Cặp Đôi Băng Tuyết - Chương 04

Tác giả: K.G

Ngày trôi qua ngày, An cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt và vô vị. Cuộc sống của cô chỉ có căn phòng đen trắng, trường học, âm nhạc và công việc mà suốt ngày ôm phải laptop mà gõ. Nó cứ lặp đi lặp lại đều đều đến mức nhàm chán. Còn bố cô - ông Hoàng Anh Minh dạo gần đây rất bận rộn đến mức đi từ sáng đến tối mới về. Không nhìn An cũng biết là J.A.M có vấn đề. Hôm nọ cô có nghe mấy bà tám ở lớp nói bố cô dính vào vụ hối lộ chủ tịch tỉnh. Ha, không biết tên nào lại có thể nghĩ ra cái lý do ngu đần đó nữa? Cô cũng tò mò tên thiểu năng nào lại đồng ý chọn cái lý do vớ vẩn đó để hãm hại ông Minh. J.A.M là tập đoàn đa quốc gia, kinh doanh trên ba mươi lĩnh vực, các chi nhánh trải khắp châu Á, có ảnh hưởng không nhỏ tới nền kinh tế trong nước và quốc tế. Người đứng đầu J.A.M - ông Hoàng Anh Minh là người làm mưa làm gió trong giới chính tri đã hơn mười lăm năm, thế lực không hề nhỏ, có bài báo nói rằng nếu ông Minh là một quốc gia thì ông sẽ là quốc gia giàu có thứ 40 trên thế giới (cái này tác giả lấy một chút từ Bill Gates ^^). Cái ông chủ tịch tỉnh đó còn hận là không được hầu hạ ông Minh thì làm sao có đủ khả năng nhận hối lộ từ ông đây. Nghĩ đến đây An liền nở nụ cười nửa miệng.
Ông Minh vừa về là lên luôn thư phòng. Phong thái của ông rất đĩnh đạc và uy nghiêm nhưng An có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi ở đáy mắt ông. Cô liền tự tay pha một cốc café. Ông Minh vốn rất thích uống café phin nhưng mẹ cô - bà Hoàng Ánh Nguyệt lại rất thích café hòa tan. Có lẽ do người Anh có sở thích uống café pha sẵn nên An từ nhỏ học cách pha café cho cả bố lẫn mẹ nhưng từ khi bà Nguyệt mất, ông Minh chỉ thích uống café hòa tan còn An thì không pha café nữa. Có điều hôm nay là ngoại lệ.
An bước vào thư phòng với tách café nghi ngút khói. Căn phòng chỉ có một cái bàn làm việc, hai cái kệ to đoành ở hai bên và cửa sổ bằng kính được phủ rèm ở đằng sau ông Minh. Căn phòng này, rộng đến mức trống trải.
Nghe tiếng mở cửa, ông Minh ngẩng đầu lên, nhìn thấy An, trên gương mặt không hề có dấu hiệu của thời gian nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói trầm ấm vang lên mang theo chút trêu đùa:
- Ai da! Con gái hôm nay đem café cho bố sao?
Không để ý đến giọng điệu trong lời nói của ông Minh, An hờ hững đáp:
- Dạo này bố bận thế nào cũng nên chú ý đến sức khỏe chút.
- Ừ!
- Con có nghe nói bố dính phải vụ hối lộ.
- Ha ha! Con biết rồi sao? - Ông Minh cười nhạt. Ông không muốn An lo mấy chuyện này.
- Ba ngày rồi mà sao bố chưa giải quyết thế? - An hơi nhíu mày.
- Haizzzz.... biết sao được. Ở đó có chữ ký của bố.
- Chữ kí?? - An tròn mắt rồi bật cười - Hối lộ mà cũng cần chữ kí sao? - Tự nhiên An ngừng cười, nét mặt có phần nghiêm trọng - Có gián điệp??
Ông Minh gật đầu.
- Bố tìm ra chưa? - Ông Minh lắc đầu chán nản.
- Bố đến gặp ông già đó chưa?
- Chủ tịch tỉnh á? Thành rùa rồi.
- Bố à? Thời buổi này thuê một gián điệp không khó. - Trong mắt An lấp lánh ý cười.
- Ờ ha! - Ông Minh một tay nắm một tay xòe vỗ vào nhau. Cầm điện thoại trước mặt gọi cho chú Trường (thư ký) nói cài người vào nhà lão gia tham lam ấy. Trước đây lão tham ô, ông Minh giúp giờ lão quay lại cắn ông thì cứ chuẩn bị hầu tòa là vừa.
- Con về phòng trước, bố ngủ sớm đi.
- Ừ! Con ngủ ngon! - Ông Minh nở nụ cười hiền, mắt ánh lên tia âu yếm. An cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Cánh cửa phòng đóng lại, ông Minh nở nụ cười đậm hơn. Ông biết những người lạnh lùng rất ít bộc lộ cảm xúc nhưng không có nghĩa là họ không có cảm xúc. Chính những người lạnh lùng lại là những người nhiều cảm xúc nhất. Họ quan tâm người khác theo kiểu lặng lẽ, âm thầm và không muốn đối phương biết. Ông hiểu chứ vì trước đây ông cũng là con người như thế. Chỉ tách café thôi là ông biết An quan tâm ông như thế nào.
Ông đứng dậy, ra chỗ cái kệ bên phải lấy một quyển album. Ông ngồi xuống ghế, lật trang đầu tiên của quyển album. Cả trang album to nhưng chỉ để duy nhất một tấm ảnh. Trong tấm ảnh có một người phụ nữ và một người đàn ông. Trên gương mặt như điêu khắc, trạm trổ của hai người là nụ cười rạng rỡ. Ánh nắng vàng ươm không tài nào so được với nụ cười chứa đựng mọi hạnh phúc nhân gian của họ. Người đàn ông có da rám nắng, gương mặt thư sinh nhưng lại có phần trải đời, chiếc cằm hơi góc cạnh. Còn người phụ nữ có màu mắt rất đặc biệt - màu bạc. Khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ đẹp nhã nhặn, thanh tao. Trên tay là một đứa bé khoảng sáu tháng tuổi. Làn da trắng mỏng manh như thể chỉ chạm nhẹ thôi cũng sẽ rách. Gương mặt non nớt, có vẻ đẹp Việt - Anh. Đôi mắt bạc to tròn, ngây thơ nhìn thẳng vào ống kính. Đôi môi chúm chím, phơn phớt màu hoa anh đào hơi hé mở. Họ trong ảnh như thể là người hạnh phúc nhất thế gian nhưng hạnh phúc chẳng bao giờ là mãi mãi.......
Ông Minh trầm mặc nhìn ngắm bức ảnh. Một nỗi nhớ đeo đẳng ông bốn năm nay lại dấy lên làm tim ông thắt lại.
*****0
An tỉnh dậy đập vào mắt cô là hộp quà màu trắng trên thắt nơ hồng được đặt ngay trên bàn. An uể oải ngồi dậy, với lấy cái hộp mở ra. "Gì đây???? Váy dạ hội". An tự nói tự trả lời. Trên tay cô là chiếc váy dài màu trắng. Trên là kiểu cổ chéo từ vai xuống. Cổ còn có thêm đường kẻ vàng kim. Chiếc váy dù không nhiều họa tiết hoa văn nhưng lại rất sang trọng và thanh nhã. Bên trong còn có vài phụ kiên nữa. Không nghĩ nhiều An tức tốc cầm điện thoại, lia nhanh ngón tay tìm dãy số quen thuộc. Sau hồi chuông thứ nhất là giọng nói trầm ấm vang lên:
- Alô!
- Bố, con....
- Con xuống đi! Bố ở phòng khách.
Hả? Bố cô ở nhà sao? An ngơ ngác bỏ điện thoại xuống đây là lần đầu tiên kể từ hôm có vụ hối lộ bố cô ở nhà. Và rồi cái vật mềm mại trên tay đưa cô về thực tại. An xuống nhà và phòng khách thẳng tiến.
- Bố chuẩn bị cái này à?
Ông Minh đang đọc báo, tay cầm cốc café, hai chân vắt chéo, chậm rãi nói:
- Ừ!
- Con không đi đâu.
- An, lần này con phải đi. Con cần phải gặp một người. - Ông Minh bỏ tờ báo xuống, giọng nhẹ nhàng
- Ai ạ? - An nheo mắt hỏi.
- Đến con sẽ biết. Con yên tâm. Tuyệt đối không có cánh nhà báo. Những lần khác bố không ép nhưng lần nay con phải đi.
- Nhưng.......
- Nghe lời đi An!
An không nói gì chỉ bỏ lên phòng. Vậy là cô đồng ý.
Khách sạn The Sun
Vẻ ngoài của nó không khác cái tên là mấy. Đây là khách sạn năm sao sang trọng và "tốn điện" nhất thành phố, dành cho nhà giàu vì đơn giản không gia đình trung lưu nào có thể nghe nổi cái số tiền đặt cọc trước ở đây.
An bước xuống từ con xe màu đen bóng loáng. Cô vận chiếc váy trắng mà ông Minh đã chuẩn bị, trên cánh tay trái còn đeo chiếc vòng bạc. Chiếc vòng bạc ấy có hoa văn đơn giản nhưng đường nét rất tinh xảo, điêu khắc rất thủ công và tỉ mỉ. Khuyên tai phượng hoàng khẽ lấp lánh ánh bạc qua làn tóc đen thẳng rũ xuống một bên vai. Trên cổ An là dải lụa màu trắng có thắt nơ lệch sang phải. Gương mặt tuyệt mĩ được trang điểm nhẹ nhàng. Mái bằng che nửa mặt nhưng lại tôn lên màu bạc lạnh lẽo của đôi mắt. Chiều cao một mét bảy nâng lên nhờ đôi giày năm phân màu trắng có dây móc vàng lủng lẳng. Trông An giống như một thiên thần - một thiên thần thuộc về thế giới của băng và tuyết.
Bên cạnh cô, ông Minh vận âu phục đen, cà vạt trắng kẻ chéo xanh. Khuôn mặt điển trai không có dấu hiệu của thời gian toát lên sự cương nghị. An nhẹ nhàng khoác tay ông đi trên thảm đỏ vào khách sạn. Hai người canh cửa cung kính cúi chào, miệng luôn nói câu quen thuộc:
- Mời ông và tiểu thư!
Đại sảnh rộng mênh ௱ôЛƓ nay náo nhiệt toàn người và người. Khắp nơi sáng choang một màu vàng xa hoa. Đèn chùm lộng lẫy ở chính giữa tức là trung tâm đại sảnh. Trên sân khấu có ban nhạc đang đánh một bản nhạc du dương. Các cậu ấm cô chiêu, các ông chủ tập đoàn, công ty lớn nhỏ đều tụ tập ở đây. Mùi rượu, mùi nước hoa, mùi son phấn,....tất cả đều tràn ngập trong không khí, thể hiện thế giới thượng lưu xa hoa. An bắt đầu khó chịu, cô nắm chặt tay lại. Như cảm nhận được An không thoải mái, ông Minh liền vỗ vỗ nhẹ vào tay cô. Ông cùng cô tiến vào chỗ trung tâm. Bắt đầu mọi người đều đến chỗ ông Minh để chào hỏi, tiếp cận. Đầu tiên là các CEO của công ty nhỏ, sau là công ty lớn, tiếp theo đó là chủ tịch các tập đoàn lớn nhỏ nhưng đặc biệt nhất là ông Vũ Duy Nam - chủ tịch của tập đoàn Chim Ưng và cũng là bạn thân của ông Minh:
- Minh, cậu đến muộn quá đấy.
- Tiệc chưa bắt đầu mà đúng không? - Ông Minh thờ ơ đáp.
- Tôi với cậu lâu không gặp mà sao lạnh nhạt thế?
- Có nhầm không thế? Tôi với cậu tuần trước đi đánh gofl cùng nhau mà!
- Ờ thì....bảy là số nhiều mà. Đây là...........An sao? - ông Nam quay sang cô thiên thần nhỏ đứng như bù nhìn nghe những chuyện mà mình không hề quan tâm.
Nghe gọi tên mình, An quay sang giờ mới để ý đến "nhan sắc" của người đối diện. Ông giống bố cô, không hề có dấu hiệu của tuổi già nhưng khác ở chỗ ông có vẻ phóng khoáng và vui tươi hơn. An biết bố cô chỉ dịu dàng như thế trước cô và mẹ thôi còn đối với người khác ông rất lạnh lùng, trong thương trường còn có phần tàn nhẫn.
An nhẹ nhàng cúi đầu đáp:
- Cháu chào bác! Lần đầu gặp bác có chút thất lễ nhưng bác hãy gọi cháu là Linh An ạ! - Thực sự thì An biết ông Nam là bạn nối khố của ông Minh nhưng cô lại chưa lần nào gặp ông mà chỉ nghe bố nói.
Nghe An nói, ông Nam sững người rồi cười lớn:
- Thật sự cháu rất giống mẹ. Từ ngoại hình đến tính cách luôn.
An không nói chỉ cười nhẹ.
Chim Ưng giống như J.A.M là tập đoàn đa quốc gia. Về thế lực, địa vị và tài chính, hai tập đoàn này được ví như anh em sinh đôi, luôn cùng tiến, đứng cùng vị trí, cùng suy nghĩ giống nhau. Hai người lãnh đạo lại là bạn chí cốt trải qua bao sóng gió, thử thách cả tình bạn và sự nghiệp. Từng đồn rằng, có thể hai tập đoàn này sẽ sát nhập đến khi đó nằm trong top 3 tập đoàn thế giới là điều không hề khó khăn.
Tiếng người dẫn chương trình dõng dạc vang lên trên sân khấu, tiếng nhạc cũng ngừng hẳn:
- Thưa các vị khách mời đã đến ngày hôm nay, có vẻ mọi người đã quá quen với những bữa tiệc như vậy rồi đúng không ạ? Hôm nay sẽ có điều đặc biệt dành cho tất cả quý vị và bây giờ chúng ta cùng chúc mừng nhân vật chính của ngày hôm nay. - Nói rồi người dẫn chương trình đi vào cánh gà. Một tràng pháo tay nổi lên.
Nhân vật chính? Giờ An mới nhớ, cô chưa biết mục đích của bữa tiệc. Cô liền hỏi ông Minh:
- Hôm nay là sinh nhật con trai độc nhất của bác Nam đấy! Bố tưởng đã nói với con rồi chứ!
An nhẹ lắc đầu rồi nhìn lên sân khấu. Một chàng thanh niên bước ra. Anh ta có ngoại hình......phải nói thế nào nhỉ? Trên cả hoàn mỹ. Mái tóc đen bồng bềnh làm người khác muốn chạm vào, đôi mắt nâu lạnh lùng, xa cách. Làn da trắng như men sứ, mũi cao dọc dừa, đôi môi khẽ nhếch lên. Chiếc khuyên tai chim ưng bên tai trái lấp lánh ánh bạc. Dáng người cao ráo. Không vạm vỡ nhưng cũng không hề mảnh mai. Nhìn anh ta như được trạm trổ, điêu khắc bằng những người thợ tài giỏi bậc nhất vậy. An nghe xung quanh có vài giọng nói mơ màng, cô liền lắc đầu ngán ngẩm.
- Cảm ơn các vị đã đến tham dự tiệc sinh nhật tròn 17 tuổi của tôi. Tôi rất vinh hạnh được đón tiếp các vị. Bây giờ mọi người hãy thoải mái giao lưu, kết bạn. - Anh chàng này tuy nói rất nhiều lời kiểu cảm ơn nhưng giọng lại không có gì gọi là cảm xúc, mặt không chút biểu cảm. Hoàn toàn như một pho tượng đẹp nhất nhân gian.
Khi anh ta đã đi vào cánh gà mà vẫn còn rất rất nhiều nàng chưa hạ cánh xuống đất. Đến khi tiếng nhạc du dương nổi lên thì nhiều người kéo nhau đi nhảy còn ít người thì nói chuyện hay đơn giản là ngồi trên ghế. Trong số ít đó có An.
An ngồi trên ghế sofa màu trắng sữa, tay cầm ly rượu màu vàng. Ánh đèn làm cho thứ chất lỏng vàng trong ấy trở nên óng ánh. Đây là loại rượu nhẹ nhất ở đây. An uống được rượu nhưng cô không muốn say. Vì cồn làm cho người ta mất kiểm soát. An đưa mắt nhìn những con người đang di chuyển theo điệu nhạc. Mỗi cái uốn người, mỗi lần quay đầu đến những bước chân đều toát lên vẻ mềm mại, quyến rũ. Cũng phải thôi! Toàn những người sinh ra trong gia đình giàu có, gia giáo nặng nề, con đường trở thành công chúa hoàng tử cũng rất khắc nghiệt. Mặc dù An cũng sinh ra trong gia đình giàu có nhưng bố mẹ không bao giờ ép buộc những cái cô không thích. Cô ghét nhảy nên không học nhảy. Cơ bản là cô không biết mấy cái điệu nhảy kia có ý nghĩa gì. Một lúc sau, giọng MC lại vang lên:
- Thưa các vị khách quý! Bây giờ chúng ta sẽ đến với phần đặc biệt. Mời tất cả mọi người tập trung tại sảnh chính (tức là sản nhảy).
Nghe tiếng MC, An đặt ly rượu xuống, uể oải đứng dậy. Khi tất cả mọi người đủ cả thì bỗng nhiên "Cụp". Xung quanh hoàn toàn là màu đen. Mất điện sao? An mặc dù vẫn không có gì gọi là dao động cả nhưng cô không thể chịu được việc một loạt tiếng hét chói tai, nhức óc mà đám tiểu thư này phát ra. Đã vậy một cô nàng đứng cạnh An không thương tiếc mà tra tấn cái màng nhĩ mỏng manh của cô. An nói giọng lạnh băng:
- Cô gì này, im lặng giúp cô đỡ hoảng sợ hơn là phát ra tiếng kêu heo chọc tiết đó đấy! Nó cũng giúp tôi bớt tiền thuốc trợ tai nữa!
Cô gái kia liền lập tức im bặt. An có thể cảm nhận được cô gái đó đỏ mặt thế nào. Bóng tối quả thực rất đáng sợ nhưng trốn tránh nó cũng chả ích gì. An từ nhỏ đã làm quen với cái gọi là "sợ hãi". Nhưng mà mấy cô nàng kia có thật là sợ không? Hay chỉ là một trong những "nghệ thuật cua trai"?
Tiếng hét vẫn chưa dứt, người MC liền vội vã trấn tĩnh:
- Các vị xin bĩnh tĩnh. Xin lỗi đã làm các tiểu thư sợ. Đây chỉ là một trò chơi thôi. - Tiếng hét dứt hẳn thì lại vang lên vài lời chỉ trích từ những giọng nói như chim sơn ca. - Các vị bình tĩnh. Tôi chắc chắn các vị sẽ thích trò này! - Giọng MC trầm bổng trong bóng tối mang đầy vẻ hưng phấn - Trong trò chơi này, tất cả sẽ ở trong bóng tối mà chọn bạn nhảy. Nếu các vị chọn phải bạn đồng giới thì sẽ nhảy cùng nhân viên phục vụ của chúng tôi. Còn nếu các vị không tìm được bạn nhảy thì phải uống hết chai rượu manh nhất trong khách sạn. Các vị không có quyền đổi bạn nhảy. Nào! Trò chơi bắt đầu!
Có vẻ mọi người khá hài lòng với trò chơi này riêng An. Cô có biết nhảy đâu mà kêu chọn bạn nhảy. An khẽ thở dài. Thôi thì cứ đứng yên, đến đâu thì đến.
Bỗng có người đi qua quệt vào vai An, hình như là con gái vì người này tay trần mà con trai toàn người mặc âu phục. An mất thăng bằng. Đôi giày cao gót phản chủ, An ngã ngửa, chuẩn bị được đất mẹ gián tiếp ôm vào lòng, đầu cô chuẩn bị tiếp xúc thân mật với mặt nền đá hoa cương và phát ra tiếng kêu nổi da gà. An nhắm mắt đợi tình huống tiếp theo xảy ra rồi nằm trên cáng để nhập viện.
Thế nhưng nền đất sao êm thế? Cảm giác hơi cộm ở lưng nhưng không có cảm giác lạnh lẽo phải có khi tiếp xúc với mặt nền. Đúng lúc đó, ánh đèn vàng toát lên vẻ xa hoa làm sáng choang cả đại sảnh. An chưa thích nghi được nên nheo mắt khi bị ánh đèn trên trần trực tiếp chiếu vào mắt. Đảo mắt xung quanh cô thấy mọi người nhìn mình với đủ thể loại mắt. Nam thì có vẻ hoài nghi, nữ thì đa số là ánh mắt viên đạn còn thiểu số thì giống sử tư đói lâu ngày thấy thịt.
An chợt nhận ra có gì đó cựa cựa sau lưng. Giờ cô mới nhớ là mình vừa hạ cách. Vội quay ra sau nhìn. Đôi mắt bạc trong veo mở to hết cỡ khi nhìn thấy nhân vật chính đang nằm sõng soài trên nền nhà còn cô đang........nằm trên người anh ta. An vội vã đứng đậy, chỉnh lại trang phục, nói câu gọn lỏn:
- Xin lỗi!
Nhân vật chính ngồi dậy, đang định làm một tràng vào mặt kẻ nào to gan dám nằm trên cơ thể vàng ngọc của cậu. Nhưng khi ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt trái xoan trắng hồng thanh tú, đôi môi mọng màu hồng phớt. Khuôn mặt mà cậu đã nhìn ngắm lúc trong khu vườn. Chỉ có màu mắt là cậu lần đầu nhìn. Màu mắt thật lạ. Nét mặt từ giận dữ sang kinh ngạc và cuối cùng là nét cười lấp lánh không chút che dấu trong đáy mắt:
- Em là Hoàng Linh An sao? - Anh chàng đứng bật dậy. Thật sự rất bất ngờ khi gặp được cô ấy ở đây.
- Tôi với anh quen không? - Anh nheo mắt.
- À! Thực ra cũng không thể gọi là quen được.
An gật nhẹ đầu. MC đang ngạc nhiên bấy giờ mới hồn hoàn xác:
- Vậy là ai cũng có đôi, có cặp đúng không ạ? Ồ! Thật ngạc nhiên khi không ai phải nhảy với phục vụ, cũng không ai phải uống rượu cả. Nào! Bây giờ chúng ta đến với điệu Valse!
An và nhân vật chính đơ ra. Hết nhìn MC rồi lại nhìn nhau. Chẳng lẽ giờ họ là một cặp.
Điệu nhạc vang lên. Từng cặp bắt đầu thực hiện những động tác uyển chuyển đẹp mắt chỉ riêng cặp của An:
- Em định không nhảy sao? Không nhảy cũng phải uống rượu đấy! - Nhân vật chính giục.
- Nhưng...nhưng tôi không biết nhảy.
- Không biết nhảy? Em là tiểu thư nhà nào thế?
An lườm cậu một cái sắc lẹm:
- Không liên quan đến anh.
- Rồi thế thì đặt chân em lên giày anh đi!
- Chắc chứ?
Nhân vật chính gật đầu rồi cười tươi rói. An không nghĩ đây là chàng trai vừa phát biểu với mấy câu nhạt thếch và dáng vẻ lạnh lùng hờ hững ban nãy. Mũi giày trắng đặt lên trên mũi giày đen bóng lộn. Khoảng cách của hai người vì thế cũng bị thu hẹp làm An có vài phần khó chịu.
Tay phải hai người nắm lấy nhau. Tay trái cô gái đặt trên bờ vai rộng của chàng trai. Tay trái chàng trai đặt lên vòng eo mềm mại của cô gái. họ bắt đầu di chuyển theo điệu nhạc.
Tuy dáng nhảy có phần kì cục nhưng trông họ thật đẹp đôi. Chẳng ai để ý rằng ông Minh và ông Nam nhìn nhau cười đầy ý vị.
Điệu nhạc dứt. An và nhân vật chính mỗi người một ngả. Nói đúng hơn là An đuổi nhân vật chính đi. Cô về chỗ cũ, cầm ly rượu đang uống dở, định đưa lên miệng thì ông Minh giật lấy rồi kéo cô đi:
- Đi tìm người con cần gặp nào!
- Không phải người con cần gặp là bác Nam sao?
Ông Minh chậm rãi lắc đầu.
- Thế là ai?
- Con gặp rồi. Giờ chỉ nói chuyện thêm thôi!
An và ông Minh đi đến chỗ ông Nam. Cạnh ông Nam là một người nữa - nhân vật chính.
- Yo! Lại gặp rồi! - Nhân vật chính nói với nụ cười rạng rỡ. An biết là sinh nhật nên cậu ta rất vui nhưng có cần kiểu "đa nhân cách" thế không?
- Mới 5 phút, không cần nói như không gặp lâu lắm như vậy đâu! - An hờ hững nói.
- Năm là con số nhiều mà!
Hai bố con thật giống nhau. Đến giọng điệu cũng giống. Ông Minh liền giới thiệu:
- An, đây là Vũ Anh Quân, con trai bác Nam, cậu ấy hơn con một tuổi và học cùng trường con đấy. Như con biết thì Chim Ưng cùng góp vốn với J.A.M để xây A.Q.
An gật nhẹ đầu:
- Vâng!
- Quân, đây là Hoàng Linh An, con gái bác.
- Cháu biết! Cháu đã gặp em ấy từ trước rồi. - Hai ông bố nhìn hai người con với ánh mắt dò hỏi. Cậu liền bổ sung thêm - Chỉ mình con biết em ấy thôi.
- Không sao! Trước lạ sau quen mà. Vậy hai con nói chuyện đi nhé!
Rồi hai ông đi tiếp khách. Còn lại An với chàng trai lúc lạnh lúc ấm này. Chàng trai luôn cười, cô gái luôn lạnh. Nhưng chẳng ai thấy được tận sâu trong đôi mắt nâu kia, ánh cười có nhưng tia lạnh lẽo còn nhiều hơn. Chỉ là nó được che dấu quá kín đáo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc