Cặp Đôi Băng Tuyết - Chương 02

Tác giả: K.G

Buổi sáng, tiếng chim hót líu lo, thánh thót. Nắng vàng ươm, ấm áp khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt trái xoan của An. Mày của cô khẽ nhíu lại, mi mắt hơi động. Đôi mắt nai xinh xắn dần mở ra, con ngươi màu bạc đảo quanh căn phòng. Với tay lấy cái đồng hồ màu trắng được đặt trên bàn kính đầu giường - hơn 8 giờ. An nằm trên giường nghĩ xem để bắt đầu một ngày nhàm chán cô sẽ làm gì và câu trả lời là kiếm việc làm. Vì sao An lại kiếm việc trong khi tài sản nhà cô có thể nuôi cả nước ư? Đơn giản vì cô muốn Gi*t thời gian.
An ra khỏi giường vào phòng tắm. Cô mở tủ chọn quần áo mà không thèm xét xem nó có hợp với nhau hay không. Hôm nay, An mặc áo pull trắng dài tay có dòng chữ ngoằn nghèo gì đó, quần jean ôm, mái tóc đen óng được buộc đuôi ngựa, mái bằng che nửa khuôn mặt nhưng lại làm nổi bật màu mắt bạc sắc lạnh của cô.
Xuống nhà, cộ định không ăn sáng thì cô Vân gọi lại:
- Tiểu thư! Mời cô ăn sáng!
- Thôi! Tôi ăn ngoài cũng được.
- Không được đâu! Chủ tịch đã dặn phải bắt cô ăn sáng ở nhà cho bằng được vì cô rất hay bỏ bữa, không tốt cho sức khỏe. Hôm nay chủ tịch có việc nên đi sớm. Nếu cô không ăn sáng thì tôi sẽ bị cắt lương còn đầu bếp sẽ bị đuổi việc. - Tất nhiên trong lời nói của cô Vân mười phần thì sáu phần là nói quá nhưng nó thật sự rất hiệu quả. An ngoan ngoãn vào bàn, ăn bữa sáng đầy dinh dưỡng.
An ra ngoài, cô rất thoải mái vì không có ai theo sau mình. Hòa trong dòng người đông đúc, được bao trùm bởi những tia nắng vàng ươm. An lang thang khắp các phố chỉ hy vọng tìm được công việc thích hợp nhưng kết quả vẫn là số không. Đến trung tâm thành phố, thu vào mắt An là dòng chữ "Tìm người dịch văn bản Anh - Việt". An nhếch môi hài lòng, mang tâm trạng thoải mái bước vào công ty "VinaSmile"
Bước vào, An nhìn thấy nhiều người đi ra với bộ mặt không thể dài hơn. Cô đến đăng ký và lên tầng ba đợi đến lượt mình.
Bước vào phòng phỏng vấn, ngồi đối mặt với ban giám khảo, có ba người thì hai người mở to mắt kinh ngạc chỉ có chàng trai ngồi giữa khoảng chừng 30 tuổi, mặc bộ âu phục sang trọng, điềm đạm hỏi:
- Em tên gì?
- Hoàng Linh An.
- Em bao nhiêu tuổi rồi? - Người phụ nữ ngồi bên trái, tóc nâu 乃úi cao có chiếc trâm cái chéo, đẩy gọng kính hỏi.
- 16!
- Và mắt cô màu bạc? - Chàng thanh niên ngồi bên phải trông trẻ hơn, áo mặc cố ý bung ba cúc trên lộ ra phần иgự¢ rắn chắc, hỏi bằng giọng hiếu kỳ.
- Có vấn đề gì sao? - An nhíu mày, chiếu lên khuôn mặt đẹp không tì vết đó ánh nhìn lạnh đến sởn gai ốc.
- Không...Không có gì! - Anh ta cười trừ.
Chàng trai ngồi giữa lườm anh kia rồi quay ra hỏi An:
- Với tuổi nhỏ như vậy, em nghĩ mình đủ khả năng? - Anh khẽ nhướn mày.Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
- Anh thử sẽ biết!
Rồi anh đưa An một đoạn văn. An đọc thử, khóe môi nhếch lên. Rồi dịch một lượt cho họ nghe. Trôi chảy như đọc văn bản tiếng mẹ đẻ. Thật sự hai chữ "sửng sốt" mới đủ diễn tả tâm trạng của ban giám khảo. Đoạn văn đó có thể nói là đoạn văn khó, đến dân chuyên cũng chưa chắc đọc một lần mà không bị vấp. Vậy mà một cô bé 16 tuổi lại ăn đứt mấy người vừa đến phỏng vấn.
- Em được nhận! - Mặt cả ba người rất hài lòng - Em đến đây vào thứ 5 tuần sau nhé!
Xem giờ thấy còn sớm, An lại tiếp tục "sự nghiệp" lang thang khắp các con phố để tìm một võ đường. Đi hết bốn võ đường, An không thấy gì ngoài hai chữ "thất vọng". Có khi họ chỉ là dân nghiệp dư, chưa nổi đai đen đẳng bốn.
Dừng chân tại võ đường thứ năm, An lập tức bị thu hút bởi tên võ đường. Trên tấm biển gỗ treo trên cửa mang chút phong cách Trung Hoa có in chìm nổi dòng chữ "võ đường Hàn Thủy". Quả là cái tên kỳ cục. Thường người ta cho võ đường cái tên nghe thật kêu, thật oai nhưng đây lại đặt tên nghe có vẻ êm đềm, lạnh buốt.
Như những lần trước, An vào xin võ sư cho quan sát mọi người tập. Anh chàng võ sư trông khá trẻ, vận võ phục trắng muốt, đai đen đẳng năm rất nổi bật, ngẩn mặt ra một lúc rồi cũng đồng ý. An quan sát rất kĩ. Từ các bài thể lực, hướng dẫn ra chân, các bài luyện quyền đến những câu chuyện bên lề và nét mặt học viên. An hài lòng. Cô chắc chắn đây là nơi thích hợp nhất với mình. An đến gặp võ sư và xin nhập học:
- Được thôi! Em tên gì? Nhìn em quen quen. Chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?
- Hoàng Linh An. Tôi chưa bao giờ gặp anh cả. - An nhíu mày vì nghĩ tên này là tay sát gái
- Hoàng Linh An? - Phong (tên võ sư) đưa tay lên cằm suy nghĩ - A! Nhớ rồi! Em chẳng phải cô bé quán quân hai năm liền trong Taewondo trẻ toàn quốc hay sao? Không ngờ lại được gặp em đã thế sau này còn tập cùng em nữa chứ! - Phong nói giọng cực kỳ hào hứng.
- Rồi! Vui nhỉ? Anh cười tiếp đi! - An cười đầy vẻ chán nản rồi quay bước đi.
- Giờ tập là 3 - 5 giờ thứ 3 và 5 nhé! - Phong gọi với theo. An không quay lại chỉ khẽ gật đầu.
*****
Ngày nối tiếp ngày lặng lẽ trôi qua, kỳ thi nhập học cũng đến. A.Q là trường danh tiếng. Không phải là trường dành cho nhà giàu nhưng lại rất nhiều tiểu thư, công tử từ các tập đoàn lớn nhỏ đua nhau vào trường. Nhưng A.Q nổi tiếng là tiêu chuẩn cao, đánh giá cao tài năng.
Muốn vào A.Q, tiền và quyền hoàn toàn không có phần, cốt là ở thực lực. Tất nhiên A.Q không thể tránh khỏi cái gọi là "chướng tai gai mắt" của những kẻ quyền thế nhưng ngôi trường vẫn "thái bình thịnh vượng". Đến một vụ scandal cũng không có. Vì sao ư? Vì A.Q do hai tập đoàn cực kì hùng mạnh góp vốn xây dựng, trong đó có J.A.M.
Quy định thi cử ngàn đời của A.Q đó là ba môn chính thi cùng một ngày. Kỳ thi vào trường cũng không ngoại lệ.
Bước chân vào ngôi trường , điều đầu tiên An nghĩ đó là "Đây không phải là học viện người giàu thì đúng là phét lác".
Ngôi trường rộng cũng phải bằng một ngôi làng. Cổng trường đen bằng sắt đứng sừng sững cao như cổng thành. Trên cổng trường là bức tường hình vòm, dập nổi hàng chữ "Trường Trung Học Phổ Thông A.Q". Sân trường rộng đến mức đi bộ ở đây cũng phải bằng bốn dãy phố ngoài kia. Khu lớp học được sơn toàn bộ màu trắng, cửa sổ bằng kính phản chiều ánh nắng yếu ớt của buổi sáng đầu thu, cửa ra vào lớp học là cửa kéo cũng màu trắng và có kính. Đối diện với cổng trường là một ngôi nhà với phòng hội đồng chiếm toàn bộ tầng một, tầng hai là phòng hiệu trưởng và hiệu phó. Điều An để ý nhất là đến cái canteen cũng phân biệt giai cấp. Nằm ở góc phải ngôi trường, canteen chật ních người như muốn nổ tung. Thành tường khá thấp, chắc cũng khoảng bụng An, bên trên là kính, cách vài ô lại có một cửa sổ. Mái hơi vòng cung một chút. Nhìn nó tựa như ca-bin tròn vậy.
Có lẽ điểm không giống "học viện nhà giàu" duy nhất ở đây chính là học phí.
An bước đến nơi thưa người nhất - bảng tin. Cô tìm phòng thi vì giờ còn sớm thưa người chứ chần chừ thêm chút, đến "giờ cao điểm" thì chân mình cô cũng không nhìn thấy.
*****
Trong phòng thi, An ngồi bàn đầu ngay trước mặt giám thị. Những tia nắng vàng ươm xuyên qua lớp kính cửa sổ, tinh nghịch chơi đùa cùng bàn tay đang lia 乃út như máy của cô. Thầy giám thị nhìn xuống bài làm của An là không khỏi có cảm giác cằm rơi xuống đất. Mới hơn 40 phút mà An đã làm gần xong 4/6 đề văn. Thi thoảng cô dùng lại một chút để nghĩ rồi lại lia 乃út trên mặt giấy trắng tinh một nửa nhuốm màu nắng.
Cứ thế ngày thi trôi qua trong căng thẳng của bao nhiêu người nhưng lại trong vẻ bình thản, thờ ơ của An.
Thứ năm, như đã hẹn, An đến công ty "VinaSmile". Thắng - người phụ trách của cô đưa cô hai kẹp văn bản dày, cầm đến nhức cả tay:
- Đây là hai dự án mà công ty sắp ra triển khai ở bên Anh. Em hãy cố gắng đến thứ năm tuần sau phải hoàn thành. Ok?
An gật đầu không nói:
- Không còn việc gì nữa. Em có thể về. - Thắng nở một nụ cười xã giao.
- Chào! - Câu chào của An như thể nếu không phải người lớn tuổi hơn cô có lẽ còn chả buồn nói.
Ngày đầu tiên nhận việc cũng là ngày đầu An đi tập ở Hàn Thủy.
Bước vào võ đường, An mới để ý phong cách nội thất ở đây. Là phòng tập nên đồ đạc không có nhiều chỉ có hai hàng ghế ngồi được ngăn cách bằng bình nước, góc phòng có treo một cái đồng hồ. Ngoài phòng tập thì còn phòng thay đồ và phòng dụng cụ. Trong phòng thay đồ có cả phòng tắm với tủ để đồ. Phòng dụng cụ cất những bộ giáp bảo vệ và dụng cụ tập luyện. Cơ sở vật chất khá tốt. Nhưng điều đặc biệt ở võ đường này đó là bên trong kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và Hàn Quốc pha lẫn hiện đại. Nó tạo được cái riêng, không xấu chút nào. An tò mò muốn biết ai là người ra ý tưởng này và vì sao.
An vận võ phục trắng muốt, cổ và đai đen rất nổi bật, ở ức còn có lô-gô của Teawondo, tóc buộc cao đuôi ngựa.Cô đứng trước mặt của hơn ba mươi người, hàng chục con mắt, lớn có, trẻ có, bằng tuổi có. Họ ngồi khoanh chân, hàng lối ngay ngắn chờ Phong giới thiệu:
- Cả lớp, đây là Linh An, người mới của chúng ta nhưng cô ấy đã tập Taewondo và đạt đến cấp đai đen nhị đẳng rồi.
Sau lời giới thiệu đó, cả lớp nhao nhao lên như kiến vỡ tổ. Những câu hỏi tới tấp bay đến như muốn xuyên thủng lỗ tai An. Cô nhíu mày khó chịu:
- Mọi người có thể bình tĩnh không? - Giọng nói trầm lạnh vang lên, đôi mắt bạc ánh lên tia lạnh lẽo quét một lượt gương mặt từng người một. Mọi người lập tức im bặt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ruồi bay. Phong kinh ngạc nhìn An - Tôi sẽ trả lời câu hỏi của từng người một. Mỗi người chỉ được hỏi một câu. Bắt đầu từ cậu.
An chỉ vào cậu con trai trông bằng tuổi ngồi đầu hàng:
- Cậu tập Teawondo mấy năm rồi?
- 3. - An cũng ngồi xuống, đáp.
- Chị bao nhiêu tuổi rồi?
- 16.
- Sao mắt em lại màu bạc thế? Em đeo kính xác tròng sao?
- Cậu chọn một đi. Cậu hỏi tôi hai câu rồi.
- Vậy thì Em đeo kính xác tròng hay sao mà mắt em lại màu bạc thế? - Hỏi rồi tên con trai đó nhe răng ra cười.
An khẽ nhếch khóe môi, thầm khen tên này thông minh:
- Không! Tôi là người lai.
Cứ thế, dần dần An cũng trả lời hết các câu hỏi. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên trong một buổi An phải nói nhiều như thế. Điều đó là cô khó chịu.
- Thầy đố cả lớp biết: Linh An là ai? - Phong nở một nụ cười tinh nghịch.
Nghe xong câu hỏi, An giật mình nhìn Phong. "Có lẽ nào anh ta đã biết thân phận của mình? Không thể nào! Nhưng anh ta có ý gì khi hỏi câu ấy?..." An hồi hộp, tim bỗng chốc đập thùm thụp như muốn nhảy ra ngoài. Còn cả lớp ai cũng ngơ ngác trừ tên con trai "thông minh" ban nãy:
- Hoàng Linh An - quán quân hạng cân hai năm liên tiếp trong giải Teawondo trẻ toàn quốc gần đây nhất, là tuyển thủ xuất sắc của Teawondo thế hệ mới. Đúng chưa anh Phong?
An nghe hắn nói, sự ngạc nhiên hiện rõ mồn một rồi quay ra nhìn Phong đợi câu trả lời. Cả lớp thì mồm chữ A mắt chữ O cũng nhìn Phong.
- Chuẩn rồi! Ha ha! Xem ra chú cũng am hiểu đấy Quang!
Chỉ chờ có thế, An thở phào, nét mặt nhẹ nhõm. Võ đường tràn trong làn sóng âm thanh đợt hai. Lần này to hơn lần trước, như muốn vỡ đôi võ đường. An cuối cùng không chịu nổi nữa, quay sang Phong với vẻ gấp gáp:
- Đến giờ tập chưa thế?
- Qua lâu rồi. - Phong trả lời, giọng rất thản nhiên.
- Sao còn chưa tập? - An cố gắng nói to hơn tiếng nói của hơn ba chục người gộp lại.
- Vì hôm nay để chào đón thành viên mới, anh ấy cho mọi người cả buổi để làm quen. - Quang trả lời hộ.
An chỉ biết cười khổ. Nhìn An như sắp ૮ɦếƭ đến nơi, cái vẻ lạnh lùng lúc ẩn lúc hiện, Quang liền nói với Phong "rủ lòng từ bi" mà cứu An rồi đưa ra sáng kiến nhỏ. Phong cười rồi gật đầu. Vỗ tay thật to, nói thật lớn.
- Cả lớp trật tự! - Cả lớp liền im lặng. Rồi Phong quay sang hỏi An - An, em có thể thi đấu cho cả lớp chiêm ngưỡng không?
- Được thôi! - An như vớ được phao cứu sinh lúc gần ૮ɦếƭ đuối, gật đầu mà không suy nghĩ, nhưng lại lạnh lùng nói - Từ lần sau gọi tôi là Linh An.
Phong gật đầu dù hơi khó hiểu. Quay ra bảo mấy người đem toàn bộ giáp bảo vệ ra và trải nệm đấu.
An sẽ đấu bốn hiệp. Hai hiệp với Quang và hai hiệp với cô gái tên Ngọc. Mắt mọi người lập tức sáng lên đầy vẻ háo hức vì hai người này giỏi nhất ở đây.
An đang chui vào giáp bảo vệ màu xanh. Thấy vậy, Quang nở nụ cười hiền lại gần giúp cô buộc giáp. An hơi bất ngờ nhưng không phản kháng vì không ai có thể tự buộc giáp cho mình cả.
Khi Quang buộc xong, cậu quay lưng trước mặt An ý muốn cô buộc cho mình nhưng An lại làm lơ tiếp tục đeo giáp tay và giáp chân. Cậu lắc đầu cười khổ nhờ người khác.
(Ai chưa biết về giáp trong Teawondo thì tra google nhé ^^!)
An và Quang - hai con người trái ngược nhau một cách rõ rệt.
Ánh nắng chiều gay gắt chiếu qua cửa sổ. Quang đứng đó, trên tấm nệm thi đấu màu xanh dương, nét mặt dịu dàng, nụ cười vô cùng ấm áp, rực rỡ hơn mặt trời ngoài kia. Khoác lên mình bộ giáp bảo vệ đỏ càng làm cho người ta khó dời mắt. Ngũ quan tinh tế lúc nào cũng hấp háy ý cười. Còn An như một tảng băng di động. Cái nóng oi ả cũng không thể nào làm tan chảy được. Đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Quang làm cậu thoáng nổi da gà. Giờ Quang đã biết một trong những ưu thế lớn của An chính là hàn khí trên người và cảm giác làm đối thủ của cô nó như thế nào.
Phong hô khẩu hiệu chuẩn bị, An và Quang đối đứng đối diện nhau, Quang đưa tay ra bắt nhưng An không hề phản ứng lại nên cậu rút về cười ngượng.
Khẩu hiệu bắt đầu vang lên, An và Quang nhún nhẹ nhàng trên ức chân, tay thả lỏng. Hai người họ cứ vậy không ai ra chân. Quang thi thoảng làm vài động tác giả. Cậu thấy lạ khi An cứ nhìn chằm chằm vào cậu, đặc biệt là vai và eo.
Phong cảnh cáo hai người đang phòng thủ tiêu cực. Nghe lời cảnh cáo, Quang vội vàng ra chân - một cú đá tạt. Chỉ chờ có thế, An xoay người đá hậu. Đòn đánh như 乃úa tạ giáng trúng иgự¢ Quang. Cậu lùi ra sau vài bước trước tiếng "Ồ!" của mọi người. Tỉ số 1-0. Hai người tiếp tục trận đấu. Lại lần nữa, Quang để lộ sơ hở. An vọt người lên không đá ngang trúng đầu cậu. Tỉ số 3-0.
Quang nói với Phong là cậu không đấu nữa. Phong tuyên bố An thắng. Nghe vậy, nét mặt và ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo đến khác thường, giọng nói trầm nhưng không mất đi sự trong trẻo:
- Tôi không công nhận trận này! - Mọi người đang ngạc nhiên lại càng ngạc nhiên hơn trừ Phong và Ngọc vì họ biết đây không phải là trận đấu ven toàn.
Trong giờ nghỉ giữa trận, Ngọc mặc bộ giáp đỏ, đến chỗ Quang đang ngồi ở ghế:
- Anh nhường cậu ta? - Ngọc hơi nhướn mày lên hỏi
- Anh không có. - Quang thờ ơ đáp.
- An còn chối! Rõ ràng cú đá ngang đó không thể KO* anh được.
- Thì sao chứ? - Quang nhìn An uống nước gần đó.
Ngọc nhìn theo ánh mắt Quang, lửa giận trong lòng dâng lên ngùn ngụt, những lời định nói không hiểu sao cứ nghẹn ở cổ họng, không phát ra được. Tay Ngọc nắm chặt đến mức trắng bệch không một giọt máu:
- Anh...Cô ta....!
Quang lại không để ý đến Ngọc, lặng lẽ đứng dậy đến gần chỗ An, đôi môi cong lên một đường cong tuyệt mĩ. Ngọc chột dạ. Giờ thì đến môi cô cũng như sắp ứa máu. Hàm răng trắng sáng, thẳng đều cắn mạnh một cách không thương tiếc lên môi dưới. Cô không cam tâm. Từ nhỏ cô đã lớn lên bên Quang, là thanh mai trúc mã của Quang. Cô đã yêu Quang mười năm rồi, yêu từ khi cô còn là một đứa trẻ suốt ngày nũng nịu đòi quà. Vậy mà Quang chưa bao giờ nhìn cô trên phương diện một người con gái. Trong lòng Quang, tên cô luôn đi theo hai từ "em gái". Haha! Thật nực cười! Cô còn không bằng một đứa con gái Quang mới gặp chưa đầy một tiếng.
Chỉ điều đó thôi, Ngọc đã không muốn sống cùng một bầu trời với An rồi. Phải rồi! Yêu càng nặng, đau càng sâu.
*KO là khi đối thủ gục trên sàn sau mười giây mà không thể tiếp tục thi đấu thì sẽ thắng mà không liên quan đến điểm số.
- Linh An! Anh nghe danh em đã lâu nhưng không ngờ lại được gặp, tập cùng và thi đấu thử nữa. Anh rất vui! - Quang vẻ mặt hào hứng, nụ cười tươi rói. Cá là có khá nhiều nàng ở đây ૮ɦếƭ vì cậu.
- Anh vui nhưng tôi không. Ngược lại thấy thật tồi tệ. - An nhìn Quang, đôi mắt bạc xoáy sâu vào đáy mắt cậu.
Quang sững người, nụ cười trên môi lịm tắt:
- Sao......?
- Anh khinh thường tôi đến mức không muốn đấu với tôi sao?
- Không phải thế....! - Quang không thể giải thích lí do. Chính xác hơn là không biết tại sao mình lại làm thế. Chỉ là lúc đó, cậu không muốn An....đau.
- Thái độ của anh nó nói thế. Tôi cứ nghĩ anh thông minh như vậy phải biết đùa giỡn với đối thủ là coi thường khả năng của họ chứ? - An nhướn mày, môi nhếch lên khinh bỉ.
Quang cứng đờ người bao nhiêu câu nói không phải bị nuốt trôi xuống hết dạ dày. Cậu nhìn An, giọng buồn rầu:
- Anh xin lỗi nhưng thật sự anh không có ý xem thường em. Xin lỗi em!
An không nói câu nào, xoay người bỏ đi.
Trận đấu của An và Ngọc, An thắng 5-2 - tỉ số áp đảo nhưng thật sự cô không hề thấy vui một chút nào.
*****
Về đến nhà, tắm rửa xong, An lập tức ôm chiếc laptop, lao đầu vào công việc. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo gõ lia lịa trên bàn phím. Cô miệt mài đến mức quên luôn cả thời gian và cái bụng đói meo. Mãi lúc sau, cô Vân lên gọi An mới để ý đến thời gian - 6h 20.
An uể oải ngồi dậy mới phát hiện lưng mình mỏi muốn gãy hết cả. Vươn vai, cô nhìn xuống tệp văn bản. Cô dịch được một nửa tệp một rồi. Đến tối là xong một tệp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc