Tôi ném chuẩn thật, ném trúng cái ௱ôЛƓ nung núng mỡ của cô ta. ௱ôЛƓ mẩy thật, chắc con này chơi Doggy nhiều, đá ném vào mà nẩy ra xa mấy chục mét. Xong xuôi, tôi lăn ra giả vờ ngất.
Tôi nghe thấy tiếng của cô ta than vãn với cậu chủ:
"Nam, anh phải đòi lại công bằng cho em, anh phải ɢɨết ૮ɦếƭ hung thủ."
Kђเếק, nhìn con mụ này phải 28, 30 tuổi rồi chứ ít gì mà anh-em ngọt sớt. Tao ghen rồi đấy, mày cứ coi chừng tao.
Tôi thấy tiếng giày cao gót đang bụp bụp lại gần mình. Tóc tôi bị cô ta kéo lên, da đầu như muốn rách toạc. Tôi phải chịu đựng.
Tiếng cô ta chanh chua:
"Chính mày làm, Nam à, chỉ có con hầu này ném thôi, nó ở gần đây nhất."
Tôi giả bộ nhấc mí mắt nặng chịu lên, yếu ớt hỏi:
"Ai... ai vậy? Cậu chủ, sao em lại ở đây?"
Hai mắt cô ta đỏ ngầu, giơ tay lên muốn giáng vào mặt tôi một cái tát. Đoán được hành động, tôi nghiêng người ra trước, tay cô ta hoàn toàn không khiến tôi đau, chỉ sượt qua một chút thôi. Tôi cắn môi cho máu bật ra, kêu lên đau đớn:
"Á!"
Tôi nhổ ra một nhúm máu. Nhấc người lên nhìn cậu chủ, tuyến lệ của tôi bắt đầu hoạt động. Mắt tôi ầng ậng nước mắt, đáng thương nhìn cậu chủ.
Cậu chủ đẩy mạnh con phò kia xuống, quát lên:
"Bảo vệ đâu, nhốt cô ta vào nhà kho cho tôi."
Tôi được cậu chủ nhấc lên mang lên phòng. Tôi diễn khóc rất giỏi, khóc trong in lặng, khổ sở như không muốn cậu chủ biết được.
Cậu chủ lau mặt cho tôi, tôi vẫn không ngừng khóc mặc cậu chủ dỗ dành:
"Tao xin lỗi, tao sẽ xử nó, để mày cực khổ rồi Sen."
Tôi lắc đầu, tự nhận lỗi:
"Là lỗi của em, cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu chủ nên em mới không vâng lời."
"Thôi tao sai rồi, tao nên nghe mày."
"Em chỉ là một con hầu, cậu chủ nghe làm gì. Em chỉ mong sau này cậu chủ đừng dẫn ai độc ác như thế về nhà, em đau lắm hức..."
Tôi nghẹn ngào nói không nên câu. Cậu chủ bị tôi làm cho bối rối. Cậu nắm lấy tay tôi, hứa hẹn:
"Ai động đến mày tao sẽ không để yên cho nó. Tao không để mày bị bắt nạt đâu, mày là người hầu của tao mà."
Tôi gật gật đầu, nín khóc:
"Cảm ơn cậu chủ."
"Mày nghỉ ngơi đi, không cần chịu phạt nữa, tao đi xử lí con kia."
Tôi giữ chặt tay cậu chủ, trong lòng hả hê vô cùng.
"Cậu chủ có thể để em tự mình trừng phạt cô ta được không?"
Tất nhiên cậu chủ đồng ý với tôi rồi. Con phò này, mày dám kéo tóc tao, còn dám tát tao, tao cho mày biết thế nào là lễ độ, sau này không dám đi quyến rũ đàn ông nữa.
Tôi nhìn cô ta, cười khẩy.
Cô ta trợn mắt nhìn tôi, chua ngoa quát mắng:
"Con chó này mày dám gài tao?"
Tôi hất mắt, ánh mắt thách thức:
"Đúng đấy, thì sao?"
Đưa tay nâng cằm của phò lên, tôi ghé sát vào tai cô ta, thì thầm:
"Mày cái gì cũng hơn tao, nhưng mày thua tao ở độ độc ác và mày đ*o có được cậu chủ của tao."
Cô ta dãy dụa phản kháng, nhưng vô ích. Chân tay bị chói chặt rồi còn đâu. Tôi vỗ vỗ một bên má của cô ta, an ủi:
"Yên tâm tao sẽ không đánh mày đâu, giờ diệt phò có nhiều cách văn minh hơn nhiều."
Đống mực xăm tôi tích trữ cũng có ngày phải dùng đến rồi.