Câu Được Anh Trai Thân Yêu - Chương 06

Tác giả: Dư Phàm

Giống như trước kia, đêm khuya Đinh Tử Hạo mới trở về nhà.
Nhìn thấy trong nhà tối đen như mực, anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô đã đi ngủ, như vậy thì đỡ được việc gặp nhau càng thêm lúng túng.
Nghĩ đến chuyện từ tình cảm từ trước đến giờ của anh em đều vô cùng tốt, nhưng lại rơi vào 1 tình huống như vậy, anh lại thầm thở dài.
Buồn bã trở về phòng tắm rửa, ngay lúc anh chuẩn bị lên giường đi ngủ thì, cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Ai?
Đinh Tử Hạo không nghi ngờ gì , trong nhà này ngoại trừ anh, chỉ còn Đinh Vũ Du, ngoài cô ra, không còn ai có thể gõ cửa lúc này.
Anh tin tưởng anh trộm sẽ không lịch sự mà gõ cửa trước khi ăn trộm, hỏi xem trong nhà có người không?
Lạ, sao nhóc con này từ sáng hôm qua không quan tâm đến anh, sao bây giờ lại chủ động tới tìm anh đây?
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng anh vẫn ra mở cửa, quả nhiên thấy Đinh Vũ Du đang đứng ở ngoài.
" Có..........chuyện gì sao?"
Thái độ của anh bình thản nhưng lại khách khí, trong đó có xen lẫn với tia đề phòng.
" Em có lời muốn nói với anh". Cúi đầu, giọng nói Đinh Vũ Du nhỏ nhẹ:" Em......có thể vào không?"
Nghe vậy , anh không khỏi sửng sốt.
Em gái nghịch ngợm lại muốn làm gì đây?
Anh nghĩ ngợi
Chẳng lẽ là do hôm qua cô thấy anh mang Lê Anna về nhà, cho nên đã nghĩ thông suốt, tới đây cùng anh làm hòa?
Nếu là như vậy.........
" Em vào đi". Anh đem cửa kép ra, cho cô vào phòng.
Đinh Vũ Du gật đầu, chậm rãi đi vào phòng của anh.
" Em muốn nói gì". Anh không muốn đóng cửa lại, cũng không quên phải giữ 1 khoảng cách với cô.
Sắc mặt Đinh Vũ Vu có vẻ hơi tái nhợt, nhưng cô chỉ im lặng nhìn anh, không nói gì
" Tại sao vào mà không nói gì?" ánh mắt cô khiến anh bất an, khiến anh nhanh chóng thúc giục cô :" Em muốn nói gì thì nói đi".
"Em......" giống như đang có 1 quyết định trọng đại, đột nhiên cô ϲởí áօ khoác ra, lộ ra 1 thân hình mỏng manh, áo ngủ hấp dẫn bao chặt lấy thân thể hấp dẫn.
Chỉ thấy chiếc cổ trắng như tuyết cùng hai cặp anh đào phơi bày 1 nửa ra bên ngoài. Nụ hoa như ẩn như hiện, dấu bên trong lớp sa mỏng manh kia như đang mời gọi , eo nhỏ xinh, cùng đôi chân trắng mịn thẳng tắp lộ ra ngoài, tràn đầy quyến rũ.
Trước mặt anh cô bọc lộ hết sự mĩ lệ cùng quyến rũ của mình với anh.
" Em........." không ngờ cô làm như vậy, khiến anh nghẹ họng, không thể nói gì, cả người ngây ngốc, cũng không còn cảm thấy xấu hổ, cô làm như vậy chỉ để chứng minh cho anh biết một chuyện
Cô chứng minh cô đã lớn , không còn là cô em gái bé nhỏ của anh nữa.
" Đừng coi em như con nít được không?" giọng nói buồn bã của cô vang lên trong không gian yên tĩnh." những cô gái khác có thể cho anh, em cũng có thể..............."
Trong mắt cô mang theo sự đau khổ khẩn cầu và đáng thương:" Đừng từ chối em nữa được không, anh cần gì em cũng có thể cho anh" ( lyly: chị iu mù quáng quá roài)
Tuy lúc này đang là mùa đông, nhưng trán anh vẫn nhỏ vài giọt mồ hôi
Cô khiến anh đau lòng, một cô gái xinh đẹp lại đa tình bất chấp mọi thứ để có được tình cảm của anh, làm sao anh không động lòng?
Nhưng mà.............. Cô là em gái anh.
Là một người cấm kị anh không thể ᴆụng vào.
Cả đời này anh chỉ có thể phụ cô, tổn thương tình cảm của cô.
" Nếu như không muốn nghe lời nói phản cảm, thì ngay lập tức mặc áo vào". Anh nghe thấy giọng nói mình lạnh lùng, vô tình:" Mặc quần áo, trở về phòng ngay".
Cô không một chút động đầy, chỉ là sững sờ nhìn anh, một giọt nước mắt rơi xuống.
" Anh........... Cứ độc ác như vậy sao?" giọng nói cô nghẹn ngào:" ngay cả 1 cơ hội cũng không cho em sao?"
Nghe cô nói vậy lòng anh đau quặn, chỉ có thể hung dữ cắn răng nói:" trở về phòng của em ngay, khuya rồi, anh muốn nghỉ ngơi".
Cặp mắt linh động đã trở nên trống rỗng, đôi môi run rẩy không thể nói bất cứ điều gì , thậm chí không lấy áo khoác, cô chỉ là cúi đầu, lẳng lặng đi ra ngoài.
Khi cô vừa đi khỏi, anh lập tức đóng cửa lại, rồi nhanh chóng khóa lại, làm như vậy như muốn đem cô, cùng tình cảm của cô để ra ngoài.
Vậy mà tiếng khóc nhỏ của cô, lại xuyên vào cánh cửa , chui vào trong tai anh, khiến anh đau lòng, không biết phải làm sao.
Anh phải làm sao đây, vò vò mái tóc, anh ngã xuống giường.
Anh hận không thể đánh mình bất tỉnh, để không còn nghe được tiếng khóc kia, lại càng không phải tiếp nhận những éo le, cùng trắc trở.
Giáng sinh sắp đến , khắp nơi trên đường phố đều trang trí đủ màu sắc rực rỡ, cả thành phố tràn ngập trong không khí náo nhiệt
Ngày hôm qua mới kết thúc cuộc thi trắc nghiệm cuối kì, đồng nghĩa với việc kì nghỉ lễ bắt đầu, Đinh Vũ Du quyết định ra cửa giải sầu, thuận tiện đi đến cửa hàng chọn một số món quà giáng sinh cho mấy người bạn.
Đứng ở trong cửa hàng lưu niệm, cô cẩn thận chọn lựa khăn quàng cổ, bao tay cho các bạn nữ, đồng thời chọn lựa đồ dùng học tập cho các bạn nam, khi cô vô tình nhìn thấy một lọ thủy tinh xinh đẹp trong đầu cô không kìm lòng được mà nhớ về anh.
Bất kể lễ giáng sinh hay sinh nhật anh, hàng năm cô đều tỉ mỉ thay anh chọn một món quà.
Nhưng bây giờ thì sao? Cô cò có thể chuẩn bị quà giáng sinh cho anh sao?
Nhớ tới đêm anh cự tuyệt cô 1 cách vô tình, trái tim cô càng thêm lạnh lùng.
A! Quan hệ của 2 người bây giờ đã đóng băng, chắc chắn anh sẽ không muốn quà cô tặng đâu.
nhìn miếng thủy tinh lần cuối, cô quay đầu đến quầy tính tiền.
Chờ khi bao quà xong, cô mờ mịt ngó ra ngoài cửa sổ.
Chẳng lẽ tất cả đã kết thúc rồi sao?
Chẳng lẽ tình yêu nhiều năm qua của cô cứ như vậy mà bay mất sao?
Chẳng lẽ cô không còn bất kì cơ hội nào sao?
Nghĩ đến đây, cô không khỏi buồn bã.
" Này, cô bé xinh đẹp"
Bỗng dưng, có 1 người vỗ vai cô.
" Ai vậy" Cô giật mình quay đầu lại
" Ồ, nhanh như vậy mà đã quên an?" gương mặt tuấn tú đối diện với cô, cười hì hì, anh ta là bằng hữu của Đinh Tử Hạo _ Lâm Dục Trung.
" Là anh sao?" Vừa nhìn thấy người quen, cô liền yên tâm.
" Anh còn tưởng rằng em không nhớ anh". Lâm Dục Trung cười nói.
" Người đẹp trai như anh, muốn quên cũng không được nha".Đinh Vũ Du trêu nghẹo nói.
" Này, miệng ngọt ha". Anh mượn dịp mời cô " Nếu đã vậy, nhất định anh phải mời em ăn cơm".
" Không vấn đề, cùng một người đẹp trai như anh mời ăn cơm, là vinh hạnh của em nha". Mặc dù cô không quên Đinh Tử Hạo muốn mình cách xa người đàn ông trước mắt này, nhưng nghĩ tới sự vô tình của anh, một cảm xúc đối nghịch bừng lên trong lòng cô.
Đinh Tử Hạo không muốn cô đến gần Lâm Dục Trung thì cô cứ đến, cô muốn làm trái lại đó.
" Đúng rồi, sao anh lại ở đây?" Cô không nhịn được hỏi
" Anh đang đi trên đường, nhìn thấy em ngơ ngác đứng bên cửa sổ, anh vung tay cả ngày mà em một chút phản ứng cũng không có, vì thế anh liền trực tiếp đi vào tìm em".
" Thật xin lỗi, em không thấy anh". Cô có chút ngượng ngùng.
" Sao vậy, có tâm sự sao?" Anh một bên cười cười, vừa dùng ánh mắt nghiên cứu nhìn cô.
" Đâu....đâu có". Tất nhiên cô sẽ không ở trước mặt người lạ tiết lộ ý nghĩa của mình.
" Sao cũng được". Anh mở miệng mời cô:" Thứ 6 tuần này có tiệc lễ Nô en, đúng lúc anh đang thiếu một bạn nhảy, em có muốn cùng anh tham gia".
" Cái này............" Đinh Vũ Du không khỏi do dự
Gần đây tâm tình cô không tốt, ngay cả trường có các hoạt động lễ hội cô cũng lười tham gia, đối với sự náo nhiệt cô đều tránh xa, một mình trốn trong bóng tối gặm nhấm vết thương.
Nhìn ra do dự của cô, Lâm Dục Trung bắt đầu lên tiếng thuyết phục:" trong người đang có chuyện tốt thì nên tham gia, đang có chuyện buồn thì càng nên tham gia, một mình em trốn tránh cũng đâu giải quyết được vấn đè gì? Ra ngoài vui chơi, đảm bảo tâm tình sẽ tốt hơn đó, huống hồ". Anh cười sâu xa nhìn cô:" Đây là tiệc do công ty anh em cử hành, chẳng lẽ em không muốn tham gia?"
Nghe vậy, mặt cô chợt tối sầm:" Anh nói là tiệc của công ty anh em?"
" Đúng vậy! Bởi vì anh là khách hàng lớn của công ty, cho nên anh cũng được mời a". Anh nói:" Chẳng lẽ cậu ấy không nói em đi cùng?"
" Á............có....có a........" cô có chút chột dạ:" Chỉ là.........em không thích náo nhiệt, cho nên không muốn tham gia".
Vừa nghe anh nói vậy, lúc này cô không muốn đáp ứng lời mời của Lâm Dục Trung, cô không muốn thấy gương mặt lạnh lùng của Đinh Tử Hạo
" Em nghĩ, em không..............."
" Chẳng lẽ em không muốn cho cậu ta 1 bất ngờ?" ngay khi cô chuẩn bị cự tuyệt, Lâm Dục Trung lập tức cắt ngang lời cô.
" Anh trai em từ trước đến giờ rất thương em, nếu biết em không tham gia chắc chắn sẽ thất vọng , nếu em đột ngột xuất hiện ở buổi tiệc đó, cậu ta sẽ vui mừng như thế nào.............."
Nghe anh phác họa buổi tối hôm ấy, trong lòng cô đột nhiên có 1 ý niệm
Đúng vậy! Nếu cô cùng Lâm Dục Trung ở cùng nhau, Đinh Tử HẠo sẽ không nghĩ cô ở cùng 1 người đàn ông khác, anh sẽ kinh ngạc đến cỡ nào nha.
Thậm chí tức giận.
