Chương 29: Biến hìnhGiọng nói tràn đầy tức giận như tiếng sấm đập vào lòng Phó Truyện, y run người nhìn về phía sau, chưa nhìn rõ đã bị người trói lại, kéo ra ngoài.
đang lúc hoảng loạn, A Viên cũng không hề nghe thấy gì, chỉ run rẩy vùi đầu mình vào giữa đầu gối, bả vai run lên một cái, khóc đến là đáng thương.
Tề Uyên biểu cảm bình tĩnh, đi đến trước mặt nàng cúi người xuống, muốn cởi bỏ dây thừng đang trói hai tay của nàng ra. không nghĩ đến, ngay khi bản thân vừa chạm vào nàng, nàng liền rụt người về phía sau, thân thể nho nhỏ run lên, ngay cả khóc cũng không thành tiếng.
"Là ta." hắn vô cùng kiên nhẫn dỗ nàng, giọng nói nhỏ nhẹ sợ mình dọa đến nàng: "Để ta cởi dây thừng trước đã."
A Viên nghe được giọng nói quen thuộc lập tức ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ khuôn mặt trước mắt mình, nước mắt không kìm được rơi cuồn cuộn. Nàng khóc đến đôi mắt, cái mũi cũng đỏ lên, đôi mắt luôn mỉm cười ngày xưa nay lại tràn ngập nước mắt, khóe mắt mang ánh lệ, vô cùng điềm đạm đáng yêu.
Tề Uyên trầm mặt xuống, nhẹ nhàng cởi sợi thừng trên tay nàng. A Viên khẽ xoay cổ tay hơi nhói đau, yên lặng bỏ mảnh vải trong miệng mình ra ngoài. Nàng sợ hãi đến lòng căng thẳng, trong cơn kinh hoàng cả người chẳng còn chút sức lực nào, A Viên khụt khịt nhìn Tề Uyên trước mặt mình, há miệng thở dốc nhưng lại không nói được lời nào.
Tề Uyên mím chặt môi lại, không nói một câu nào, cứ im lặng ngồi bên cạnh nàng như vậy.
A Viên khóc dữ dội, cũng chỉ còn lại vài tiếng nghẹn ngào khe khẽ vô cùng tủi thân, làm người ta nghe thất liền đau lòng. Nàng run rẩy co người lại thành một cục nho nhỏ, một cô gái lại phải trải qua chuyện như thế này, không sợ đến mức ngất đi cũng là may rồi.
Tề Uyên thấy A Viên khóc dữ như vậy liền lấy tay lau đi hai hàng nước mắt trên mặt nàng, giọng nói vô cùng mềm mại: "Đừng khóc nữa."
Nỗi tủi thân, hoảng sợ trong lòng A Viên ngay lập tức nảy mầm, nàng run rẩy dúi người vào lòng Tề Uyên khóc lớn: "Tề, Tề Nhị, ta sợ..."
"không sợ, có ta ở đây rồi." Tề Uyên dịu dàng dỗ dành, sau một lúc lâu thấy tiếng khóc của nàng dần dần hạ xuống liền từ từ nói:" Ta đưa cô trở về nhé?"
A Viên cầm lấy vạt áo trước của hắn, vừa định đỡ mép giường đứng lên liền phát hiện ra người mình bỗng trở nên nhẹ nhàng, cả người vọt lên cao.
Nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông ngũ quan anh tuấn phi phàm trước mặt liền giật mình, cảm thấy có điều gì sai sai. A Viên yên lặng nhìn chăm chú vào Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc* trên đầu hắn, trái tim nhỏ bé lại run lên, nàng nhìn một lúc lâu lại khẽ liếc bộ Long bào được thêu tinh xảo đến dị thường đang được mình nắm chặt trong tay, chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
*) Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc: Phát quan là thứ đàn ông đội trên đầu thời xưa, kiểu để cố định tóc, đeo từ Lễ Trưởng thành. Còn Phát quan hình rồng bằng Bạch Ngọc thì chắc ai đọc cũng hiểu rồi nhỉ, mấy thứ này chắc chỉ Vua mới đội được còn chẳng ai dám đội đâu nhỉ.
IMG
Tề Uyên im lặng thiếu nữ dường như đang bị mình dọa sợ trong lòng, vừa muốn mở miệng nói gì đó, liền nghe thấy giọng nói còn nức nở của nàng:" Tề Nhị, ngài lén mặc đồng phục của Tổng quản thì thôi, sao nay thì ngay cả Long bào cũng dám mặc vậy?" A Viên nước mắt lưng tròng nhìn hắn, nức nở: "Đây là tội lớn rơi đầu đấy."
Tề Uyên nhìn nàng một lúc lâu vẫn không nói lời nào, chỉ thấy thiếu nữ trong Ⱡồ₦g иgự¢ lau nước mắt, khóc lớn nói:" Ta nhớ nhà, ta muốn về nhà!"
Sắc mặt hắn tối sầm lại, trầm giọng nói: " Về nhà ư? Cửa cung bị Trẫm đóng lại rồi, cô làm thế nào quay về được nữa?"
Trẫm ư?!
A Viên tiếng khóc bỗng dừng lại, nhìn người trước mặt mình, thân thể nho nhỏ không khỏi run lên một cái.
"Hoàng Thượng, tên Phó Truyện kia người định xử lý như thế nào?" Ngụy Toàn thấy Hoàng Thượng đã dỗ được người liền tiến lên hai bước cung kính hỏi.
Hoàng, Hoàng Thượng?!
A Viên nhìn Ngụy Toàn trước mắt mình, cơ thể cứng đờ lại, hai mắt chợt trừng lớn, không dám tin nhìn về phía người trước mắt, Tề Uyên đang chăm chú nhìn vào chính mình, đôi mắt khẽ nở nụ cười, nàng lắp ba lắp bắp, đầu lưỡi như líu lại nói:" Ngài, ngài... Ngài đúng là Hoàng Thượng sao?"
Tề Uyên khẽ vuốt cằm, đây là đồng ý rồi.
