Cao Thủ Đổi Đen Thay Trắng - Chương 156

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc

Quyển 13 - Chương 7
Giờ phút này, toàn thể công ty Chu thị đều rất tự tin. Cuộc họp báo ra mắt trò chơi mới được tổ chức vô cùng long trọng, chẳng những mời rất nhiều phương tiện truyền thông có tiếng trên khắp cả nước đến tham dự, mà còn chi một khoản tiền lớn để mời hai ngôi sao nam nữ hàng đầu về làm người đại sứ.
Chu Doãn Thịnh ngồi cạnh Dịch Tranh, một người tươi cười nhã nhặn, một người mặt lạnh như tiền. Sau khi phần biểu diễn của hai ngôi sao kết thúc, các phóng viên lập tức ùa đến đặt câu hỏi cho hai người.
Dịch Tranh là đối tượng phỏng vấn chính của phóng viên, micro chất trước mặt hắn cũng nhiều nhất. Hắn thản nhiên nói – “Hôm nay là cuộc họp báo ra mắt trò chơi, mong mọi người phân rõ đâu mới là chính, đâu mới là phụ.”
Phóng viên chuyển mục tiêu qua Chu Doãn Thịnh, lại thấy hắn chỉ cười một cách biếng nhác, xua tay nói – “Tôi sẽ không nói nhiều, trò chơi của chúng tôi rốt cuộc xuất sắc đến đâu, mời mọi người tự mình theo dõi.”
Hắn bật màn hình led siêu lớn phía sau lên, vô số dải đen lướt qua màn hình, dần dần ghép thành một toà cung điện nguy nga. Một người đàn ông điển trai, cao lớn khoác đạo bào bế một thiếu niên thương tích đầy mình đi vào cung điện, giọng nói trầm mà vang dội – “Từ nay trở đi, Tinh Hải sẽ là đệ tử duy nhất của Tông Y ta. Các ngươi về đi, không cần xin nữa.”
Tầm nhìn dịch chuyển, một ông lão tiên phong đạo cốt cùng một thiếu nữ đương độ thanh xuân đứng ngoài cửa, gương mặt toát vẻ ghen ghét, nhưng vẫn cứng ngắc cúi người thưa dạ. Hai người đi đến vách núi, dẫm lên ánh kiếm mà đi.
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, thiếu niên thương tích đầy mình lúc trước đã khỏi hẳn, tuy ngoại hình không khác, nhưng khí chất lại vô cùng kì dị. Thân hình khi thì ௱ôЛƓ lung khi thì rõ ràng của hắn luồn lách giữa vô vàn tu sĩ mặt nhăn mày nhíu, đôi tay hoá thành lưỡi dao sắc bén, thẳng tay ςướק đoạt sinh mạng bọn họ. Đạo bào đen tuyền của hắn đã sớm sũng máu, sườn mặt dính một chuỗi bọt máu đỏ tươi, khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn toát lên nét ma mị khiến người ta kinh sợ.
“Gì mà ma công với chả tâm kinh, chẳng qua là cái cớ để các ngươi Gi*t người đoạt bảo mà thôi. Nếu các ngươi đã vu Phương Tinh Hải ta rơi vào ma đạo, vậy hôm nay ta sẽ đại khai sát giới, biến tội danh này thành hiện thực.” – Giọng nói trong trẻo của thiếu niên toát lên vẻ vô cảm, trống rỗng, khiến người nghe cảm thấy thoải mái, nhưng cũng đồng thời sởn cả gai ốc.
Vừa dứt lời, hàng loạt tu sĩ tức thì hoá thành một làn sương máu văng tứ tung dưới tay hắn. Sương mù đỏ tươi lơ lửng xung quanh thiếu niên, hắn hơi ngửa đầu hít sâu một hơi, gương mặt toát vẻ mê say.
Tuy hình ảnh được làm từ hiệu ứng 3D, nhưng khuôn mặt ma mị của thiếu niên vẫn đẹp đến hớp hồn, ngay cả hơi thở dưới chóp mũi, sự rung động trên bờ mi đều như có thể cảm nhận một cách rõ ràng. Sự phẫn nộ của hắn, nỗi tuyệt vọng của hắn, sự tàn nhẫn của hắn, thân thủ nhạy bén và công pháp kỳ lạ của hắn, tất cả đều mang lại cho người ta một cảm giác người là thật mà không phải hư cấu.