Nghĩ đến việc có thể đối nghịch lại anh, chọc anh giận, trong lòng cô ngay lập tức có quyết định
" Vậy cũng được!" cô gật đầu đáp ứng lời mời của Lâm Dục Trung:" Ngày hôm ấy em sẽ làm bạn nhảy của anh, cùng anh tham gia buổi party"
Cô quyết định cho Đinh Tử Hạo một sự " vui mừng" lớn
" Thật tốt quá" lộ ra 1 nụ cười quỷ quyệt, Lâm Dục Trung cầm lấy túi xách và giỏ quà của cô:" Vì để cảm ơn em, bây giờ anh đã có lí do để mời em ăn cơm, phải không?"
Anh ta đưa cánh tay của mình ra:" Đi thôi , cùng ăn cơm nào"
Trừng mắt nhìn cánh tay của anh ta 1 lúc, cô giống như đang có 1 quyết định khoác tay của anh ta:" Ừ, đi thôi"
Trừ Đinh Tử Hạo, từ lúc sinh ra đến nay đây là lần đầu tiên cô khóac tay thân mật 1 người đàn ông khác.
Cười nhìn phản ứng của cô, Lâm Dục Trung không nói gì hơn.
Mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng trong lòng cô tràn đầy cảm giác được trả thù.
Nhìn đi ! Cô muốn Đinh Tử Hạo phải hối hận.
Cho dù tâm tình của mình nằng nề, nhưng Đinh Tử Hạo vẫn không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện công ty, vũ hội hàng năm của công ty anh vẫn phân phó nhân viên chuẩn bị tất cả.
Bởi vì năm ngoái công ty mới đưa ra trên thị trường, cho nên vũ hội năm nay hoành tráng hơn, ngoại trừ nhân viên trong công ty còn có thêm 1 số đối tác làm ăn, đây cũng coi là phần thưởng cho nhân viên.
Tất cả như sắp xếp của anh, bữa tiệc tối nay tiến hành thuận lợi.
Anh không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thuận tay cầm lên 1 ly sâm banh từ người phục vụ, ly vừa đưa lên miệng, lại thấy Lâm Dục Trung đang ở cổng chính, quấn lấy 1 cô gái vô cùng xinh đẹp cùng đi vào trong.
Một cảm giác quen thuộc khiến anh không nhịn được mà nhìn cô gái kia mấy lần.
Đó không phải................
Bàn tay anh run lên, suýt nữa đem ly rượu rơi xuống đất.
Cô gái khuôn mặt nhìn quen mắt, nhưng cách ăn mặc thì vô cùng xa lạ, làm anh thiếu chút nữa không nhận ra đó chính là em gái anh.
Chỉ thấy mái tóc cô 乃úi cao, phơi bày 2 vai, thấp иgự¢, sau lưng không có bất kì sự che đậy nào, váy siêu ngắn , lễ phục hấp dẫn không che được hết toàn bộ đường cong cơ thể cứ thế lộ ra trước bao người.
Lại trò gì đây?
Trong cơn giận giữ , anh chưa kịp chạy đến tính sổ với Lâm Dục Trung thì anh ta đã tự động tới trước mặt anh.
" Cám ơn lời mời của cậu, nhờ cậu mà tôi mới được tham gia buổi party náo nhiệt như vậy". Nhìn thấy khuôn mặt như muốn thối của Đinh Tử Hạo, Lâm Dục Trung không quên mượn gió đốt lửa, dường như sợ anh chưa đủ giận, :" Cậu nhìn coi, tơ chọn trang phục cho em cậu có phải là rất đẹp không? Có phải là tôn lên những gì đẹp nhất của em ấy không?"
Anh ta còn không quên thể hiện mình tỉ mỉ và chăm sóc chu đáo:" đừng lo, tớ đã chuẩn bị cho em ấy 1 chiếc áo khoác , dù bên ngoài trời lạnh em ấy cũng sẽ không bị lạnh".
" Cậu...........đây là có í gì?" Đinh Tử Hạo không nhịn được nữa cúi đầu xuống gần lỗ tai anh gầm nhẹ
Nếu không phải xunng quanh tràn ngập nhân viên cùng quan khách, anh nhất định một quyền đánh dập mũi tên này.
" Nào có í gì?" Lâm Dục Trung nói vẻ mặt vô tội,:" tớ chỉ muốn mời em gái cậu làm bạn nhảy, nhưng cô bé nói không có trang phục, tớ bèn thay em ấy chọn lựa trang phục mà thôi".
" Tớ không phải bảo cậu không được đến gần em ấy sao?" Đinh Tử Hạo níu lấy cavat của anh ta , kéo anh ta về phía mình:" nếu cậu dám tổn thương em ấy,................."
" Chỉ có người em ấy yêu mới tổn thương em ấy". Thừa dịp bên tai anh nói nhỏ, Lâm Dục Trung cười như không cười cầm tay anh:" được rồi, cậu còn phải tiếp nhiều khách, tớ cùng Tiểu Du đi trước".
Nói xong anh ta ôm Đinh Vũ Du rời đi
Không nhìn ra sự tức giận của Đinh Tử Hạo, cô chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt , còn rất vui vẻ rúc vào lòng Lâm Dục Trung
Tức giận nhìn bóng lưng 2 người rời đi, Đinh Tử Hạo đem ly sâm banh trong tay uống sạch
Đáng giận
Tên đáng ૮ɦếƭ Lâm Dục Trung này lại không coi lời nói của anh ra gì , lại dám xuống tay với em gái anh, đáng giận hơn là, dường như Đinh Vũ Du rất thích anh ta.
............
Cả buổi tối chỉ thấy 2 người thì thầm to nhỏ , nếu không chính là cùng nhau uống rượu cùng múa, cùng nhau anh anh em em, thân thể 2 người dường như không lúc nào tách rời nhau.
Đôi mắt Đinh Tử Hạo thỉnh thoảng liếc về phía 2 người, tức giận trong lòng theo đó mà lên cao, sâm banh chính là đối tượng để anh trút giận, chỉ thấy anh uống không ngừng 1 ly rồi lại 1 ly.
" Em giá anh lúc nào thì có quan hệ với Lâm Dục Trung?"
Vì để tránh cho tình yêu của mình bị phát hiện, Lê Anna đang cùng đồng nghiệp đón khách ở ngoài cửa sau đó mới đi đến bên cạnh Đinh Tử Hạo.
" Ai biết". Anh phiền lòng trả lời, sau đó lại uống thêm 1 ly.
" Xem ra cô bé đáng yêu, thanh thuần sắp bị nhúng chàm". Giọng Lê Anna dường như đồng tình lại dường như trêu chọc:" Anh không phải đang muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân sao, nhưng cô bé là em gái anh đó"
Cô ta lạnh lùng cười 1 tiếng :" Chỉ đứng 1 chỗ uống rượu thì không làm gì được rồi"
" Em.............." anh hùng cứu mĩ nữ? Cô ta có ý gì?
Không cho anh có bất kì phản ứng nào, Lê Anna xoay người rời đi.
Tối nay anh không có thời gian để bận tâm Lê Anna, ánh mắt anh nhìn chằm chằm Lâm Dục Trung cùng Đinh Vũ Du, một lúc sau thấy Lâm Dục Trung bước xa cô, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này
Anh nhanh chóng bước lại
" Em, qua đây với anh". Bất chấp tất cả, anh cầm chặt cánh tay của cô , kéo cô về phía góc tối không người.
" Anh làm gì vậy?" Đinh Vũ Du không sợ hãi trừng mắt nhìn anh
" Anh đã nói qua với em, Lâm Dục TRung không phải là người tốt, tại sao em lại ở chung 1 chỗ với anh ta?" anh cáu kỉnh trách mắng.
" Đó chỉ là cái nhìn của anh". Cô lạnh lùng thốt lên:" Em cảm thấy anh ấy vừa hài hước, ở chung 1 chỗ với anh ấy em cảm thấy rất vui".
" Đó chỉ là trò lừa gạt mấy cô bé, em đừng bị mấy lời ngon tiếng ngọt của cậu ta lừa".
" Coi như bị lừa em cũng tình nguyện". Cô cười lạnh:" ít nhất anh ấy cho em hạnh phúc, ít nhất anh ấy cho em cảm giác mình được cưng chiều, ít nhất cho em cảm thấy em được yêu".
Cô dùng sức hất tay của anh ra:" Anh có chuyện gì muốn nói? Nếu không còn gì thì em trở lại chơi đây".
"Em.." Đinh Tử Hạo giận không kiềm chế được quát lên:" không cho em về đây nữa, hiện tại theo anh về nhà đi."
" Anh tại sao lại muốn quản em". Cô trừng mắt nhìn anh
" Anh là anh trai em, đương nhiên là có trách nhiệm trông nom em".
" Đừng dùng thái độ này nói chuyện với em". Nghe vậy Đinh Vũ Du không khỏi xì mũi coi thường :" Em đã là người lớn, em có hành động tự do của mình, trừ khi em phạm pháp, nếu không chẳng ai quản được em, em yêu ai, ở chung 1 chỗ với ai .................."
" Anh..............." cô lấy ngón tay chỉ mũi anh, từng chữ từng chữ nói:" không cần anh quản".
Nói xong cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, sau đó xoay người rời đi.
Trừng mắt nhìn cô rời đi, anh tức giận đến phát run trong cơn giận dữ, nhưng một chút biện pháp cũng không có, bởi vì những lời cô nói đều là sự thật.
Cô đã trưởng thành rồi, nếu như cô không hiểu chuyện thì anh cũng bất lực.
Chẳng lẽ anh dùng xích sắt khóa cô ở nhà sao?
Trở lại hội trường , Đinh Vũ Du liền rót hai ly sâm banh, mặc dù cô đã đạt được mục đích là chọc giận Đinh Tử Hạo, nhưng trong lòng lại có một nỗi buồn không nói thành lời.
" Đừng uống nhiều rượu". Lâm Dục Trung trở lại bên cạnh cô, lấy tay đoạt lấy ly rượu của cô. :" Dù chỉ là sâm banh, nhưng lại có thể say".
Anh ta mỉm cười mời cô:" bây giờ là một bài hát chậm, em có muốn nhảy không?"
" Vậy a". Cô biết Đinh Tử Hạo đang nhìn mình, vì vậy càng dính sát vào người Lâm Dục Trung.
Ôm lấy thân hình xinh đẹp của cô, Lâm Dục Trung thuần thục dìu cô xoay vòng tròn trong sàn nhảy, nhưng không quên quét ánh mắt về phía Đinh Tử Hạo chào hỏi.
Một bản nhạc sắp kết thúc, vừa rồi Đinh Vũ Du đã uống khá nhiều sâm banh nên chẳng còn sức mà ngã bịch vào người Lâm Dục Trung.
" Có muốn ra ngoài hóng gió một lát không?" anh ta cúi người thổi hơi vào tai của cô.
" Lúc này đi sao?" Đinh Vũ Du hơi sững sờ.
" Đúng vậy". Lâm Dục Trung dừng bước, ánh mắt dịu dàng nhìn cô:" Chẳng lẽ em không muốn ở chung một chỗ với anh sao?"
" Em................" cô do dự
Cô hiểu ý nghĩa của ở chung, nó có ý nghĩa bất kì nam nữ cũng có thể xảy ra tình hình, mặc dù cô chỉ muốn chọc giận Đinh Tử Hạo, nhưng............
" Anh sẽ không ép buộc em, trừ phi em tự nguyện". Lâm Dục Trung nhỏ giọng nói:" như thế nào?"
Đinh Vũ Du quay đầu nhìn Đinh Tử Hạo 1 cái, nhưng lại nhìn thấy anh tức giận trừng mắt nhìn mình, vì vậy cắn răng hạ quyết tâm:" được, chúng ta đi thôi".
Lâm Dục Trung cười híp mắt ôm lấy bả vai của cô, tỉ mỉ thay cô khoác thêm áo khoác, dẫn cô ra khỏi hội trường.
Mắt nhìn thấy bóng dáng 2 nguời rời đi, anh vừa tức giận vừa lo lắng , là một người đàn ông thành thục, anh biết chắc điều gì sẽ xảy ra, anh hận không thể chạy ra ngoài mang Đinh Vũ Du quay trở lại, nhưng anh cái gì cũng không thể làm.
Chẳng lẽ anh chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện diễn ra?
Chẳng lẽ không có biện pháp ngăn cản Đinh Vũ Du bị tổn thương?
Đúng vậy anh chỉ là người anh trai không có lập trường, cũng không phải là chồng hay tình nhân của cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc