ
Cung nữ trước mặt Nhiêu Ca tức đến xanh mặt, phì một tiếng giơ bàn tay lên thật cao.
"Dừng tay!" A Viên vội vàng ngăn lại, đi lên phía trước mới phát hiện ra một tenn Thị vệ quần áo xộc xệch nằm trên mặt đất, иgự¢ đầy vết cào rướm máu. Nàng hạ mắt xuống, giật mình nhìn thấy một trường hợp khó xử, xấu hổ đến ngay lập tức quay mặt ra chỗ khác.
"Còn không mau dẫn người xuống?" Thanh Niệm xoay người tức giận quát lớn: "Bẩn ánh mắt cô nương, mấy cái mạng của các ngươi đủ đền sao?"
Thị vệ đằng sau bị quát mắt, thầm hận tên háo sắc này nổi lên tâm tư không nên có, tất nhiên tay cũng dùng lực mạnh cho hả giận.
Cung nữ đang quỳ nhìn tên Thị vệ bị kéo đi, trong lòng lộ ra vẻ đau lòng, lại không dám nói gì, ánh mắt nhìn về phía Nhiêu Ca càng đầy thù hận.
"Vân Tiểu thư, ngài phải làm chủ cho Nô tỳ..." Cung nữ khuôn mặt xinh đẹp, hơi mang màu đào, bộ dáng sắp khóc lại điềm đạm đáng yêu, dù là A Viên nhìn thấy cũng mềm lòng mấy phần.
Nhưng... A Viên lặng lẽ liếc mắt nhìn cô gái tươi đẹp như nắng gắt đứng ở một bên một cái, không khỏi lắc đầu, người với người đúng là không thể sánh được...
"Trong Cung không cho phép Cung nữ và Thị vệ lén lút trao nhận." A Viên thản nhiên nói, giữa trán cũng thêm mấy phần sâu xa tương tự như Tề Uyên.
Cung nữ nghe vậy, bả vai không khỏi rụt một cái, nhỏ giọng cãi: "Cung nữ, Thị vệ Trong cung phần lớn xuất thân nhà Quan, có người từ thuở nhỏ đã đính hôn, qua lại trong Cung cũng coi như là... Coi như ngầm đồng ý."
"Vậy ngươi có nghĩ tới vì sao rõ ràng là ngầm đồng ý, nhưng các triều đại vẫn chưa bao giờ đặt ra luật lệ nào hay không ?"
Cung nữ ngơ ngác nhìn A Viên, chậm rãi lắc đầu.
"Bởi vì chuyện này vốn không thể lên trên mặt bàn được, chỉ hơi phạm sai lầm chính là Dâm Loạn Cung Đình tử tội." Ngữ khí của A Viên hơi dịu lại, nhẹ giọng nói: "Quân chủ hiện nay nhân từ, biết rõ như vậy nhưng lại chưa bao giờ chấp hành nghiêm khắc, để tương lai Cung nữ có thêm một đường ra."
Khuôn mặt A Viên nghiêm lại, gằn từng chữ: "Hoàng gia nhân từ, không phải để ngươi có thể được một tấc lại muốn tiến một thước cậy vào."
Cung nữ sắc mặt trắng bệch, cắn môi, cũng không thể phản bác được. Nàng ta nín nước mắt lại, nâng ngón tay chỉ vào Nhiêu Ca đúng tình hợp lý nói: "Nam Cương nữ Nhiêu Ca có ý định quyến rũ Thị vệ trong Cung, vân Tiểu thư ngài cũng mặc kệ sao?"
Quyến rũ Thị vệ? A Viên nghe xong, trong lòng không khỏi bật cười: Tên Thị vệ kia rõ ràng là đang khinh bạc mỹ nhân, lại bị đánh gục, làm như ai cũng mù phải không ?
Nàng mím môi, cười nói: "Trong cung còn có Thái Hoàng Thái Hậu và Thái Hậu, đến lượt ta quan tâm sao?" Nàng giương mắt nhìn quanh một vòng, chỉ đến Điện Thanh Loan gần trong gang tấc, dịu dàng nói: "Đó! Trước mắt có một vị chủ nhân quản sự, liền làm phiền Quý Phi Nương Nương làm quan tòa cho các ngươi?"
Bạch Thấm tuy tính tình ôn hòa, nhưng thủ đoạn thống trị Hậu Cung từ trước đến nay đều mạnh mẽ vang dội, hễ người nào phạm sai lầm dưới mí mắt nàng đều không chiếm được lợi.
Sắc mặt Cung nữ kia trắng bệch, cánh môi đỏ bừng lúc nãy đã không còn chút máu nào. Nhiêu Ca đang đứng ở một bên không nói gì, khóe miệng chỉ lộ ra nụ cười, phảng phất như việc này không liên quan gì đến mình.
"Dẫn đi đi." A Viên ra lệnh, xoay người đi vào Điện Thanh Loan.
Nhiêu Ca từng qua lại với Du Thiều, sao có thể để ý đến một tên Thị vệ thường thường không có gì nổi bât? A Viên thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu: Đáng thương người Cung nữ này vẫn là người trước mắt phủ đầy tro, cho dù sự thật đã bày ra trước mắt, nàng ta vẫn lựa chọn đối đầu gay gắt với Nhiêu Ca, tội gì phải khó xử nàng ta? Lỗi đều là do tên Thị vệ kia!
"Ngươi về trước thay quần áo đi, không cần phải đến đây thưa lại nữ." A Viên nghiêng đầu nhìn về phía Nhiêu Ca đi phía sau bên trái mình, không nỡ để nàng phải chịu tai bay vạ gió.
Nhiêu Ca hơi ngạc nhiên nhíu mày, cúi người cảm ơn, uyển chuyển xoay người trở về sườn điện.
Ngay lúc đóng cửa lại, một đôi tay cường tráng mạnh mẽ ngay lập tức đè nàng ta trên cửa, đôi mắt chim ưng đỏ bừng: "không phải ta đã dặn nàng không có chuyện gì thì không nên đi ra ngoài sao?"
Giọng nói trầm thấp lộ ra nét u ám, Nhiêu Ca chỉ cười nhẹ: "không phải ngươi ra lệnh cho ta, muốn ta mau chóng quen thuộc địa hình của Hậu Cung sao?"
Người đàn ông á khẩu không đáp lại được, cánh tay để trên cửa dần chặt lại. anh ta vết xanh tím trên làn da non mịn của nàng, đôi mắt nổi lên gợn sóng: "Còn bị thương sao?"
Nhiêu Ca nghe vậy cười khẽ, tóc mái rối bời khẽ rung động, đôi mắt phong tình vạn chủng phủ lên một tầng sương mù: "Trong điện chỉ có hai ta, diễn trò cho ai xem?"
"Ta..."
"Ngoài miệng nói thích ta, biết rõ ta gặp khó khăn lại rúc trong điện ngay cả đầu cũng không dám lộ ra?" Nhiêu Ca Tiếu khinh miệt, đôi mắt thờ ơ đảo qua đôi mắt đen nhánh của gã, mang theo một tia khiêu khích như có như không, độ cong bên miệng như dao.
Người đàn ông bị đâᗰ ᗰạᑎᕼ một nhát, gầm nhẹ nói: "Nếu hôm nay đổi thành A Thiều của nàng, nàng cho rằng hắn ta sẽ không để ý mà đi cứu nàng sao?"
Nhiêu Ca khẽ hất cằm, ánh mắt mềm đi mấy phần: "A Thiều biết."
Ánh mắt sáng quắc kia như ngọn lửa cháy bùng bùng, làm mắt ánh ta đau nhói. anh ta nhếch khóe môi, đôi mắt lộ ra vài phần tàn nhẫn: "Đợi đến khi hắn ta biến thành người ૮ɦếƭ, ta lại muốn nhìn xem hắn ta đến bằng cách nào?"
Nhiêu Ca mặt không đổi sắc, đôi tay mềm mại không xương chậm rãi đặt trên hông gã, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra nét phong tình mềm mại: "không phải người vẫn luôn muốn ta sao?"
Đôi mắt người đàn ông nhiễm lên nét cô đơn nhè nhẹ, anh ta giơ tay bó lại quần áo cho Nhiêu Ca, thấp giọng nỉ non: "hắn ta rốt cuộc có gì tốt?"
anh ta quay người sang chỗ khác, chậm rãi thở dài, bóng lưng cao ngất lưng khẽ còng xuống, hiện lên một tia thê lương.
Nhiêu Ca nắm chặt lấy vật trong tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi trơn ẩm dính nhớp. Nàng thừa dịp gã vẫn còn chưa chuẩn bị liền thu vào trong tay áo, giơ tay đẩy cửa ra, thản nhiên báo một câu: "Quý Phi Nương Nương vẫn còn đang chờ ta đến báo cáo."
Dứt lời, liền nhấc chân bước ra ngoài.
Bạch Thấm vừa xử lý người Cung nữ không bớt lo kia, liền nghe thấy bên ngoài có Cung nhân thông báo: "Khởi bẩm Nương Nương, Nhiêu Ca cô nương cầu kiến."
A Viên hơi kinh ngạc: Vừa nãy không phải nói cho nàng ta trở về nghỉ ngơi sao? Sao lại tới rồi?
"Cho nàng đi vào đi." Bạch Thấm cười nhấp một hụm trà.
"Nhiêu Ca thỉnh an Nương Nương."
"Đứng lên đi." Bạch Thấm đang định nói cái gì, chỉ thấy cô gái trước mặt lảo đảo.
A Viên ở gần, vội vàng đứng dậy tiến lên đỡ, trong tay lại đột nhiên bị nhét vào một vật tròn như hạt châu. Còn chưa đợi nàng sực tỉnh lại, cô gái trước mắt liền ngã xuống đất bất tỉnh, Điện Thanh Loan ngay lập tức hỗn loạn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc