Nhặt cây nấm to đùng, tươi rói Tân Mi vừa mới nhổ về, rửa sạch, bỏ vào nồi nước nóng còn thừa lại tối hôm qua, nấu lên thì có thể ăn liền. Cũng như tối qua, hắn múc thêm một chén đặt bên chân nàng, Tân Mi quay đầu làm bộ dạng kiên quyết: “Ta không ăn! Trừ phi ngươi trả Thu Nguyệt lại cho ta!”
À, không ăn thì cứ việc tự nhiên. Lục Thiên Kiều rất bình tĩnh ngồi ăn một mình, những miếng thịt khô được ngâm trong nước nóng một đêm, mùi thơm lại càng thêm ngào ngạt, nhìn có vẻ rất mềm.
Nhất định là hắn cố ý, bởi vì trong chén của hắn có rất nhiều thịt, mỗi khi cắn một miếng, hương thơm lại tỏa ra bốn phía.
Tân Mi lén lút lườm hắn mấy lần, thấy hắn chỉ vùi đầu chăm chú ăn, không thèm để ý đến mình, bèn lặng lẽ với tay ra lấy cái chén. Đầu ngón tay vừa mới chạm vào miệng chén, đã thấy hắn khẽ hắng giọng, nàng rút tay về nhanh như tia chớp, tiếp tục làm bộ dạng kiên cường, ૮ɦếƭ cũng không khuất phục.
Dường như hắn khẽ cười một tiếng, một lát sau hắn nói: “Đừng làm loạn nữa, ăn đi.”
Giọng nói thật bình thản, không hề có ác ý hay mỉa mai.
Tân Mi nước mắt rơi đầy mặt, bưng chén lên: Thu Nguyệt à! Ta không phải là một cô chủ tốt! Ngươi ráng chờ ta cơm nước xong rồi sẽ tiếp tục tìm cách cứu ngươi ra khỏi tay tên đại ma vương này nha!
Tân Mi vốn tưởng rằng hắn sẽ dẫn mình đến núi Bạch Đầu tìm Mi Sơn quân, ai biết đâu sau một đọan hành trình vượt rừng băng núi dai dẳng, vài ngày sau, hai người đã trở về hoàng lăng.
Lần thứ hai nhìn thấy rừng hoa anh đào nở rộ như chốn bồng lai tiên cảnh, nàng cảm thấy mình bình tĩnh vô cùng. May mắn là lần này Lục Thiên Kiều không ném nàng vào căn phòng kia nữa, suốt cuộc hành trình cho đến khi về đây, lúc nào hắn cũng cột nàng bên người, mãi cho đến khi vào căn phòng khách trong Quy Hoa sảnh.
“Tướng quân, ngài đã về.”
Tư Lan bưng trà lên, liếc Tân Mi một cái thật hung tợn, y nhớ mãi chuyện bị nàng đánh ngất xỉu đêm hôm đó, chuyện này tuyệt đối là sự sỉ nhục nhất đời Tư Lan y!
Tân Mi giả vờ không nghe không nhìn thấy gì, vừa ngẩng đầu lên nhìn cách bài trí xung quanh phòng khách, vừa lắng tai nghe Tư Lan bẩm báo chuyện lớn nhỏ của đám yêu quái ở hoàng lăng mấy ngày nay.
“Từ sau khi tướng quân lấy nội đan của hổ yêu đưa cho Đào Quả Quả, cậu nhóc vẫn luôn bế quan tu luyện, ngày hôm qua vừa mới khỏi bệnh, dung mạo đã khôi phục lại bình thường… Triệu quan nhân (*) nói, ông ấy đang dốc hết tâm huyết viết kịch bản mới nhất, lần này tuyệt đối xứng đôi với mười hai con rối tướng quân đã khắc… Con gấu yêu ở biên giới Tây Bắc cầu hôn Ánh Liên cô nương lần thứ năm mươi ba, rải hoa sen trắng toát cả một con đường, bị Ánh Liên cô nương đem đốt sạch…”
Quan nhân:thời Tống ở Trung Quốc gọi người đàn ông là quan nhân.
Nàng nghe báo cáo quá ư nhàm chán, chịu không nổi nữa ngáp ngắn ngáp dài. Khó khăn lắm mới chờ được Tư Lan nói xong, Lục Thiên Kiều lại ra khỏi Quy Hoa sảnh, đi dọc theo sườn núi thoai thoải, trên sườn núi hoa lê nở trắng xóa cả một vùng, màu tuyết trắng trong suốt. Trong rừng có hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng bước chân, cả hai đồng loạt xoay người lại, thấy Lục Thiên Kiều đi tới, đều vô cùng mừng rỡ.
“Thiên Kiều đại ca!”
Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi dáng người cao ráo, vẻ mặt hơi ngại ngùng gọi hắn, khuôn mặt của thiếu niên đó rất tuấn tú, chỉ có điều đôi mắt mở to và khuôn mặt tròn trịa khiến y nhìn hơi trẻ con. Sau lưng có một đôi cánh lớn màu vàng nhạt, dường như quá xúc động nên vỗ phành phạch.
Lục Thiên Kiều gật đầu: “Khỏe hẳn chưa?”
Khuôn mặt thiếu niên kia hơi ửng hồng: “Dạ, khỏi hẳn rồi. Thiên Kiều đại ca, lần này lại làm phiền đại ca nữa rồi … Nếu không nhờ huynh ngăn cản thì đệ đã phạm phải sai lầm lớn, ςướק hồn phách của người phàm … Từ nay đệ sẽ không ham chơi chạy nhảy lung tung nữa.”
Phía sau chợt vang lên tiếng cười thật êm tai của con gái, một thiếu nữ xinh đẹp mặc váy màu hồng phấn bước đến bên cạnh chàng thiếu niên, tươi cười nói: “Quả Quả, tốt nhất sau này nên nhắc lại chuyện này nhiều nhiều một chút. Ta cảm thấy lúc đệ không có nội đan, mang hình dáng khi đệ mười một mười hai tuổi dễ thương hơn nhiều.”
Khuôn mặt Đào Quả Quả càng đỏ hơn nữa: “Ánh Liên tỷ tỷ, tỷ lại chọc đệ nữa rồi…”
Nói đến đây, bỗng nhiên y nhìn thấy cô nương mặt hồng hào như cánh hoa đào, thân hình tựa như cành dương liễu đứng bên cạnh Lục Thiên Kiều, đôi mắt to tròn mở lớn ngơ ngác nhìn ngắm bầu trời, không biết đang suy nghĩ hay có tâm sự mịt mờ gì, y run cả người, nhảy dựng lên chỉ vào nàng kêu lớn: “Là ngươi?! Sao ngươi lại ở đây?!”
Tân Mi ngạc nhiên quay sang nhìn y, nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới mấy lần, đột nhiên nàng vỗ tay một cái, giật mình nhớ ra: “A? Ngươi không phải con tiểu điểu yêu hóa trang thành ác quỷ sao?”
Đào Quả Quả đối với Tân Mi vừa sợ lại vừa hận, ngón tay run run: “Ngươi, ngươi, ngươi… Ả đàn bà xấu xa…”
Tân Mi nghiêm túc nhìn y: “Ôi, sau khi ngươi trưởng thành, sau lưng không phải là cánh gà nữa… Đã biến thành chim thực sự rồi.”
Sắc mặt Đào Quả Quả xanh mét, run rẩy rút cánh tay về, sau đó miệng mếu máo, khóc òa lên, quay đầu bỏ chạy.
Ánh Liên cười rộ lên, nhìn nàng, rồi lại nhìn Lục Thiên Kiều, cất giọng dịu dàng: “Thường ngày, Lục ca ca không gần gũi với phụ nữ, thật không ngờ lại hòa hợp với Tân cô nương đến vậy. Có lẽ tiểu muội sắp được uống chén rượu cưới của Lục ca ca rồi.”
Tư Lan đứng phía sau, không nhịn nổi nói chen vào: “Ánh Liên cô nương, cô nương nhầm rồi. Cô ả này là tù nhân của tướng quân! Tướng quân làm sao có thể … Hừ!”
Ánh Liên có vẻ hết sức ngạc nhiên: “Sao lại như thế?”
Lục Thiên Kiều không nói gì, chỉ kéo sợi dây trói yêu lôi đi, Tân Mi bắt buộc phải đi theo hắn, nàng vừa bước đi vừa nói: “Ta muốn tắm gội.”
Tay hắn khẽ run lên, quay đầu lại, sắc mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
Nàng phụng phịu: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau buông ra ta, bằng không chắc chắn là muốn nhìn lén.”
“Sáng nay, cô đã tắm một lần rồi.”
Hắn chỉ nói sự thật.
“Ta muốn tắm nữa.”
Nàng nói vô cùng ngang ngược.
Lục Thiên Kiều không đáp lại, tiếp tục kéo nàng đi về phía trước.
Tân Mi nóng nảy hỏi lại: “Ngươi, ngươi muốn nhìn lén?!”
Dường như hắn khẽ cười, một nụ cười vừa mỉa mai vừa có chút trêu đùa: “Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy giống tấm ván cửa ghê, bằng phẳng thật.”
“Ngươi …” Nàng giận dữ.
Ánh Liên nhìn thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì, vừa đi vừa ỏm tỏi, càng lúc càng xa, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Tư Lan hơi bất mãn, thấp giọng nói: “Ánh Liên cô nương, thực sự chỉ là tù nhân mà thôi. Cô ả này biết cách phá giải Vân Vụ trận, tướng quân sợ cô ta tiết lộ ra ngoài, nên mới dùng dây trói yêu cột chặt bên người như vậy.”
Ánh Liên khẽ mỉm cười, xoay người bước đi: “Tư Lan đại ca, huynh đừng nghĩ nhiều. Ta chỉ tò mò mà thôi.”