Cặp Đôi Băng Tuyết - Chương 11

Tác giả: K.G

Khi mắt sáng trở lại, An liền nhận được một bức thư nặc danh. Nhưng những dòng văn trong bức thư cũng đủ cho An biết đó là bọn bắt cóc cô và cụ thể là cô nàng ma nữ kia. Trong thư có nói lý do An bị bắt có thể lên wedsite của trường và tìm hiểu và với người thông minh như cô có thể suy ra được cô nàng kia là ai. An lập tức lên trang chủ của trường. Những bài mới đăng gần đây không có gì đặc sắc. Bài viết nổi bật nhất là sắp đến ngày thành lập trường. Còn bài viết hot nhất là "Hoàng tử lạnh lùng đi chơi với cô nàng băng giá khối 10" và trên đó còn có ảnh của An và Quân hôm ở công viên. Nội dung bài viết có phần phóng đại và còn đặt ra những câu hỏi dễ làm nữ sinh trong trường tức hộc máu như là "Có lẽ nào cô nàng thủ khoa khối 10 này sẽ chiếm ngự trái tim của hoàng tử Vũ Anh Quân?" Người viết là Nhóc Chăm Chỉ.
An đã hiểu tại sao tuần vừa rồi mọi người lại có thái độ kỳ lạ như thế. An khẽ thở dài. Bỗng điện thoại reo chuông. Trên máy nhấp nháy hàng số lạ:
- Alô!
- Em đã nhìn thấy chưa?
- Rồi! Ai thế?
- Tôi đây!
An nhíu máy:
- Tôi là tên nào?
- Giao kèo! Tôi đã dùng số này liên lạc với em hơn một tuần rồi. Sao em không chịu lưu vào chứ?
- Lúc khác! Gọi tôi có gì không?
- À! Em có tính đi học không đây!
- Có chứ! Tôi biết một người trong số bọn bắt cóc tôi rồi!
- Ai? - Bỗng giọng Quân nghiêm túc đến lạ lùng.
- Rồi anh sẽ biết! Sang đón tôi được chứ?
Bên kia im lặng vài giây như thể đang ngạc nhiên trước câu nói của An:
- Ok! Đợi tôi 10 phút. - An đang định gác máy, Quân lại nói tiếp - À! Quên không nhắc em, chuyển giờ học sang 8h.
An vừa gác máy, ông Minh ở ngoài cửa từ lúc nào, ông cất giọng trầm nhưng lạnh lẽo hỏi An:
- Con đã biết ai là thủ phạm!
An giật mình. Cô không muốn cho bố biết nhưng đến nước này không thẻ giấu được nữa:
- Chỉ là một trong số chúng!
- Ai? - Tự nhiên An thấy Quân vừa nãy cũng hỏi với giọng y chang thế này
- Con tự giải quyết được.
- Ai? - Ông Minh kiên nhẫn hỏi lại, giọng trầm hơn vừa rồi
An thở hắt ra một tiếng:
- Đó là Hà Mai Linh trường con!
- Sao con biết?
- Chúng ngu ngốc ở chỗ trước khi đánh con ngất thì xưng danh mà mục đích là muốn cảnh cáo con không được đến gần Quân. Cô ta còn có đại gia đứng sau mà cũng có thể là con nhà giàu. Nói chung hậu thuẫn cho cô ta là người khá thế lực......
An còn chưa nói xong, bố cô đã gọi cho thư ký Trường sai người điều tra.
An có thể định là được kết cục của gia đình cô nàng, cô đặn ông Minh:
- Bố, nếu cô ta là gia đình bình thường hay khó khăn thì đừng làm gì họ, chỉ cần tìm đại gia phía sau cô ta. Còn nếu là gia đình thượng lưu thì cảnh cáo là được, đừng làm họ phá sản.
- Cái trước bố đồng ý với con. Còn cái sau thì phải tùy vào đạo đức của chúng đã.
*****
Cả trường AQ gần như vỡ òa trong tin đồn khi thấy An và Quân đi ra từ một xe. Trên đường đi, Quân hỏi An không biết bao lần về người bắt cóc cô nhưng bị An từ chối một cách phũ phàng với lý do không muốn kể một chuyện quá nhiều lần.
Trong lớp học, chốc chốc mọi ánh mắt đều dồn về An - cô nàng đã mất tích một tuần dưới lý do ốm. Huy viết thư chuyền cho An để tránh cô giáo đang thao thao bất tuyệt trên bảng
"Sao cậu không đi học cả tuần nay thế?"
"Ốm"
"Đừng dối tớ, ít nhất hãy coi tớ là bạn"
An thấy nao nao khi thấy chữ bạn, bất giác cô làm một chuyện mà cô không nghĩ tới
"Tôi bị bắt cóc"
"Ai?"
"Hà Mai Linh"
"Hotgirl Hà Mai Linh á?"
"Ừ! Cậu biết sao?"
"Thực ra trước kia cô ta là bạn gái tớ. Nhưng giờ không còn gì nữa đâu, thật đấy!"
"Cậu làm sao vậy? Tôi đâu có quan tâm chuyện đó"
Thấy An viết thế, bỗng lòng Huy chùng xuống. Cảm giác khó chịu bao vây lấy cậu. Cậu cũng không hiểu nổi nó là gì và tại sao cậu lại viết cái câu như "Xin thề anh nói thật" như thế.
Quả đúng như dự đoán của An, khi cảm thấy cô chưa thấm thía được từ vụ bắt cóc, Hà Mai Linh sẽ tiếp tục đe dọa cô cho đến khi cô và Quân quên mặt nhau mới thôi.
*****
Sân thượng
Làn gió rét lạnh của mùa đông luồn qua mái tóc xõa của An làm nó bay mạnh sang một bên. Giống như lần trước, một mình cô đứng trước nhiều nữ sinh. Dù là con gái nhưng An cũng phải công nhận rất nhiều người giống hổ cái một cách hoàn hảo. An đứng yên nhìn chúng, ánh mắt có phần mỉa mai và kiêu ngạo. Hà Mai Linh vẫn là người đứng đầu, cô ta lên tiếng trước:
- Nghe nói mày bị bắt cóc.
- Ồ! Mày nghe ai nói thế? Tao xin nghỉ ốm cơ mà nhỉ!
- Không vòng vo nhiều, mày biết tao là người băt mày rồi đúng không? Vậy thì cứ nói thẳng vấn đề đi. Hình như mày chưa thấm được nhỉ?
- Người chưa thấm là mày! Tao cá chỉ khoảng 5 - 10 phút nữa thôi, cuộc sống của mày-sẽ có biến. Hoặc là cuộc đời mày có bước ngoặt mới.....Hoặc là mày sẽ may mắn được nhà giàu nào đó bao dưỡng. - An kéo dài giọng vẻ thần bí
- Ha! - Linh cười khẩy - Có vẻ mày cập nhật thông tin rất kém. Mày biết Đỗ Hoa Giang chứ? Đó là mẹ tao. Mày biết tập đoàn dầu khí Mine chứ? Đó là của nhà tao.
- Đỗ Hoa Giang là nữ doanh nhân nổi tiếng sắc sảo, một mình nuôi hai con đồng thời đưa tập đoàn Mine lên cao đó sao? Không ngờ đó là mẹ mày nhưng sắp rồi. Cái tập đoàn đáng tự hào của mày sắp có biến. Theo tao biết, Mine làm ăn khá trong sạch nên yên tâm, nó sẽ không phá sản.
Linh không hiểu An nói gì định hỏi lại thì một đứa con gái hớt hải chạy đến. Vừa chạy vừa gọi chị. An nhận ra cô nàng tóc vic đó là Hà Bảo Yến - người đã đánh cô ngất đi. Linh nhíu mày:
- Gì thế?
- Bản tin kinh tế đang chiếu việc cổ phiếu của Mine đang xuống giá. Rất nhiều người bán ra. Cứ tình hình này Mine có nguy cơ phá sản mất.
Linh đờ người nhìn An chỉ thấy cô nở nụ cười nửa miệng.
- Mày là ai?
An không trả lời chỉ đứng yên nhìn Linh. Yến mở bản tin kinh tế đang phát trên điện thoại cho Linh xem. Tiếng nói ngọt ngào của phát thanh viên có phần gấp gáp
"Theo phóng viên của chúng tôi được biết, chủ tịch tập đoàn Mine - bà Đỗ Hoa Giang đang cố gắng kìm lại cổ phiếu đang xuống giá nhanh đến chóng mặt. Hiện giờ, cổ phiếu của Mine đã được tập đoàn J.A.M thu mua với giá rẻ. Có thể thấy chủ tịch tập đoàn J.A.M - ông Hoàng Anh Minh có ý định lợi dụng cơ hội này để trở thành cổ đông lớn nhất của Mine."
Linh nhìn An, hỏi lại câu ban nãy:
- Mày là ai? Tại sao mày biết mấy chuyện này?
- Tao chỉ là một học sinh lớp 10 mà thôi!
An đi ra đến cửa sân thượng thì Linh lại hỏi:
- Mày có quan hệ gì với J.A.M, à không, phải là với Hoàng Anh Minh chứ!
Nụ cười nửa miệng trên môi An lập tức khoét sâu:
- Mày nghĩ sao? - Nói rồi An đi xuống, bỏ mặc gương mặt chưa hết shock của Linh.
An vẫn như mọi ngày, xuống canteen nhâm nhi cốc capuchino, nổi hứng đọc cuốn sách về kinh tế mà trong tương lại không xa cô sẽ phải đọc. Bên tai vẫn là chiếc headphone trắng. Ánh nắng mùa đông không hề mang hơi ấm xuyên qua ô cửa kính vuốt ve bàn tay trắng ngà của An. Có nhiều người hỏi An làm thế nào mà giữ được làn da đó trong khi sống dưới cái nắng của bang California. Họ đâu hề biết rằng cô không hề giao du với bên ngoài trừ những lúc luyện võ. Thời gian của cô với bốn bức tường chiếm hầu như toàn bộ 3 năm.
Bỗng An dừng lại, tập trung toàn bộ tế bào và dây thần kinh để cảm nhận sự ấm áp nơi ánh nắng kia. Nhưng rốt cục vẫn là sự lạnh lẽo nơi bàn tay. An thích mùa đông, rất thích nhưng không có nghĩa là cô không thích nắng. Trước kia, cô tìm thấy nắng, một tia nắng ấm áp và ngọt ngào như cốc capuchino ngày đông. Nhưng tia nắng đó vụt đi rất nhanh, nhanh như một ngôi sao băng mang đến cho người ta hy vọng nhưng nó còn có tên gọi khác là sao chổi. Nó vụt nhanh đến mức khiến cô hoang mang vì không thể nắm bắt.
An cứ ngẩn ngơ nhìn màu vàng nhàn nhạt của nắng trên tay mình mà không để ý rằng Quân ngồi cạnh từ bao giờ:
- Em có thể kể cho tôi nghe chứ?
Lúc này, An mới giật mình nhìn Quân:
- Kể gì?
- Chẳng phải em có tâm sự sao?
- Không có gì! Anh không cần bận tâm đâu.
Quân nở nụ cười. Cậu thấy cô nàng này thật giống cậu quá đi mất:
- Giờ em có thể kể cho tôi ai bắt cóc em được chứ?
- Chỉ là một trong số chúng thôi.
- Cũng được. Tôi có thể giúp em tìm tên chủ mưu.
An gật đầu:
- Anh biết Hà Mai Linh chứ?
Quân gật đầu, An tiếp tục:
- Cô ta đã thừa nhận rồi. Nhưng còn có người đằng sau cô ta.
- Sao em biết?
- Trong lúc bị nhốt, dù tôi nhìn không rõ nhưng nhìn được mờ mờ. Tôi thấy một người đàn ông đứng cạnh cô ta nhưng khong hề nói gì.
- Nhỡ đó là thuộc hạ của cô ta.
An lắc đầu:
- Không, vì cô ta gọi hắn là thiếu gia đồng thời còn rất thân mật nữa.
- Đại gia bao dưỡng??
- Không, cô ta là con gái chủ tịch tập đoàn Mine nên không có lý do gì phải tìm người bao dưỡng. Nên họ là người yêu.
- Con gái tập đoàn Mine??
- Anh không biết sao?
- À ừ! - Sắc mặt của Quân có sự biến đổi nhỏ nhưng An lại không hề nhận ra.
- Anh có xem bản tin sáng nay không?
- Xem rồi. Nhưng nếu làm như vậy thì chẳng khác nào cô ta sẽ biết em là ai sao?
An nhún vai:
- Vấn đề này không thể thay đổi quyết định của bố tôi được.
- Tôi sẽ giúp em vụ này.
An gật đầu.
Ở chiếc bàn gần đó nhất, một cô gái đang nói vào trong điện thoại:
- Tiểu thư, Anh Quân sẽ nhúm tay vào vụ này, rất có thể anh ấy đã biết đó là cô. Còn nữa, họ có nói gì đó liên quan đến thân phận thật sự của Hoàng Linh An. Em thấy có gì đó sâu xa hơn cơ.
- Hãy tiếp tục nghe cuộc nói chuyện của cô ta với nhưng người khác nữa. - Một giọng nói dịu dàng nhưng lại mang vẻ gì đó rất kiên quyết và đầy mưu mô.
- Vâng, em biết!
Sau đó cô gái liếc nhìn An gần đó rồi ánh mắt rơi xuống gầm bàn, nơi có máy nghe trộm giấu rất kín đáo.
Một tuần liền An không đi học cũng như đi tập, điều này làm Quang lo lắng. Đến lớp cô thì bảo cô báo ốm, cậu lại không biết nhà cũng như số điện thoại. Chỉ riêng việc này thôi đã làm cậu cảm thấy bất lực.
Sáng, trong cái lạnh đến rùng mình đan xen với ánh nắng vàng không mang theo hơi ấm nhưng vẫn làm người ta chói mắt. Quang nheo mắt nhìn thấy An ở hành lang khối mười trong chiếc áo đồng phúc không hề ấm áp. Cậu cấp tốc chạy xuống và sang dãy nhà của khối 10.
Trước mặt cậu là ánh mắt cùng vẻ mặt khó hiểu của An:
- Anh làm gì đấy??
Quang vừa thở vừa nói:
- Chỉ là thể dục buổi sáng thôi.
An gật đầu đi tiếp, Quang sánh vai bên An, hỏi điều mà cả tuần nay cậu muốn hỏi nhất:
- Sao em nghỉ học đến một tuần?
- Hình như ai cũng quan tâm tôi nghỉ học nhỉ??
- Còn ai nữa sao??
- Hai người nữa.
Trong đầu Quang lóe lên một người:
- Quân và.....
- Một bạn cùng lớp
Quang gật đầu:
- Vậy trả lời câu hỏi ban nãy của anh.
An và Quân dừng lại trước cửa lớp cô. An xoay người đối diện với Quang, lãnh đạm nói:
- Tôi ốm.
- Người học võ rất khó ốm, với lại chúng ta rèn thể lực rất nhiều.
- Quả là không qua được mắt anh, được rồi, tôi bị bắt cóc. - Quang định mở miệng hỏi thì An nói trước - Còn muốn biết ai thì hỏi Quân đi.
Nghe câu nói của An, tim Quang nhói lên một chút. An bảo cậu hỏi Quân chứng tỏ rất tin cậu ấy. Quang đang dần dần cảm thấy ngày mình phải bỏ cuộc khá gần rồi.
*****
Trên sân trường AQ đầy nắng. Quân sánh vai cùng Mai Anh đi về dãy nhà khối 10. Mai Anh biết cậu đi đâu nhưng vẫn ra sức nói như để cậu biết đến sự tồn tại của mình. Trên tay Quân là một cái túi màu đen. Mai Anh không rõ đó là cái gì nhưng cô biết nó dành cho An. Đối với cô, ánh nắng hôm nay là ánh nắng lạnh nhất trong đời. Nắng, không ai ghép Nắng với từ Lạnh. Nhưng cái lạnh trong lòng cô còn hơn cái lạnh của thời tiết. Cho dù, nắng hôm nay có ấm đi nữa, cô vẫn thấy đó là tia nắng lạnh. Sáng nay, Quân rất lạ. Lạnh lùng với cô khác hẳn ngày thường. Bình thường cô nói, cậu còn ậm ừ cho qua nhưng hôm nay thậm chí cái nhếch mép cũng không có.
Mỗi người đều có nắng của riêng mình. Dù có là người lạnh lùng đến đâu nhưng khi gặp tia nắng định mệnh trong đời thì cũng sẽ tan chảy. Quân là nắng của cô. Tia nắng của cô rất khác biệt. Nó lạnh lẽo, nó thờ ơ với cô. Lẽ nào, tia nắng này không dành cho cô?? Mai Anh rùng mình trước suy nghĩ ấy, cô không thể sống thiếu Quân. Cậu lạnh lùng với cô cũng được, thơ ơ cô cũng được chỉ cần cậu ở cạnh cô là được.
Bỗng Quân dừng bước, Mai Anh cũng dừng theo. Cô có thể cảm nhận được biến đổi dù chỉ nhỏ nhất qua ánh mắt cậu. Chân mày Quân khẽ nhíu lại, ánh mắt khó chịu cùng sự lạnh lẽo đến khó tả. Mai Anh nhìn theo ánh mắt Quân. Trước mắt họ là Quang và An đứng đối diện nhau, tay Quang nhẹ vén vài sợi tóc mai ra sau vành tai cho An. An không hề gạt tay Quang ra, cứ đứng đó rồi nói lời cảm ơn, xung quanh họ là anh mắt ghen tị của biết bao cô gái. Dù đứng ở góc độ nào đi nữa họ cũng như một cặp. Thậm chí có thể nhìn ánh mắt thâm tình của Quang dành cho An.
Mai Anh thấy khó chịu. Không phải vì hành động của Quang mà là thái độ của Quân. Từ khi An học ở AQ, Quân thay đổi một cách rõ rệt. Ngay ngày hôm nay cũng đủ thấy. Lần đầu tiên, Mai Anh thấy Quân tức giận vì một cô gái.
Quân bỏ đi, tai cầm cái túi nắm lại thành quyền. Cậu đi thật nhanh xuống nơi để xe chỉ dành cho riêng cậu. Con xe thể thao lao nhanh ra khỏi cổng trường khi nó vừa mở.
*****
Trong lớp, An đang gục đầu xuống bàn xem chừng mệt mỏi lắm. Bên tai là chiếc headphone trắng được che đi bởi làn tóc xõa. Bỗng điện thoại của cô rung lên bần bật. An xin ra ngoài rồi nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng nói trầm có vẻ gấp gáp của ông Minh:
- Con có thể đến đây không?? Quân bị tai nạn xe hơi.
An đứng bất động. Não cô đang từ từ tiếp nhận thông tin mà ông Minh vừa nói, còn cơ thể cô thì như có biến động lớn trong đó vậy. Tim không ngừng quặn thắt, các bó cơ thì thôi thúc cô chạy đến đó.
- An, con có ở đó không thế???
An bừng tỉnh, gấp gáp nói:
- Đó là bệnh viện nào bố??
- Bệnh viện tư nhân Shelous.
An cúp máy. Vừa chạy vừa tìm một dãy số khác:
"Cô Vân, cho người đem cho tôi chiếc xe số 4 đến trường AQ, anh ta có 5 phút"
Không đợi bên kia trả lời, An cúp máy rồi mở GPS tìm bố cô trên bản đồ.
5 phút sau, không chậm một giây, một chiếc xe moto màu đen phân khối lớn đỗ xịch trước cổng trường AQ. Người vệ sĩ mặc đồ đen từ đầu đến cuối xuống xe cúi chào cô. An gật đầu, đội chiếc mũ bảo hiểm cùng màu xe rồi lao ✓út đi, để lại lớp bụi như màn sương ᴆục ngầu. Sân trường vắng lặng chỉ có tiếng giảng bài của giáo viên từ các lớp vang đến phá tan không gian yên ắng. Ở đâu đó, có người đã chứng kiến toàn bộ cảnh vừa rồi. Người đó lướt nhanh tìm một dãy số trên điện thoại. Sau 3 hồi chuông, bên kia truyền đến giọng nói nữ tính:
- Tiểu thư, có việc gì thưa cô???
- Candy, tìm hiểu cho tôi người con gái tên Hoàng Linh An, lớp 10a1 trường AQ. - Giọng cô tiểu thư đó dịu dàng nhưng đầy mưu mô
- Vâng, thưa cô!
Người đó cúp máy, trên môi là nụ cười gian xảo:
- Tôi muốn biết cô là ai? Hoàng Linh An! Hắn ta có lẽ cũng sẽ thích thú với thông tin này đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc