Đứng ở trước gương, Đinh Vũ Du cẩn thận đánh giá mình trong gương
Một mái tóc đen nhánh xõa đằng sau lưng, gương mặt trang điểm tỉ mỉ cùng váy màu xanh nhạt ôm lấy vóc váng lung linh của cô , không có quá nhiều trang sức, cỉ có một chiếc dây chuyền bạc đeo ngay trước cổ
Trong gương phản chiếu một mĩ nhân vô cùng xinh đẹp
Đinh Vũ Du nhìn mình trong gương gật đầu hài lòng, các cô gái trong Đinh gia đều có một đôi mắt rất đẹp , trong đôi mắt lấp lánh ý cười, chỉ cần cô cười, không biết bao nhiêu chàng trai quỳ gối dưới váy của cô, hơn nữa trên má cô còn xuất hiện má lúm đồng tiền xinh xắn, đáng yêu, sẽ không có nhiều đàn ông chống cự được vẻ ngọt ngào của cô.
Cô luôn tự tin với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nhưng đối với tình yêu thì ngược lại, từ sau khi biết anh trai dã có bạn gái cô càng lo lắng bất an.
Kể từ khi Lê Anna xuất hiện , cô không hề đến phòng làm việc của anh nữa, trải qua nhiều ngày suy nghĩ, có quyết định thay đổi chiến lược, bởi vì cô không thể chờ đợi thêm được.
Cô đã tính toán hôm nay là một cơ hội quan trọng, cô sẽ hướng anh thổ lộ.
Hôm nay là sinh nhật cô, anh đã nói hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho cô, hôm nay là một cơ hội vô cùng quan trọng, là thời điểm vô cùng thuận lợ.
Vì cuộc hẹn tối nay, cô đã nghỉ học một buổi , cô muốn có thời gian để chuẩn bị, cô muốn mình thật xinh đẹp trước mặt anh.
Lúc này chuông cửa vang lên , cô cảm thấy nghi ngờ
Bây giờ đã là ban đêm . Lúc này còn ai đến? Chẳng lẽ anh quên mang chìa khóa.
Nghĩ vậy, cô chạy thật nhanh xuống lầu mở cửa, lại nhìn thấy là bạn học của cô Trình Sùng Ngạn.
" A, sao cậu lại đến đây?" Đinh Vũ Du vô cùng ngạc nhiên
Hai tuần trước Trình Sùng Ngạn từng hẹn cô, hi vọng cùng cô đi ăn sinh nhật, nhưng cô đã nhã nhặn từ chối, sao giờ cậu ta lại chạy tới tìm cô.
Chẳng lẽ anh ta vẫn chưa từ bỏ? Nghĩ đến đó, cô cảm thấy vô cùng nhức đầu.
" Hôm nay là sinh nhật cậu, tớ đặc biệt mua quà tặng cậu, nhưng chiều nay cậu không đi học, cho nên tớ tới đây để tặng quà cho cậu. Trình Sùng Ngạn cười híp mắt giơ tay đưa cho cô một chiếc hộp xinh xắn: " Chúc cậu sinh nhật vui vẻ, tiểu Du"
" Cám ơn cậu" đối với sự chăm sóc của cậu ta, cô không thể không cảm kích :" Thật ngại quá, để cho cậu mua quà tặng lại còn phải đi đến tặng."
Trình Sùng Ngạn lắc đầu một cái :" Nói gì vậy, chỉ cần cậu thích là được rồi".
Từ lúc gặp mặt ở đại học, Trình Sùng Ngạn liền thích Đinh Vũ Du chỉ tiếc rằng cô không đón nhận tình cảm của cậu, hai người chỉ có thể duy trì mối quan hệ là bạn tốt. Nhưng không vì vậy mà cậu từ bỏ, biết được chuyện cô là du học sinh, cậu liền chọn học cùng trường với cô, hi vọng có thể có nhiều cơ hội, thật không ngờ cô lại có một người anh trai Đinh Tử Hạo ở Mĩ, để giấc mộng được ở gần một chỗ chăm sóc cô tan tành.
" Chung quanh đây, phong cảnh thật là đẹp". Cậu nhìn vòng quanh sân nhà cùng phòng óc không nhịn được than thở:" khi tớ lái xe đến đây, liền phát hiện vùng này giống như một vùng hoa, cậu nhất định rất thích ở đây đi".
" Đó là đương nhiên." Đinh Vũ Du gật gật đầu
Tất nhiên là cô thích nơi này, cũng không phải do phong cảnh đẹp, nguyên nhân chính là có thể cùng anh ở chung một chỗ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với anh, nơi đâu cũng chính là thiên đường.
" Vùng Silicon Valley là khu vực tốt nhất". Nghe thấy đối phương khen ngợi cô không khỏi đắc ý,:"trước đây anh trai của tớ ở chỗ của kí túc xá , mãi cho đến nay công ty anh ấy mới phát triển nên anh ấy chuyển ra ngoài, đây chính là thành quả anh ấy cực khổ nhiều năm mới có được".
" Nói như vậy, cậu quả thật may mắn nha". Trình Sùng Ngạn trêu ghẹo nói: " vừa đến Mĩ mà đã có môtj chỗ tốt như vậy ở".
" Đúng vậy!". Cô nghịch ngợm nháy mắt, "đúng rồi cậu có muốn vào thăm quan không?" người ta ngàn dặm xa xôi đến tìm cô tặng quà, cô không thể để cậu ta đứng ngoài cửa được.
" Ách, không cần". Cậu ta khoát tay:" tớ có chuyện không thể ở lâu được , huống chi cậu còn phải cùng anh trai ra ngoài ăn cơm....?"
Cậu cũng không quên lí do Đinh Vũ Du cự tuyệt cậu lúc nãy.
" Cậu nên vô chuẩn bị đi, tớ không muốn làm phiền cậu". Cậu tỉ mỉ quan sát trang phục của cô, trên mặt tràn đầy ái mộ cùng than thở( hehe tội nghịp a a)
" Không đâu, " Đinh Vũ Du cười nói:" tới đợi anh trai về đón tớ."
" Vậy sao?" nhìn thấy nụ cười của cô cậu thật không muốn rời đi, một cảm giác khác thường xẹt qua trong cậu :" Xem ra tình cảm của anh em cậu thật tốt, anh trai cậu bận rộn như vậy, lại đặc biệt cùng cậu đi ăn sinh nhật."
" Đó là đương nhiên, Đinh Vũ Du cười một tiếng :" Từ nhỏ tình cảm của anh em của mình vô cùng tốt".
" Vũ Du, tớ..........." đột nhiên Trình Sùng Ngạn muốn nói lại thôi.
" cái gì?"
" tớ........." cậu hít một hơi thật sâu, giống như đang quyết định nói:" tớ sẽ chờ cậu".
" Sùng Ngạn..........". Cô ngây ngẩn cả người
" Tớ nói thật". Trình Sùng Ngạn yên lặng nhìn cô
" Đừng chờ tớ......." một lúc sau, cô nói thật nhỏ:" cậu sẽ phải hối hận".
" Tại sao?" cậu vẫn chưa từ bỏ :" cậu đã có người trong lòng?"
" Tớ.............." . Đinh Vũ Du khẽ thở dài:" Cứ cho là vậy đi, vì vậy..........."
Cô nghiêng mặt, không muốn đối mặt với cậu ta :" Xin cậu đừn gây áp lưc với tớ có được không?"
" Anh ta là ai?" trình Sùng Ngạn bắt đầu kích động :" Xin cậu, nói cho tớ biết".
"Cậu không cần biết", cô cười khổ.
" Tớ muốn biết để xem mình thua kém anh ta ở điểm nào?" cậu được xem là thiên tài máy tính, thành tích trước giờ luôn đứng đầu, ngoài việc đi học, anh còn tham gia các hội nhóm, nếu tìm trên trường chẳng có mấy người ưu tú được như cậu, cậu có điều kiện tốt như vậy, nhưng lại không thể theo đuổi được cô, nếu không phải tình địch tốt hơn cậu, cậu không nghĩ ra nguyên nhân khác.
\' Đừng như vậy, chuyện tình cảm làm sao so sánh được?" thích chính là thích, yêu chính là yêu làm sao có thể nói được, cô rất ngưỡng mộ sự thông minh của cậu, nhưng lòng cô lại bị Đinh Tử Hạo hấp dẫn, cô đã nhiều lần đưa tay lên иgự¢ tự hỏi mình, nhưng không lần nào có câu trả lời.
" như vậy anh ta cũng thích cậu sao?" Trình Sùng Ngạn không thể không hoài nghi điểm này, hai người là bạn học nhiều năm, trước khi qua đây cậu cũng chưa từng thấy ai xuất hiện bên cạnh cô, nên cậu mới theo cô qua đây.
Nghe vậy, Đinh Vũ Du trầm mặc, đối với Đinh Tử Hạo một chút lòng tin cũng không có.
" Mình hiểu rồi". Cậu gật đầu một cái:"Một ngày nào đó nếu cậu thấy mệt mỏi , hãy nhớ có người vẫn luôn chờ cậu".
Đinh Vũ Du không khỏi thoảng sợ :" cậu đừng như vậy, cậu làm như vậy tớ sẽ cảm thấy khó xử".
" Cậu đừng nói như vậy". Trình Sùng Ngạn cười khổ:" Không phải cậu cũng như vậy sao?"
" Tớ............." Đinh Vũ Du không thể nói được gì.
Đúng vậy ! Làm sao cô không từ bỏ, nhiều năm qua thầm mếm mottj người đàn ông, tưởng như gần ngay trước mắt nhưng lại quá xa xăm, vì thế cô cự tuyệt sự theo đuổi của các bạn học, tất nhiên bao gồm Trình Sùng Ngạn
Trình Sùng Ngạn nhàn nhạt nói:" Tiểu Du chúng ta cùng một loại người, đừng hi vọng tớ từ bỉ, trừ khi......"
Cô sững sờ nhìn anh
" Trừ khi chính miệng cậu nói cho tớ biết, cậu đã tìm được hạnh phúc". Ngắm nhìn hình ảnh của cô cậu quyết định mình sẽ không từ bỏ
Thoáng chốc, trong không khí tràn ngập sự im lặng
Một chiếc Porsche màu xám bạc gầ rú lao đến, phá tan sự im lặng của 2 người.
" Là anh tớ về". Đinh Vũ Du vô cùng hưng phấn, lập tức bỏ qua Trình Sùng Ngạn, chạy tới ôm chầm lấy anh.
Trình Sùng Ngạn đứng một bên, đem tất cả mọi chuyện nhìn rõ, cũng nhìn thấy trên mặt cô tỏa ra một thần thái khác thương.
Chẳng lẽ...........trái tim cậu không khỏi chấn động, giống như bị một tảng đá đè trúng.
" Anh, em giới thiệu với anh". Cô thân thiết quấn lấy tay anh:" đây là bạn học em Trình Sùng Ngạn , hôm nay sinh nhật em nên cậu ấy đến đây tặng quà".
Cô cười híp mắt quơ quơ cái hộp trong tay
" a, trời nóng quá, xin chào e". Anh thuận tiện đem tay mình rút ra từ tay của cô, rồi giơ tay về phía Trình Sùng Ngạn: "Xin chào, anh là anh của tiểu Du, em gọi anh là Tử Hạo là được"
" Chào anh ". Trình Sùng Ngạn nhìn không chớp mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn , thành thục, tràn đầy mị lực, trong lòng hỗn loạn, nhưng không quên cùng anh bắt tay:" rất hân hạnh được biết anh".
" Cám ơn em đã quan tâm đến Vũ Du". Anh liếc Đinh Vũ Du bên cạnh một cái," Đúng rồi, anh cùng tiểu Du đang chuẩn bị đi ăn cơm, em có muốn đi cùng không? Nhiều người càng vui càng náo nhiệt".
Ngoài dự đoán của Đinh Vũ Du, anh lại mời cậu ấy, nhưng tối nay cô chỉ muốn ở cùng với anh, cô không hi vọng có người thứ 3 làm kì đà cản mũi.
" Anh, Sùng Ngạn có chuyện rồi, không thể nào cùng đi được". Không đợi phản ứng của Trình Sùng Ngạn, cô lập tưc thay cậu từ chối nhã nhặn, cô không muốn thời gian tốt đẹp tối nay lại có người phá hư.
" Như vậy à........?" Đinh Tử Hạo nhìn Trình Sùng Ngạn một cái, rất mong sẽ có một đáp án khác.
Thấy đứa bé này đẹp trai, vẻ ngoài lại tuấn tú, trong mắt lại tràn ngập thông minh, anh vừa nhìn thấy đối phương thì vô cùng hài lòng, đối phương đích thân mang quà đến, cho thấy cậu ta tương đối có lòng với cô, như vậy là một chuyện vô cùng tốt, khi cô có tình cảm với người khác sẽ không còn đối với anh mơ mộng cùng ảo tưởng nữa.
" Đúng vậy". Nhìn đồng hồ đeo tay, cậu không chút do dự mà cự tuyệt:" Em chỉ tới đây đưa quà sinh nhật, bây giờ em có chuyện phải đi".
Cậu nhìn cô một cái rồi đi, Đinh Vũ Du cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
" Anh, anh có chuẩn bị quà sinh nhật cho em không?" Cô thị uy quơ quơ cái hộp trong tay:" Anh xem, người ta đều có quà,............."
" Tất nhiên là có!" Anh cố làm thần bí với cô:" Đó là một phần quà rất đặc biệt, em chờ đi".
" Thật sao?" cô cười vui vẻ.
Nhìn cô nở nụ cười sáng lạn, anh vừa vui buồn lẫn lộn, anh nhìn xuống đánh giá cô, lập tức cảm thấy king ngạc nhưng áp lực trong tim lại càng thêm nặng nề.
Anh đương nhiên biết mọi chuyện sẽ không như vậy, nhưng mà anh bình tĩnh cười cười nhìn cô:" Xem ra em đã chuẩn bị xong, anh vào thay đò, em chờ anh xuống".
Cô nghịch ngợm trừng mắt nhìn anh:" Yên tâm đi, em nhất định sẽ chờ anh".
Cái gì? Cô sẽ..........chờ anh ? Đây là câu nói đùa, hay là một câu ám hiệu? Đinh Tử Hạo càng thêm sợ hãi.
Xem ra chuyện này không thể kéo dài được nữa,phải nhanh chóng chặt dứt họa mới được, nếu xảy ra chuyện gì không may, anh làm sao hướng ba mẹ giải thích đây?
Ba mẹ Đinh đối với anh ân trọng như núi, không có bọn họ sẽ không có Đinh Tử Hạo , nếu vì anh mà tổn thương đến con gái yêu quý của họ, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
" Mời hai người dùng".
Sau khi Đinh Vũ Du và Đinh Tử Hạo dùng xong món chính, phục vụ lập tức đem cho 2 người 2 li cafe .
Đinh Vũ Du thuận tay cầm đường lên, thay Đinh Tử Hạo bỏ thêm mấy muỗn đường vào li cafe.
" thêm một muỗng đường, không thêm sữa tươi, có đúng không?" cô cười híp mắt nhìn anh.
" Loại chuyện nhỏ nhặt như vậy mà em cũng nhớ rõ sao............." anh lầu bầu nói.
" Em thích chứ sao?" Chỉ cần có liên quan đến anh, cô đều khắc cốt ghi tâm.
" Em..........". Anh trừ cười khổ cũng không biết phải làm sao?
" Quà sinh nhật của em đâu?" cô ngoắc ngoắc ngón tay:" Mau mau lấy ra, em chờ không nổi".
" Đừng nóng lòng như vậy, của em sẽ là của em, nếu không phải của em thì không nên cưỡng cầu". Anh nói có ngụ í.
" Hello!"
Đang lúc anh chuẩn bị lấy quà thì đột nhiên có một người vỗ bả vai anh.
" Người bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian đi ra ngoài ăn cơm?"
Anh vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Dục Trung cười hì hì đứng ở sau lưng anh, anh lập tức đứng dậy bắt tay đối phương chào hỏi
" Thật trùng hợp, cậu cũng tới nơi này ăn cơm à?" Anh cười nói:" hôm nay cậu tới đây bàn công việc hay tới đây với bạn gái?"
Lâm Trung Dục là bạn học thời đại học, cũng là kháh hàng quan trọng của công ty anh, quan hệ của 2 người không hề tầm thường, nếu gặp nhau không quên tổn thương đối phương 2, 3 câu.
" Vậy cậu thì sao?" Lâm Trung Dục ánh mắt nhìn về phía Đinh Vũ Du, cặp mắt ánh lên sự tán thưởng.
" Là công việc hay bạn gái?"
" Này, đừng nói bậy". Anh nghiêm mặt nói:" Cậu không nhận ra sao, đây là em gái tớ Đinh vũ Du"
" Em là tiểu Du?". Lâm Trung Dục trợn mắt sợ hãi:" Đúng là tuổi 18 thì có thay đổi lớn, không ngờ em lại trở nên xinh đẹp như vậy rồi".
Hồi anh đang đi học cũng gặp mặt Đinh vũ Du mấy lần, nhưng khi đó cô bé vẫn chỉ là một đứa nhóc, hôm nay lại lột xác thành một con bướm vô cùng xinh đẹp, khó trách trong thời gian ngắn mà anh không nhận ra.
" Anh là............?" người đàn ông trước mặt bộ dạng vô cùng đẹp trai, nhưng cô lại không hề có ấn tượng gì với anh.
" Cậu ta là............"/ đang lúc Đinh Tử Hạo chuẩn bị mở miệng giới thiệu thì Lâm Trung Dục cắt dứt lời anh
" Anh là Lâm Trung Dục, là bạn tốt của Đinh Tử Hạo, hồi em còn bé chúng ta đã từng gặp nhau". Lâm Trung Dục đột nhiên kéo bàn tay nhỏ bé của cô, ở mu bàn tay cô khẽ hôn:" Anh thật vui mừng có thể gặp lại cô gái xinh đẹp là em".
" Anh, anh..............." Anh ta đột nhiên làm động tác như vậy, khiến cô vô cùng hoảng hốt, cuống quýt rút tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừn như trái cà chua.
Trong mắt Đinh Tử hạo tràn đầy cảnh giác, lập tưc đem Lâm Dục Trung kéo sang một bên, đè thấp giọng nói nói" tôi cảnh cáo cậu, không được động thủ với em gái tôi".
Lâm Dục Trung cười nói: " Tớ chưa có vợ, tại sao lại khong thể theo đuổi em gái cậu? Yểu Điệu Thục Nữ, Quân Tử Hảo Cầu, cậu đã nghe qua chưa?"
"Nói gì đưa nữa tôi sẽ không giao em gái cho một tên thay bồ như thay áo nư cậu". Anh ta từ trước đến giờ vô cùng phong lưu, anh không thể nào để anh ta có cơ hội tổn thương đến cô
" Oh. Bảo bối như vậy?" Lâm Dục Trung trêu ghẹo nói:" em gái cậu đã truowngr thành, có tư tưởng của mình, cậu làm anh thì làm sao có thể quyết định chuyện của em gái được chứ?"
Ha ha ha:" Cậu sẽ không giữ cô gái xinh đẹp này để dùng chứ?"
Là bạn thân của Đinh Tử Hạo chuyện gia đình nhà cậu ta anh nắm rõ như bàn tay.
" Cậu đừng nói bậy". Lời nói đùa của Lâm Dục lại vô tình chạm vào nỗi đau của Đinh Tử Hạo, mặt anh đột nhiên biến sắc:" Nói tóm lại, cậu cách xa em ấy, nếu làm tổn thương em ấy, đừng trách tớ không nể tình bạn bè".
" Tớ từ trước đến giờ luôn luôn nâng niu phụ nữ làm sao có thể tổn thương cô ấy?"
Đối mặt với sự uy Hi*p của anh, Lâm Dục Trung không thay đổi sắc mặt.
" Cô ấy là em gái của cậu, không phải bạn gái của cậu, làm sao cậu có thể quyết định đối tượng của cô ấy được."
Anh ta giống như muốn đối đầu cùng Đinh Tử Hạo, cất bước đến chỗ Đinh Vũ Du, nở một nụ cười ૮ɦếƭ người:" Tiểu Du hiếm khi em đến Mĩ, có thời gian cùn anh ăn cơm có được không?"
" Tất nhiên là được ạ". Mặc dù mới bị anh ta dọa giật mình, nhưng mà đối với sự khôi hài của anh ta, Đinh Vũ Du liền gật đầu, nhìn qua thấy khuôn mặt Đinh Tử Hạo tối sầm, đành vội nói lại:" Nếu như............anh em đồng ý" =.=!! ( hết nói chị lun)
Cô không muốn anh giận, lại càng không muốn anh hiểu lầm mình có hứng thú với người đàn ông khác.
" Lúc nào thì em trở nên ngoan ngoãn rồi? Không hề giống tiểu Du mà anh quen biết." Lâm Dục Trung đánh giá cô một hồi, cười vô cùng gian tà:" Được rồi, không nói với 2 người nữa, bạn tôi còn đang chờ".
" Chúc hai người dùng cơm vui vẻ". Lâm Dục Trung hướng bọn họ phất phất tay, xoay người rời đi
" Tên này................." Đinh Tử Hạo trợn mắt nhìn bóng lưng Lâm Dục Trung, mới ngồi xuống.
" Anh ấy khá thú vị". Đinh Vũ Du cười nói.
" Đừng đến gần cậu ta". Đinh Tử hạo không quên cảnh cáo:" cậu ta là mọt người vô cùng phong lưu, bên cạnh có một đống bạn gái, tuyệt đối không phải là người em cần".
" Anh không cần lo lắng". Cô khẽ mỉm cười:" em không thể nào thích anh ấy".
Nghe cô nói vậy, sắc mặt anh liền đen vài phần, anh đương nhiên hiểu ý cô nói
" Đúng rồi, quà của em đâu?" cô nhắc nhở
" Đúng vậy, thiếu chút nữa quên mất". Trong lòng anh không ngừng mắng Lâm Dục Trung , người quấy nhiễu khiến anh quên mất chuyện này.
Anh lập tưc lấy từ trong túi xách ra một hộp quà đưa cho cô:" Mở ra đi, anh chắc chắc em sẽ thích".
" là gì vậy?" cô cầm hộp quà lên , quan sát một lúc, rồi lắc lắc.
" Mở ra là biết "
" haha, dù sao không phải áo ngủ quyến rũ ". Cô giả làm mặt quỷ
" này, em nghiêm chỉnh chút đi". Trước kia cô thường đùa như vậy, lúc đó anh cảm thấy thú vị, nhưng bây giờ thì thấy không được tự nhiên cho lắm.
Cô cười mở hộp quà ra, bên trong là một khung hình, là ảnh gia đình cô.
" Anh biết em ở xa nhà nhất định sẽ nhớ mọi người, vì vậy anh đem tấm hình này tặng em, cho dù em ở đâu, cả nhà đều luôn ở bên em". Anh đặc biệt nói mấy chữ cả nhà, anh đang nhắc nhở cô, anh là người nhà của cô, là anh trai của cô, sẽ không có thêm bất kì thân phận khác.
" như thế nào? Có thích không?" anh vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của cô.
" Thích , rất thích, nhưng mà..............." Đinh Vũ Du quan sát hình thật lâu, đột nhiên nói một câu:" Tại sao anh lại chọn tấm hình này? Tấm hình này em béo, xấu hổ quá đi". Cô chỉ tấm ảnh khi cô được gần 10 tuổi
" Có sao?" Đinh Tử Hạo nhìn tấm hình:" Không biết â! Anh cảm thấy em thật đáng yêu làm sao mà xấu xí?"
" Đừng có dùng từ đáng yêu để nói em". Cô kháng nghị
" Em đáng yêu! Đến bây giờ cũng đáng yêu". Đinh Tử Hạo vỗ vỗ đầu cô.
Đáng yêu! Ở trong mắt anh , cô chỉ là đứa em gái chưa trưởng thành thôi sao?
" Anh, em có chuyện muốn nói". Cô quyết định muốn thay đổi tình hình, không cần làm em gái đáng yêu của anh.
" Em muốn nói...................cái gì?" thấy vẻ mặt kiên định của cô, trong lòng Đinh Tử Hạo lo sợ cùng bất an.
Con bé này chẳng lẽ....................
Vô cùng khẩn trương, anh theo thói quen cầm cốc cafe uống 1 ngụm
" Em............." .cô nhìn anh:" Em thích anh".
Cái gì? Không ngờ cô sẽ nói rõ ràng với anh, Đinh Tử Hạo suýt đem cafe trong miệng phun ra.
" Anh cũng thích em, chúng ta là người một nhà mà". Anh cười lớn giả bộ ngốc nghếch.
" Em không phải yeu thích anh lọa đó". Đinh Vũ Du phủ nhận sau đó cúi đầu:" Em ............yêu anh, hơn nữa đã yêu lâu , thật lâu rồi".
Nghe cô thẳng thắn thổ lộ, vào lúc này Đinh Tử Hạo ngây người.
" Anh biết tại sao khi đó em tưc giận không?" ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve khung hình, Đinh Vũ DU nhẹ giọng nói:" bởi vì thợ chụp ảnh nói em quá nhỏ, nhất định ba phải ôm em, vì em chỉ cần đứng bên cạnh anh".
Cô ngẩng đầu, cười nhạt:" Anh hiểu chưa? Lúc đó em đã thích anh, đến nay tình cảm của em chưa bao giờ thay đổi".
Sửng sốt một lúc, Đinh Tử hạo mới phục hồi tinh thần.
" Tiểu Du, em hãy nghe anh nói". Hai hàng lông mày anh chau lại, khuôn mạt vô cùng nghiêm túc:" Anh là anh trai em, không nên là đối tượng em yêu thích, loại chuyện không có đạo đức như vậy, về sau em không được suy nghĩ lung tung".
" Không có đạo đức?" Đinh Vũ Du lắc đầu phủ nhận:" Em không cho là vậy, chúng ta không có quan hệ máu mủ, chuyện này không phải là loạn luân".
" Vậy thì sao?" anh lắc lắc đàu:" anh vẫn coi em như một đứa em gái, đối với em cũng chỉ có tình anh em, em.................."
Cô cắt đứt lời nói của anh:" Vậy tại sao anh không cho em một cơ hội thử? Biết đâu đến một lúc nào đó anh lại yêu em?"
" Không thể nào ". Đinh Tử Hạo nói vô cùng dứt khoát, chỉ mong sao cô ấy có thể bỏ chuyện yêu này đi.
" Tại sao?" đinh Vũ Du dịu dàng nói:" em cảm thấy lúc chúng ta ở bên nhau luôn luôn vui vẻ, chẳng lẽ những vui vẻ ấy của anh là giả dối?"
" Cùng người một nhà ở chung một chỗ tất nhiên là vui vẻ, em suy nghĩ quá nhiều rồi".
Mặc dù lúc anh ở chung một chỗ với cô luôn luôn vui vẻ, nhưng vào lúc này anh không thể nhận, cô bé thông minh này nhất định tìm ra chỗ hở, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.
" Không phải em nghĩ quá nhiều, là do anh chưa từng nghĩ đến".
Anh đương nhiên không muốn, cũng không muốn nghĩ:" Chỉ có bé con như em mới suy nghĩ lung tung, suy nghĩ những chuyện không có thật".
" Em đã không còn nhỏ nưã đừng coi em là bé con". Đinh Vũ Du kháng nghị nói :" Em đã lớn, biết được chuyện tình cảm của mình, xin anh đừng gắn cho em những tội danh lung tung."
" Tiểu Du, em................." huyệt thái dương của anh bắt đầu co rút:" Chúng ta là anh em, anh phải nói sao thì em mới hiểu đây?"
" Nguyên nhân là do anh thích cô ấy nên mới không chấp nhận tình cảm của em?" Đối mặt với thái độ dứt khoát của anh, cô đột ngột nghĩ đến một khả năng khác
" Cô ấy?" trong thời gian ngắn Đinh Tử Hạo chưa thể theo kịp lời nói của cô.
" Lê Anna"
" Cái này...........". Anh không muốn cùng cô thảo luận về chuyện của mình và Lê Anna:" đây là 2 chuyện hoàn toàn khác nhau, em đừng có gộp lại"
" Đối với em mà nói, đây cũng là một vấn đề". Đinh Vũ vu kích động nói:" nếu anh yêu cô ấy, em không còn gì để nói , nhưng nếu anh không yêu cô ấy, thì hãy co em một cơ hội".
\' Trọng tâm không phải .............." . Anh trầm giọng nói :" Anh không muốn thay đổi mối quan hệ này, anh chỉ muốn làm anh trai em, em có hiểu không?"