Cậu Chủ Của Tôi - Chương 06

Tác giả: Phiphi

6 AM
Nó thức dậy sau giấc ngủ chẳng mấy ngon, tối wa nó thức khuya để học bài, leo lên giường thì lại nghĩ lung tung. Chuẩn bị xong tất cả để đi học, nó xách cái cặp chạy nhanh xuống lầu:
- Con chào **!_nó cười tươi
- Chào cô! _ bà ** cười nhìn nó
- Dạ! Chào ** con đi học
- Sao cô đi học sớm vậy? Cô ko đi cùng cậu chủ àk?
- Dạ ko ạk! con ko mún làm phiền cậu chủ đâu.
- Ừk!
- Vậy con đi nha! có gì ** kiu cậu chủ dậy dùm con nhak!
- Ừk! mà cô ko ăn sáng àk?
- Con lên trường ăn cũng đc. Thui! con đi nhak!
- Ừk! cô đi cẩn thận!
- Dạ!
Nói rùi nó chạy nhanh ra ngoài, nó dạo bước trên vỉa hè, buổi sáng ko khí thật trong lành, nó thik đi bộ để tận hưởng cái trong lành chứ ko hề thik bị gió tạt mạnh vào mặt như nhữg lần hắn chở nó đi học. Nói là ko mún làm phiền cậu chủ nhưng thật ra nó chẳng mún cái cậu chủ đáng ghét đó chở đi xíu nào. Đi với hắn chẳng khác nào chuốc họa vào thân.
Nó bước vào lớp, mọi ánh mắt ko đổ dồn vào nó nữa, nó thầm cầu nguyện cho mọi sự bình an, nó khều vai Ngọc:
- Xuống cantin ko?
- Ừk!
Nó chơi thân với Ngọc hơn từ ngày nó về làm ở nhà hắn, nó quý Ngọc lúm. 2 đứa tung tăng xuống cantin, Ngọc khẽ lên tiếng:
- Công việc của bà nay sao rùi?
- Bình thường thui! nhưng tui ko ưa gì cái thằng nhóc đó cả
- Thì tui nói trước với bà rùi mà, thằng ko có hiền đâu
- Nó cứ toàn xưng anh zới tui trong khi đó nó nhỏ hơn tui một tủi, nghe mà phát bực
- Kệ nó đi! nó đc chiều chuộng từ nhỏ rùi, hùi đó nó có chị hai, thì nó hiền queo àk! nó sợ chị hai nó lúm
- Zậy chị hai nó đâu? tui đâu có thấy!
- Chị hai nó theo pa wa Mĩ làm, rùi bị tai nạn, wa đời rùi.
- Trùi! vậy hả?_ nó kinh ngạc
- Ừk! kể từ đó, chẳng ai dám nhắc đến chị hai nó nữa, ai mà nhắc là nó nổi cắu lên, trông kinh lắm
- Và nó lì lợm, wạy phá như bây h cũng sau khi chị hai nó mất hả?
- Ừk! Bị kích động đó mà
Câu chiện về chị hai hắn làm nó thấy có gì đó buồn mang mắc trong lòng, ko ngờ hắn cũng có chị hai, lúc đầu nó cứ tưởng hắn là con 1, sao tự nhiên thấy thương hắn wá, nếu chị hai hắn còn sống thì hắn đâu có là ng như vậy.
Nguyên buổi học nó cứ suy nghĩ về hắn, dạo này nó kì lúm, cứ hay nghĩ đến hắn thui, nó ko thể nào thik hắn đc, phải làm sao để mang cái suy nghĩ nó thik hắn bỏ vào thùng rác càng nhanh càng tốt.
Ra về rùi, nó tung tăng bước ra khỏi trường, nó cố gắng dẹp tất cả các suy nghĩ wa 1 bên, vừa bước đc 1 đoạn thì......
- Á! _ nó hét lên
Hắn chạy xe chặn ngay trước mặt nó, hắn nắm chặt tay nó, mặt hắn nhăn lại,có vẻ rất tức giận:
- Sao hùi sáng em ko đợi anh hả?
- Kệ tui!_ nó gắt lại
- Em......! hắn xiết chặt tay nó
- Đau! thả tui ra coi
- Anh ko thả! lên xe! NHANH!_ hắn ra lệnh
Nó tức đến sôi máu, nó chưa nguôi giận chiện hắn chữi nó, bây h lại thêm cái chiện vô duyên này nữa, nó thik đi bằng gì hay với ai là chiện của nó, mắc mớ gì đến hắn đâu:
- KO! tại sao mấy ng cứ pắt tui làm theo ý của mấy ng hoài zậy hả?
- Vì anh là cậu chủ của em, nghe chưa hả?
Cái chữ "cậu chủ" bay thẳng vào tai nó, hắn là cậu chủ của nó, phải nghe lời hắn àk? Nó ghét cái chữ cậu chủ đó, nhưng vì sự bình yên của nữa tháng còn lại, chỉ nữa tháng nữa thui nó sẽ tìm công việc khác. Nó lặng lẽ leo lên xe hắn, mặt nặng như wả ta trăm kí, nó phùng mang trợn mắt, nhìn lưng hắn ( sao ko nhìn đằng trước mà nhìn đằng sau nhỉ?) Nó lầm bầm " ng gì đâu mà đáng ghét, tui mà là mẹ cậu, tui cho cậu ăn cả chục kí " bánh tét" mỗi ngày, xem cậu có dám ngang ngược nữa ko
- Em nói gì vậy hả?
- Có nói gì đâu_ nó giật mình
- Dám nói xấu anh là bik tay anh
- Ai thèm nói xấu mấy ng
- Ai bik đc..........
Hắn rồ ga, chiếc xe phóng nhanh trên mặt đường.....Đằng xa, ở 1 góc khuất, 1 ng lầm bầm:
- Thì ra em và thằng đó chỉ là cậu chủ và giúp việc thui àk? Vậy anh ko ngại, đem em về bên anh đâu
2 PM
Nó đứng trước cử phòng hắn, 1 tay mở cửa, 1 tay ôm cả chồng sách nâng cao, nào là toán, văn, lý, hóa,........đủ thứ hít lun, nó bước vào:
- HẢ?_ nó hét lên ngặc nhiên, tay dụi dụi mắt, ko thể tin nổi
Cảnh tượng huy hoàng chưa kìa, hắn đang nằm trên giường, hình như là đang ngủ, nhưg điều đó làm nó ngạc nhiên, điều làm nó ngạc nhiên là phòng hắn hum nay sạch sẽ đến mức lạ thường, ngoài ra 1 ng ko bao h học bài như hắn, mà hắn lại ngủ kế bên cuốn bài tập toán, cây 乃út để kế bên vẫn chưa đóng nắp. Có nhìn nhầm ko nhỉ? Nó định lay hắn dậy nhưg thấy hắn ngủ ngon wá nên thôi, nó lầm bầm " cho 15p đó, ngủ đi, đồ hách dịch" Nó đến gần bên hắn, nó bắt gặp cảnh tượng đang ngủ của hắn." Ko ngờ cậu cũng đẹp đó chứ" ( trước h ai cũng thấy hắn đẹp, có mình nó ko nhận ra thui). Mái tóc ngắn phủ xuống, đôi mắt to, lông mi rậm,..... bỗng mặt nó đỏ lên, cái gì vậy? nó tự cốc vào đầu mình, nó ko có thik hắn, nó đi nhanh ra ngoài, miệng cứa nói nhảm" tui ghét cậu, tui ghét cậu" ( Đang lừa dối bản thân đây mà)
- AI ZÔ PHÒNG TUI ĐI RA MÀ KO ĐÓNG CỬA ZẬY HẢ?_ hắn hét lên
Nó đứng ở ngoài giật mình, nó nép bên cửa, nhìn vào bằng ánh mắt hơi sợ hãi
Ánh mắt của hắn liền hướng về nó:
- Em phải ko?
- Tui... tui... tui ra ngoài lấy sách nên wên_ nó làm liều nói xạo
- Em vào đây làm gì?
- Đến h học rùi! tại thấy mấy ng ngủ nên tui..........
- Sao hum nay học sớm vậy?
- Thì bà chủ nói phải làm cho mấy ng đứng đầu bảng trong kì kiểm tra tháng này mà
- Thui đc rùi! học thì học
Hắn đứng dậy, ngồi vào bàn học, miệng còn ngáp ngủ, tự nhiên sao bây h nó thấy hắn khác lúm, lạnh lùng hơn rùi, hắn lạnh nhạt với nó hẳn, lại dữ hơn nữa chứ, lạ wá.
Nó lấy bài tập ra cho hắn làm, nhưg trong lòng thì cứ nghĩ lung tung cả lên:
- Em ra ngoài đi! để anh tự làm đc rùi
- Sao vậy?
- Anh mún tự mình làm bài, ko hỉu anh sẽ kiu em vào
- Ừk!
Nó lặng lẽ bước ra, cái gì vậy nhỉ? rõ ràng hắn lạnh lùng hơn thật rùi, nó đã wen với 1 ng luôn wan tâm đến nó, lun bắt buộc nó làm theo, lun mún nó ở bên cạnh. Hắn khác wá
Cái cửa phòng đóng lại, hắn gục mặt xuống bàn " cách mày chỉ tao sao khó làm thế chứ"
Hắn nói gì vậy nhỉ? way lại wá khứ tìm hỉu thui.........
Sáng khi đi học hắn đã kể cho thằng Quân ( bạn chí cốt của hắn) nghe về tất cả nhữg gì giữa hắn và nó, thằng Quân mạnh miệng cho rằng nó thik hắn, theo như 1 thằng tình trường như Quân cách giải quyết khá đơn giản " Mày cứ lạnh lùng vào, đừng chú ý đến e ấy nữa, tao bảo đảm nữa tháng sau e ấy sẽ ko chịu nổi mà nói thik mày cho coi" Thế là hắn thực hiện như đúng kế hoạch của thằng Quân bày ra nhưg xem ra vở kịch " Ng lạnh lùng" này khó mà trình diễn 1 cách hoàn hảo khi hắn ko hề bik rằng mình đang có đối thủ vô hình.
9 PM
- Mệt wá!_ nó vừa than vừa nằm dài trên bàn học của mình
Nguyên buổi chiều mệt mỏi với hắn, hắn cứ bắt nó ra ngoài mà cứ 10p lại gọi vào hỏi bài, nó đòi ở trong phòng với hắn để có gì chỉ bài cho tiện đỡ mắc công chạy ra chạy vào nhưg hắn một mực ko chịu, hắn cứ đuổi nó ra ngoài ( đóng kịch dỡ òm, nhưg mà nó vẫn ko nhận ra mới hay chứ Tối đến, ăn xong nó lại lên lầu lôi xấp bài tập ra chỉ cho hắn, một ngày xoay vòng vòng bên hắn, nó mệt lữ.
Nó đứng dậy, vươn vai, khua tay múa chân cho đỡ mệt, rùi ngồi lại vào bàn học, học bài thui...........
11 PM
Nó bây h chẳng khác nào con ma, mắt thì mở hết lên, tay chân thì ko thể cử động nổi, pùn ngủ wá rùi, nó lê cái thân mệt mỏi lên giường, vừa chạm giường nó lăn đùng ra ngủ, làm như thiếu ngủ lâu lắm rùi ák! ..........
******************
6 AM
Nó mở mắt ra, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, nó vươn người:
- Sáng rùi àk? nhanh thế nhỉ?_ nó lãm nhãm
Hình như nó ngủ chưa đã hay sao ák? tội nghiệp chưa? nó đi vscn, bước ra khỏi phòng vệ sinh với đầu tóc, đồng phục đã gọn gàng nhưng miệng thì vẫn còn..... ngáp ngủ ( ng gì mà ham ngủ thế) Nó thấy hơi mệt trong ng, mọi hôm nó đâu có sao đâu, chắc hôm wa dạy cái thằng nhóc đáng ghét đó nên hum nay mới như vậy, hắn học gì mà nó nói hoài ko hỉu, chậm hỉu thấy sợ lun. Nó xách cặp và mệt mỏi bước ra khỏi phòng
- TRỜI! _ Nó giật mình, tỉnh ngủ lun
Hắn đang đứng trước phòng đợi nó:
- Đi học thui!
Hắn nói có bấy nhiu thui rùi bước nhanh xuống lầu, còn nó thì cứ đứng ngu ra, hum nay trời mưa hay bão táp nhỉ? hắn dậy sớm hơn nó. Trời ơi! cái gì vậy nhỉ? thật lạ lùng. Ko phải lúc suy nghĩ, nó chạy theo hắn:
- Ko ăn sáng àk?_ nó khều vai hắn khi hắn đang lấy xe
- Ko!_ hắn lạnh lùng
- Sao vậy?
- Ko mún ăn! thui lên xe đi
Nó im lặng leo lên xe, hắn khác wá, mọi hum lúc nào cũng ăn sáng rùi mới đi học, hắn bị gì vậy nhỉ?
Chiếc xe lướt nhanh trên mặt đường, rùi dừng lại trước trường, nó chẳng nói gì, leo xuống xe, hắn cũng im lặng phóng đi gửi xe, hắn lại khác, lần nào chở nó đến trường hắn đều nói tạm biệt với nó mà, sao hắn khác wá vậy. Nó bắt đầu ko wen cách đối xử lạnh nhạt của hắn, nó thik hắn như lúc trước hơn, " có khi nào mình thik thằng nhóc đó ko nhỉ?" lại cái ý nghĩ đó, " ko bao h" thầm nghĩ rùi nó chạy thẳng vào trường
Theo dõi page để cập nhật truyện hay