Tặng lễ"Gả cho, cho Hoàng Thượng sao?" A Viên trợn mắt há miệng nhìn Quý thị, không hiểu tại sao lại nghĩ tới cảnh tượng buổi sáng hôm đó, khuôn mặt trong nháy mắt liền phủ một tầng ráng chiều,mắt chớp chớp, lắp bắp một lúc lâu sau vẫn không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lòng Quý thị kêu “uỳnh” một tiếng, nhìn đứa con bảo bối như hoa như ngọc trước mặt, chỉ cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng.
"Nương, nương ngài làm sao vậy?" A Viên đỡ lấy Quý thị suýt ngã khuỵu xuống, hoảng sợ đến tim đập dồn.
"Vương bát đản* !" Quý thị phỉ nhổ, nói một câu chửi thề không hề tương xứng với thân phận của bà, người phụ nữ từ trước đến nay vốn dịu dàng như nước một khi nổi giận sẽ giống như dòng lũ chảy vậy, không thể rút lại được nữa.
*) một câu chửi trong tiếng Trung, ý chỉ người độc ác, vô lại, cũng chỉ những người nhát cáy, như con rùa rụt cổ.
"Nương... Hình như ngài..." A Viên lờ mờ nhận ra hình như bà đang hiểu lầm chuyện gì, vội vàng định giải thích. Quý thị lại chẳng nghe gì cả, chỉ ôm con gái vào lòng, thở dài một tiếng một tiếng nặng nề.
"Gia Gia, Gia Gia con nói cho nương nghe, Hoàng Thượng có đối xử tốt với con không ? Có ức Hi*p con hay không ?" Quý thị khẽ vỗ về hai má A Viên, nhìn con gái bảo bối xinh đẹp của mình, không kìm được mà đỏ mắt: Cải trắng đang tốt thế này, vừa mới tìm được về liền để cho heo trộm được...
"Nương, ngài hiểu lầm rồi, ta và Hoàng Thượng không có chuyện gì cả..." A Viên đỏ mặt giải thích: "Có điều Hoàng Thượng đối xử với con tốt lắm, ăn, mặc, đồ dùng đều là thứ tốt, từ khi quen biết ngài ấy, con vẫn chưa bao giờ phải chịu tủi thân."
Quý thị nghe vậy liền nhíu mày, khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơn: nói vậy là vẫn chưa trộm được đến.
A Viên thấy bà vẫn còn hơi lo lắng, nghĩ một lúc lại bổ sung: "Ba năm trước, lúc Hoàng Thượng gặp chuyện con cũng có ở đó, ngài ấy vì muốn bảo vệ cho con an toàn mà làm mình bị thương." Nàng vừa nói, trong lòng đau xót: "Tên thích khách Nam Cương kia bôi dịch của Cỏ ăn thịt người trên lưỡi dao, bây giờ trên cánh tay ngài vẫn còn một vết sẹo."
Quý thị nghe vậy liền hết hồn, bàn tay đang nắm lấy nàng siết lại: Đồ súc sinh! Ba năm trước đã có ý với Gia Gia của ta rồi sao?
A Viên tất nhiên vẫn không biết bà đang nghĩ gì, chỉ biết mình đang có gia đình, có mẫu thân thơm thơm mềm mại!
******
"Ba ngày sao?" Tề Uyên nhíu mày nhìn Tề Sóc, trong lòng có chút không vui.
Tề Sóc nhìn đôi mắt sâu thẳm của ngài liền biết ngài đang không thoải mái: "Hoàng Huynh, ngài không thể buộc A Viên ở trước mặt mình cả ngày được, làm người không thể ích kỷ được."
Tề Uyên cười lạnh một tiếng, lạnh mặt nói: "Vợ của ngươi không nói một lời liền mang nàng ấy đi, Trẫm không thể bất mãn được sao?"
"Thần đệ không có ý này..."
"Nếu Vân gia dẫn A Viên gặp mặt Công tử nhà vương công quý tộc còn chưa lập gia đình, Trẫm sẽ không tha cho hai người." Ánh mắt Tề Uyên trầm xuống, bát giác bẻ gãy một cây 乃út lông chồn thượng hạng.
“Vậy nên Hoàng Huynh, ngài phải nhân cơ hội này để ra tay mới được." Khóe môi Tề Sóc cong lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra nụ cười gian xảo: "Ta và Thư Thư cũng muốn tốt cho ngài mà."
Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhếch lên, ẩn ý hỏi: "Có thể sao?"
"Sao lại không thể? Quyền thế, địa vị, tiền tài, Phủ Hiển Quốc Công cái gì cũng không thiếu, chỉ có hai chữ “thành tâm” có thể giúp ngài được thôi, ngài phải cẩn thận suy nghĩ đi !" Tề Sóc hành lễ, ném mấy câu lại rồi mới từ từ rời đi.
Tề Uyên chần chờ trong giây lại, liền cao giọng gọi: "Ngụy Toàn."
"Ôi, Hoàng Thượng, ngài muốn căn dặn gì vậy?"
"Bãi giá Cục Thượng Phục."
******
Buổi chiều, trên dưới Vân gia cùng quây quần lại, cũng vì chúc mừng việc A Viên nhận tổ quy tông, cũng không để ý đến lễ nghi này nọ, nam nữ không phân chia chỗ ngồi, mọi người vây xung quanh một chiếc bàn tròn lớn, vô cùng gần gũi náo nhiệt.
Lão Quốc công nhìn đồ ăn trên bàn, lòng tràn đầy bất mãn: "đi, đặt món Cá Quế Chiên Xù và Gân Bò Xào Cay trước mặt Gia Gia đi."*
*) đã Chú thích ở Chương 49.
Tỳ nữ đang phục vụ ở bên cạnh vội vàng nhận lệnh, rồi từ từ lui sang một bên.
Ông nhìn về phía A Viên, khuôn mặt vừa nghiêm túc kia ngay lập tức tràn đầy ý cười: "Gia Gia thích nhất là hai món này, phải không ?"
A Viên cười, khẽ gật đầu, nhìn ông lão vốn gàn bướng nghiêm túc kia lại đang tỏ vẻ hiền hậu với mình, cái mũi không kìm được mà chua xót, từ khi còn bé lúc đói bụng nàng từng cầu nguyện trước Bồ Tát, hy vọng sẽ có thật nhiều người yêu thương mình, không nghĩ tới ngày hôm nay lại thực sự ứng nghiệm.
"Bây giờ nghĩ lại, trong lúc tối tăm đều tự có ý trời." Quý thị khẽ cười, vuốt ve mái tóc A Viên, chậm rãi nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy con trong Cung Yến, ta liền cho rằng con chính là Gia Gia của ta. Quả nhiên, con thật sự là Gia Gia của ta."
Quách thị thở dài nhàn nhạt: "Mười mấy năm qua, nhà chúng ta quan tâm sẽ loạn*, đã bị lừa rất nhiều lần rồi… May mắn thay, sau cơn mưa trời lại sáng!"
*) Trích từ câu “Vô dục tắc cương, quan tâm sẽ bị loạn” trong “Luận ngữ”, ý chỉ người có tình cảm quá mức với một người/ sự vật sẽ rối bời khi xử lý vấn đề có liên quan đến người/vật đó.
(Nguồn: Baidu)
Mọi người cười thầm, khuôn mặt tươi cười. Ngay khi họ đang định động đũa, chỉ thấy tên người giữ cửa vội vàng chạy vào: "Quốc Công Gia, Ngụy Tổng quản bên cạnh Hoàng Thượng đến."
"Ngụy Tổng quản sao?" Lão Quốc Công nhìn cháu gái nhỏ của mình, sắc mặt trầm xuống trong nháy: Chồn cáo chúc Tết gà*, không có ý tốt!
*) Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ việc giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
(Nguồn: Internet)
Trong lúc bẩm báo, Ngụy Toàn đã dẫn một đám Cung nữ Thái giám mỉm cười đi tới sảnh chính của Phủ Hiển Quốc Công.
"Nô tài gặp qua Lão Quốc Công, các vị Tướng quân, Phu nhân, Thiếu gia, Tiểu thư." Giọng nói của Ngụy Toàn vô cùng ấm áp, cười đến mắt đôi mắt cong thành một đường.
Ngụy Toàn chính là Tổng quản Ngự tiền, là người có thân phận cao quý trong Cung, ông ta đích thân đến Phủ Quốc Công là đại biểu cho Hoàng Thượng, vậy đó chính là thể diện của Hoàng Thượng, dáng vẻ lễ độ hiện nay khiến cho người trong Vân gia có chút kinh ngạc.
"Ngụy Tổng quản đến đây lúc này, Hoàng Thượng có chuyện gì gấp sao?"
"Cũng không phải chuyện gì to tát." Ngụy Toàn sờ cây phất trần trên tay, chậm rãi nói: "Hoàng Thượng nói Vân Ngũ cô nương lớn lên trong Cung từ nhỏ, đột nhiên xuất Cung sợ vẫn còn bỡ ngỡ, liền tự mình chọn một số quần áo, thức ăn lại sai Nô tài tự mình đưa tới."
Ông ta khoát tay áo, Cung nữ, Thái giám bê đồ phía sau ngay ngắn bước lên phía trước một bước, cả sảnh ngoài trở nên nguy nga lộng lẫy trong nháy mắt.
"cô nương, cả những người quen của ngài, Nô tài cũng mang đến đây cho ngài."
Vừa dứt lời, A Viên liền thấy Trình Tầm và Diêu Uẩn An đứng phía sau ông ta đang cười với mình, trong lòng vui vẻ, sung sướng khóe môi cong cong.
"Sao lại có mùi tanh mặn vậy?" Đôi mắt Mạnh thị hơi nghi ngờ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Ôi, suýt quên mất!" Ngụy Toàn khẽ vẫy tay về phía sau, cười nói: "Đây là món Cá Khai Hà* người bên dưới mới bắt hôm nay cùng với một số hải sản tiến cống, Hoàng Thượng nghe nói Lão Quốc Công và hai vị Tướng Quân thích liền mang tới một chút."
*) Cá Khai Hà: một loại đặc sản ở vùng Tây Bắc của Sông Hoàng Hà, là món cá chép được đánh bắt ngay khi dòng sông tan băng.
IMG
(Nguồn: Baidu)
A Viên nhìn kia hai mươi mấy sọt hải sản đang tung tăng bơi lội kia, khẽ nhíu mày: một ít sao? Sợ là Hoàng Thượng đã mang toàn bộ tới...
"Hoàng Thượng nói, món hải sản này không béo được như mùa thu, xin Lão Quốc Công đừng ghét bỏ, cứ nếm thử chút đi." Ngụy Toàn vừa nói, dừng lại một chút, rồi tiếp lời: "không biết Phòng bếp của quý Phủ ở chỗ nào? Để Nô tài khiến bọn họ trực tiếp mang đến Phòng bếp?"
"Vô công bất thụ lộc*, Hoàng Thượng đã coi trọng Vân gia quá rồi."
*) Vô công bất thụ lộc: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người không có công thì không cần nhận thưởng.
(Nguồn: Wikiquote)
"Nhìn lại lời của ngài đi, từ cả triều văn võ cho đến lê dân bách tính, có ai không kính trọng Phủ Hiển Quốc Công cả nhà trung liệt không ?" Ngụy Toàn nhìn thoáng qua A Viên, đầy ẩn ý nói: "Ngài xứng đáng."
Lão Quốc Công nhìn sang cháu gái nhỏ thần sắc như thường bên cạnh, dáng vẻ như rất thường thấy tình cảnh như vậy liền biết hành động lớn như vậy của Hoàng Thượng trong mắt A Viên cũng chỉ là chuyện cỏn con thường ngày mà thôi: Xem ra mấy năm nay Hoàng Thượng quả nhiên đã đặt Gia Gia lên đầu quả tim.
Hoàng Thượng tướng mạo anh tuấn, tuổi trẻ tài cao, gần đây cũng là lần đầu tiên thấy ngài thực sự quan tâm tới một người con gái Lão Quốc Công nhớ đến đệ đệ cùng cha cùng mẹ của ngài là Tề Sóc, đệ đệ chung tình như vậy, hẳn ca ca cũng không kém là bao...
Nghĩ đến đây, thái độ của ông lại dịu đi mấy phần, quay đầu lại liếc mắt sang thằng hầu bên cạnh, tên hầu kia hiểu ý, vội vàng tiến lên dẫn đường cho họ.
"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, Nô tài không làm phiền tới bữa cơm đoàn viên của quý phủ nữa." Ngụy Toàn cười nói.
"Để ta tiễn ngài đi ?" Khuôn mặt A Viên cong cong, trên mặt không hề có một tia ngạo mạn nào.
"Nô tài nhận không nổi, hiện nay ngài là Thiên kim của Phủ Quốc Công, không phải là Cung nữ nhỏ bé năm đó nữa!" Ngụy Toàn nhìn thiếu nữ mình nhìn lớn lên, lời nói từ tận đáy lòng: "Thấy cô nương tốt, Nô tài cũng vui rồi!"
"Nếu như không có ngài quan tâm, ta..." Đôi mắt A Viên đỏ lên, giọng nói hơi nghẹn ngào.
"Nô tài không dám tranh công, tất cả đều là làm việc theo lệnh." Ngụy Toàn cười, cung kính nói: "Hoàng Thượng còn chờ Nô tài trở về phụng mệnh, không làm phiền nữa."
A Viên nhìn bóng lưng Ngụy Toàn, cái mũi chua xót, Ngụy Toàn đối xử với nàng rất tốt, năm trước vì mình xen vào chuyện tuyển tú mà bị Hoàng Thượng lạnh nhạt rất lâu, Ngự tiền biết chuyện này cũng đối xử lạnh nhạt với mình hơn rất nhiều, chỉ có ông ta và Thanh Niệm nhìn thấy mình vẫn luôn mỉm cười, chưa bao giờ tỏ vẻ lãnh đạm, phần tâm ý này bên trong Cung cũng cũng là rất hiếm thấy rồi.
"Nô tỳ thỉnh an Vân Tiểu thư." Hai người Trình Tầm cười, hành lễ với A Viên.
A Viên híp mắt cười, tiến lên vờ mắng: "Tại sao các cô cũng khách sáo với ta vậy!"
Nàng kéo hai người đến trước mặt Lão Quốc Công, giới thiệu từng người: "Tổ phụ, hai người này chính là bạn tốt của con trong Cung, người bên trái tên là Trình Tầm, người bên phải tên là Diêu Uẩn An."
"Nô tỳ thỉnh an Lão Quốc Công."
"Tốt, tốt, đều là bé ngoan, đều là bé ngoan!" Lão Quốc Công vỗ tay cười to, cảm thấy trong nhà lại náo nhiệt hơn không ít, vô cùng sung sướng.
"Đây chính là hai vị Nữ quan mà Sóc Vương Gia nhắc tới, phải không ?" Quý thị tiến lên, cảm động kéo hai người lại nhìn trái nhìn phải, vội vàng ra lệnh: "Người đâu, dọn dẹp hai căn phòng, lại mang lên thêm hai bộ bát đũa!"
“Dạ.”
"Sao, sao lại phiền ngài được?" Trình Tầm và Diêu Uẩn An vội vàng xua tay.
"Sao lại không được? Các ngài chính là ân nhân của Vân gia ta, đang tới làm khách." Quý thị híp mắt cười, kéo hai người vào.
Lão Quốc Công thoáng nhìn qua Lụa Lăng La, ngọc thạch châu báu chất đống trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bước vào.
Ăn cơm xong, A Viên rảnh rỗi không có việc gì làm, liền xem qua đống đồ Tề Uyên đưa tới, đáy lòng dần dâng lên cảm giác tê tái khác thường.
Món Ngọc Bích, Phỉ Thúy không hề phù hợp với lứa tuổi của mình, còn có loại vải màu đỏ tím, xanh thẫm kia, như thể ngài ấy cố ý chuẩn bị lễ vật đưa cho các trưởng bối hộ mình vậy.
Khuôn mặt nàng tràn đầy ý cười, nụ cười bên mép vô cùng dễ thương: Có hơi nhớ ngài ấy rồi!
******
Hôm sau, Kiều Thư đến nhà, trò chuyện việc nhà với mấy vị Phu nhân, Tiểu thư của Vân gia. Nàng nhìn A Viên, dịu dàng nói: "Gia Gia tạm thời không thể ở cùng với mọi người được, là chúng ta để Phủ Quốc Công phải thiệt thòi, hôm qua ta đã bàn bạc với Vương Gia, đợi đến khi Mẫu Hậu hồi Cung liền nhờ bà thường xuyên mời Vân Nhị Phu nhân tiến Cung, vậy hai mẹ con cũng có thể gặp mặt thường xuyên."
Đôi mắt Quý thị sáng lên, trong nháy mắt liền vui vẻ hơn rất nhiều.
Nàng dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Ta cũng có nữ nhi, cũng hiểu nỗi khổ của Phu nhân, nữ nhi không ở bên người cũng khó tránh khỏi lo lắng. Dạo trước ta có nghe Hoàng Tổ Mẫu nói muốn cho Gia Gia một vị Thư đồng, ngài xem... không bằng để cho Tứ cô nương làm thì thế nào?"