Con Ngọc ngồi bên, khẽ vỗ vai nó:
- Bà Ngân nè! có fải bà đang tìm việc làm thêm ko?
- Ừk, tui đang tìm
- Ông bác tui đang tìm người giúp việc khiêm dạy thêm cho con trai ổng, bà thấy sao?
- Nhưng giúp việc thì làm sao mà học, tui chỉ làm việc bán thời gian thui
- Ừk! sáng đi học về thì wa đó làm, công việc chủ yếu là dạy cho thằng nhóc kia học thui
- Ừk! cho tui địa chỉ đi, thử xem sao.
- Ừk!
Chiều hôm sau.......
- Trời! nhà gì mà to thế nhỉ?
Nó trầm trồ rồi bấm chuông, một người đàn bà tròn trĩnh chạy ra mở cửa:
- Cô tìm ai?
- Dạ! Đây có fải nhà bác Phong ko ạ?
- Phải, cô tìm ông chủ àk?
- Dạ.....
- Vậy mời cô vào nhà
Bước vào nhà, nó giật mình bởi sự tráng lệ của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều thật sang trọng, đang ngỡ ngàng với khung cảnh trước mắt thì :
- Chào cháu!
Một người đàn ôg trung niên, thanh lịch trong chiếc áo thun dài tay cùng chiếc wần tây, đúng đằng sau nó
- Dạ! cháu chào bác!
- Mời cháu ngồi
Nó khẽ ngồi xuống chiếc ghế salong được trạm trổ rất công phu.
- Cháu là bạn của Ngọc fải ko?
- Dạ! Cháu đến mún xin việc ạk
- Ừk!_ Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Ông bác lướt nhìn nó, rồi nói:
- Cháu học hành như thế nào?
- Dạ, 10 năm đều học sinh giỏi ạ
Ông bác mĩm cười, lấy ra 1 tờ giấy:
- Đây là bản hợp đồng, nếu cháu đọc thấy hợp ý thì kí vào đây.
Nó cầm lấy tờ giấy , đọc và sau 15p nó đặt 乃út kí vào kí vào tờ giấy.
- Vậy khi nào thì cháu đi làm đc ạ?
- Ngày mai!
- Dạ! mai cháu sẽ đến. Thưa bác cháu về.
- Ừk!
Đôi chút về bản hợp đồng nhé:
* tiền lương: 3tr / tháng
* việc cần làm: dạy học cho cậu chủ, là giúp việc riêng của cậu chủ
* thời gian làm: 13h => 20h, ngày chủ nhật từ 6h => 19h
* hợp đồng sẽ bị hủy nếu: tùy từng trường hợp
* thời hạn của hợp đồng: 1 năm từ khi hợp đồng được kí kết
Reng...reng...reng. Tiếng chuông kết thúc buổi học vang lên. Con Ngọc khều vai nó:
- Bà xin việc chưa?
- Xin rùi!
- Được nhận ko?
- Được_ nó mĩm cười
- Ừk! Chúc mừng bà nhé, mà cẩn thận với cái thằng nhóc đó nha
- Thằng nhóc nào?
- Cậu chủ của bà đó
- Hả? Sao fải cẩn thận zới nó? chỉ là 1 thằng nhóc thui mà!
- Nó nhỏ hơn mình có 1 tuổi àk.
- Nhưng...........
- Rùi bà sẽ bik, tui nói bà ko hỉu đâu, thui tui về đây
- Nhưng.................
Con Ngọc chạy vụt mất, để nó ở lại với dấu hỏi to đùng..........
***
Trên đường về nhà trọ, nó cứ suy nghĩ lung tung, nó lê lết từng bước nặng nề trên vỉa hè, cũg tại con Ngọc mà bây giờ nó lo lắng thế này đây, ko bik cuộc đời nó sau này sẽ như thế nào nữa, nó lại thở dài. Đầu óc nó đang rối bời , thì ...:
- Em! Đi với a ko?
Một thằng con trai, khuôn mặt có vẻ non nớt ( nó nghĩ thế), đang kè kè bên nó trên chiếc SH ( hắn đó ), nó liếc nhìn :
- Hỏi ai thế?
- Anh hỏi em đó!
- Đi với anh làm gì?_nó nhăn mặt
- Đi chơi hay đi đâu anh chở, ai lại để ng đẹp đi bộ bao giờ_ hắn mĩm cười
- Cảm ơn nhưg tôi ko cần_ nó làm mặt lạnh và quay đi
- Em ko đi àk?
-......._nó ko thèm trả lời
- Hey! làm gì mà chảnh wá zậy?_hắn khó chịu
- Cảm ơn! tôi vậy đấy!_ nói xong, nó đi vào 1 con hẽm, vừa đi nó vừa quay lại xem hắn có đi theo ko, nhưng thật may, hắn ko đi theo, nó thở phào nhẹ nhõmvà đi thẳng ra ngoài, nhưg..:
- Chào em!
- Trời! _ nó giật mình
- Em định chơi trốn tìm với anh hả cưng?
Hắn đúng là dai như đĩa, còn tìm cách đón đầu nó nữa chứ, mặt nó đỏ lên 1 phần vì nắng, 1 phần vì tức giận, 1 phầnlà chẳng còn nhìu thời gian để đến chổ làm đúng giờ. Nó hét toáng:
- Tránh ra coi! Bộ rãnh lắm hả?
Hắn nựng nhẹ má nó:
- Làm gì mà dữ wá zậy em?
Nó tức đến phát điên, nó gồng mình, đạp 1 phát vào xe hắn, chiếc xe nằm nghiêng wa 1 bên ( công lực mạnh thật), hắn chẳng kịp nói gì thì nó đã chạy mất rùi, hắn dựng xe lên , lầm bầm:
- Được lắm nhóc con! xem em tránh tôi đc bao lâu
Hắn cười nhếch mép và vòng xe chạy thẳng về nhà. Còn nó thì đã về đến nhà an toàn, nó thầm tự khen rằng nó rất dũng cảm.
1 PM.....
Nó đứng trước cửa nhà ông chủ, cái tay nó run run nhấn lên cái chuông. Ngày đầu tiên đi làm sao mà run thế ko bik. Người đàn bà tròn trĩnh hôm wa ra mở cửa:
- Chào cô!
- Dạ! chào bác!
- Từ hôm nay cô là người giúp việc riêng của cậu chủ đúg ko?
- Dạ!
- Vậy cô vào nhà đi, tôi có 1 vài chiện mún nói zới cô
- Dạ!
Nó bước vào nhà và theo chân bà bác xuống bếp, bà bác mĩm cười:
- Tôi là Phúc! ** nuôi của cậu chủ, tôi hỉu rõ cậu chủ hơn bất ai, cô là ng giúp việc riêng của cậu chủ nên cần phải thận trọng, đã có bao nhiêu ng làm giúp việc riêng cho cậu chủ nhưg chưa đc 1 tuần thì đều xin hủy hợp đồng. Cậu chủ ko phải ng đơn giản đâu.
- Dạ! cảm ơn bác đã nhắc nhở !
- Thôi! cô lên phòng cậu chủ đi, cậu ấy chưa bik là có ng giúp việc mới đâu nên giới thiệu cẩn thận nhé. Có cần gì thì cứ nói tôi.
- Dạ! Vậy phòng cậu chủ ở đâu ạ?
- Cô đi lên cầu thang, phòng ở tầng 2 là phòng của cậu chủ
- Dạ! Cảm ơn bác
Nó đi theo lời sự hướng dẫn của bà ** vừa đi nó vừa suy nghĩ đến lời nói của bà ** và cả lời nói của con Ngọc nữa, tại sao ai cũk nói nó nên cẩn thận zới cái thằng nhóc đó chứ . Nó đứng trước căn phòng ở tầng hai, nó gõ cửa, đợi mãi mà chẳng thấy ai mở cửa nó làm liều mở cửa và bước vào:
- Trời ơi!
Cảnh vật huy hoàng đập vào mắt nó, căn phòng rất rộng nhưg cũk rất bừa bộn, khắp căn phòng toàn là wần áo đc vứt lung tung, từ dưới sàn đến nóc tủ, nơi nào cũk là wần áo, nếu nhìn kĩ sẽ thấy sách vỡ cũk chung số phận nằm dưới sàn ( bừa bộn wá):
- Kinh khủng wá! tại sao lại có ng ở dơ thế nhỉ?
Nó liếc nhìn chiếc giường gần đó, có 1 thằng con trai đang nằm trên đó , chiếc giường cũk dc phủ đầy 1 số đồ lung tung, dưới giường là vài chiếc gối , giày dép để tùm lum, điện thoại cả 2,3 chiếc cũk nằm dưới đất lun. Nó tiến gần đến thằng nhóc đang ngủ, nó lay lay:
- Ê! Dậy đi!
- ................. thằng nhóc im lặng
- Ê! ............. đang lay thì thằng nhóc trở mình, nó nhìn rõ dc khuôn mặt của thằng nhóc. Nó lầm bầm:
- Cái mặt này wen wen nhỉ?
Nó vò đầu, bứt tóc cố nghĩ xem thằng nhóc này là ai, 5p sau nó giật mình và vội vàng chạy ra khỏi phòng:
- Ko! Ko thể nào! Chắc mình nhìn nhầm ng rùi, ko phải là hắn đâu........
Nó đứng bên ngoài suy đi nghĩ lại, 15p sau nó quyết định trở lại phòng để nhìn kĩ khuôn mặt hơn, nó mở cửa ra và...:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Người nó như đóng băng khi thấy hắn đang đứng trước mặt nó, một cái cốc đầu rõ đau:
- Cô làm gì mà la to thế hả?mà cô là ai mà vào nhà tôi?
Nó im lặng. hình như hắn ko nhận ra nó, nó định mở miệng đnh1 trống lãng thì hắn lên tiếng:
- Hình như cô em phải ko?
- Cô em nào?_ nó giả vờ ngây ngô
- Sao bik nhà anh mà wa tìm vậy?
- Bị khùng hả? nói gì ko hỉu gì hít_ nó típ tục giả ngây
- Thôi đi! em làm như anh bị mất trí nhớ ko bằg, anh còn thù em lắm đấy! dám đạp xe anh hả?
- Tui đâu có bik mấy ng đâu_ nó cố gắng biện minh
Hắn im lặng, ko nói với nó nữa, hắn đứng ngay cầu thang, kêu to:
- ✓úuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!
Tiếng kêu làm bà ** giật mình, bà chạy nhah lên lầu, thở hổn hển:
- Có gì vậy cậu chủ?
Hắn chỉ tay vào nó, làm mặt lạnh:
- Sao lại cho ng này vào nhà hả?
- Đây là ng giúp việc mới! tên Ngân
Khuôn mặt hắn thay đổi 180 độ:
- Thế àk! vậy ** xuống dưới đi!
Bà ** xuống dưới, để lại nó với hắn, nó run run, nó sợ hắn sẽ đánh nó hay làm gì nó, đang suy nghĩ lung tung thì hắn bỗng nựng má nó:
- Ko ngờ em và anh có duyên nhỉ?
- Ai thèm có duyên với mấy ng!
- Nhưg chẳng phải em là ng giúp việc riêng của anh còn gì?
- Tui còn là cô giáo của mấy ng nữa đó!_ nó cười đắc chí
- Cô giáo ák?_ hắn tỏ vẻ ngạc nhiên
- Ừk! Cô giáo đấy!
- Bộ em lớn tuổi hơn anh hả?
- Chứ sao! 1 tuổi lun đó_ nó lại cười chế diễu hắn
- Có 1 tuổi thôi àk! chẳng nhằm nhò gì với anh đâu em!
- Sao mấy ng lì thế hả? tui lớn tuổi hơn phải gọi tui bằng chị chứ!
- Ủa? anh là chủ hay em là chủ vậy hả? anh mún kêu bằg gì là quyền của anh
- Ờk......thì......thì......
Nó ấp úng, bí thế rùi, tìm cách đảo ngược tình thế thui. Nó đánh trống lãng:
- Giờ tui nên làm gì đây?
Hắn bật cười, hắn định ghẹo nó thêm vài câu nữa nhưg trông mặt nó bây giờ bí thế lúm rùi, nên hắn cho wa, hắn chỉ tay vào phòng:
- Dọn phòng giùm anh đi!
Nó nhìn vào phòng và hét lên:
- CÁI GÌ? tui phải dọn cái chuồng heo này hả?
- Em vừa nói cái gì đó hả?_ hắn nhăn mặt
- Ko có gì!
Nó miễn cưỡng lê lết vào phòng hắn, cái phòng vừa rộng lại nhìu đồ đạc, bụi bặm, nó ko hỉu sao cái nhà to như thế này mà chỉ có mình bà ** ngoài ra thì chẳng còn ai là ng giúp việc cả, nên cái phòng của hắn mới kinh khủng như thế này đây. Nó gôm tất cả wần áo thành 1 đống, sách vở thành 1 đống, trông nó vất vả lúm, còn hắn thì ngồi trên giường xem tivi, nó nhìn thấy hắn là tức điên lên nhưng chẳng làm gì được hắn ( tội nghiệp). Nó lụm mấy cái gối bỏ lên giường sẵn tay nó quăng mấy cái gối vào lưng hắn:
- Em làm cái gì vậy?_ hắn quay lại nhăn mặt nhìn nó
- Sorry nhá! ai bỉu mấy ng ngồi đó lùm gì?
- Em cố tình ném vào ng anh phải ko?_ hắn bực bội
- Đâu có đâu! sao toàn nghi oan cho tui thế
Hắn ấm ức way lên coi tivi típ, còn nó thì cười đắc chí, nó way lại nhìn núi đồ của hắn, nhăn mặt:
- Ê! giờ tui nên làm gì với đống đồ này đây?
- Thì giặt chứ làm gì! có vậy cũk hỏi.
- Nhưng nhìu thế này làm sao giặt hết?
- Cái đó là chiện của em đâu liên wan gì đến anh!_ hắn trả lời vô tâm
Nó gằn giọng, tức tối:
- Vậy giặt đồ ở đâu?
- Ở tầng hầm đó!
- Cái gì?_ nó hét toáng
- Mún bk tầng hầm ở đau thì hỏi bà ** đó! đừng có hét lên như thế nữa, điếc tai lúm
Nó vùng vằng ôm một đống đồ lê thê lết thết bước ra khỏi phòng và oạch.....:
- Ui da!
Nghe tiếng la, hắn chạy ra coi:
- Cái gì vậy?
Hắn hoảng hốt khi thấy nó nằm dài trên sàn nhà, wần áo thì nằm mỗi thứ 1 nơi, tay nó ôm đầu, miệng thì la lên oai oái:
- Em bị làm sao vậy?_ hắn lo lắng
- Tại đạp lên đồ của mấy ng đó
- Ai bỉu ôm đồ ko gọn gàng làm gì? xem nào có sao ko?
- Tui ko sao!_ nó đứng dậy gom đồ lại và ôm xuống nhà
- Có cần anh giúp ko?
- Ko cần! công tử như mấy ng thì giúp được ai_ nó bực bội
Nó ôm đồ xuống nhà, tướng đi khập khiễng có vẻ rất đau:
- Em có sao ko?
- Đã nói là ko sao mà! sao hỏi dai thế!
Hắn chạy xuống bếp kiu bà **:
- ** ơi! giặt giùm con đống đồ mà Ngân đang ôm nha!
- Ừk!
Hắn way lại chổ nó:
- Em để đồ đó cho ** giặt đi!
- Sao vậy?
- Hỏi nhìu wá! đi theo anh
Hắn kéo nó đi, để lại đống đồ cho cho bà **:
- Mấy ng đem tui đi đâu vậy hả?
Hắn kéo nó xuống phòng y tế của nhà hắn ( trùi! nhà mà cũk có phòng y tế lun). Hắn kêu lên:
- Chị Hương ơi! Coi giùm em nhỏ này bị gì vậy?
Hắn đẩy nó vào phòng, nó tỏ vẻ lo lắng:
- Định làm gì tui vậy?
- Đây là bác sĩ của nhà anh, em đừng lo
Nó lo lắng nhìn chị Hương, chị ấy mĩm cười:
- Xem nào! em đau chổ nào?
Nó chỉ vào cái chân, nó ứa nước mắt, 1 phần vì sợ, 1 phần vì đau. Chị Hương nhấn nhấn vào chân nó, nó la lên:
- Đau!_ Nó òa khóc
Hắn vỗ vào lưng nó:
- Nín đi! Sao lúc nãy chịu đựng giỏi lúm mà
Nó chẳng nói gì, chỉ bik khóc mà thôi. Sau 1 lúc xem xét chị Hương cho kết luận:
- Cô bé bị bong gân rùi! Nhưg ko sao đâu sẽ lành sớm thui
Chị Hương wấn băng cố định cho nó, rồi dặn nó hạn chế đi lại để vết thương mau lành.Thế là hum đó nó được về sớm, còn dc hắn chở về nữa. Ngày đầu tiên làm việc nó lại biến thành thương binh.
- Mai em ko phải đi làm đâu!
- Ko đi làm lấy gì ăn!
- Anh ko trừ lương đâu, chân cẳng vậy đi làm cái gì!
Nói xong hắn chạy mất lun, để nó lại với sự bất ngờ," tại sao hắn wan tâm cho mình thế nhỉ?"