Hội trường vốn náo nhiệt giờ im phăng phắc, các phóng viên há hốc, ánh mắt ngây dại. Cho dù ông trời ban cho họ sức tưởng tượng phong phú nhất, họ cũng không thể nào diễn tả được mảy may phong thái của thiếu niên.
Tính cách nửa chính nửa tà, sát phạt quyết đoán của hắn tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt màn hình.
Sau một hồi Gi*t chóc, những tu sĩ bao vây tiêu diệt hắn không thể không dùng đến Tru Tiên trận lợi hại nhất để vây khốn hắn. Người cầm đầu rõ ràng là ông lão tiên phong đạo cốt nọ.
“Hôm nay, ta sẽ thay mặt sư tôn ngươi thanh lọc môn đồ.” – Giọng ông ta hờ hững, ánh mắt toát vẻ thương xót, lại khiến người xem vô cùng khó chịu.
Thiếu niên bị nhốt trong Tru Tiên trận, bị Dương Cực thần hoả thiêu đốt, khuôn mặt ma mị rốt cuộc toát vẻ đau đớn. Khán giả bên dưới cũng cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay vô hình siết chặt, vừa tức vừa đau. Họ buồn nỗi buồn của thiếu niên, vui niềm vui của thiếu niên, phẫn nộ vì thiếu niên bị vu vạ.
Ngay khi thiếu niên mất đi thần trí, định tự móc nội đan của mình, không trung bỗng vang vọng một giọng nói vô cùng uy nghiêm – “Ai dám thay mặt Tông Y ta thanh lọc môn đồ? Thật to gan!”
Lời còn chưa dứt, đã có vô vàn ánh kiếm đen từ trên trời đánh xuống, đâm xuyên rào chắn không gian với khí thế sấm rền chớp giật. Khán giả bên dưới vội vàng ôm đầu che mặt, sợ bị đâm trúng. Họ thực sự cảm nhận được sự nguy hiểm từ chính những ánh kiếm kia.
Ngay khi ánh kiếm chiếm trọn màn hình, tầm nhìn lại chuyển về những tu sĩ đứng ngoài Tru Tiên trận. Bọn họ đều chưa kịp phản ứng chút nào đã bị chém nát vụn. Vô số pháp bảo cũng bị ánh kiếm đâm xuyên, hoá thành những hạt sáng li ti. Thậm chí có cả một thanh kiếm đen khổng lồ được ngưng tụ từ nguyên thần bổ lên trận pháp ngoài môn phái, làm nó vỡ đôi.
Vách đá có khắc bốn chữ “Vô Cực tiên tông” ầm ầm vỡ vụn, vô vàn lầu son gác tía đổ sụp chỉ trong giây lát. Giữa màn sương đỏ cùng khói bụi mù trời, người đàn ông nọ lại ôm thiếu niên thương tích đầy mình vào lòng, nói một cách chậm rãi – “Công pháp của Tinh nhi được truyền thừa từ ta. Nếu các ngươi mắng Tinh nhi là tà ma ngoại đạo, vậy thì từ nay hai sư đồ ta sẽ rời khỏi Vô Cực tiên tông, đoạ vào ma đạo. Nếu các ngươi muốn trừ ma vệ đạo, cứ việc đến Lãnh địa Chướng Khí ở ma giới tìm ta. Tông Y ta tu luyện Phá Thiên kiếm đạo hơn bốn trăm năm, có thể phá thiên, cũng có thể tru tiên!”
Hắn ung dung điều khiển ánh kiếm mà đi, nhưng tu sĩ ở đây lại không ai có gan ngăn cản. Cảnh quay chuyển từ môn phái đổ nát đến dải đất máu chảy thành sông phía sau, dòng máu uốn lượn hoá thành làn sương đỏ đậm, tô đậm bốn chữ đầy khí thế được viết theo lối cuồng thảo – Phá Thiên Tru Tiên.
Trailer trò chơi đầu tiên kết thúc trong tiếng nhạc nền sầu bi. Giới tu chân nguy nga, tráng lệ nhưng cũng tàn khốc đến cực độ kia để lại dấu ấn sâu đậm trong trí nhớ khán giả, khiến họ không ngừng hồi tưởng, không ngừng thổn thức, đồng thời vô cùng mong đợi.
Không để bọn họ kịp hoàn hồn, trailer trò chơi thứ hai đã bắt đầu trình chiếu. Đây là một trò chơi khoa học viễn tưởng tên là Star Wars, trái ngược với phong cách cổ trang của trò chơi trước. Nhưng chất lượng hình ảnh, concept nhân vật, cốt truyện, nhạc nền… đều không thua kém gì trò chơi đầu tiên.
Khi hàng đàn trùng tộc xuất hiện nơi con người sinh sống mà tàn sát, tìm kiếm thức ăn, khán giả đồng loạt hít ngược một hơi, có người còn hét lên vì sợ; đồng thời, khí thế oai hùng và sự phối hợp ăn ý của những chiến sĩ điều khiển robot cũng khiến họ không kìm lòng nổi mà cất tiếng reo hò.
Những hình ảnh đặc sắc nhất, thú vị nhất đều được tập hợp trong trailer, tạo nên sự kích thích thị giác mãnh liệt. Độ phân giải nét từ chiến hạm du hành giữa vũ trụ vô ngần đến từng sợi tóc nhân vật.
Hiệu ứng 3D thật đến từng chi tiết quả thực chất lừ đến mức làm người ta run rẩy.
Đấy nào phải trailer trò chơi, rõ ràng là phim bom tấn với chi phí đầu tư hàng tỷ đồng, thậm chí hơn xa phim bom tấn Âu Mỹ ấy chứ. Chế tác hoàn mỹ là như thế nào? Đây mới chính là chế tác hoàn mỹ! So với hai trò chơi này, Tranh Hùng Đất Quỷ quả nhiên chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “sơ sài”. Hay nói trắng ra, nó chỉ là một bán thành phẩm ẩu tả.
Lời nói hôm đó của Tổng giám đốc Chu vẫn văng vẳng bên tai, hôm nay xem ra không có chút thành phần phóng đại nào.
Trailer kết thúc được một, hai phút, bên dưới mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Nam minh tinh làm đại sứ cho Star Wars lặng lẽ xích lại gần Chu Doãn Thịnh, mặt dày mày dạn hỏi – “Sếp Chu à, có thể tặng em mười bộ đĩa game được không?” – Trời má tui ngứa tay quá đi mất!
Trước khi được trình chiếu, hai trailer này được bảo mật tuyệt đối, không chỉ cậu ta, mà ngay cả ban lãnh đạo công ty cũng có nhiều người chưa từng được xem. Cậu ta là game thủ lâu năm, xem qua là biết hai trò chơi này xuất sắc đến mức nào.
Chu Doãn Thịnh cười gật đầu, rất hài lòng với hiệu quả mà cuộc họp báo giành được. Có điều, cảm xúc của người bên cạnh càng ngày càng tối tăm. Giao công việc còn lại cho trưởng phòng kinh doanh, Chu Doãn Thịnh kéo người yêu rời khỏi hội trường.
Hai người ngồi lên chiếc xe đa dụng đen, trở về nhà.
“Sao hôm nay cứ yên lặng thế?” – Chu Doãn Thịnh đùa nghịch ngón tay thon dài của chồng mình. Hắn cố tình biên tập hai trailer kia chính là để kích thích trí nhớ anh ta, hiện nay xem ra có vẻ cũng có chút tác dụng.
“Có phải anh nhớ ra điều gì hay không? Đầu có đau không?” – Hắn cười, đưa tay day thái dương cho chồng mình.
“Anh cần nhớ ra điều gì?” – Dịch Tranh bắt lấy cổ tay hắn, ánh mắt đen kịt. Hắn chớp chớp mắt, giọng nói đượm vẻ khổ sở và bối rối – “Anh không đau đầu, nhưng nơi này khó chịu quá.” – Hắn chỉ tim mình.
Chu Doãn Thịnh thở dài một tiếng, hạ tay xoa иgự¢ cho hắn, lại bỗng nhiên bị hắn kéo vào lòng, ૮ởเ φµầɳ cả hai bằng tốc độ nhanh nhất rồi đâᗰ ᗰạᑎᕼ vào.
Chu Doãn Thịnh rên khẽ, trách mắng – “Đm anh điên à? Có biết giờ em chỉ là người thường hay không?”
Dịch Tranh không để ý đến lời nói tối nghĩa của hắn, chỉ cứ thế chuyển động. Cánh tay mạnh mẽ ôm hắn rất chặt, chặt như muốn nghiền nát xương sườn hắn, hoà hắn vào máu thịt mình. Chỉ có cách thức тһô Ьạᴏ này mới có thể khiến hắn cảm nhận được một cách rõ ràng rằng người nọ vẫn tồn tại.
Cậu ấy đã trở về, hắn không mất đi cậu ấy.
Cảm nhận được tâm trạng nóng nảy, bất an của hắn, Chu Doãn Thịnh thở dài, sau đó kéo cửa kính ngăn ghế lái với đằng sau lên, xoay người để mặt đối mặt với hắn rồi đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi mắt đen thẳm của hắn. Thấy đôi mắt nọ đong đầy tình yêu, Chu Doãn Thịnh khe khẽ bật cười…
———————-
Được sự giúp đỡ từ Tập đoàn Tài chính Dịch thị, hiện nay Chu thị căn bản không thiếu tiền. Cuộc họp báo vừa kết thúc, hai trailer lập tức được trình chiếu luân phiên trên các phương tiện thông tin đại chúng lớn, mà tuyên truyền trên Internet lại càng rầm rộ, đi đâu cũng thấy.
Phương Tri Phi và Tổng giám đốc Đằng Đạt ngồi trong văn phòng, canh đúng thời gian xem trailer. Nhạc nền dần dần biến mất, vẻ mặt của hai người đều chuyển từ khinh miệt, trào phúng thành kinh ngạc, không dám tin tưởng. Tranh Hùng Đất Quỷ mà họ từng coi là kinh điển nay lại trở nên tệ hại cùng cực.
“Chẳng phải cậu nói đội ngũ của cậu là đội ngũ hàng đầu Trung Quốc hay sao? Vậy thế này là sao?! Đội ngũ hàng đầu mà lại chế tạo ra cái thứ rác rưởi này à? Mẹ kiếp Phương Tri Phi, cậu xem cho rõ đi, xem xem người ta hơn cậu ở đâu! Không có bản lĩnh thì đừng có đao to 乃úa lớn như vậy. Nếu không phải cậu xúi bẩy tôi, tôi có thể rời khỏi Chu thị, tự lập công ty riêng hay sao? Mẹ kiếp cậu hại ૮ɦếƭ tôi rồi cậu có biết không!” – Ông tổng Đằng Đạt vừa tức giận mắng vừa dốc thuốc trợ tim cấp tốc vào miệng.
Phương Tri Phi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, tròng mắt đỏ sậm, vẻ mặt méo mó. Muốn làm ra hai trò chơi hoàn mỹ như vậy, ít nhất cũng phải tốn bảy, tám năm trời. Nhưng từ trên xuống dưới Chu thị, không một ai biết Chu Doãn Thịnh bắt đầu nghiên cứu và phát triển game này từ khi nào, mời đội ngũ chế tác nào. Cho dù bị vu oan, vào tù, hắn cũng không hó hé tiếng nào, chỉ lặng lẽ ngủ đông. Mãi đến khi Tranh Hùng Đất Quỷ lẫn cổ phiếu của cha y đều bị bán đi, hắn mới nhảy ra, xoay chuyển tình thế bằng cách thức không thể nào tưởng tượng.
Bởi vậy, có thể thấy hắn đã sớm nắm rõ cục diện hiện tại trong lòng bàn tay. Hắn hoàn toàn không phải cậu ấm vô công rỗi nghề hay kẻ phá gia chi tử gì hết, mà trái lại, hắn sở hữu một lòng dạ thâm trầm, một cơ mưu quyết đoán, vượt xa mình rất nhiều. Phương Tri Phi vuốt mặt, nở một nụ cười gằn dữ tợn. Y thừa nhận mình đã thua, nhưng y có thể thua, chứ tuyệt đối sẽ không gục ngã. Đây mới chỉ là ván thứ nhất, cuộc chiến về sau vẫn còn rất dài.
Trong phòng R&D công ty Đằng Đạt, ngoại trừ vài thực tập sinh, còn lại tất cả đều là nhân viên cũ của Khoa học Kỹ thuật Chu thị. Họ thẫn thờ ngồi trên ghế, mãi đến khi trailer chiếu xong mới đồng loạt thở hắt ra. Lúc trước, họ từng ngạo mạn tuyên bố rằng Trung Quốc không có bất kỳ đội ngũ nào có thể sánh tầm với họ, cho nên nếu Khoa học Kỹ thuật Chu thị muốn vùng dậy lần nữa bằng cách mà Tranh Hùng Đất Quỷ chiếm lĩnh thị trường thì quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng lúc này đây, Khoa học Kỹ thuật Chu thị dùng sự thật để chứng minh cho họ thấy, kỹ thuật mà họ xưng là hàng đầu chẳng qua chỉ là một đống rác rưởi thô sơ, không đáng nhắc đến mà thôi. Họ bất giác cùng cúi đầu, gương mặt đau rát như thể bị ai đó tát mạnh mấy chục bạt tai. Không còn gì nghi ngờ, Khoa học Kỹ thuật Chu thị nhất định sẽ vùng dậy một cách mạnh mẽ, hơn nữa sẽ phát triển tốt hơn trước kia rất nhiều. Họ vốn đều là những nhân vật thuộc hàng thâm niên của Chu thị, nhiều người còn từng được trao cổ phần, trở thành người quyết sách của công ty. Nhưng giờ đây, họ đã bán đứt cổ phần, đến Đằng Đạt làm việc. Vốn tưởng rằng có thể sáng lập lên thần thoại bằng chính đôi tay của mình, kết quả lại sáng lập lên một trò cười.
Một khi Đằng Đạt đóng cửa, với sự uy tín và đạo đức nghề nghiệp đã bị tổn thất, bọn họ chắc chắn sẽ không tìm được công việc đàng hoàng. Mất rồi, tất cả đều mất hết rồi!
Nhớ lại khi Mạnh Uyển và Phương Tri Phi uốn ba tấc lưỡi dụ dỗ họ đến nơi này, đáy lòng họ bừng lên nỗi căm hận ngút trời.
—————————
Hai trò chơi, mỗi trò tập trung tấn công vào một thị trường – Trung Quốc và Âu Mỹ. Công tác tuyên truyền bên thị trường Âu Mỹ đương nhiên do Tập đoàn Tài chính Dịch thị phụ trách. Thị trường Trung Quốc thì căn bản không cần lo tuyên truyền, phiên bản open beta vừa lên sóng, số lượng tải về ngày đầu tiên đã vượt ngưỡng hai trăm nghìn người.
Sau khi chơi thử nửa tháng, tất cả người chơi đều phát cuồng. Rất nhiều lời khen xuất hiện trên các diễn đàn trò chơi lớn nhỏ, tạo nên tiếng vang lớn hơn cho trò chơi này.
“Xem trailer xong, tui lập tức tải về ngay. Lúc ấy, tui chỉ nghĩ: Đây thực sự là trailer game mà không phải là phim bom tấn Mỹ à? Hiệu ứng đúng là best luôn! Tui rất tò mò, không biết độ phân giải thực sự của game liệu có khác với trailer hay không. Nhưng giờ, tui chỉ có hình dung cảm nhận của mình bằng mấy chữ này – Game như thật, hay vãi l…!”
“Game quá có tâm! Không chỉ những NPC quan trọng của các môn phái lớn với hội boss ngầu hết phần thiên hạ, mà ngay cả từng bông hoa ngọn cỏ cũng đều như có sinh mệnh riêng vậy. Đây tuyệt đối không chỉ là một trò chơi, mà còn là một thế giới chân thực.”
“Mị vừa mới vào Luyện khí kỳ, thấy đan điền mình cũng nong nóng.”
“Vừa xem một NPC sư huynh độ kiếp bước vào Kim đan kỳ, sấm sét trông rất thật, giờ tôi vẫn đang trong trạng thái toàn thân tê dại. Kỹ thuật của đội ngũ chế tạo ra trò chơi đã vượt ngưỡng thần sầu, có khi bên Âu Mỹ cũng chưa từng có ai vượt qua được!”
“Đồng ý với thím trên. Tôi vừa nghe tin có công ty giải trí nào đó bên Âu Mỹ xem trailer xong mê luôn, hy vọng có thể hợp tác thực hiện một bộ phim bom tấn về đề tài ma thuật với đội ngũ chế tác của Khoa học Kỹ thuật Chu thị, số tiền đầu tư ít nhất lên đến hai trăm triệu. Hollywood có nhiều đội ngũ hiệu ứng như thế mà họ đều không hài lòng.”
Trên mạng có rất nhiều lời khen như vậy. Thời gian chơi thử mới trôi qua hơn một nửa, lượng người chơi Phá Thiên Tru Tiên cũng đã đạt mức chục triệu khiến người ta líu lưỡi. Đương nhiên, sau khi thu phí, số liệu này nhất định sẽ giảm bớt, nhưng vẫn sẽ giữ vững vị trí đầu bảng xếp hạng những trò chơi có số lượng người chơi nhiều nhất toàn cầu. Thành tích của Star Wars ở Âu Mỹ cũng cao vượt mức tưởng tượng, trước mắt đã đạt năm trăm năm mươi nghìn lượt tải về, mà còn tăng theo từng ngày.
Những vấn đề kỹ thuật mà người chơi từng lo lắng chưa hề xuất hiện, trái lại, càng chơi lâu càng có thể lĩnh hội hai trò chơi này được chế tác hoàn mỹ đến mức nào. Phá Thiên Tru Tiên bao gồm bốn phó bản lớn là nhân giới, ma giới, tiên giới, thần giới, mỗi giới lại có rất nhiều phó bản. Hiện nay, trò chơi mới chỉ cập nhật đến phó bản nhân giới, về sau level càng cao, phó bản mà người chơi đi vào sẽ càng khó, độ tuyệt vời cũng sẽ tăng gấp bội, là dạng game càng chơi càng nghiền. Thậm chí, Luyện khí kỳ, Trúc cơ kỳ, Kim đan kỳ… cũng được phân chia cấp bậc một cách chặt chẽ, khi thăng cấp cần gánh lôi kiếp, khiến người chơi được trải nghiệm cảm giác tu tiên một cách thiết thực.
Có thể nói, một khi bắt đầu chơi Phá Thiên Tru Tiên, rất ít người có thể bỏ game.
Trái ngược với đó, vấn đề kỹ thuật của Tranh Hùng Đất Quỷ lần lữa mãi không được giải quyết. Số lần ngắt kết nối, mất trang bị quá nhiều, rất nhiều người chơi trực tiếp xoá trò chơi.
Theo nguyên văn lời họ nói thì là: “Đã chơi Phá Thiên Tru Tiên và Star Wars rồi thì căn bản không còn hứng thú chơi trò chơi khác nữa, huống gì thứ rác rưởi như Tranh Hùng.”
Hiện nay, giai đoạn chơi thử của Tranh Hùng Đất Quỷ đã kết thúc, Đằng Đạt bắt đầu thu phí từ người chơi. Phương Tri Phi cầm lấy báo cáo mà phòng tài vụ đưa đến, lướt xem những số liệu vô cùng thê thảm được ghi trên đó.
Đằng Đạt không chỉ không lời đồng nào, mà còn lỗ lã gần mười triệu đồng chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi. Nếu thêm cả bảy mươi lăm triệu đồng tiền mua bản quyền, hai mươi triệu đồng phí tuyên truyền và gia công hậu kỳ vay mượn, năm triệu dollar tiền thuê hacker chỉnh sửa mã nguồn, hạn mức tổn thất của Đằng Đạt đã lên đến hơn một trăm ba mươi triệu đồng.
Nếu muốn cứu Đằng Đạt, chẳng những phải kịp thời bổ khuyết lỗ hổng khổng lồ này, mà còn cần tiêm vào một khoản vốn kếch xù, như cách mà Tập đoàn Tài chính Dịch thị cứu vãn Chu thị. Nhưng biết đi đâu mà tìm một Dịch thị thứ hai bây giờ? Tai tiếng con riêng hãm hại con trong giá thú vào tù của mình vừa bị bóc ra, tất cả những người từng thân thiết với mình đều trở nên xa cách, thậm chí né tránh mình.
Mãi đến giờ phút này, Phương Tri Phi mới nhận ra việc danh dự bị tổn hại gây ra ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với y. Đôi bên hợp tác, đầu tiên cần chú trọng nhân phẩm và uy tín của nhau, sau đó mới là thực lực. Mà nhân phẩm và uy tín của y hiển nhiên đã mất hết.
Nay y như một con thú bị dồn vào đường cùng, ngày ngày quanh quẩn bên bờ tuyệt vọng và điên cuồng.
Nhưng đối với Chu Doãn Thịnh, trò chơi vẫn chưa kết thúc. Hắn gửi một số tài liệu trong máy tính Phương Tri Phi cho cục thuế, sau đó dùng 008 tạo một video và hai tệp audio, gửi vào thư mục tài vụ của Phương Tri Phi.
Hôm sau, Phương Tri Phi vừa đến công ty đã thấy máy tính của mình và phòng tài vụ bị cán bộ thuế niêm phong. Sếp lớn đã phát bệnh tim, bị đưa đi bệnh viện, y không thể không tự mình đến nói chuyện.
“Có người tố giác công ty các anh huy động vốn bất hợp pháp với lượng tiền khổng lồ. Hiện nay, chúng tôi cần thẩm tra sổ sách kế toán của công ty các anh theo pháp luật.”
“Đương nhiên là được. Nếu có yêu cầu gì, chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp.” – Phương Tri Phi lặng lẽ nhìn lướt qua máy tính mình một cái. Y tin chắc không ai có thể tìm ra thư mục tài vụ mà y che giấu, vì vậy trong lòng hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng.
Một cán bộ thuế bật máy tính y lên, tìm thấy thư mục liên quan đến tài vụ dễ như trở bàn tay. Người nọ mở thư mục, xem đi xem lại vài lần, vẻ mặt hơi ngây ngẩn. Anh ta bình tĩnh nhấn nút tạm dừng, đeo tai nghe lên, sau đó tiếp tục cho chạy video. Vài phút sau, anh ta tháo tai nghe, gọi – “Sếp, anh lại xem cái này một chút.”
Phương Tri Phi đứng ngoài văn phòng, thấy hai người dán mắt vào máy tính mình với vẻ mặt kỳ dị, tâm trạng vốn bình tĩnh của y bắt đầu trở nên nôn nóng. Các phòng làm việc đã rơi vào sự giám sát của cán bộ thuế, y không được vào, chỉ có thể đi tới đi lui.
Một lát sau, cán bộ dẫn đầu gọi một cuộc điện thoại, vừa thuật lại điều gì đó vừa liếc nhìn Phương Tri Phi bằng ánh mắt sắc lạnh. Phương Tri Phi lau mồ hôi trán, cứng nhắc đi đến khu vực trà nước.
Y đổ hai gói cà phê đen vào cốc, muốn dùng hương vị đắng ngắt để hoà tan nỗi bất an nơi đáy lòng mình. Hai cán bộ thuế làm bộ lơ đãng đi ngang qua. Thấy y không chạy trốn, họ cũng liền chờ ngoài hành lang.
Đến lúc này, Phương Tri Phi đã nhận ra điều bất thường. Y cảm thấy mình cần thoát khỏi đây ngay lập tức, nếu không sẽ xảy ra tình huống vô cùng nguy hiểm. Y vờ run tay, đổ cà phê lên người, sau đó giả bộ thong dong mà đi vào nhà vệ sinh.
Nhưng hai cán bộ thuế cũng đi vào theo, nhìn y chằm chặp bằng ánh mắt lạnh như băng.
Y không còn cách nào khác, đành rửa qua vết cà phê rồi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Chưa đến cửa văn phòng, vài cảnh sát đã vội vàng chạy đến. Chứng minh thân phận xong, họ lập tức còng tay y lại.
——————–
Trong phòng thẩm vấn, đối mặt với ánh đèn chói mắt và gương mặt lạnh lùng của nhân viên điều tra, Phương Tri Phi lắp bắp nói – “Đồng chí cảnh sát, rốt cuộc tôi phạm tội gì?”
Phụ trách thẩm vấn vẫn là hai cảnh sát một già một trẻ nọ. Cảnh sát trẻ tuổi lấy chiếc máy tính xách tay trong túi niêm phong vật chứng ra, hỏi – “Anh có biết cái này không?”
“Biết, đây là laptop của tôi.”
“Vậy anh giải thích cho chúng tôi đây là gì.” – Cảnh sát trẻ tuổi khởi động máy, mở video được giấu trong thư mục tài vụ, sau đó quay màn hình về phía nghi can.
Phương Tri Phi nhíu mày nhìn sang, sắc mặt tức thì xám xịt. Đó là hình ảnh người phụ nữ váy đỏ bị hai gã đàn ông thay phiên cưỡng Hi*p, bắt đầu từ khi cô ta kéo Chu Doãn Thịnh đã hôn mê bất tỉnh vào phòng, tiếp đó gọi điện cho Mạnh Uyển xin giúp đỡ, cuối cùng là đoạn hai gã đàn ông đến thay phiên cưỡng Hi*p cô ta, quá trình vô cùng rõ ràng.
“Tôi với bạn gái vẫn luôn dùng chung chiếc laptop này, tôi không biết trong folder lại có video này.” – Phương Tri Phi tỏ vẻ kinh ngạc, lại thấy góc trái dưới video bỗng dưng xuất hiện một tên nhóc 3D mặc tã cầm súng nước, biu biu hai tiếng rồi lại biến mất.
Y lập tức hiểu ra, dường như mình lại rơi vào bẫy của đối phương, hơn nữa càng ngày càng nguy hiểm. Vẻ mặt chuyển từ kinh ngạc sang sợ hãi, y kêu to – “Video này không liên quan đến tôi! Tôi hoàn toàn không biết Mạnh Uyển lưu gì trong máy. Các anh cứ kiểm tra đi, trên chiếc máy này chắc chắn có vân tay của cô ấy! Công việc của cô ấy là thiết kế, bình thường dùng máy còn nhiều hơn tôi.”
Cảnh sát trẻ tuổi ung dung tắt video đi, mở một tệp audio khác, tiếng trò chuyện giữa Phương Tri Phi và Mạnh Uyển vang lên một cách rõ ràng.
“Uyển nhi, chuyện kia thế nào rồi? Đã tìm ra ai chưa?”
“Tìm ra rồi.”
“Có tin được không?”
“Tin được, người đàn bà kia rất ham tiền, vung tay quá trán hơn mười nghìn tệ để sống sang, còn cào mặt ăn vạ trong quán bar nữa. Em đã thoả thuận với cô ta rồi, đẩy Chu Doãn Thịnh vào tù xong sẽ cho cô ta hai trăm nghìn, tiền Chu Phương Phương cho để bịt miệng thì coi như khoản cô ta kiếm thêm. Nghe nói nhà họ Chu rất giàu, tiền triệu chỉ là chuyện nhỏ, cô ta lập tức đồng ý luôn.”
“Tốt quá. Em nhớ cẩn thận đấy.”
“Em biết rồi. Yêu anh!”
Cuộc đối thoại ác độc kết thúc trong ngọt ngào, khiến người ta không rét mà run. Cảnh sát trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Phương Tri Phi một cái, mở tệp audio thứ hai.
“Tri Phi, Chu Doãn Thịnh vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, không đóng kịch được, phải làm sao bây giờ?”
“Tìm người thế thân.”
“Ý anh là thuê người ɦเếρ ∂âɱ cô ta thật luôn á?”
“Ừ.”
“Nhưng đấy là phạm pháp!”
“Bị bắt thì mới gọi là phạm pháp, không bị bắt thì không phải là phạm pháp. Nhớ quay lại cảnh ɦเếρ ∂âɱ, người đàn bà kia sẽ không nói ra đâu. Được rồi, mau đi làm đi.”
Âm thanh đột nhiên im bặt, trong đầu Phương Tri Phi chỉ có một suy nghĩ: Audio là giả! Y chưa từng nói thế bao giờ! Dù có nói cũng tuyệt đối không phải như vậy, chỉ tương tự mà thôi.
Có người đang hãm hại y!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc