Lý Cẩn Thiên ném Chu Doãn Thịnh lên giường, cúi người đè lên, đương lúc chuẩn bị xé rách quần áo thì lại đứng hình, ánh mắt toát ra vẻ hoảng hốt. Chu Doãn Thịnh đẩy gã ra, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Ánh mắt Lý Cẩn Thiên không có tiêu cự, nhưng động tác thì không hề ngừng lại, ôm một ổ chăn cắn cắn xé xé, đè người lên trên ma sát mãnh liệt, trong cổ họng tràn ra từng tiếng gầm nhẹ, dáng vẻ xấu xí như một con chó động dục.
Chu Doãn Thịnh thong dong nhìn gã một lát, sau đó bước ra khỏi nội thất.
Lý Húc Đông chờ ở gian ngoài, màng tai bị tiếng gào thét của Lý Cẩn Thiên làm cho đau đớn. Hắn chậm rãi rút một con dao từ trong giày ra, sát khí trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra. Trông thấy quân phụ tóc tai nguyên vẹn từ từ bước ra, tơ máu đỏ ngầu trong mắt hắn lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
“Quân phụ vẫn ổn chứ?”
Chu Doãn Thịnh không đáp, nhìn chằm chằm vào con dao trong tay hắn, chất vấn – “Ngươi muốn làm gì? Hành thích vua? Đồ ngu này, phí công dạy suốt bao nhiêu năm…”
Còn chưa dứt lời, hắn đã bị Lý Húc Đông ôm chặt vào trong lòng. Thiếu niên năm nay mới mười lăm tuổi mà đã cao ngang ngửa hắn, hàm dưới tì lên hõm vai hắn, lớp râu mới nhú khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Nhưng hắn cũng không đành lòng đẩy thiếu niên ra, dù sao đây chính là đứa con mà mình tự tay nuôi lớn.
“Quân phụ vẫn ổn?” – Lý Húc Đông xác nhận lại lần nữa. Nghe tiếng giao cấu không ngừng truyền ra từ trong phòng, hắn nghi hoặc nói – “Vậy phụ hoàng đang làm gì?”
“Nằm mơ giữa ban ngày.” – Chu Doãn Thịnh cười lạnh.
Lý Húc Đông không truy vấn nữa, chậm rãi dốc lòng – “Quân phụ, phụ hoàng dựa vào đâu mà bao nhiêu lâu không đến, vừa đến đã đối xử với người như vậy? Ông ta chỉ coi người là công cụ tiết dục, hoặc là chất dẫn để trừng phạt Cao Mân mà thôi, ông ta căn bản là không yêu người. Quân phụ, người cũng đừng yêu ông ta nữa, ông ta dung túng Cao Mân hạ độc người, sai sử Cao Lãng diệt nhà họ Tề, còn định ban ૮ɦếƭ cả cho người nữa, người đáng lẽ ra phải hận ông ta mới đúng. Quân phụ, người đừng đau lòng, bởi vì người còn có con, con sẽ mãi mãi ở bên cạnh người, hiếu thuận với người, bảo vệ người, trở nên mạnh mẽ rồi báo thù cho người. Con sẽ dâng hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này vào tay người, để người có thể vui vẻ, không phải sầu lo. Quân phụ, chúng ta không để ý đến bất kỳ ai ngoài nhau có được không? Quân phụ?”
Trong giọng nói khàn khàn của hắn trộn lẫn nôn nóng và cầu khẩn. Hắn không thể chịu nổi bất kỳ kẻ nào có ý đồ ςướק quân phụ của hắn.
Chu Doãn Thịnh bất đắc dĩ vuốt ve đôi má hắn, cười nói – “Đương nhiên rồi. Trong cấm cung này, người ta để ý mãi mãi chỉ có một mình ngươi. Còn Lý Cẩn Thiên, ta sẽ không hận hắn, hận cũng sẽ phí phạm tâm lực.”
Lý Húc Đông yên tâm, nắm chặt lấy tay hắn, áp lên má mình dụi dụi, giống một chú chó con đòi chủ nhân âu yếm.
Chu Doãn Thịnh vừa tức giận vừa buồn cười, đẩy hắn ra khiển trách – “Lý Cẩn Thiên không thể gây bất cứ thương tổn gì cho ta. Lần sau mà còn xảy ra chuyện như vậy, ngươi chỉ cần chờ đợi bên ngoài là được, đừng có xung động. Lỡ như đâm ૮ɦếƭ hắn trong Từ Thần cung, ta lại phải phí công dọn dẹp hậu quả.”
Lý Húc Đông liên tục gật đầu, ngoan ngoãn vô cùng, nào đâu có vẻ тһô Ьạᴏ khát máu trước đó nữa.
Nhóc con này đúng là hiếu thuận, quả thực là không thiệt. Chỉ mỗi một điều không tốt là quá mức bám người. Thấy sói con lại bám lấy mình mà ôm chặt, Chu Doãn Thịnh bất đắc dĩ cực kỳ.
Chạng vạng, Lý Cẩn Thiên mới tỉnh dậy, đã thấy Tề Tu Kiệt bưng một bộ long bào quỳ cạnh giường, sắc mặt tái nhợt, bờ môi nứt nẻ, trông vô cùng yếu đuối. Lý Cẩn Thiên ngẩn người, trong đầu liên tục hiện lên rất nhiều hình ảnh. Trong cơn giận dữ, gã xé rách quần áo Tề Tu Kiệt, cắn xé hắn, siết chặt hắn, sau đó thô lỗ đâm xuyên qua hắn.
Đây không phải một cuộc hoan ái, mà là một hồi bạo hành.
Nhưng người trước mắt này lại không hề oán hận mình chút nào, ngược lại còn cố chống đỡ cơ thể bệnh tật để chờ hầu hạ mình thay quần áo. Sắc mặt Lý Cẩn Thiên biến đổi, xấu hổ cùng cực, rồi lại cảm thấy hơi chột dạ, cho rằng mình phản bội Cao Mân.
Đã đến nông nỗi này rồi mà mình vẫn còn nhung nhớ Cao Mân, đúng là hết thuốc chữa. Lý Cẩn Thiên vừa tự căm ghét thoá mạ bản thân, vừa nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi chật vật chạy trốn, sau đó ban thưởng cho Từ Thần cung rất nhiều báu vật.
Lý Cẩn Thiên che giấu việc này, cũng không dám để Cao Mân biết. Cứ thế nửa tháng trôi qua, Cao Mân chính thức đề xuất việc tiến binh đến Nam Việt với gã. Lý Cẩn Thiên ngoài mặt đồng ý, nhưng sau lưng vẫn không ngừng bày bố thế cờ. Gã cho các hoàng tử trên mười bốn tuổi thay nhau giải quyết công việc ở các bộ. Bên cạnh đó xếp người của mình vào quân đội, hòng làm suy yếu thể lực của nhà họ Cao và Ly vương. Đương nhiên còn có một chút thủ đoạn không thể nói ra cũng đang được tiến hành một cách bí mật.
Một ngày trước khi Cao Mân xuất chinh, nhà họ Cao gửi tin đến, lão thái quân đột ngột nhiễm bệnh nặng qua đời. Dựa theo quy củ, trưởng bối dòng chính trong nhà qua đời, người làm quan trong triều cần để tang ba năm.
Vì thế ngay trong đêm đó, Cao Lãng vào cung cầu kiến Cao Mân.
“Ý ngươi là xin Hoàng thượng miễn kỳ để tang ba năm cho ngươi?” – Cao Mân nhíu mày.
“Chẳng những xin Hoàng thượng miễn cho ta, mà cả ngươi nữa. Không thể trì hoãn chuyện xuất chinh đi Nam Việt được. Nhà họ Cao chúng ta vất vả lắm mới làm to được đến thế này, nếu để tang ba năm, tất cả đều sẽ tiêu tán hết. Hoàng thượng không chỉ đối xử đặc biệt với ngươi, mà còn đối xử rất tốt với dư nghiệt nhà họ Tề và Lục hoàng tử. Ai biết ba năm sau bọn chúng có vùng lên lại hay không, có gây nguy hiểm cho địa vị của ngươi và Viêm Nhi hay không.” – Cao Lãng lo lắng vội vã nói.
“Ta đã phế bỏ cả Tề Tu Kiệt lẫn Lục hoàng tử rồi, bọn chúng không tạo ra được bất cứ gợn sóng nào đâu. Huynh trưởng, lão thái quân luôn che chở hai người chúng ta. Giờ bà ấy qua đời, chúng ta có thể nào không làm tròn chữ hiếu chỉ vì quyền thế? Ngươi đừng nhắc lại chuyện miễn tang nữa, ta tuyệt đối sẽ không nói với Hoàng thượng. Ngươi cũng biết tình cảm của Hoàng thượng với ta và hoàng nhi, vậy nên ngươi hoàn toàn không cần băn khoăn vớ vẩn như vậy.” – Cao Mân không để bụng mà xua tay.
Cao Lãng trầm tư một khắc, đành phải gật đầu.
Hai người vừa mới tạm biệt nhau không lâu, mật thám đã đưa nội dung nói chuyện của họ đến trước mặt rồng. Lý Cẩn Thiên nhìn thoáng qua, nở một nụ cười khinh miệt. Trước kia cụ tổ nhà họ Tề qua đời, chỉ trong vòng một ngày, tổng cộng hơn hai mươi người nhà họ Tề làm quan trong triều đình đồng thời dâng tấu xin về nhà chịu tang. Có ai ham quyền như Cao Lãng? Đúng là lòng tham không đáy.
——————————-
Từ Thần cung.
Chu Doãn Thịnh nghe tin lão thái quân nhà họ Cao qua đời, biết ngay Lý Cẩn Thiên đã bắt đầu ra tay. Hiện giờ gã không thể động vào nhà họ Cao, đành nương vào ba năm này chậm rãi làm yếu thế lực của nhà họ Cao, y như đã đối phó với nhà họ Tề lúc trước. Đây là triều đình, gió đông không thổi bạt gió tây thì gió tây áp đảo gió đông, tất cả sự sống ૮ɦếƭ của triều thần đều dựa vào một ý nghĩ của đế vương.
Qua một thời gian nữa là có thể đề xuất chuyện liệm hài cốt người nhà họ Tề với Lý Cẩn Thiên. Tất cả người nhà họ Tề đều bị Cao Lãng chém Gi*t, hài cốt bị vứt lung tung ra bãi tha ma ở vùng ngoại ô, muốn làm hết e rằng sẽ chẳng dễ dàng gì. Nhưng dẫu có khó nữa, chỉ cần là mong muốn của Tề Tu Kiệt, Chu Doãn Thịnh đều sẽ hoàn thành giúp hắn.
Đương lúc nghĩ ngợi, Lý Húc Đông đi vào. Lưng hắn còn đeo cung tên, đầu mướt mồ hôi, ôm lấy hông quân phụ, tì đầu lên vai hắn dụi dụi.
“Biến đi, người toàn mồ hôi, hôi quá.” – Nhóc con này mắc chứng Skin-hunger (*), phải chữa.
(*) Skin-hunger: Hội chứng thèm khát sự tiếp xúc da thịt. Loại bệnh này phần lớn đều là do khi còn nhỏ thiếu thốn tình cảm.
“Quân phụ, con nhớ người.” – Thiếu niên đã đến thời kỳ vỡ giọng, giọng nói khản đặc.
“Chỉ đến thao trường hai canh giờ mà đã nhớ ta, ngươi chưa cai sữa à?” – Chu Doãn Thịnh tức mình bật cười.
Đương nhiên là nhớ, chỉ đi một lát thôi cũng nhớ. Lý Húc Đông không đáp, bờ môi lặng lẽ lướt qua vành tai quân phụ. Chu Doãn Thịnh đẩy hắn ra, nghiêm mặt nói – “Nghe nói Lý Cẩn Thiên cho các hoàng tử vào triều tham chính. Ngươi định đến bộ nào trong sáu bộ (3)
“Con muốn vào bộ Lại hoặc bộ Hộ.”
“Quyền và tiền, ngươi chỉ có thể nghĩ được hai điều này thôi à?”
“Vậy ý quân phụ là?”
“Đi xuất chinh Nam Việt.”
Lý Húc Đông trầm mặc, có vẻ rất không nguyện lòng. Hắn không muốn rời khỏi quân phụ.
Chu Doãn Thịnh sao có thể không biết lòng dạ hắn, giải thích – “Quyền lực, mối quan hệ, tiền tài, những thứ này tuy có thể củng cố địa vị của ngươi trên triều đình, nhưng không thể khiến ngươi đi lên ngôi vị cao nhất. Người xưa nói văn nhân tạo phản, ba năm không thành, biết vì sao lại không thành không? Đó là bởi họ không có binh quyền. Cán thương ở trong tay người nào, người đó mới có tư cách thâu tóm giang sơn.”
Không đợi Lý Húc Đông trả lời, hắn nói tiếp – “Đừng nói với ta ngươi không muốn làm hoàng đế. Nếu người ngồi trên vị trí kia không phải là ngươi, mà là Lý Húc Viêm, ngươi có biết hai cha con chúng ta sẽ có kết cục gì không? Cao Mân đã hận ta, hận nhà họ Tề thấu xương. Hiện giờ Lý Cẩn Thiên còn sống, y sẽ không động đến chúng ta. Nhưng chờ ngày nào đó Lý Cẩn Thiên ૮ɦếƭ, người đầu tiên mà y muốn Gi*t chính là ngươi và ta. Ngươi cho rằng hai ta trở thành kẻ tàn phế là y có thể yên tâm? Nếu là ngươi, ngươi nghĩ lại xem không nhổ cỏ tận gốc, ngươi có yên tâm hay không?”
Lý Húc Đông đương nhiên không thể yên tâm. Nhưng để quân phụ ở lại kinh thành một mình, hắn càng không thể yên tâm. Hắn cuống đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, nhưng cũng biết hiện tại không phải lúc để bốc đồng. Hắn đã từng nói phải bảo vệ cho quân phụ, trở thành chỗ dựa cho quân phụ, giờ chính là thời cơ vùng dậy.
“Quân phụ, con đi Nam Việt. Vì người, con nhất định sẽ giành được một khoảng trời giang sơn. Người ở lại kinh thành cũng phải nhớ cẩn thận.” – Lý Húc Đông ôm chặt lấy hắn, trong đôi mắt đỏ ngầu trải đầy sát ý, sát ý với cha con Cao Mân, thậm chí cả với Lý Cẩn Thiên. Nếu không bị ba người này bức bách, quân phụ sao phải sống gian nan như vậy.
Chư vị hoàng tử có người yêu cầu đến bộ Hộ, có người yêu cầu đến bộ Lễ, tóm lại ngành nào có thực quyền thì chui vào ngành đó. Lý Húc Viêm đương nhiên vào bộ Hộ, những hoàng tử còn lại cũng đều được toại nguyện. Chỉ có Lục hoàng tử đề xuất muốn đi theo quân đội đến Nam Việt rèn luyện. Điều này lại làm khó Lý Cẩn Thiên.
Biết tin này, Cao Mân mỉm cười khinh miệt. Một tên tàn phế đi lại khó khăn mà còn vội lên chiến trường chịu ૮ɦếƭ, nhiệt huyết của Lục hoàng tử đúng là dồi dào quá mức. Nhưng đối với y, đây lại là một chuyện tốt. Trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, sai người diệt trừ Lục hoàng tử một cách thần không biết quỷ không hay quả thực là dễ như trở bàn tay. Lục hoàng tử ૮ɦếƭ, kiếp này Tề Tu Kiệt còn có gì để trông cậy? Những khổ sở mà y từng chịu kiếp trước, kiếp này nhất định phải khiến Tề Tu Kiệt nếm trải tất cả.
Lại nói, trước kia Lý Cẩn Thiên đặc xá tội ૮ɦếƭ cho Tề Tu Kiệt lại là chuyện tốt, một đao chấm dứt thì thuận lợi cho hắn quá.
Nghĩ vậy, Cao Mân chẳng những không phản đối, mà còn giục Lý Cẩn Thiên mau chóng đồng ý. Đồng thời nhét cả Cao Niệm đã khỏi hẳn vào đội ngũ chinh phạt Nam Việt, giúp y lấy chút quân công.
Lý Cẩn Thiên gọi Lục hoàng tử đến thư phòng đàm thoại một canh giờ, đêm đó liền đồng ý với lời thỉnh cầu của hắn. Trận chiến này kéo dài ước chừng ba năm. Trong ba năm này, vây cánh của nhà họ Cao lần lượt bị gạt bỏ; Ly vương cũng dính phải một vụ án thuế muối Giang Hoài, bị cách chức; Ngũ hoàng tử vẫn luôn được thương yêu liên tiếp phạm lỗi, bị Lý Cẩn Thiên răn dạy trước mặt văn võ cả triều, danh vọng suy giảm.
Ngược lại là Thất hoàng tử thường ngày lặng lẽ không lộ mặt dần dần bộc lộ tài hoa, xuất hiện trước mắt người đời.