Cáo Sa Bẫy Cáo - Chương 21

Tác giả: Sâu

Lần đầu tiên
Khoa đọc tin nhắn của Uyên, anh chỉ cười không cho là đúng.
“Anh phải cẩn thận cái gì? Không lẽ ở đây có ma nữ, nửa đêm sẽ tới bắt anh sao?”
“Ma nữ? Anh tưởng tượng hơi xa rồi, đèn sáng trưng thì không có ma cỏ gì đâu. Thôi em đi ngủ đây, anh cẩn thận”.
“Ừm, em ngủ ngon”.
Uyên thay áo ấm, cô đốt cho ba mình nén nhang rồi vào phòng để ngủ. Cô trùm chăn rồi tắt điện thoại, môi vô thức nở nụ cười, cười Khoa xem thường sự nhắc nhở đầy tốt bụng của cô.
Khoa trở về xe, cà mên cháo gà đã nguội dần, anh uống hết cháo rồi tắt đèn xe để ngủ. Giấc ngủ vừa say thì cũng là lúc anh hiểu được vì sao Uyên dặn anh phải “ngủ cẩn thận”.
Tiếng chó sủa rộ lên khắp xóm, điều đáng buồn hơn chúng không ở yên một chỗ để nhắm vào những vật xác định, những con chó chạy khắp xóm, băng qua những con đường, lùng sục vào vườn thanh long tạo nên một cuộc đua “chó” náo nhiệt và ồn ào. Hơn nữa, người dân ở đây đã quen với cảnh tượng hay họ an tâm với những náo nhiệt từ loài chó cảnh báo bọn trộm rình rập thanh long đang rộ chín nên không ai lên tiếng la mắng hay xua đuổi.
Khoa cắm phone vào tai, anh thở dài, với một người luôn sống an nhàn, sự ồn ào khác thường này đã khiến anh một đêm thức trắng canh trộm với bọn chó…
Bình minh.
Khoa ra khỏi xe, anh dựa người lên thân xe, hai tay cho vào túi áo ấm, khóe miệng vẫn hiển hiện nụ cười mỉm hài hòa. Anh thích thú ngắm mặt trời đang lên, mặt trời mùa đông không to cũng chẳng rực rỡ, nó dịu dàng, đằm thắm và mê hoặc đến kì lạ. Mặt trời lên khiến bầu trời ửng hồng, màu hồng chớm nở và bẽn lẽn như gò má thiếu nữ đang đứng trước người mình yêu thầm.
Sáng mùa đông đầy sương, sương giăng mắc khắp lối, phủ ướt gấu quần và đọng lớp trên đôi giày tây của Khoa.
Xóm nhỏ vươn mình thức giấc, những tiếng cười nói bỗng rộn lên từ vườn thanh long đang được thu hoạch để vận chuyển đi khắp nơi cho kịp bán Tết.
Như đã hứa, kèn đám ma vừa bắt đầu vang lên ở nhà Uyên thì Khoa xuất hiện.
Uyên mặc đồ tang, quấn khăn tang, cô quỳ bên quan tài của ba từ lúc trời còn chưa sáng, hôm nay đã là ngày cuối cùng cô được ở bên ông. Uyên giật mình khi nhìn thấy Khoa, cô đứng dậy tiếp chuyện anh với cương vị chủ nhà. Những đau xót, buồn bã trong sâu thẳm không ngăn nổi sự ngạc nhiên đến buồn cười của Uyên khi nhìn thấy đôi mắt đầy thâm quầng vì mất ngủ cùng cái cằm lún phún râu trên gương mặt mệt mỏi của Khoa.
Uyên mím môi liếc mắt nhìn xung quanh mình, thật may vì ai cũng quá bận rộn để không chú ý quá lâu đến Uyên, thật may vì vẻ đẹp trai đậm chất người mẫu của Khoa vừa kịp biến mất chỉ sau một đêm mất ngủ.
Khoa nhịp chân, đôi mắt nhìn Uyên bình thản, anh cúi đầu chào lễ phép khi ai đó trong nhà ngang qua chỗ Uyên và làm như vô tình dò xét về anh.
Ghé thăm chỉ vỏn vẹn hơn mười phút, Khoa đã ra về, anh không muốn vì sự xuất hiện thoáng qua của mình khiến Uyên thêm mệt mỏi vì những lời đàm tiếu từ miệng lưỡi cay độc của thiên hạ.
Khoa vừa về đến xe thì điện thoại đổ chuông, anh vừa mở điện thoại để nghe vừa nhìn chính mình qua gương chiếu hậu của xe. Khoa đập tay vào trán hết sức ai oán khi trông thấy vẻ mặt mất phong độ của mình. Tiếng mẹ anh vang lên qua điện thoại:
– Con trai, khi nào con về? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Khoa nhìn về mái ngói ngả màu lấp ló sau những căn nhà con con và mảnh hàng rào râm bụt, nhìn những lá cờ tang bị gió thổi bay heo hắt, anh trả lời:
– Không có chuyện gì đâu mẹ, bây giờ con sẽ về, trưa nay là có mặt ở nhà rồi.
Bà Nguyệt ngập ngừng dò hỏi:
– Có phải con bé có chuyện gì không?
Khoa kinh ngạc:
– Con bé gì mẹ?
– Thì người yêu con đó, có phải nó đã xảy ra chuyện gì không?
Khoa mở cửa ngồi vào xe, mái ngói ngả màu khuất hẳn sau hàng rào râm bụt đang đâm bông rực lửa:
– Không có gì đâu, mẹ yên tâm, con lái xe đã.
Khoa vừa cất điện thoại thì nó lại rung lên một lần nữa. Anh ngạc nhiên mở máy:
– A lô?
– Khoa.
– Dạ? Có gì vậy chị hai.
Giọng chị Tâm đầy lo lắng:
– Rốt cuộc thì Uyên bị làm sao vậy hả?
Khoa mím môi cười:
– Không có chuyện gì đâu chị hai.
Chị Tâm bỗng cáu lên, giọng hơi gắt:
– Không có chuyện gì thì sao chị vừa nghe con bé khóc qua điện thoại?
Khoa đạp phanh, anh thắng xe rất gấp rồi cúp máy đột ngột. Anh gọi cho Uyên ngay lập tức, cô không nghe máy.
Sự bất an tràn ngập trong lòng, Khoa đập tay lên vô lăng, chưa bao giờ anh thấy bất lực và lo lắng đến như vậy, chần chừ giây lát rồi anh quyết định quay đầu xe, điện thoại trong tay lại rung lên bất chợt, là tin nhắn của Uyên:
“Anh về Sài Gòn đi, em tiễn ba đoạn đường cuối cùng đã, cảm ơn anh vì đã ở bên em tối qua, cảm ơn vì đã làm em có thể khóc”.
Không khóc được là một điều đau đớn, cô gái của anh đã biết khóc, lòng ắt hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn. Anh đã có thể yên tâm trở về.
……………..
Một tuần sau.
Tết Nguyên Đán.
Sài Gòn đón Tết với cái lạnh se se kì lạ, đón Tết với những phố hoa rực rỡ sắc màu và đón Tết bằng những con đường hiu quạnh hơn hẳn ngày thường.
Sài Gòn vốn vậy, vào những ngày cần sự sum họp, đoàn viên để tạo nên náo nhiệt và ấm cúng thì mảnh đất vốn náo nhiệt bỗng lặng lẽ trở mình.
Tết Sài Gòn không tấp nập, không vội vã. Tết Sài Gòn cô quạnh. Tết Sài Gòn làm nhớ người xa.
Chiều mùng hai Tết, Khoa chạy xe trên con đường lớn, gió lạnh táp thẳng vào mặt khiến anh nhíu mày khó chịu, sự khó chịu thấm thẳng vào tim, nhích sự cô đơn trong nỗi nhớ về Uyên lên cao một bậc. Đã một tuần anh không liên lạc được với cô.
Khi bắt đầu yêu là lúc những lo lắng muộn phiền cũng bắt đầu xuất hiện. Sự xa cách khiến nỗi nhớ bùng nổ, khiến những tình cảm đang nhen nhóm trở thành âm ỉ cháy rồi bùng lên ngọn lửa rực rỡ.
Khoa yêu Uyên.
Anh tình nguyện sa chân vào cái bẫy do chính mình tạo nên không chút chần chừ, không chút hối hận.
Hôm nay Khoa có hẹn với đám chiến hữu ở quận 1. Anh đến để quên đi nỗi nhớ về Uyên đang cào xé bản thân mình. Bàn tiệc đã bắt đầu. Chỉ có đàn ông với đàn ông.
Khoa đưa tay chào đám bạn bè thân hữu rồi ngồi xuống cạnh Nghĩa, anh nhếch môi cười khi Nghĩa huých vào tay mình rồi đưa cốc bia cho anh:
– Mày đến muộn, anh em phạt mày, trăm phần trăm đi.
Khoa bưng cốc bia cụng vào li của Nghĩa rồi tu sạch trước những con mắt kinh ngạc của đám bạn bè. Nghĩa rót bia cho anh, giọng oang oang:
– Thất tình hay sao uống dữ mày?
Đám đàn ông nhao lên:
– Có người yêu rồi à?
– Mày cũng có vợ đi cho anh em uống rượu mừng.
– Có vợ làm gì không biết, mày đi theo tao đi, chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau.
– Ui chao, là em nào lọt dô mắt tên hòa thượng như mày đấy, mau trình diện cho anh em khai quật giang sơn đi.
– Em mày nhìn ngon không?
– Lựa vợ nhớ lựa em ௱ôЛƓ lớn nhé bạn, thế mới sinh được cho mày một đội bóng.
– …
Khoa nốc cạn ly bia thứ hai rồi đặt xuống bàn, tiếng va chạm rõ to vang lên làm những tiếng cười, tiếng bàn luận im hẳn xuống, anh đưa tay đập vào đầu Nghĩa, choàng tay qua ghế Nghĩa rồi cười vô cùng nham hiểm:
– Giới thiệu với chúng mày, đây là người yêu của tao, nó lấy vợ chỉ để che mắt thiên hạ thôi.
Nghĩa thả rơi đôi đũa trên tay khi tiếng hò reo của đám chiến hữu vang lên, anh hất tay Khoa ra khỏi ghế rồi trầm giọng:
– Chúng mày im hết cho tao. Người yêu thằng Khoa là sinh viên của nó, xinh cực.
– Ồ… Ồ, rót bia, rót bia phạt nó đi chúng mày, có mà giấu, phạt ngay.
Khoa nhếch môi cười giật lon bia từ tay Nghĩa rồi bật nắp rót đầy vào li mình, anh đứng dậy, nâng lên lên cao:
– Được thôi, chúng mày cũng phải uống, không phải phạt mà để chúc mừng tao? Trăm phần trăm. Ok chứ?
– Hai ba dô. Chúc mừng mày đội rọ lên đầu, cột dây dô thân.
Khoa uống bia với đám bạn, phớt lờ điện thoại đang rung trong túi cho đến khi nó rung lần thứ tư. Anh bực bội mở máy:
– Chuyện gì?
Ở đầu bên kia, Uyên vừa xuống tàu, cô nhìn dòng người thưa thớt trước mặt mình, lòng tê tái. Tiếng ồn ào của đàn ông cùng giọng nói khó chịu của Khoa làm cô bỗng thấy tủi thân:
– Sao thầy cáu với em?
Khoa sửng sốt, cốc bia trên tay chao nghiêng đổ một đường dài lên ống tay áo:
– Uyên?
– Vậy anh nghĩ là ai hả?
Khoa thả cốc bia lên bàn rồi đi ra ngoài, giọng anh vô cùng vui mừng:
– Em đang ở đâu?
– Anh đến ga đón em được không?
– Khi nào?
– Nói chuyện gì cộc lốc quá vậy? Bây giờ nè, em vừa xuống tàu thôi.
– Chờ anh mười phút.
Khoa cúp máy rồi đi thẳng ra chỗ đỗ xe, sư xuất hiện của Uyên đã khiến gã đàn ông vừa biết yêu như anh trở thành một kẻ “thấy sắc quên bạn”.
Không tới mười phút Khoa đã có mặt ở ga, anh nhanh chóng tìm thấy cô bạn gái ở góc vắng vẻ, dưới gốc cây bằng lăng, cô đang đứng di chân với dáng vẻ cô đơn đến tội nghiệp. Nhìn thấy Khoa thì Uyên mỉm cười đi về phía anh, giữa hai người không chút ngại ngùng hay mừng rỡ nên có của những người đang yêu được gặp nhau sau nhiều ngày xa cách.
Không khí hòa hợp cho đến khi Khoa đội nón bảo hiểm cho Uyên, đỡ cô ngồi lên xe và bắt đầu phóng chiếc mô tô với tốc độ 80 km/h, một đường về đến nhà Uyên mà tốc độ không hề thay đổi.
Uyên ngồi sau lưng khiếp sợ ôm chặt lấy Khoa, cô có thể lái mô tô, có thể mê tốc độ nhưng tốc độ phải do chính cô điều khiển, không phải phó mặc cho người khác.
Khoa dừng xe trước nhà Uyên, trời sập tối. Anh dịu dàng mở nón rồi đỡ Uyên xuống xe, cô vừa sợ vừa giận co tay trước ngực nhìn anh đầy đề phòng. Khoa ép sát Uyên, từng bước từng bước đi về phía góc khuất:
– Thầy à không, anh đang làm cái gì vậy hả?
– Em nghĩ anh sẽ làm gì? Tại sao một tuần vừa qua không mở điện thoại, tại sao lại khóa facebook?
Uyên cúi đầu đầy hối lỗi:
– Em..
– Em làm sao? Em có biết làm như vậy sẽ khiến người khác lo lắng hay không?
– Em…
Uyên lùi dần cho đến khi đụng vào gốc cây sưa rất lớn ở cuối hẻm. Đường vắng tanh.
Khoa nhếch môi cười rất nhẹ, đôi mắt anh sáng lên, anh đỡ lấy người Uyên khi cô va vào thân cây, đầu anh cúi xuống nhìn chăm chú vào mắt cô.
Mũi chạm mũi, môi chạm môi, anh hôn cô rất nhẹ như muốn thăm dò ý chí và trái tim của cô, có đôi khi lại vụng về khiến cô đau đớn. Nụ hôn của anh có mùi Gin đậm ngọt, không thuần thục nhưng lại khiến cô say dần. Đầu óc cô quay cuồng, trái tim đập loạn trong lồng ngực. Đôi chân phải dựa vào sức anh để chống đỡ sức nặng của cơ thể. Cánh tay vốn dĩ được đặt trên ngực để phòng thủ trước sự tấn công đầy nam tính giờ buông lỏng lẻo trên bờ vai anh mà cô không hề hay biết.
Một tay anh ôm cô, một tay luồn vào mái tóc dài, đầu ngón tay mơn trớn những lọn tóc mềm mịn đem đến những xúc cảm mạnh mẽ. Đầu óc anh nóng dần lên, môi chạm môi thêm sâu sắc.
Gió bừng thổi trên góc đường vắng, một chiếc lá nhỏ được gió cuốn bay chạm vào má anh làm bừng tỉnh cơn mê, anh buông cô ra, đôi môi cong lên một nụ cười thật đẹp, đôi mắt đầy yêu thương nhìn vẻ mặt ẩn hồng của cô gái trong lòng. Anh vuốt tóc cô thật dịu dàng.
Cô lùi chân há miệng để thở, lồng ngực dội lên tiếng tim cùng cảnh báo thiếu không khí, mặt nóng ran. Cô cúi đầu nhẹ hít vào một hơi rồi nhìn anh mỉm cười:
– Đây chắc là lần đầu tiên của anh, nhỉ?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc