Rời khỏi ngọn đồi, An và Quân đến một nghĩa trang. Mặt đất nghĩa trang bằng phẳng, những ngôi mộ đều tăm tắp. Họ dừng chân trước một ngôi mộ. Trên bia mộ là hình ảnh một bé trai với gương mặt còn non nớt cùng tinh nghịch. Cậu nở nụ cười lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. An nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc xuống rồi nở nụ cười u buồn:
- Bây giờ không phải mùa hè nên không đem hoa phượng đến thăm cậu được. Khi hè sang, tớ sẽ đem luôn cả ve đến thăm cậu, nhé?
Đáp lại An chỉ là nụ cười hồn nhiên trên bia mộ. Tim An thắt chặt lại. Quân nhìn An bằng ánh mắt phức tạp, cậu đặt tay lên vai An, kéo cô sát vào mình như để truyền thêm sức mạnh.
An nhìn Quân lại nở nụ cười:
- Quên không giới thiệu, Quân bạn trai tớ. Yên tâm nhé! Anh ấy sẽ chăm sóc tớ thật tốt, còn tốt hơn cậu nữa kìa. - An ngừng một chút - Ba năm ở nước ngoài tớ thật sự rất nhớ cậu. Nhớ đến mức ngày nào cũng lôi ảnh của mẹ và cậu ra xem. Bên đấy chắc thoải mái lắm nhỉ?! Không phải vật lộn với cuộc sống như ở đây. Có lẽ không gặp tớ, cậu đã là một thang niên ưu tú rồi.
An cười nhưng nụ cười u buồn ảm đạm đến đau lòng:
- Cậu và mẹ cũng thật quá đáng. Mẹ muốn tớ mạnh mẽ, cậu muốn tớ không khóc. Chẳng lẽ tớ phải đánh người để giải tỏa à?
Một không khí im lặng bao trùm. Lúc sau, An thở hắt ra, nhẹ giọng nói:
- Tớ nghĩ khi gặp cậu có nhiều điều để nói lắm nhưng không như tớ nghĩ nhỉ? - An bỗng thấy có cảm giác đau đớn, cô nói lớn - ૮ɦếƭ tiệt! Sao cậu không nói gì thế?? Chỉ biết cười thôi à? Không mỏi mồm? Rốt cục sẽ ra sao nếu cậu không gặp phải tớ? Hả?
Quân nhìn An, tim đau như bị mũi tên đâm vào. Cậu ôm An thật thật chặt. Khi An bĩnh tĩnh trở lại, cô nhẹ giọng nói:
- Tớ đi đây!
Khi An và Quân vừa xoay người toan bước thì thu vào mắt An là một người phụ nữ và một người đàn ông trung niên. Nhìn qua cũng biết được là gia đình trung lưu. Gương mặt hai người hiền hậu có nét khắc khổ và dấu vết của thời gian. Khi họ nhìn thấy An, đôi mắt mở to ngạc nhiên. Sau đó người phụ nữ nở nụ cười giễu cợt:
- Mày còn mặt mũi đến đây?
Người chồng nhìn An vẻ khó chịu nhưng không nói gì. Đây là hai người An cảm thấy có lỗi nhiều nhất. Vì cô mà họ rơi vào cảnh "người đầu bạc tiễn người tóc xanh".
An khẽ căn môi, đáp:
- Con chào hai bác.
Quân nhìn dò xét hai người phía trước, hơi ngạc nhiên khi An lễ phép như thế. Người phụ nữ lại nở nụ cười nhạt:
- Tao không mong nghe câu đó chút nào! Dũng vừa mất mày liền biệt tăm 3 năm. Đồ vong ơn phụ nghĩa.
An không nói. Chưa bao giờ Quân thấy An nhu nhược đến vậy, cậu phản bác:
- Thưa bác, cháu nghĩ bác là mẹ của Dũng. Một người mẹ như bác tại sao lại không hiểu con mình như vậy chứ?
An lạnh giọng:
- Quân, anh đang nói linh tinh gì thế?
Người phụ nữ giận dữ nói:
- Cậu là ai? Nói thế là ý gì?
- Những gì người ta trân trọng thì nhất định sẽ bảo vệ nó. Dũng cũng thế! Nếu không phải vì trân trọng An, cậu ấy sẽ không hy sinh cả bản thân mình như thế. Vậy mà bác đối xử với An như kẻ thù vậy. Dũng mà biết chắc chắn sẽ giận bác.
Cả 3 con người đều tròn mắt nhìn Quân. An thở dài, họ đâu biết rằng 3 năm qua, mỗi lần đến ngày sinh nhật, cô đều trốn trong bóng tối của căn phòng lạnh lẽo. Mỗi lần đến ngày sinh nhật tim cô quặn thắt ghê gớm. Mỗi lần đến ngày sinh nhật cô đều phải vào viện truyền nước vì bị áp lực tinh thần. 3 năm qua, ngày nào An cũng dùng đến thuốc ngủ liều cao nên bây giờ đã nhuyễn thuốc. Họ đâu biết được 3 năm qua An đau khổ thế nào, sống trong dày vò ra sao. Vừa rồi còn nói những lời làm An chỉ muốn nở nụ cười tự giễu.
Mẹ Dũng bỗng ngồi thụp xuống đất, nước mắt lã chã rơi trên nền đất. Bố Dũng đau khổ nhìn vợ mình, nhìn sang An, đau lòng nói:
- Cháu đi đi. Ta rất không muốn gặp cháu.
Quân ôm An bước đi. Lòng An nặng trĩu như sắp rơi ra, sắc mặt nhợt nhạt hơn người ung thư. Quân đau lòng thì thầm vào tai An:
- Đừng lo, anh vẫn ở đây mà!
Câu nói đơn giản nhưng đã lấy được sự tin tưởng cùng an tâm hiếm hoi nơi An.
Sau khi ăn trưa, An và Quân lặng ngồi trên đồi hoa bồ công anh. An tựa vào vai Quân. Những bông hoa nhẹ nhàng phiêu mình theo làn gió vừa lướt qua. Gió, khẽ làm tung bay những lọn tóc, khẽ vuốt ve khuôn mặt vô cảm nhưng ánh mắt lại đầy phức tạp. Quân đau lòng nhìn An. Ôm An vào lòng, cậu nhận ra cô đang run. Có lẽ do lạnh, cũng có thể do đang kìm nén bản thân. Dù là vì lý do gì cũng khiến tim Quân quặn thắt ghê gớm.
Hai người cứ ngồi như vậy, không ai nói câu nào. Thật lâu sau, An lên tiếng, giọng nói mất đi sự trong trẻo hàng ngày:
- Trước đây, em từng nhìn thấy mẹ và Dũng lúc suýt nữa bị tai nạn.
- Tai nạn? Lúc nào thế?
- Ngày anh còn ở bệnh viện mà hôn Mai Anh.
Quân lặng im không nói, bàn tay nắm chặt lấy vai An. Cô đều đều giọng nói tiếp:
- Lúc đó, trên bầu trời trong xanh, em nhìn thấy mẹ nắm tay Dũng. Cả hai đều cười với em. Dũng nói gì đó nhưng chỉ là mấp máy môi. Em cứ nghĩ lúc đó em đi theo họ rồi. Quả thực, em rất muốn biết Dũng đã nói gì.
Cả hai lại im lặng không nói. Một cơn gió mạnh mẽ thổi qua. Đánh bay những bông bồ công anh. Một bông vương trên tóc An, Quân biết nhưng không gạt xuống.
Giữa khung cảnh bồ công anh bay đầy trời, một đôi nam nữ ngồi tựa vai nhau. Người con trai dịu dàng nhìn cô gái đầy phức tạp nhưng cũng đầy yêu thương. Người con gái vừa lạnh lùng lại vừa u buồn, đôi mắt bạc cơ hồ có chút nước. Khung cảnh nhẹ nhàng như vậy khiến người ngoài dao động.
*****
Tại nhà hàng Bạch Ngân
Mắt An bị bịt bởi một mảnh vải đen. Quân cầm tay cô chầm chậm tiến vào đại sảnh. Khi đã yên vị trên ghế, An mới mở miệng:
- Tháo khăn ra được chưa?
- Rồi đó!
Khi miếng vải được tháo ra, An ngạc nhiên khi trước mặt mình là sân khấu treo dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật. Anh yêu em nhiều lắm" rồi lại nhìn xuống chiếc bàn xoay đầy thức ăn. Ngó xung quanh không chiếc bàn hay người nào ngoại trừ phục vụ. Nơi họ ngồi là trung tâm đại sảnh, trên đầu là đèn chùm pha lê xa hoa. An cười cười:
- Sao anh không nói trước để em chuẩn bị. Anh xem, quần áo chúng ta mặc không hợp với những nơi như thế này.
Nhắc đến quần áo. Quả thực đồng phục học sinh không hợp với những nơi sang trọng như vậy nhưng khi khoác vào người họ, khí chất quả thực khác xa với người bình thường.
Có lẽ cả hai đều không nhận ra điều đó, khi nhìn xuống, Quân không khỏi có cảm giác quạ bay trên đầu. Cậu quên mất hôm nay cả hai trốn học, không hề thay quần áo. Thôi thì sự đã lỡ, không thể kéo An đi thay quần áo rồi lại quay về đây được.
Cậu cười hề hề:
- Thôi kệ đi! Trước đi bắt đầu sinh nhật phải có quà chứ nhỉ?!
- Quà?
Quân rút ra một cái hộp màu đen rồi đưa cho An. An tò mò mở ra. Thu vào mắt An là một sợi dây chuyền, ở giữa là chữ Q nạm kim cương lấp lánh. An ngước mắt nhìn Quân, chỉ thấy cậu đứng dậy về phía cô, tay gỡ sợi dây:
- Để anh đeo giúp em. - Vừa đeo, cậu vừa nói - Chữ Q này là biểu tượng em là của anh, cấm được tháo ra dưới mọi hình thức hay bất cứ lý do gì.
An sờ lên cổ, cảm giác mát lạnh thâm nhập vào từng lớp da nhưng nhanh chóng mất đi. An cười cười:
- Thế chữ A đâu? Cũng phải có biếu tượng anh là của em chứ?
- Tất nhiên! - Quân cười cười rút ra sợi dây có chữ A nạm kim cương - Đeo cho anh!
An vừa đeo, vừa nhại lại lời Quân:
- Chữ A này là biểu tượng anh là của em, cấm tháo dưới mọi hình thức hay bất cứ lý do gì.
Nghe giọng bắt chước của An, Quân phì cười.
Khi đã ngồi vào bàn, An lại nhìn chằm chằm vào chữ A trên cổ Quân, làm cậu có phần không tự nhiên:
- Anh đeo xấu lắm à?
An lắc đầu:
- Không, em chỉ nghĩ tên chúng ta ghép vào là AQ, trùng với tên trường. Mà trường thì do hai bố tài trợ. Tất nhiên sẽ không phải trùng hợp.
Quân hì hì cười:-
- Tất nhiên là không phải trùng hợp, anh cũng nhận ra khi đặt làm rồi. Giữ cẩn thận đó. Chúng là cặp dây chuyền độc nhất đó.
An nở nụ cười rồi gật đầu.
Khi đã ăn xong, Quân đưa ra yêu cầu muốn An đàn một bản vĩ cầm cho cậu nghe. An tất nhiên gật đầu.
Một bản vĩ cầm vang lên. Các nốt trầm bổng đều mang theo ai oán. Dù cho là người mù âm nhạc cũng có thể nhận ra tâm trạng của An. Cô gửi hết vào tiếng đàn, để tiếng đàn, từng nốt nhạc bay lên cao đồng thời mang theo những u buồn của cô hòa vào trong gió.
Khi tiếng đàn dứt. Tiếng vỗ tay đơn phương nổi lên. Quân ngừng vỗ khi An đi xuống, cậu ôm cô vào lòng:
- Thoải mái hơn chưa??
An nở nụ cười hạnh phúc:
- Cảm ơn anh.
Rời Quân ra, An nhẹ nhàng nói:
- Em đã đi cả ngày rồi. Nên về thôi!
Trên đường đi, hai người người luôn nắm tay nhau nhưng khác những lần trước, lần này An chủ động.
Trước một căn nhà tráng lệ, Quân phụng phịu:
- Hay đi thêm lát nữa rồi về.
An cười cười:
- Từ khi nào anh biết làm nũng thế?
- Từ khi yêu cái người vô tâm là em.
- Được, vậy thì vô tâm hẳn luôn.
An quay người bước đi. Quân vội vàng ôm lấy cô từ sau. Dựa cằm vào vai cô. Hơi thở nóng ấm phả vào cổ có cảm giác ngưa ngứa. Giọng nói ấm áp, dịu dàng mang theo ít trách móc:
- Anh nói đùa chút mà bỏ đi thật sao?
An cười rồi xoay người lại ôm Quân, nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh!
Cô hơi kiễng chân, hôn chụt vào đôi môi gợi cảm rồi chạy nhanh vào nhà. Quân đơ ra một thoáng, cười cười vào trong xe. Khi vừa nổ máy thì có tin nhắn từ "
"Cảm ơn anh vì hôm nay. Ngày hôm nay luôn là ngày cực hình đối với em nhưng hôm nay vì có anh mà nó thật rạng rỡ. Cảm ơn anh đã yêu em. Trước mặt anh em không tài nào nói ra mấy lời sến súa như vậy được. Em yêu anh nhiều lắm"
Quân cười hạnh phúc, hôn chụt vào màn hình cảm ứng
"Ngốc, anh cũng yêu em, rất nhiều"
Chiếc xe Lamborghini phóng đi trong màn đêm tĩnh lặng chỉ để lại lớp bụi mờ mờ. Từ trên tầng hai, ông Minh chứng kiến toàn bộ cảnh nào đó, trên gương mặt anh tuấn nở nụ cười tinh quái.
An mơ màng trong giấc ngủ. Hình ảnh mẹ và Dũng trên bầu trời xanh cao không thể với tới ấy lại xuất hiện. Dũng vẫn mấp máy môi nói gì đó. An cố gắng hỏi lại nhưng cổ họng không thể thoát ra nửa chữ. An nỗ lực với về phía họ nhưng thân không thể di chuyển, tay cũng thấy vô lực. Trong đầu luôn văng vẳng câu nói "Cậu nói gì thế? Nói to lên đi"
An nâng rèm mắt. Một màu đen bao phủ lấy cô. Liếc mắt sang xung quanh, ánh đèn đường vàng cam mờ nhạt qua tấm rèm cửa. An ngồi dậy, dựa lưng vào giường cố nhớ lại khẩu hình của Dũng nhưng đã là giấc mơ thì nó luôn mờ nhạt như thế. An day day hai bên thái dương. Bỗng bản nhạc dương cầm du dương phát ra từ điện thoại. Những cuộc gọi đêm thường là những cuộc gọi chẳng tốt lành. An đâm ra lo lắng. Cô nhìn dãy số đã sớm quen thuộc trên màn hình, nhấc máy giọng nói nhẹ nhõm:
- Alô!
- Hoàng Linh An, chắc cô không còn nhớ tôi đâu, nhưng tôi lại nhớ cô rất rất rõ. - Bên kia truyền đến một giọng nam trong trẻo có phần chững chạc nhưng lại không phải giọng nói cô điinh ninh trong đầu.
Giọng nói của An lập tức trở nên lạnh lẽo như hơi thở thần của Handes:
- Ai? Quân đâu?
- Tôi là ai sau cô sẽ biết. Nhưng mà Quân......Chậc chậc....- Hắn bỏ lửng câu nói làm An càng thêm lo lắng.
- Nói! Quân sao rồi??
- Chậc chậc...thật không ngờ Hoàng Linh An nổi tiếng lạnh lùng lại có bộ dạng sốt sắng như thế này a~ Nàng à, nàng đừng tưởng là con gái của Hoàng Anh Minh thì tôi không dám làm gì nàng nhé. Tôi đã động vào Vũ Anh Quân tức là động vào hai tập đoàn song sinh rồi. Động vào cô cũng chẳng khác nhau mấy đâu.
- Nhiều lời. Quân đang ở đâu? Tao không có thời gian nghe mày nói.
- Ồ, vội vàng thật đấy! Được, nhà máy bỏ hoang ở Tây thành phố. Đừng mang theo bất cứ ai. Nếu không quả thực hắn sẽ rất khó mà nguyên vẹn trở về.
An vội vàng cúp máy, mặc vội quần áo có độ giãn, rón rén mở gara lấy con xe moto phân khối lớn rồi lén lút ra ngoài. Chiếc xe moto đen rồ ga phóng đi mất dạng. Theo linh cảm của An, bọn lần này chính là bọn lần trước đã bắt cóc cô.
*****
Trước một nhà máy to lớn nhưng cũ kỹ, An mặc bộ quần áo bó màu đen có độ giãn cao đứng cạnh một chiếc moto đen phân khối lớn. Trước mặt cô có 6 tên ăn mặc như du côn. Trên tay mỗi tên là một cây gậy sắt. Dưới ánh đèn được chiếu xuống từ đỉnh nhà máy, trên gương mặt chúng nở nụ cười khả ố làm An phát ói. Cô chầm chậm tiến đến gần bọn chúng, trên tay không một tấc sắt, không có gì có thể dùng làm νũ кнí. An thầm nghĩ cô mới chính là người không nguyên vẹn trở về chứ không phải Quân. Khi gương mặt băng lãnh, đôi mặt bạc lạnh lẽo dần hiện ra, quét qua gương mặt chúng một lượt. Có lẽ là giang hồ đã lâu, chúng không còn cảm thấy ánh mặt ấy đáng sợ nữa. Một tên ∂âм ô cười:
- Uầy, sao đại ca lại nỡ sai chúng ta đi đánh người đẹp thế này nhỉ? Thôi thì cô em yên tâm, bọn anh sẽ nhẹ tay, nhất định cô em sẽ không ૮ɦếƭ, đến lúc đại ca không cần nữa, chúng ta sẽ xin về vậy.
Những tên còn lại cười hùa theo.
An bị lời nói ghê tởm đó làm cho nổi da gà. Rùng mình một cái, An cười khẩy:
- Lũ ngu chúng mày, có qua được tao không hẵng nói.
Lại một tràng cười nữa nổi lên:
- Cô em à, haha, nhìn em liễu yếu đào tơ như thế kia có trói gà được không mà đòi đánh nhau?
Nét cười châm biếm trên môi An càng đậm. 6 tên liền vây An thành vòng tròn, cây gậy sắt đập đi đập lại vào lòng bàn tay, nụ cười điển hình của lưu manh vẫn hiện hữu trên gương mặt chúng. Trong khi đó, An đang cố nghĩ cách đánh với tình trạng trong tay không νũ кнí. Cô quyết định nhằm vào một tên rồi ςướק gậy sắt từ hắn.
Vậy là An đi gần đến tên trước mặt. Phong thái ung dung của An làm chúng mất cảnh giác. Đánh nhau mà không lộ ra sát khí chỉ có thể là cao thủ nhưng tất nhiên, chúng không tin cô gái trước mặt mình có khả năng ấy. Khi An đến trước mặt tên tóc đỏ vuốt keo dựng ngược, hai tay ung dung nhét túi quần, nhẹ nhàng nhảy lên, giáng xuống cổ hắn một đòn đá tạt với lực đạo kinh người. Không chuẩn bị cũng do khinh địch, tên tóc đỏ có một màn Knock out (KO) đẹp mắt. Khi hắn ngất đi, những tên khác còn chưa định thần lại thì An đã ung dung nhặt gậy sắt từ tay tên tóc đỏ. Gương mặt băng lãnh trầm xuống, đôi mắt lạnh lẽo quét qua gương mặt ngây ngốc của 5 tên còn lại, nở nụ cười gằn, giọng nói trong trẻo nhưng mang theo luồng khí từ Nam Cực:
- Chúng mày không phải tự tin lắm sao? Mất đi 1 tên thì thành rùa cả rồi à?
Giọng nói của An mang chúng trở về thực tại. Bọn chúng hét lên, điên cuồng xông vào An. Có νũ кнí trong tay, An tự tin lên hẳn. Những động tác đẹp mắt được tung ra. Trong khoảng thời gian chưa đến 10 phút, cô KO 5 tên. Tên duy nhất chân tay hơi run rẩy nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ lưu manh côn đồ. Có điều nó làm hắn trông thảm hại hơn. Hắn vung cây gậy chạy về phía An. Đôi chân thon dài đạp không thương tiếc vào bụng hắn. Hắn hơi loạng choạng, lấy cây gậy chống xuống đất. Khi hắn định tiếp tục tấn công, An đã nhanh chân nhảy lên, một đòn đá tạt được giáng xuống làm mặt hắn lệch hẳn sang một bên. Hắn phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Khi đã giải quyết xong 6 tên côn đồ, An quẳng gậy sắt sang một bên, cười khẩy rồi tiến sâu vào trong.