A Viên chỉ cảm thấy lòng mình cứng lại, hai mắt trợn tròn lại tràn đầy vẻ kinh hoàng: Những lời mà mình thường hay nói...
Những câu nói đó của mình đều là những lời đại bất kính, chỉ một câu thôi cũng phải chịu Trượng hình đến ૮ɦếƭ rồi... A Viên càng nghĩ càng sợ hãi, cúi đầu xuống không dám nhìn ngài ấy. Nàng vừa gục đầu xuống liền nhìn thấy bộ Long bào đang bị mình khóc đến rối tinh rối mù, trái tim liền ngừng lại trong nháy mắt.
"Hoàng Thượng, ngài, ngài..." A Viên sợ đến mức nói không nên lời, chỉ mong lúc này chính mình có thể ngất đi luôn, nhưng mà già vờ cũng lại giả vờ không giống được... Nàng cắn răng, toàn bộ nỗi hoảng sợ, tủi thân, e ngại trong lòng đều òa ra, như đang nuốt chửng lấy nàng.
Chỉ thấy nàng òa khóc, giọng nói mềm nhũn ngọt ngào của ngày xưa thế mà lại trở nên khàn khàn:" Hoàng Thượng, ta sai rồi, ngài không hề khó hầu chút nào! Ngài không hề hung dữ dù chỉ một chút!"
Tề Uyên khẽ nhướng đuôi mày lên, lãnh đạm nói: "Đừng khóc nữa."
Chỉ trong giây lát, A Viên đã kìm nén tiếng khóc lại, không dám phát ra dù chỉ một tiếng nào. Nàng lấy tay che chặt miệng lại, nhưng lại không kìm được tiếng thút tha thút thít, phát ra âm thanh nghẹn ngào một cách yếu ớt.
Tề Uyên nhìn thấy mấy vết dây tím bầm dọa người kia trên cổ tay A Viên, đôi mắt đột nhiên hiện lên vẻ lạnh lẽo. hắn ôm người đi ra ngoài, nhìn Phó Truyện đang quỳ trong sân, thấp giọng giận dữ nói: "Ngũ mã phanh thây*."
*) Ngũ mã phanh thây: (một biến thể của Tứ mã phanh thây) là hình phạt mà tứ chi và cổ của phạm nhân sẽ bị cột vào 5 sợi dây nối vào 5 con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra 5 hướng, từ đó 5 sợi dây kéo tứ chi và cổ của phạm nhân đến khi thân thể của phạm nhân bị xé thành nhiều mảnh. Phạm nhân sau đó bị bỏ mặc cho máu chảy đến ૮ɦếƭ.
(Nguồn: kienthuc.net.vn)
Vừa dứt lời, A Viên không khỏi run lên một cái, trong đầu đã hiện lên một cảnh tượng đầy máu tanh.
"Đừng sợ."
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói ôn hòa, A Viên lấy can đảm mở mắt ra, ᴆụng phải đôi mắt sâu thẳm kia, trái tim hoảng loạn mới khẽ bình phục lại: "Hoàng, Hoàng Thượng, để nô tỳ tự đi đi..."
Tề Uyên mím môi không nói chuyện, chỉ vững chân đi về phía trước. A Viên lén ngẩng đầu lên liếc nhìn khuôn mặt xanh lét kia của hắn, trái tim nhỏ bé khẽ run lên, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhiều lời.
Trong một thời gian ngắn, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy được tiếng xà xạc của lá cây đung đưa.
"Đến Ngự tiền đi." Tề Uyên vẫn giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh từ từ nói.
A Viên đang cơn buồn ngủ bị âm thanh trong trẻo lạnh lùng này bất ngờ này dọa sợ, nàng khẽ áo não nhíu mày: Xong đời rồi, không nghe rõ được Hoàng Thượng vừa mới nói gì rồi...
Sau một lúc lâu vẫn không có người trả lời, hắn liền cúi đầu nhìn lướt qua, chỉ thấy đôi mắt đẫm lệ của thiếu nữ đang ngái ngủ ௱ôЛƓ lung, lộ ra vẻ mơ màng, hiển nhiên là bị mình dọa sợ rồi.
"cô ngày mai đến Ngự tiền đi."
"Hả?" A Viên sửng sốt: "Ta... Nô tỳ, nô tỳ đã ở Ngự tiền rồi mà."
"Vào hầu hạ trong Điện." Giọng nói Tề Uyên trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt hông hề dịch chuyển chăm chú nhìn nàng.
Khuôn mặt A Viên tỏ vẻ đau khổ, khẽ lắc đầu theo bản năng.
"không muốn sao?"
Ngữ khí lạnh lùng đột ngột đánh thức nàng, hiện nay trước mặt nàng không phải thái giám Tề Nhị nữa, mà là đương kim Thánh Thượng của Đại Tề, Tề Uyên.
Nàng cắn môi, khẽ yên lặng gật đầu, trong lòng lại rơi lệ khắp mặt.
Thấy nàng gật đầu, khóe môi Tề Uyên khó phát hiện được khẽ cong lên, nhẹ giọng nói:" Mệt thì ngủ đi, sắp đến nơi rồi."
A Viên sao dám ngủ gà ngủ gật nữa, đôi mắt vô cùng tỉnh táo.
"Mở cửa ra." Tề Uyên đi đến trước phòng của A Viên, trầm giọng ra lệnh.
"Đừng! Đừng..." A Viên vẫn không dám thở mạnh trên đường đi đột nhiên nói:" Để nô tỳ tự mình vào đi..."
Đúng lúc Tề Uyên sắp thả nàng xuống dưới thì cánh cửa bị người mở ra "ầm" một tiếng: "A Viên, cô cuối cùng cũng trở về rồi!"
A Viên nhắm mặt lại chấp nhận số phận: Nên giả vờ ngủ trước đi cho rồi...
Tề Uyên rũ mắt nhìn đôi mi khẽ run rẩy kia của nàng, cũng không nói thẳng ra mà chỉ khẽ cong môi.
trên mặt Trình Tầm và Diêu Uẩn An vẫn còn nét ngạc nhiên xem lẫn nỗi lo lắng còn chưa mất đi, lại đột nhiên nhìn thấy bộ Long bào trên người Tề Uyên. Diêu Uẩn An hoảng hốt quỳ xuống, Trình Tầm giống như khúc gỗ, vẫn ngơ ngác mà không nhúc nhích gì:" Hóa ra ngài là Hoàng Thượng..."
Diêu Uẩn An khẽ run lên trong lòng, khẽ kéo tà váy của nàng ấy nhỏ giọng nhắc nhở: "Mau quỳ xuống hành lễ đi !"
Trình Tầm bình tĩnh lại, trong lòng lại kinh hoàng, vội vàng quỳ xuống đất thỉnh an ngay lập tức.
"Nàng ngủ ở chỗ nào?"
"Trong, trong cái giường ở giữa kia." Diêu Uẩn An há miệng thở dốc, giọng nói khẽ run lên.
Tề Uyên khẽ nhíu mày nhìn chiếc giường kia: Quá nhỏ rồi...
Đợi đến khi hắn thả nàng lên giường, chân mày lại nhíu chặt hơn. Tề Uyên yên lặng nhìn chăm chú vào cơ thể nho nhỏ đang co lại thành một cục kia, chiếc giường này lại trông đặc biệt rộng lớn.
"Chăm sóc cho nàng thật tốt." Tề Uyên thong thả bước ra ngoài, lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ."
"Có việc gì phiền toái liền đến Ngự tiền tìm Trẫm."
"Dạ."
Hai người quỳ trên mặt đất, đợi đến khi thoáng nhìn thấy đôi ủng đen hình rồng kia dần dần đi xa mới dám ngồi dậy.
"Mau đi nhìn xem A Viên." Trình Tầm đứng dậy, kéo Diêu Uẩn An bước vào.
A Viên đang nằm trên giường, trợn tròn mắt thẫn thờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt.
"A Viên..." Trình Tầm cẩn thận gọi tên của nàng, hận không thể đem xẻ tên Phó Truyện kia thành tám mảnh.
"A Tầm, hôm nay làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ..." A Viên khẽ chau mày, giọng nói hơi khàn khàn.
"cô không có việc gì là tốt rồi... không có việc gì là tốt rồi..." Trình Tầm nắm tay nàng thấp giọng khóc thút thít.
A Viên lộ vẻ mặt đau khổ, kéo người Trình Tầm nhỏ giọng hỏi:" Bàn tán chuyện của hoàng thượng thì bị phạt như thế nào?"
"Lén bàn tán Hoàng Thượng sau lưng, đây chính là..."
Diêu Uẩn An còn chưa dứt lời liền nghe thấy A Viên nước mắt đầy mặt nước mắt, vô cùng hoảng sợ buồn bã nói:" không phải là lén bàn tán sau lưng..."
"Thế là..." Diêu Uẩn An đầy vẻ nghi ngờ.
A Viên chậm rãi ngồi dậy, thở dài thật sâu: "Là bàn tán ngay trước mặt..."
Diêu Uẩn An, Trình Tầm:...
Nàng chán nản nằm lại, chôn mình trong chăn: không ở được Ngự tiền nữa rồi...
******
"Gọi mấy người được phái đi bảo vệ A Viên... mấy tên ám vệ kia cho Trẫm." Tề Uyên xanh mặt, trong lòng vô cùng tức giận.
Ngụy Toàn cúi người nói: "Tuân lệnh."
Chỉ trong một lúc, đã có vài thành niên mặc quần áo đen quỳ trong Điện.
Đôi mắt Tề Uyên như nhiễm ánh sáng lạnh lẽo, đảo qua từng người, cuối cùng dừng trên người ám vệ đang quỳ ở ngoài cùng bên phải:" Vì sao lại khoanh tay đứng nhìn?"
Người ám vệ này tên là Tân Ngô, là con trai của bà ✓ú của Tề Uyên, hai người lớn lên cùng nhau từ thuở nhỏ, tình cảm rất thân thiết.
Tân Ngô chắp tay hành lễ, ánh mắt chân thành tha thiết: "Thuộc hạ muốn cho Hoàng Thượng có một cơ hội được trở thành “anh hùng cứu mỹ nhân”, nếu tình huống trở nên nguy hiểm..."
"không được để nàng mạo hiểm." Ánh mắt Tề Uyên lạnh lẽo, giọng nói lạnh như sương gió:" Dù là vạn vô nhất thất* cũng không được."
*) Vạn vô nhất thất: tuyết đối nắm chắt, không có khả năng thất bại
(Nguồn: Baidu)
Tân Ngô cũng không cãi mà cúi đầu xuống, trầm giọng nói:" Thuộc hạ vụng về, phạm phải sai lầm mà không biết, xin Hoàng Thượng trách phạt."
Tề Uyên chậm rãi xoa mi tâm, lạnh lùng nói:" Mỗi người nhận 20 Đại bản đi."
"Đa tạ Hoàng Thượng đã khai ân."
Vài tên ám vệ phụng phịu, vừa mới bước ra khỏi Điện Dưỡng Tâm khuôn mặt liền giãn ra, cười: Chỉ có là 20 Đại bản thôi, đối với mình cũng chẳng đủ nhét kẽ răng nữa là!
"cô phải về Cục Thượng Thực sao?" Tay Liễu Tòng Trân run lên một cái, trứng gà đã rơi trọn vào trong chảo dầu, nàng vừa gắp trứng gà lên vừa nói:" Ta không thể làm chủ chuyện này được."
"Liễu Tư thiện, ngài là chưởng quản của Thượng Thiện Phòng, sao lại không thể làm chủ được?" A Viên chỉ cần cần nghĩ tới chuyện từ mai là có thể ngày ngày nhìn thấy Hoàng Thượng là hai chân đã nhũn ra.
Liễu Tòng Trân nghiêng đầu nhìn nàng, chậm rãi mở miệng nói:" cô còn chưa suy ngẫm lại cẩn thận sao? Sở dĩ Hoàng Thượng lại thiết kế để phạt Sở Tĩnh Thục, mở ra Thượng Thiện phòng toàn bộ cũng là vì điều cô đến Ngự tiền."
"Hả?" A Viên không kìm được nuốt nước miếng, nhướn mày:" Vòng vèo như vậy sao?"
Liễu Tòng Trân làm xong món Ngự thiện cuối cùng, đặt món ăn lên khay rồi nhét vào tay nàng:" Đúng lúc đưa đồ ăn, hôm nay liền để cô đưa đi."
"Tư thiện, ta..." A Viên nghĩ đến những điều mình nói trước mặt Tề Uyên, lá gan đã đều bị dọa đến nát ra rồi, sao lại còn dám đi gặp ngài ấy nữa?
Đôi mắt Liễu Tòng Trân chứa đầy ý cười chăm chú nhìn vào nàng:" Hoàng Thượng đã nói rồi, rằng ngài muốn gặp cô." Nàng vừa dỗ A Viên đi ra cửa vừa nén cười, nói : "Vừa đúng lúc, cô cũng có thể nói với Hoàng Thượng chuyện xin phép được quay về Cục Thượng Thực."
A Viên đang ngơ ngác dẫn một đám cung nữ đi đến Chính Điện, khuôn mặt đau khổ sắp óa khóc trước mặt mọi người: Mình đi nói chuyện này với Hoàng Thượng sao? Đây không phải là đang ngại mạng mình lớn sao!
Tại Cửa chính của Điện, Ngụy Toàn mang nụ cười đã sớm chờ ở chỗ này, thấy A Viên đến đây liền vội vàng tiến lên:" cô nương A Viên đến rồi sao?"
"Ngụy Tổng quản." A Viên cúi đầu hành lễ, nhỏ giọng hỏi:" Hôm nay Hoàng Thượng có tâm trạng thế nào?"
Ngụy Toàn hơi chần chừ, Hoàng Thượng vừa nổi giận trên triều, bây giờ nhất định là đang trầm mặt xuống...
A Viên thấy khuôn mặt đầy do dự của Ngụy Toàn, theo bản năng cảm thấy nhất định hôm nay Hoàng Thượng lại nổi nóng rồi. Nàng khẽ chớp mắt, để chiếc khay đang cầm trong tay lên trên tay hắn, xoay người chạy ‘bịch bịch’ hai bước định chạy về Thượng Thiện Phòng.
Động tác này của nàng như nước chảy mây trôi, cũng khiến Ngụy Toàn sửng sốt.
"Đứng lại."
một âm thanh trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau, A Viên khó khăn lắm mới dừng chân lại, dậm chân tại chỗ đầy lúng túng.
Đúng lúc nàng còn đang cắn môi nghĩ đến chuyện xoay người lại chủ động đi vào hang hổ hay tiếp tục chạy về Thượng Thiện Phòng liền nghe thấy một giọng nói ẩn chứa sự tức giận từ phía đỉnh đầu mình vang lên: "Lại đây."
Đầu A Viên vang lên ‘ong’ một tiếng, chỉ phải chấp nhận số phận mà quay đầu lại, bất đắc dĩ đi trở về.
"Ầm" một tiếng nặng nề vang lên, mọi người trơ mắt nhìn A Viên đập thẳng vào, Ngụy Toàn trợn mắt nhăn mặt, xóa cái ót theo bản năng, vội che lại hai mắt: Chậc chậc! không dám nhìn, không dám nhìn!
"Au..." Mũi A Viên đau xót, nước mắt nháy mắt đã rơi xuống.
Nàng che lại mũi, giật mình cảm thấy một dòng nước âm ấm đang chảy ra theo khe ngón tay. A Viên bị đâᗰ ᗰạᑎᕼ quá, người lại hơi ngẩn ra, đờ đẫn không hiểu được chuyện gì vừa xảy ra.
Tề Uyên nhìn máu chảy ra trên ngón tay nàng, ánh mắt trầm xuống, đưa tay ra nâng người nàng, làm cho nàng hơi ngẩng đầu lên.
"Người đâu, chuẩn bị băng."
hắn lạnh giọng ra lệnh, đỡ bả vai A Viên đi vào trong Điện.
"Bậc thang."
A Viên cẩn thận nhìn ngó, đi chắc từng bước từng bước. Đến khi ngồi trong Điện mới giật mình nhận ra chuyện này không đúng quy củ.
"Hoàng Thượng, nô tỳ, nô tỳ không sao, cho cho nô tỳ trở về tự xử lý đi." A Viên thấy Tề Uyên sau một lúc lâu vẫn không hé răng cũng không dám ngẩng lên xem, lại yếu ớt bồi thêm một câu:" Nô tỳ Ngự tiền Nghi dung bất chỉnh*, sợ làm bẩn mắt Hoàng Thượng... không đúng quy củ."
*) Ngự tiền Nghi dung bất chỉnh: Ăn mặt không chỉnh tề, không hợp quy cách trước mặt Thánh Thượng.
Tề Uyên yên lặng, chăm chú nhìn vào A Viên đang tỏ vẻ nghiêm túc, đuôi mày khẽ nhướng lên:" cô còn không đúng quy củ nhiều."
Trái tim A Viên nảy lên, sợ Tề Uyên tính sổ với mình liền vội vàng ngậm miệng lại.
"cô nương A Viên, xin hãy tới đây với nô tỳ." một Cung nữ đã chuẩn bị tốt khăn băng và nước liền bê tới, cung kính nói.
"không cần làm thế, băng bó cho nàng ở đây luôn." Ngữ khí Tề Uyên lãnh đạm.
"Dạ."
Động tác của Cung nữ kia vô cùng cẩn thận, sau khi cầm máu cho A Viên cầm máu mới cúi người lui ra ngoài.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong cả tòa Điện lớn như vậy chỉ còn lại hai người Tề Uyên cùng A Viên, sau một lúc lâu vẫn không nói lời nào.
A Viên chỉ cảm thấy trong Điện im ắng đến mức tiếng hít thở bé xíu của mình cũng đều như như tiếng sấm bên tai, nàng im lặng nín thở, như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không dám động đậy dù chỉ một chút.
Tề Uyên buồn cười nhìn A Viên đang cẩn thận như người gỗ, đột nhiên mở miệng nói: "cô đã sắp ngồi im được gần nửa tuần hương rồi, không thấy mệt sao?"
"không, không mệt..."
"không đói bụng sao?" Tề Uyên nhíu mày.
"không đói bụng." A Viên nhỏ giọng nói.
Tề Uyên khẽ cong khóe môi, mở miệng gọi: "Ngụy Toàn."
"Có nô tài." Ngụy Toàn vội vàng đi đến: "Hoàng Thượng có gì cần ra lệnh sao."
Tề Uyên yên lặng nhìn A Viên, mỉm cười trong mắt:" Truyền thiện*đi."
*) Truyền thiện = Mang đồ ăn lên (với Vua)
"Dạ."
Các Cung nữ truyền thiện ở Ngự tiền im lặng nín thở, ra vào Điện ngay ngắn có trật tự, chẳng bao lâu sau, trong Điện liền tỏa ra mùi thơm quyến rũ.
A Viên ngửi mùi thơm kia, trong đầu đột nhiên hiện lên món Gân chân thú xào chua ngọt* do Liễu Tư thiện tự tay làm kia, mềm mại nhưng vẫn chắc nịch, chua cay thơm ngon…
*) Gân chân thú xào chua ngọt: là một món ăn trong bộ “Mãn Hán toàn tích”, có tác dụng làm tăng khả năng tái sinh của tế bào, làm cho làn da càng mịn màng, căng mọng, trì hoãn sự lão hóa làn da. Nó như kiểu gân chân của thịt thú sốt với một loại sốt chua cay đặc biệt gọi là Sốt Mala (Tên tiếng anh)
IMG
(Nguồn: Baidu)
Nàng nghĩ vậy là không kìm lòng được mà nuốt nước bọt: Hình như hôm nay Tư hiện còn làm cả món Gà chiên giòn, còn có Canh bí nấu xương, Tai ngâm ớt đỏ, Trứng muối nhồi đậu hũ, Tôm say rượu, Ngọc trúc trộn sứa…*
- Gà chiên giòn:
IMG
- Canh bí nấu xương:
IMG- Tai ngâm ớt đỏ:
IMG
- Trứng muối nhồi đậu hũ:
IMG
- Tôm say rượu: Tôm nhúng rượu rồi ăn sống
IMG
- Ngọc trúc trộn sứa: (Ngọc Trúc: một loài thực vật)
IMG
"Thanh niệm, chia thức ăn cho A Viên."
A Viên ngạc nhiên, đột nhiên ngẩng đầu lên: "không, không, không, nô tỳ không đói..."
Vừa dứt lời, trong Điện liền vang lên tiếng “ục ục”.
A Viên đỏ mặt, xấu hổ không chịu nổi, nàng vội vã che bụng lại, chỉ tiếc không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Tề Uyên khẽ cười, bầu không khí trầm lắng trong Điện kia đột nhiên sinh động lên.
"không ăn sao?" Tề Uyên cúi đầu nhìn A Viên đang cúi đầu không dám nhìn lên, lại khẽ nhướng đuôi mày, khuôn mặt không một gợn sóng kia lại hiện lên ý cười mỏng manh.
"Chuyện này không đúng với quy củ." A Viên nhẹ giọng nói.
"Trẫm nhớ rõ trước đây cô nói món Gân chân thú xào chua ngọt của Liễu tư thiện làm ăn ngon lắm, nay quả đúng là không sai."Tề Uyên khẽ liếc nhìn nàng một cái, buồn bã nói: "Thanh Niệm, thưởng cho cô."
Thanh niệm đã ở cùng với Tề Uyên lâu ngày, tất nhiên là hiểu được ý tưởng của ngài, vậy nên cũng hết sức phối hợp: "Nô tỳ cảm tạ ân điển của Hoàng Thượng."
A Viên im lặng giương mắt nhìn chiếc đĩa sứ trắng muốt đựng đầy món gân chân thú béo ngậy, lại thở dài: Quên đi, cái bụng là quan trọng nhất...
Nàng hít sâu một hơi, yên lặng dịch người qua, nhìn chằm chằm vào Tề Uyên: Mình đã làm nhiều đồ ăn như vậy cho ngài ấy rồi, vậy “ăn lại” một ít cũng không phải quá đáng nhỉ?
Thanh Niệm là một người vô cùng tinh mắt, chưa đợi Tề Uyên nói gì đã bưng đĩa Gân chân thú xào chua ngọt đến trước mặt A Viên, cười tủm tỉm nói:" cô nương mau ngồi xuống đi, tí nữa nguội thì lại ăn không ngon."
"không có quy củ." Tề Uyên lạnh lùng mắng một câu.
A Viên vừa do dự định ngồi xuống lại bị ấy lời quở trách bất ngờ này dọa sợ đến run lên, đầu gối cong xuống “bịch” một cái quỳ trên mặt đất:" Hoàng Thượng tha mạng."
Tề Uyên sửng sốt:"không phải nói cô."
hắn lấy tay khẽ chọc vào bím tóc trên đầu nàng:" Lá gan này của cô còn bé hơn cả chuột."
"không phải mà!" A Viên cãi lại một câu theo bản năng.
"Đến chuột còn dám ăn trộm dầu, Trẫm cho cô ăn quang minh chính đại cô còn không dám, vẫy cô nói cho Trẫm xem, cô bạo hơn nó ở điểm nào chứ?"
A Viên nhìn thấy nét hài hước trong đáy mắt Tề Uyên, tức giận gắp một miếng gân chân thú cắn mạnh một cái: Ăn ngon quá!!!
Tề Uyên ra hiệu cho Thanh Niệm một ánh mắt, nàng ta hiểu rõ trong lòng, cười lui ra ngoài.
"Ngụy Tổng quản, ngài nói xem có phải Hoàng Thượng của chúng ta sắp có thêm một vị Hậu phi không ?" Thanh Niệm cười ôn hòa.
Ngụy Toàn lén nhìn vào bên trong nhìn một chút, thấy nét cưng chiều nhàn nhạt trong mắt Tề Uyên liền khẽ vẫy cây phất trần trong tay, ra vẻ cao thâm nói:" Ta thấy Hoàng Thượng không nhìn người ta như nhìn Hậu phi đâu."
Đôi mắt Thanh Niệm khẽ cong lên, chớp mắt hơi kinh ngạc, xoay người đi chuẩn bị nước trà.
Mới lúc đầu A Viên còn hơi sợ hãi cậu nệ, nhưng sau này thấy Tề Uyên không nói câu nào, còn cười tủm tỉm trên mặt cũng dần buông lỏng sự đề phòng, ngấu nghiến ăn uống thỏa thích đến là vui vẻ, khuôn mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Tề Uyên yên lặng nhìn nàng ăn, chính mình cũng ăn được thêm nửa bát cơm.
A Viên nhai gân bò đã được hầm nhừ, trong lòng lại kính phục Liễu Tư thiện thêm một bậc nữa.
Đợt đến khi hai người gần ăn xong, sau khi được hầu hạ lau miệng, súc miệng, Thanh Niệm liền trình lên hai chén trà nóng.
A Viên cười híp mắt nói cảm ơn, nhận lấy chén trà mở nắp ra, mùi hương chua ngọt tanh đạm thoang thoảng xông lên mũi. Nàng nhấp một ngum, mùi trái cây chua chua ngọt ngọt hòa quyện cùng hương hoa tươi mát hài hòa đến dị thường.
"Tỷ tỷ, trà này được pha như thế nào vậy?" A Viên uống vô cùng ngon miệng liền cười híp mắt hỏi.
"Dùng Hoa Bụt Giấm* và một ít quả phơi không từ năm ngoái để phả, nô tỳ nghĩ chắc cô nương còn nhỏ tuổi, chắc không thích nước trà đắng nên pha cốc trà hoa quả chua ngọt này."
*) Bụp giấm (hay hoa Lạc Thần) là loài thuộc họ Cẩm Quỳ, có nguồn gốc ở Tây Phi. Lá hình trứng, nguyên, mép lá có răng. Hoa đơn độc, mọc ở nách, gần như không có cuống. Tràng hoa màu vàng hồng hay tía, có khi trắng. Quả nang hình trứng, có lông thô mang đài màu đỏ sáng tồn tại bao quanh quả. Cây ra hoa từ tháng 7 đến tháng 10. Bụp giấm được nhập trồng nhiều nơi ở Việt Nam và trên thế giới. Cây trồng lấy sợi, làm rau ăn, làm thuốc, màu thực phẩm, cũng có thể dùng đài nấu canh chua thay giấm (nên gọi Bụp Giấm). Cách dùng quen thuộc nhất với chúng ta hiện nay là dùng phần đài để làm Siro, có vị chua đặc trưng và màu đỏ rất đẹp.
IMG
(Nguồn: Wikipedia)
A Viên híp mắt cười, lại uống thêm một hụm, khẽ nhấp cái miệng nho nhỏ tinh tế thưởng thức, đôi mắt nháy mắt lại sáng lên: "Tỷ tỷ dùng mật ong rừng sao?"
"cô nương thật là thông minh."
A Viên còn muốn hỏi trừ Hoa Bụt Giấm ra thì còn loại hoa nào có thể sử dụng để làm trà hoa quả nữa, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy bên cạnh có người khẽ ho một tiếng. Nụ cười xinh đẹp trên mặt cứng đờ, giật mình kịp nhận ra hiện nay mình đang ở Điện Dưỡng Tâm, còn cùng ngồi cùng ăn với Hoàng Thượng...
Nàng đang ảo não chính mình không kìm được nổi trước sự quyến rũ, làm sai quy củ, vội vàng buông chén trà xuống, đứng dậy: "Hoàng Thượng, Thượng Thiện Phòng còn có việc..."
Đôi mắt Tề Uyên híp lại: Ăn xong rồi đã muốn chạy ư?
Nàng đang nói chuyện, Ngụy Toàn liền đi đến, cười nói:" Liễu Tư thiện nhờ nô tài truyền lời cho cô nương rằng Thượng Thiện Phòng cũng không thiếu người, bảo ngài không cần phải trở về gấp."
A Viên quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngụy Toàn, khẽ chép miệng, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy nỗi u sầu: Ta...
"Các ngươi cứ lui xuống trước đi." Tề Uyên trầm giọng nói.
"Dạ."
A Viên cúi thấp đầu, hai tay nắm thật chặt, mắt cũng không dám nhấc lên.
"Lúc nào thì đến hầu hạ trong Điện?" Tề Uyên uống một ngụm trà, lãnh đạm nói.
A Viên khẽ nhíu, do dự một lúc lâu mới nói:" Nô tỳ, nô tỳ muốn ở lại Thượng Thiện Phòng theo học cùng Liễu Tư thiện."
Tề Uyên trầm tư một lát rồi mới từ từ nói:" không làm chậm trễ việc cô học các món, chỉ trực khoảng nửa canh giờ buổi trưa thôi, những lúc khác thì cô muốn làm gì thì làm."
A Viên nghe vậy, liền khẽ động lòng, nàng lấy can đảm ngẩng đầu lên, nhìn Tề Uyên: "Ta muốn làm gì thì làm sao?"
"Trẫm từng lừa cô khi nào chưa?"
Nàng khẽ chép miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:" Ngay từ đầu ngài đã lừa nô tỳ rồi..."
Tề Uyên:...
"cô đúng là thù dai mà." Tề Uyên khẽ cười một tiếng, đuôi mắt hơi cong lên.
"Nô tỳ không dám."
A Viên cúi đầu, đùa nghịch mấy ngón tay, lòng hơi phức tạp, vừa tức giận, lại cũng sợ hãi. Vốn tốt bụng nhặt được một tên thái giám, không nghĩ tới hắn ta lại là Hoàng Thượng!
Nàng tức giận lẩm bẩm trong lòng: rõ ràng bản thân cái gì cũng có, lại cứ mong ước những thứ này của ta cả ngày... Hừ! không biết đã lừa của ta biết bao nhiêu là đồ ăn rồi!
Tề Uyên thấy nàng mím môi liền biết nàng tức giận như thế nào rồi, hắn cười khẽ lắc đầu, A Viên người người này lại mềm mại trong lòng thế nào, nhưng những lúc cố chấp cũng thật ngoan cường.
"Muốn ăn thịt nướng không ?"
"Hả?" A Viên sửng sốt, ngẩng đầu đối mặt với đôi mắt đẹp sâu thẳm kia, như bị mê hoặc mà không kìm được khẽ gật đầu.
"Đêm nay là cô được ăn rồi." Tề Uyên yên lặng nhìn nàng, tuy không có biểu cảm gì trên mặt, nhưng đáy mắt lại có một tầng ý cười nhàn nhạt:" Về chuẩn bị đi, thích nướng cái gì cũng được."
Đôi mắt A Viên đột nhiên sáng lến: "Cái gì cũng được sao?"
"Ừ." Tề Uyên gật đầu lên tiếng.
"Vậy... Ta có thể đi xin vị tỷ tỷ kia một chút mật ong rừng sao?" A Viên vừa nhắc tới thức ăn liền hưng phấn đến mức quên những điều kiêng kị.
Tề Uyên mở miệng gọi một tiếng:" Thanh Niệm."
"Có nô tỳ." Thanh Niệm vẫn luôn chờ ngoài Điện, thấy Hoàng Thượng gọi mình liền lập tức đi tới.
"Chuẩn bị cho A Viên chút mật ong rừng, tiễn nàng về."
"Dạ." Thanh Niệm cười ôn hòa với A Viên:" cô nương hãy đi theo ta."
A Viên khẽ gật đầu, híp mắt cười đi theo Thanh Niệm.
"Chờ một chút."
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo không phân biệt được mừng hay vui truyền đến, A Viên hoảng sợ đứng khựng lại.
"Cầm luôn trà hoa quả cô pha luôn đi."
Thanh Niệm cười đồng ý, A Viên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo Thanh Niệm đi ra ngoài Điện Dưỡng Tâm: Chỗ Ngự tiền này đúng không phải là nơi cho người mà...
Nàng từ từ đi phía sau, chỉ cần nghĩ tới chuyện bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày chính mình đều phải đi đứng trước mặt Tề Uyên cả nửa canh giờ liền đề phòng lo lắng, một lúc cũng không được yên lòng.
A Viên thầm thở dài một hơi, cúi đầu ảo não đi theo phía sau Thanh Niệm: hiện tai Hoàng Thượng dù có ôn hòa, nhưng lâu ngày ai biết ngài ấy có lật mặt hay không...
Thanh Niệm nghe thấy tiếng thở dài nho nhỏ kia liền cười lên tiếng:" cô nương không cần phải lo lắng, Hoàng Thượng ngoài lạnh trong nóng, nếu cô phạm phải sai lầm, cứ làm nũng, giả vờ đáng yêu một chút là được rồi."
A Viên nhìn bóng lưng mềm mại cái kia, đôi mắt viết đầy tò mò:" Nếu tỷ tỷ phạm phải sai lầm thì cũng sẽ làm vậy sao?"
Thanh niệm quay đầu lại chăm chú nhìn nàng, sau một lúc lâu mới phụt cười một tiếng: "cô nương cứ nói đùa, biện pháp này cũng chỉ có cô dùng mới được thôi."
A Viên ngơ ngác mờ mịt, không hiểu đây là có ý gì. Chỉ thấy Thanh Niệm cười nhạt, lấy trà hoa quả và mật ong, định đưa nàng về Thượng Thiện Phòng.
"Tỷ tỷ, để ta giúp ngài cầm một ít đi."
"Sao dám làm phiền cô nương? Nếu để Hoàng Thượng biết chắc chắn sẽ trách ta làm phiền cô, chúng ta đi thôi."
A Viên cũng sợ liên lụy đến nàng cũng không bắt ép, chỉ ngoan ngoãn theo sau trở về Thượng Thiện Phòng.
"Cảm ơn tỷ tỷ."
Thanh Niệm nhìn đôi mắt trong trẻo của nàng cười lên trông vô cùng đáng yêu, chính mình cũng giống như được ăn mật: "Cảm ơn làm gì? Chỉ chút chuyện cỏn con này thôi, cô nương nếu thích thì cứ nói."
A Viên tràn đầy ý cười, đặt hai đĩa điểm tâm mình làm vào trong hộp đựng thức ăn rồi đưa cho nàng: "Đây là một chút lòng thành của ta, sau này mong được tỷ tỷ chỉ điểm thêm."
Thanh Niệm cũng không từ chối, thoải mái nhận lấy: "Vậy hôm nay cô nương cứ nghỉ ngơi đi, hẹn ngày mai gặp lại."
A Viên cười, khẽ gật đầu, đợi người đi rồi lại về phòng.
Nàng vừa ngồi xuống, Trình Tầm đã ngồi bên cạnh, khuôn mặt tràn đầy tò mò: "Hôm qua thấy cô mệt mỏi mà không hỏi, sao ngài ấy lại trở thành Hoàng Thượng được?"
A Viên nghiêng đầu nhìn Trình Tầm, thở dài khe khẽ: "Ta làm sao mà biết được ngài ấy lại trở thành Hoàng Thượng được?" Nàng khẽ chép miệng, trong lòng lại hơi hối hận: "Nếu ngay từ đầu ta biết ngài ấy là Hoàng Thượng thì cho ta bạc ta cũng không dám tiếp cận..."
Trình Tầm thấy dáng vẻ này của nàng liền cười nói: "Đây đều là nhờ phúc của cô đó. cô suy nghĩ cẩn thận lại xem, năm vừa qua Hoàng Thượng thưởng cho Cục Thượng Thực mấy thứ kia nhưng chưa từng thưởng cho cả Cung nữ nữa, đều chỉ thưởng cho vài vị nữ quan hay Thượng thực, Tư thiện, Điển thiện, Chưởng thiện, năm nay lại thưởng Thịt dê nướng, lẩu..., tất cả đều là thưởng riêng cho cô." Nàng lại che miệng cười khẽ: "Chúng ta đây đều được thơm lây cả!"
A Viên cúi đầu, cẩn thận nghĩ lại, hôm nọ mình nói muốn được theo học với Liễu Tư thiện, hôm sau Liễu Tư thiện liền tìm tới; nàng nói nguyên liệu nấu ăn ở Thượng Thiện Phòng không được phong phú, hôm sau liền có người đưa đến rất nhiều sơn hào hải vị… Nghĩ thế nào cũng thấy chính mình lời to rồi.
"A Tầm, Hoàng Thượng bảo ta đi hầu hạ trong Điện ngày mai."
"Hả?" Trình Tầm kéo tay nàng nắm chặt lại, trong lòng lo lắng khôn nguôi: "Vậy thế là chúng ta không được ở cùng nhau nữa sao?"
"không, không, không." A Viên khẽ lắc đầu: "Hoàng Thượng bảo ta đi mỗi buổi trưa thôi, chỉ trực khoảng nửa canh giờ là về được rồi."
Trình Tầm yên tâm: "Hoàng Thượng đúng thật à là quan tâm tới cô quá."
"Dù sao cũng đã ăn của ta nhiều như vậy..."
Trình Tầm cười khẽ gõ đầu nàng: "Đồ vô lương tâm!"
******
Buổi chiều, hai người A Viên và Trình Tầm cùng nhau ăn thịt nướng vô cùng náo nhiệt. Nàng vừa lật thịt bò trên bếp vừa nói chuyện phiếm với Trình Tầm: "Hôm nay sao lại không có Diêu Uẩn An?"
"Diêu Thượng nghi gặp nàng ấy có việc, chắc một thời gian dài không gặp nàng nên có chút nhớ nhung." Trình Tầm cắn một miếng bánh bao nướng mật ong*, chậm rãi nói: "A Viên, mật ong rừng này đúng là ngon hơn nhiều so với của chúng ta thật !"
*) Bánh bao nướng mật ong: Bánh bao phết mật ong rồi cho lên nướng
IMG
(Nguồn: Xiaochufang)
"Đương nhiên rồi!" A Viên híp mắt cười, nói: "Tiếc là Diêu Uẩn An không có ởđ ây, nàng ấy thích nhất món bánh bao nướng mật này."
đang lúc hai người đang bàn xem nên nướng một ít cho nàng ấy không, ngoài cửa đột nhiên truyền ra nhưng tiếng “Cúc cu” kì lạ.
"Cúc cu, cúc cu, cúc cu ~ "
A Viên đứng bật dậy: Còn chưa hết sao!
Ngay lúc Trình Tầm thấy nàng định đi ra ngoài, chỉ thấy thiếu nữ phụng phịu quay lại!
đi về!
"A Viên! Hoàng..." Trình Tầm sợ người khác nghe thấy liền vội vàng che miệng lại. Nàng ấy đặt đôi đũa xuống đuổi theo, thấp giọng nói với A Viên: "Hoàng thượng tới đó... cô không gặp sao?"
"không, ta sợ, ta không nghe thấy gì cả." Vừa dứt lời, liền mất hút như một cơn gió quay về căn nhà nhỏ.
Trình Tầm trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn bóng lưng nàng, trong lòng không kìm được mà thương thay Hoàng Thượng, đêm hôm khuya khoắt, dễ sao?
A Viên đây là sợ Tề Uyên, từ ba năm rưỡi trước vào cung, đã thấy nhiều cảnh chủ nhân tùy ý đánh chửi nô tài, tính mạng của những nô tài trong mắt của những người hiển quý đều không đáng giá một đồng. Bởi vậy từ nhỏ nàng đã sợ hãi với những người có địa vị cao. Mặc dù nàng biết rõ rằng Tề Uyên đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng cũng vẫn sợ hãi, những thứ đã ăn sâu vào trong xương không thể thay đổi trong ngày một ngày hai được.
Nàng trùm chăn lên, nhắm mắt lại thở dài khe khẽ: Nếu vẫn cứ không không gặp được thì liền vậy đi, ít gặp mặt thì cơ hội phạm phải sai lầm cũng tự nhiên ít đi.
Tề Uyên biểu cản bình tĩnh đứng ngoài cửa, thực lòng thấy chính mình đã rất ôn hòa với nàng rồi.
Diêu Uẩn An trở về từ Cục Thượng Nghi, vừa tới gần đã bị người đàn ông mặc bộ Long bào trước mặt doạ sợ, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng."
Tề Uyên xoay người lại cúi đầu nhìn: " cô là bạn cùng phòng của A Viên sao?"
“Dạ.”
"đi gọi nàng ra cho Trẫm." Tề Uyên lạnh lùng nói.
"Hoàng Thượng, ngài đừng giận, A Viên chắc là ngủ rồi mới không biết ngài đến, nô tỳ đi gọi ngay đây."
"Ngủ sao?" Tề Uyên hừ lạnh một tiếng: "Món thịt nướng này toả hương khắp bốn phía, nếu mà nàng còn ngủ được thì mặt trời mọc từ phía tây rồi."
Diêu Uẩn An nhận cảm thấy nỗi tức giận phảng phất trong giọng của hắn, không dám trì hoãn mà vội vàng đi gọi.
"A Viên, Hoàng Thượng còn chờ cô bên ngoài đấy."
"Còn chưa đi sao?" A Viên đột nhiên mở to mắt, trái tim nhỏ bé như lá cây bay lơ lửng trong gió: "Sao còn chưa đi à?"
"cô mau đi đi, hiện nay Hoàng Thượng thoạt nhìn còn chưa tức giận giận lắm đâu, nếu phải chờ đợi lâu mà nổi giận thì... Cái mạng nhỏ của cô liền đi rồi."
A Viên vội vàng đứng dậy đi tất, nơm nớp đi ra ngoài. Dù nàng bước rất lưu loát nhưng nhưng trong lòng thì chỉ tiếc không thể ngã xuống.
Diêu Uẩn An thấy A Viên đi liền kéo Trình Tầm lại, nhỏ giọng nói: "Phụ thân phái người đến đây nhắn tin cho ta, nói là có tin tức về chuyện của A Viên rồi."