Hai năm này, Chu Doãn Thịnh vừa chuyên tâm tu luyện vừa âm thầm hỏi thăm tin tức của nhân vật thụ chính. Đúng như vận mệnh đã định, hai năm trước, cậu ta gặp hoàng tử thứ hai, hai người cùng nhau vượt qua nguy hiểm trong rừng Bóng Tối, trải nghiệm rất nhiều điều bất ngờ, cứu hoàng tử tộc thú nhân, khiến thú hoàng rơi vào lưới tình, còn giúp cây mẹ của tộc tinh linh đâm chồi nảy lộc trở lại.
Cậu ta đã sống trong thần điện mấy trăm năm, đồ ăn thức uống đều chứa đựng sức mạnh Ánh Sáng thuần tuý nhất, cơ thể đã sớm được cải tạo thành linh thể – thể chất mà mọi tư tế Ánh Sáng trên lục địa này đều mong được sở hữu.
Cậu ta không cần cầu nguyện, bởi trong khoảng thời gian còn ở thần điện, cậu ta ngày ngày bồi bạn bên thần Ánh Sáng, cơ thể đã tự động hấp thu thần lực. Có thể ở thần giới, một chút thần lực ấy không là gì, nhưng khi xuống lục địa, cậu ta chính là cao thủ cấp thánh.
Cậu ta sở hữu đôi mắt và mái tóc màu đen, ngoại hình xinh đẹp, còn có một giọng ca tuyệt vời hơn cả tinh linh vương. Khi cậu ta ca hát, dẫu là động vật Bóng Tối đang cuồng bạo vì nhiễm ma khí cũng trở nên hiền lành. Cậu ta giành được tình cảm của tinh linh vương, hai người cùng nhau ca hát ba ngày ba đêm trên cây mẹ, làm cho cả tộc tinh linh đều mê say.
Sau khi rời khỏi rừng Bóng Tối, cậu ta và hoàng tử thứ hai đến Toà Thánh trung ương, nhận được sự đón chào nồng nhiệt của giáo hoàng. Cậu ta có tầm nhìn xa trông rộng, tài ăn nói bất phàm, khiến một người giỏi giang như giáo hoàng cũng phải tán thưởng và cảm thán. Giáo hoàng coi cậu ta là tri kỷ, biết cậu ta chuẩn bị đi, gã liền tạm gác lại công việc, cùng lên đường đến đế quốc Sagaza với cậu ta.
Sức hút không gì sánh kịp của cậu ta khiến tất cả những ai từng gặp cậu ta đều chao đảo.
Cậu ta mới du hành trên lục địa hai năm mà đã có thi nhân sáng tác cho cậu ta những khúc ca lay động lòng người rồi truyền đi khắp nơi. Mọi người tôn cậu ta là con cưng của thần, sứ giả của Ánh Sáng, hy vọng của lục địa, còn dự đoán cậu ta sẽ trở thành tư tế Ánh Sáng mạnh nhất trong gần nghìn năm nay.
Giờ phút này, cậu ta đang theo giáo hoàng, giáo chủ và hoàng tử thứ hai đến điện thờ đế quốc Sagaza.
“Nghe nói điện thờ đế quốc Sagaza chỉ có hai tư tế Ánh Sáng?” – Cậu ta mỉm cười với giáo chủ già nua.
Giáo chủ cung kính gật đầu – “Đúng vậy, ngoài tôi ra còn có Joshua, con nuôi của tôi. Đó là một đứa trẻ rất đáng yêu.” – Còn đâu giáo chủ có muốn giới thiệu thêm cũng không nói nên lời. Mấy năm nay, phép cấm ngôn mà Bề Trên hạ cho ông càng ngày càng nghiêm khắc, bất cứ chuyện gì có liên quan đến Joshua đều không thể nhắc quá nhiều trước mặt người ngoài, cho dù đối phương là giáo hoàng.
Phải chăng Bề Trên quá mức cẩn thận? Cũng hai năm rồi, không biết Joshua có tiến bộ hay không. Ông lặng lẽ nghĩ.
Nhân vật thụ chính, cũng chính là Boey Bratt, hiếu kỳ truy hỏi – “Năm nay cậu ấy bao nhiêu tuổi, tính tình như thế nào? Sau này con sẽ ở lại điện thờ, nếu có một người bạn hợp tính thì tốt quá.”
Hoàng tử thứ hai véo nhẹ ngón tay cậu ta, cười nói – “Joshua rất dịu dàng, em và cậu ấy nhất định sẽ trở thành bạn tốt.” – Ấn tượng của gã đối với Joshua còn dừng ở khoảng thời gian gã và Joshua yêu nhau, nhưng giờ trái tim gã đã bị Boey chiếm giữ. Hơn nữa, thực lực của Boey rất mạnh, xuất thân cũng cao quý hơn nhiều, giáo hoàng đã tỏ ý muốn Boey tiếp quản điện thờ đế quốc Sagaza, cho nên gã nhất định phải tìm thời gian nói rõ ràng với Joshua.
Nếu là trước kia, gã không thể không lo lắng làm vậy sẽ đắc tội với giáo chủ, nhưng hiện tại có giáo hoàng chống lưng, gã hoàn toàn không còn băn khoăn gì nữa.
Giáo chủ cũng rất vui vẻ, lại ca ngợi Joshua một thôi một hồi. Theo như ông thấy, Boey Bratt là sứ giả của thần, Joshua là con cưng của thần, sau này hai người sớm muộn rồi cũng sẽ bước lên cung điện thần trên chín tầng mây, lúc này xây dựng nền móng tình cảm âu cũng là chuyện tốt.
Giáo hoàng hoàn toàn không có hứng thú với “Joshua đáng yêu” kia, chỉ yên lặng nghe, cả đường đều chăm chú nhìn thiếu niên tóc đen mắt đen xinh đẹp bằng ánh mắt dịu dàng cưng nựng. Thiếu niên này tuy đã mấy trăm tuổi, nhưng bởi ở lâu trên cung điện thần nên dung mạo không hề thay đổi một chút nào, hơn nữa vì chưa từng nhiễm bụi trần mà tính tình rất đỗi thuần khiết.
Người như vậy rất dễ khống chế.
Giáo hoàng có thể xem như nhân vật có quyền lực lớn nhất trên lục địa này. Nhưng gã hoàn toàn không thoả mãn với điều này. Gã đã có được một sợi thần lực của Bề Trên, nguồn sức mạnh này khác hẳn với sức mạnh Ánh Sáng mà các tư tế nhận được khi cầu nguyện. Nó mạnh mẽ, thuần chất, khiến người ta mê muội. Nếu có thể giành được nhiều thần lực hơn nữa, phá trời huỷ đất cũng thành chuyện dễ như trở bàn tay.
Ngay giây phút được thần lực rót vào người, gã nảy sinh ý muốn thành thần. Nhưng trong suốt hai trăm năm sau đó, dù gã cầu nguyện thành kính đến đâu, khắc khổ tu luyện đến nhường nào, thực lực gã vẫn đình trệ ở mức thánh, không thể nào tiến thêm.
Nhưng khi gã sắp tuyệt vọng, Boey xuất hiện. Cậu ta đến từ cung điện thần trên chín tầng mây, là con cưng của Bề Trên, bởi không chịu nổi sự vắng vẻ trên cung điện thần nên đã xin Bề Trên cho cậu ta xuống lục địa du lãm. Bề Trên chấp thuận, còn ban cho cậu ta một chiếc nhẫn nạm đá Ánh Sáng rất mạnh, khi nó được kích hoạt, sức mạnh khổng lồ của nó có thể khiến cho mọi thứ dơ bẩn đều tan thành mây khói.
Giáo hoàng cảm thấy có hy vọng, chỉ cần cố gắng xây dựng tình cảm bền chắc với cậu ta, có lẽ khi cậu ta đi, cậu ta có thể đề cử mình với Bề Trên.
Vì thế gã lấy cớ đi tuần hành các điện thờ lớn để đồng hành với cậu ta, còn dễ dàng bắt được trái tim không rành thế sự của thiếu niên kia. Đương nhiên, gã biết thiếu niên này có mối quan hệ vô cùng mờ ám với hoàng tử thứ hai, thú hoàng và tinh linh vương, hơn nữa đã mất đi đồng trinh, nhưng thế thì đã sao? Gã chỉ cần đạt mục đích là được, quá trình có ghê tởm đến đâu, gã cũng có thể nhẫn nhịn.
Khi nhóm người càng ngày càng đến gần, Chu Doãn Thịnh đang cầm kéo đứng trước một khóm hoa nguyệt quý, chuẩn bị hái những đoá hoa đẹp nhất dâng tặng cho Cha.
Hắn di chuyển tay hết nơi này đến nơi khác mà vẫn chưa thể quyết định được. Tuy khóm hoa này kết nụ rất nhiều, nở hẳn lại chẳng có mấy bông, hơn nữa còn không quá đẹp.
“Ngài tư tế, hay là tạm gác lại đi, đợi vài ngày nữa rồi đến hái.” – Một hầu nữ đứng sau hắn khuyên nhủ.
Một hầu nữ khác lập tức phụ hoạ – “Đúng vậy, hiện giờ còn chưa đến lúc hoa nở đẹp nhất, cắt đi thì rất phí. Chúng ta có thể tạm thay bằng hoa hướng dương trước, Cha cũng rất thích hoa hướng dương.”
Chu Doãn Thịnh đặt lại kéo vào giỏ hoa, nhẹ nhàng vỗ vỗ nụ hoa, thở dài – “Được rồi, hái hoa hướng dương vậy. Năm nay hoa kết nhiều nụ như vậy, hệt như sao trời ấy, giá có thể nở rộ chỉ trong một đêm thì nhất định sẽ rất đẹp. Ta thật muốn xem thử một lần.”
Trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng vẫn chăm chú nhìn thiếu niên như mọi ngày. Nghe đến đây, hắn hơi nâng ngón tay, truyền một tia sáng vàng vào gương ảo ảnh. Hắn sẵn lòng thoả mãn hết thảy nguyện vọng của thiếu niên này, cậu ấy muốn gì hắn sẽ cho nấy. Dẫu cậu ấy có thích sao trên trời, hắn cũng có thể hái xuống rồi tự tay xâu thành vòng cổ cho cậu ấy.
Chu Doãn Thịnh đang định cất bước rời khỏi thì thấy nguyệt quý hoa trên tường đua nhau nở rộ, sắc hoa trắng tinh chuyển dần sang màu đỏ tươi xinh đẹp, trông như những ngọn lửa đang nhảy múa, đẹp đến hớp hồn.
Hắn há hốc miệng nhìn cảnh tượng này, hai hầu nữ đứng sau cũng ngạc nhiên không thể khép miệng.
“Trời ạ, đây nhất định là phép thần! Bề Trên hiển linh!” – Họ tự lẩm bẩm như vậy, nhưng đột nhiên, một âm thanh to rõ và vui vẻ che lấp giọng họ – “Ôi trời ạ, Boey, em vừa bước qua cánh cửa điện thờ là khóm hoa này tức thì nở rộ, đây nhất định là món quà mà Cha ban cho em. Người đang nhìn em từ trên chín tầng mây kìa!”
Đôi má hoàng tử thứ hai đỏ bừng vì kích động. Cũng không thể trách gã lại có liên tưởng như vậy, bởi vì ban đầu chính là Boey đột nhiên hiện lên trước mặt gã, trên người khoác áo thánh có dấu ấn của thần, ngón tay đeo chiếc nhẫn khảm đá Ánh Sáng rất lớn, trang sức trên cổ, tay và chân đều toát ra Ánh Sáng màu vàng kim thần thánh.
Ngay lúc đó, gã đã nghi ngờ lai lịch của Boey không tầm thường, cho đến khi Boey dùng Ánh Sáng vàng kim Gi*t ૮ɦếƭ một thú vật Bóng Tối cấp hoàng, cậu ta mới thẳng thắn với gã mình là sứ giả đến từ thần điện, là con cưng của thần.
Những phép màu mà cậu ta làm nên đã chứng minh điều đó, vì vậy cảnh tượng hoa nguyệt quý nở rộ này đương nhiên cũng là vì cậu ta. Người đời đều biết hoa nguyệt quý là loài hoa mà thần Ánh Sáng yêu nhất. Người tặng nó cho đứa con mà Người yêu nhất, điều này không có gì là lạ.
Boey nhìn khóm hoa với ánh mắt lấp lánh, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa sợ hãi vì lời nói của hoàng tử thứ hai. Chỉ có chính cậu ta mới biết, cậu ta cũng không phải sứ giả mà Bề Trên phái xuống, mà chỉ là một kẻ hầu tự tiện chạy trốn. Địa vị của cậu ta không hề cao quý như họ đã tưởng.
Nhưng biết đâu sự biến mất của cậu ta khiến Bề Trên nhận ra tầm quan trọng của cậu ta, điều này không phải là không thể.
“Ngươi không xứng làm vấy bẩn những đoá hoa xinh đẹp này.” – Giọng nói xa lạ và êm tai như tiếng nước vỗ bờ khiến cả hai tai cậu ta đều ngứa ngáy, nhưng ác ý cất giấu trong tiếng nói này lại khiến đáy lòng cậu ta run rẩy.
Cậu ta đã hưởng thụ sự săn đón của người khác suốt hai năm trời, giờ đột nhiên bị người ta hạ thấp và phỉ báng, trong lòng đương nhiên không thể chịu nổi. Cậu ta trừng mắt nhìn, đồng tử bất giác co lại.
Cậu ta vốn tưởng rằng ngoại hình của mình đã có thể xưng là tuyệt thế, cho dù ở thần giới trên chín tầng mây cũng chẳng có mấy ai có thể sánh bằng mình. Nhưng thiếu niên trước mắt này lại đẹp đến khiến người ta không thể tìm được từ ngữ nào để diễn tả. Người nọ tựa như một nguồn sáng, khiến mọi vật xung quanh đều trở nên mờ nhạt xấu xí, bao gồm cả chính mình – người từng được bao thi nhân ca ngợi vô số lần.
Nếu người nọ đến cung điện thần, nhất định ánh mắt luôn lạnh lùng vô cảm của Cha cũng sẽ phải ngưng lại vì hắn. Nhưng rất tiếc, hắn chỉ là người trần mắt thịt, sẽ không bao giờ có tư cách đó.
Trong lòng Boey thoáng hiện ý nghĩ kiêu căng này, nhưng nét mặt thì vẫn tỏ ra ngoan hiền và đáng yêu. Cậu ta phụng phịu hỏi – “Đây là món quà mà Cha ban cho tôi, tại sao tôi không thể hái? Tôi là Boey Bratt.” – Là con cưng của thần, cho nên ngươi đáng lẽ phải cúi đầu chào ta ngay lập tức, và nghe theo lệnh ta một cách vô điều kiện.
Chu Doãn Thịnh nghe hiểu lời chưa nói của cậu ta, càng cảm thấy khó chịu. Nếu là nhân cách lý trí, hắn nhất định sẽ không đối chọi với nhân vật thụ chính. Nhưng hiện tại, Chu Doãn Thịnh là fan cuồng của thần Ánh Sáng, cứ nghĩ đến chuyện Cha hắn bị cái thứ dâm loạn đê tiện này lừa mất trái tim cao quý, suy đồi đến độ phải làm bạn với người thường, hắn đã phẫn nộ đến nỗi muốn xé xác người này.
Hắn nhớ lại tư liệu bối cảnh mà 007 gửi cho hắn, Boey là người vô cùng phóng đãng, chưa quen được mấy ngày mà đã có thể ăn nằm với người khác, trên giường, trên cây, trong bụi cỏ, trên xe ngựa, dưới suối nước nóng, có thể xưng là nóng bỏng mãnh liệt. Chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy buồn nôn, vậy mà Cha của hắn lại sẽ yêu một người bẩn thỉu không gì sánh bằng như vậy.
Hắn tức thì có xung động muốn huỷ diệt thế giới.
“Ngươi là Boey Bratt thì sao? Cũng chỉ là người trần mà thôi.” – Hắn buông cổ tay thiếu niên nọ ra, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra vô số tia sáng vàng kim, cắt nát cả giàn hoa nguyệt quý đỏ tươi.
Hắn không giành được thì người khác đừng hòng ςướק mất, fan cuồng luôn vô lý như vậy đấy.
Muốn ngưng kết sức mạnh Ánh Sáng thành thực thể, cấp bậc của tư tế Ánh Sáng ít nhất phải từ cấp thánh trở lên. Thiếu niên trước mắt này hình như mới mười tám tuổi thôi đúng không? Mười tám tuổi đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, thật là đáng sợ! Đừng nhìn khuôn mặt thiếu niên của Boey, tính ra cậu ta cũng đã năm, sáu trăm tuổi rồi, vả lại trước kia còn được ở gần Bề Trên, ngày ngày hấp thu thần lực, vậy mà thực lực cũng chẳng mạnh hơn Joshua là bao.
Nếu để thiếu niên này lớn thêm vài tuổi, hắn sẽ vươn đến trình độ nào nữa? Hơn nữa, làm thế nào mà hắn có được sức mạnh Ánh Sáng thuần tuý đến vậy, trông không khác gì thần lực cả. Chẳng lẽ hắn là con cưng của Bề Trên dưới lục địa?
Đến lúc này, giáo hoàng mới chịu nhìn thẳng vào thiếu niên nọ, lại chỉ trông thấy một bóng lưng nhanh chóng rời đi. Dưới ánh mặt trời, mái tóc bạch kim tựa thứ tơ lụa cao cấp nhất, khiến người ta loá mắt.
Boey chớp mắt, nhìn giáo hoàng với ánh mắt rầu rĩ như sắp khóc. Đã lâu lắm rồi cậu ta chưa bị ai đối xử vô lễ như vậy.
Giáo hoàng xoa đầu an ủi cậu ta, nói – “Đừng buồn, ta sẽ nói chuyện với Joshua. Con là giáo chủ tương lai của đế quốc Sagaza, đợi cậu ta suy nghĩ cẩn thận rồi ắt sẽ đến xin lỗi con thôi.”
Một ngoan ngoãn đơn thuần, một kiêu ngạo bướng bỉnh, đương nhiên người ngoan ngoãn đơn thuần sẽ dễ khống chế hơn. Vì thế, giáo hoàng nhanh chóng quyết định giúp Boey chèn ép Joshua.
Mười tám tuổi, cũng đã đến tuổi ra ngoài lịch luyện rồi. Lục địa này nguy hiểm như vậy, ai biết hắn có còn trở về được nữa hay không.
Giáo chủ biết giáo hoàng nhất định sẽ thiên vị Boey, bèn vội vàng thay mặt con nuôi mình xin lỗi hai người. Mọi người đều cho rằng những đoá nguyệt quý kia là dành cho Boey, nhưng ông thì không nghĩ như vậy.
Ông không chỉ một lần bắt gặp Boey vụng trộm âu yếm với người khác, hơn nữa đối tượng không lần nào giống lần nào. Một kẻ dâm đãng, dơ bẩn như vậy, vào hồ Tôi Luyện nhất định sẽ bị đốt thành tro. Chỉ cần Bề Trên không mù, Người chắc chắn sẽ không yêu thương cậu ta.
Nhưng ông không thể nào nói cho người ngoài biết sự thiên vị của Bề Trên dành cho Joshua, cho nên chỉ có thể giữ yên lặng. Cứ mặc giáo hoàng muốn làm gì thì làm đi vậy, Bề Trên nhất định sẽ xử lý ổn thoả giúp Joshua.
Nhớ đến kết cục thê thảm của phó giáo chủ, giáo chủ khẽ thở dài.
Trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng nhíu mày, vẻ mặt vô cùng không vui. Hắn không biết Boey là ai, nói đúng hơn là trong mắt hắn, đối phương còn chẳng bằng một hạt cát. Lời thổ lộ chân thành tha thiết bị hiểu lầm, đã thế còn bị đẩy cho một người trần dơ bẩn, hắn gần như giận quá hoá cười.
Hoa nguyệt quý đỏ là biểu tượng của tình yêu nồng cháy, cũng chính là những gì hắn muốn chính miệng nói với Joshua. Boey kia là ai mà cứ luôn miệng xưng là con cưng của mình? Đúng là nực cười.
Ngón tay thần Ánh Sáng toát ra một tia sáng vàng, vốn định đánh tan cả thân thể lẫn linh hồn Boey, nhưng khi ánh mắt chạm phải đống vụn hoa dưới đất, hắn lại thay đổi quyết định.
Joshua nảy lòng ghen ghét với Boey, điều này có phải chứng tỏ tình cảm của cậu ấy dành cho mình đã chuyển từ tín ngưỡng thành kính sang tình yêu cuồng nhiệt rồi hay không? Hai năm trôi qua, hắn càng ngày càng không thoả mãn với mối quan hệ thần và tín đồ này. Hắn hy vọng Joshua có thể đối xử với mình như với người yêu, mà không phải một Bề Trên xa vời.
Có lẽ để người này lại sẽ giúp cậu ấy tỉnh ngộ sớm hơn.
Nghĩ đến đây, thần Ánh Sáng thu hồi sức mạnh, làm phép quay ngược thời gian để xem lại cuộc đời của Boey, kể cả những phân đoạn nóng bỏng kia cũng không bỏ qua.
Hắn cười lạnh, đôi mắt toát lên vài điểm đen. Một thứ dơ bẩn như vậy mà cũng dám xưng là con cưng của thần, để nó biến mất ngay lập tức có khi là ban ơn cho nó cũng không biết chừng. Hơn nữa đây chính là bậc vương giả đứng trên đỉnh lục địa? Thì ra sinh linh dưới lục địa đã đoạ lạc đến nông nỗi này rồi ư?
Đúng là nên huỷ diệt từ sớm.
Chu Doãn Thịnh vội vã chạy đi, lòng sùng bái và tình yêu tha thiết dành cho Cha rốt cuộc đã ngăn lại lửa giận trong lòng hắn. Hắn ổn định lại lòng mình, trở về vườn hái hoa hướng dương, sau đó ôm đến thiên điện (*).
(*) Phòng phụ được xây sát bên cạnh chính điện.
Hai hầu nữ bưng nồi bánh vừa hấp lên, xếp từng miếng ngay ngắn lên đĩa. Họ rất ít khi thấy ngài tư tế nổi giận nên giờ hơi thấp thỏm, cứ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngó trộm vẻ mặt hắn.
“Ngài tư tế, tôi cảm thấy ngài Bratt không hề xuất sắc như lời đồn, dù là ngoại hình hay thực lực, ngài ấy đều kém ngài. Tuy hiện giờ ngài không nổi danh bằng ngài ấy, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tiếng thơm của ngài truyền khắp lục địa, ngài sẽ trở thành tư tế Ánh Sáng vĩ đại nhất trên lục địa này.” – Một hầu nữ nói một cách chân thành.
Người còn lại gật đầu phụ hoạ.
Chu Doãn Thịnh cười rộ lên. Bởi vì có tín ngưỡng, tính tình hắn ban ngày rất dịu dàng, vẫn còn ấp ủ rất nhiều tình cảm hồn nhiên rực rỡ, sẵn sàng nghĩ mọi điều theo hướng tốt đẹp nhất. Đương nhiên, nếu ai chửi bới Cha hắn, hắn sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Không khí trong điện vừa dịu đi đôi chút thì Boey lại chậm rãi bước đến, cười nói – “Joshua, chúng ta nói chuyện với nhau được không? Vừa rồi rốt cuộc tôi đã làm gì khiến cậu không vui, xin cậu hãy nói cho tôi biết. Sau này tôi sẽ sống lâu dài ở điện thờ đế quốc Sagaza, tôi rất mong có thể làm bạn với cậu.”
Cậu ta đã quen đi đến đâu cũng được người khác quý mến nhiệt tình, giờ đột nhiên gặp được một người ngứa mắt với mình, trong lòng không muốn chịu thua, nhất quyết muốn làm cho đối phương phải yêu quý mình.
Hai hầu nữ biết điều cáo lui.
Chu Doãn Thịnh mím môi không tiếp lời. Hắn không muốn làm bạn với người này một chút nào, cứ trông thấy cậu ta là chỉ muốn xé cậu ta thành mảnh vụn.
Con ngươi Boey xoay chuyển, dò hỏi – “Là vì hoàng tử thứ hai ư? Quan hệ giữa tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường, mong cậu đừng hiểu lầm.”
Lúc này, Chu Doãn Thịnh mới nhìn thẳng cậu ta, gằn từng câu từng chữ – “Trong lòng ta chỉ có Cha, lý tưởng cả đời của ta chính là hiến dâng tất cả cho Cha, để mảnh đất mà Người yêu thương này không bị đoạ lạc thành toà nhà của ma vật. Ngươi và hoàng tử thứ hai rốt cuộc có quan hệ gì, ta không có hứng thú muốn biết.”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột, ánh mắt khi nhắc đến hoàng tử thứ hai tràn đầy chán ghét và khinh thường, khiến Boey muốn coi nó như lời dối lòng cũng không được. Thì ra người mà mình yêu và muốn giữ chặt lại không là gì trong mắt người khác, điều này khiến cảm giác vượt trội và tự đắc mà cậu ta che giấu đều biến mất hoàn toàn.
Trên chín tầng mây, thần Ánh Sáng thấy vừa ngọt ngào vừa buồn rầu vì lời tiểu tín đồ nói. Hắn sẵn lòng nhận lấy mọi thứ từ Joshua, cũng không tiếc tặng lại tất cả những gì mình có, thậm chí bao gồm cả thần cách thần Ánh Sáng. Nhưng Joshua tưởng tượng hắn quá hoàn mỹ, hắn sợ sẽ khiến cậu ấy thất vọng.
“Thực sự không biết nên thú nhận với con thế nào.” – Hắn che mặt, lần đầu cảm nhận được tâm trạng rối rắm là như thế nào.
Trong thiền điện, đối thoại giữa hai người vẫn đang tiếp tục. Boey rất lúng túng, lặng yên một lát mới thử nói tiếp – “Vậy thì vì sao? Dù sao ghét một người thì cũng phải có lý do chứ? Chúng ta mới quen nhau, mong cậu đừng có định kiến với tôi quá sớm có được không? Tôi thực sự rất thích cậu mà.” – Cậu ta nở một nụ cười có thể đánh bại người khác chỉ trong nháy mắt.
Chu Doãn Thịnh cúi đầu xếp bánh, như thể không nghe thấy gì.
Hơi nóng bốc lên khiến hương bánh toả khắp không gian. Dù là khi ở thần điện, Boey cũng chưa từng thấy món nào đáng yêu và tinh xảo đến vậy. Cậu ta nhón một miếng, cảm thán – “Thơm quá. Tuy Cha không cần ăn uống, nhưng nếu Người trông thấy, Người nhất định sẽ bằng lòng ăn thử một miếng. Cha thích nhất là ngồi trên ghế thần uống rượu. Người ghét người khác quấy rầy mình, nhưng lại rất thích gọi tôi đến hát cho Người, lần nào cũng hát suốt mấy ngày liền, như thể nghe mãi mà không chán vậy. Nếu Người vui vẻ, Người thậm chí sẽ dịu dàng sờ đầu tôi. Cơ thể Người không lạnh lẽo như mọi người dưới trần gian tưởng tượng, mà rất ấm áp, khi cuộn mình bên chân Người sẽ cảm thấy rất yên tâm.”
Chu Doãn Thịnh nghe mà tim gan rỉ máu, hắn nhìn chằm chằm Boey không chớp mắt, hỏi – “Nếu ở bên Cha ấm áp thế, yên tâm thế, vì sao ngươi còn muốn đến lục địa?”
Trông thấy vẻ ghen ghét trong mắt hắn, không hiểu sao Boey lại thấy vui hẳn lên. Cậu ta cười nói – “Bởi vì cung điện trên đó rất trống vắng. Sinh mệnh của chúng tôi quá dài, đôi khi sẽ cảm thấy mỏi mệt. Cha thấy tôi bí bách không vui nên mới cho tôi xuống lục địa giải sầu, khi nào đến hạn, Người sẽ sai sứ thần đến đón tôi về.”
Lời nói dối lặp lại nghìn lần thì sẽ thành sự thực. Ban đầu Boey chỉ lấy đó làm lá chắn bảo vệ mình, nào ngờ những người đó lại tôn cậu lên cao đến vậy. Được hưởng thụ địa vị cao quý chưa từng có, cậu ta càng ngày càng lún sâu, không thể tự kiềm chế.
Đôi mắt Chu Doãn Thịnh đỏ quạch, hắn cười lạnh – “Có thể ở bên Cha là chuyện hạnh phúc nhường nào, làm sao có thể cảm thấy trống vắng chứ? Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không xa rời Cha, dù chỉ nửa bước.”
“Nhưng thật đáng tiếc, cậu không phải là tôi.” – Boey nhún vai, ném miếng bánh nho nhỏ vào miệng.
Một phát trúng tâm, trái tim Chu Doãn Thịnh không rỉ máu nữa, mà là trực tiếp vỡ vụn. Đối với một fan cuồng, có thể ở bên thần tượng từng giây từng phút quả thực là hạnh phúc không gì sánh bằng, bảo hắn lấy mạng mình ra đổi hắn cũng vui lòng. Vậy mà người này chẳng những chạy đi, mà còn đồng thời cấu kết với vài người khác nữa, cậu ta còn cần sống trên đời này nữa hay sao?
Đương nhiên không! Đôi mắt Chu Doãn Thịnh toát ra sự tàn nhẫn, ngón tay lặng lẽ tích tụ một tia sáng vàng, muốn đâm thủng trái tim Boey, rồi lại bị “Thịnh lý trí” trong tiềm thức ngăn lại. Sức mạnh từ bên ngoài không thể trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ đứa con số mệnh, nếu không sẽ dẫn đến thế giới sụp đổ. Sướng thì sướng thật, nhưng đến cùng lại chẳng được ích lợi gì, làm cũng như không.
Mẹ nó mày tỉnh táo chút cho tao! Đừng có suốt ngày dính lấy Cha của mày! Để nhắc nhở chính mình, Thịnh lý trí đâm thủng vô số màn chắn ám chỉ tâm lý mới nói ra được mấy câu này, sau đó lại bị Thịnh não phẳng đẩy lại vào biển đen tiềm thức.
Hắn phất tay lật đổ tất cả khay đĩa, đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu điên à?” – Trên người Boey dính đầy nước bánh nhớp nháp, giận đến hai má đỏ bừng.
“Đây là cống phẩm dâng cho Cha, một người trần như ngươi thì có tư cách gì mà ăn. Dù sao cũng bị ngươi làm bẩn rồi, bỏ đi cũng chẳng sao. Đừng tưởng ở cung điện thần mấy trăm năm thì trở nên hơn người. Bỏ đi những vầng sáng này, ngươi chẳng có gì xuất sắc hơn ta cả.”
Để lại những lời này, hắn bước nhanh về phía chính điện. Nhìn khuôn mặt Cha, hốc mắt hắn đong đầy nước mắt.
Cha ơi, sao Người thà yêu một người như vậy chứ cũng không bằng lòng yêu con?