Anh thích em.– Nhưng em không thích anh, em đã có bạn trai rồi.
Giọng nam trầm bỗng vang lên ngoài khu vườn khiến Uyên giật thót, cô đứng dậy nhìn ra, bóng dáng cao gầy của Khoa đổ dài trên mặt đất, trên đôi môi là nụ cười hờ hững, anh đang nhìn Duy đầy giễu cợt.
Khoa bước lại gần Uyên, anh tự nhiên kéo cô đứng sát vào mình, cánh tay choàng qua vai cô đầy chiếm hữu, ánh mắt nhìn Duy khiêu khích.
Trong tình yêu, đến sớm, đến muộn không bằng đến đúng lúc. Tỏ tình trước, tỏ tình sau không bằng có được lòng của người mình yêu.
– Anh bạn, anh đã quên rồi sao? Uyên đã có bạn trai, cô ấy là cô gái của tôi. Anh không được lợi dụng lúc tôi không có mặt mà đánh du kích chứ.
Uyên thả lỏng người, cô mượn sức Khoa để đứng vững trên con đường không bằng phẳng, cánh tay tự nhiên choàng qua eo anh như để chứng minh cho việc cô đã có bạn trai, đôi mắt cô nhìn Duy bình thản.
Khoa co tay nắm lấy bàn tay đang đặt trên eo anh của Uyên, đôi mắt vẫn nhìn Duy, khóe miệng vẫn cười hời hợt, nhưng đau đớn ngay eo cho anh biết nếu anh còn nói nhiều, cô gái của anh sẽ “phanh thây” anh ngay tại chỗ. Anh nửa kéo nửa dìu Uyên ra khỏi vườn, lướt qua Duy mà không hề chào hỏi.
Phép lịch sự chỉ xảy ra khi tình địch là người được cô gái mình yêu coi trọng. Uyên không hề coi trọng Duy, có lẽ sau tối nay tình anh em thuần khiết vốn được Uyên cố gắng giữ gìn cũng theo gió trôi đi.
Uyên khựng chân khi trông thấy chị Quỳnh đang lặng người nhìn vào khu vườn, đôi mắt chị trống rỗng. Tình yêu hình như vừa cắt ngang trái tim chị rồi lặng lẽ rời đi để lại một hốc đen sâu hoắm. Cô lắc đầu rồi rời đi theo Khoa. Uyên không hiểu, chẳng lẽ tình yêu chính là thứ khiến con người ta nhiều đau đớn đến vậy. Cô ngẩng đầu nhìn Khoa, anh có
cái cằm vuông vức cùng khuôn miệng hiền hòa, sống mũi cao và chân mày phủ đậm qua đôi mắt sâu thẳm.
Nói một cách công bằng, anh đẹp trai. Đàn ông đẹp trai với Uyên là một tai họa. Tai họa ở chỗ nó không mang đến sự an toàn.
– Chúng ta đi dạo đi.
Khoa cúi đầu nhìn Uyên, đôi mắt cô chứa nhiều mệt mỏi, anh mỉm cười:
– Đi đâu?
– Đi khắp xóm – Uyên bật cười.
Khoa dừng chân kéo Uyên dừng cùng. Anh vuốt thẳng mái tóc dài rối bù của cô, choàng lại chiếc khăn quàng cổ cho kín rồi mỉm cười:
– Em không cần phải cười, thật khó coi.
Uyên chớp mắt che đi những xúc cảm, trái tim vốn khô khốc như được tưới một dòng nước mát, cô dùng tay quệt ngang miệng rồi cười rộ lên:
– Có còn khó coi không?
Khoa phì cười cốc vào trán Uyên:
– Đi thôi cô nương, khó coi chết đi được.
Uyên “hừ” một tiếng rồi đưa tay choàng qua cánh tay Khoa, bước chân cô nặng nề:
– Hay là thầy cõng em đi, em mệt quá.
– Đi dạo hay cõng dạo?
– Không phải đều như nhau sao? Mình thầy đi là được rồi.
– Không, em tự đi đi. Đi dạo không phải chỉ để ngắm cảnh hay ngắm người, đi dạo là để biết mình còn có thể đi, để biết mình còn có đủ tự do và thời gian để ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. – Khoa mỉm cười choàng tay qua cổ Uyên – Tôi biết hiện giờ em rất mệt mỏi, rất đau lòng với những chuyện đang xảy ra quanh mình, em đừng vì mệt mỏi mà cho qua tự do của bản thân. Tôi có thể cõng em, nhưng không phải lúc này. Em té ở đâu thì phải tự đứng dậy ở đó.
Uyên hất tay Khoa ra khỏi vai mình, cô ngẩng đầu trừng mắt, bĩu môi:
– Em đâu có té ngã mà phải đứng dậy.
– Ừ, em không té ngã mà đang tự hành hạ bản thân mình.
– Khi nào chứ?
– Ồ, thế ai đã hai ngày rồi không ăn?
Uyên ngẩng đầu nhìn mảnh trăng đang khuyết dần lấp ló sau lũy tre, bầu trời không một gợn mây, đôi môi cô nhếch lên thật nhẹ, Khoa nói đúng, cô đang tự dằn vặt mình, dằn vặt bản thân 10 năm qua không hay biết gì về nỗi đau của người ba thân thương. Mảnh trăng nhòe dần sau hơi nước của đôi mắt, Uyên chớp chớp mắt, Khoa rất biết cách khiến bức tường được dựng lên trong tim cô dần xuất hiện những vết nứt. Cô nhìn anh cười:
– Thầy ơi, em đói bụng.
Khoa lôi từ túi áo khoác một cây bánh Oreo rồi đưa Uyên:
– Cho em. Đối với người hai ngày không ăn như em đáng lẽ nên húp cháo, nhưng giờ tôi không có cháo, em ăn bánh tạm đi, ăn cho khỏi bị hạ đường huyết.
Uyên cầm bánh rồi kéo Khoa ngồi xuống bờ mương, con mương nhỏ được những người nông dân đào để dẫn nước vào vườn thanh long bát ngát. Dòng nước dưới mương trong vắt và yên lành.
– Sao thầy biết nhà em mà xuống? À mà thầy xuất hiện với chị Quỳnh, chắc là nghe chị Quỳnh nói rồi.
– Xem ra em đã tỉnh táo hơn rồi nhỉ.
– Em đang ở gần một con cáo còn gì, không tỉnh thì khéo thầy ăn thịt em mà em còn giúp thầy lột da quá.
Khoa đưa mắt nhìn vườn thanh long đang rực sáng, những trái thanh long đang chín dần, giọng anh nhẹ tênh:
– Ở đây trống trải và quá lạnh để ăn thịt em. Vả lại tôi không muốn em bị ốm.
Miếng bánh ăn dở nghẹn ngang cổ họng Uyên, cô ho lên khụ khụ rồi bực bội dùng cây bánh đập lên đầu Khoa:
– Thầy đang nói lung tung gì đó?
– Em mới nghĩ lung tung – Khoa giành cây bánh từ tay Uyên rồi bỏ vào miệng mình nguyên một cái – Xem ra em đã khỏe hơn rồi, có thể nghĩ nhiều như thế.
– Đây là bánh của em, thầy không được ăn.
Uyên đưa tay giật lại bánh sau khi miếng bánh trong miệng đã lọt xuống bụng. Khoa nhếch môi cười nhìn hành động của Uyên, anh giữ chặt cây bánh trong tay rồi đưa cả bánh lẫn cánh tay của Uyên lên cao. Sự đề phòng của Khoa làm Uyên bất ngờ, cô theo phản xạ ngã thẳng lên người anh.
– Không ngờ em lại yêu thương nhung nhớ tôi như vậy.
Uyên giật mình, rất nhanh cô nhếch môi cười rồi dùng tay còn lại gõ thẳng xuống đầu Khoa làm anh giật mình thả tay khỏi cây bánh đang cầm.
– Là bụng em đang yêu thương nhung nhớ cây bánh.
Uyên vừa nói vừa lui ra khỏi người Khoa nhưng anh nhanh tay dùng chân chặn chân cô, cánh tay đưa lên kéo cô ngã vào người mình. Vòng tay anh cứng rắn và ấm áp.
– Thầy làm gì vậy?
Khoa tì cằm lên đỉnh đầu Uyên, người cô tỏa ra hương thảo mộc dịu dàng đến mê người, giọng anh khe khẽ:
– Việc dối trá giỏi nhất mà đôi mắt em có thể làm là ngây thơ, còn bây giờ nó không giấu được nỗi buồn trong sâu thẳm trong tâm hồn em. Tôi biết mình không đủ tư cách ôm em như thế này, nhưng chỉ lần này thôi. Tại sao em không khóc vậy Uyên? Là quá đau hay vì em mạnh mẽ?
Uyên dùng tay bỏ bánh vào miệng rồi nhai giòn tan bên tai Khoa:
– Bánh ngon quá thầy ơi.
Khoa phì cười rồi thôi nói, anh để cô ăn xong bánh. Ngay lúc Uyên dừng nhai thì giọng Khoa lại vang lên:
– Là quá đau đớn sao?
– Thầy lấy cằm ra khỏi đầu em đi, khó chịu quá.
– Em đang trốn tránh chuyện gì hả?
Uyên đưa cánh tay vò rối đầu tóc Khoa:
– Thầy nhiều chuyện quá đấy.
Khoa nhìn chòm sao Bò Cạp đang dần bị một đám mây che đi, tiếng cười phát ra từ cổ họng anh đầy tự giễu. Anh đang nhiều chuyện. Đúng vậy, chỉ vì anh quá để ý và quan tâm đến cô gái mình yêu thích.
Qua vai Khoa, Uyên đưa mắt nhìn những vì sao sáng dần trên bầu trời, một cơn gió lạnh thổi ngang mặt làm Uyên nhíu mày. Cô thừa nhận mình đang rất cảm động, cảm động vì những chuyện Khoa làm cho cô.
Anh có mặt lúc cô cần nhất, bên cô lúc cô thấy cô độc và đau đớn nhất. Chỉ bằng khoảng cách giữa Sài Gòn và Bình Thuận, chỉ bằng việc anh có mặt bên cô sau một cú điện thoại, bấy nhiêu thôi cũng đủ để cô ấm lòng.
– Là vì em bị shock và quá đau lòng. Cảm ơn thầy đã ở bên em.
Tiếng Uyên nhỏ dần rồi thiếp đi trên vai Khoa. Anh ngỡ ngàng nhìn cô gái nhỏ đang gục đầu ngủ ngon trên vai mình, những mệt mỏi bao ngày qua khiến cô an tâm ngủ trên vai một người mà bản thân luôn đề phòng. Khoa vuốt tóc Uyên dịu dàng cho cô bình yên đi vào giấc ngủ, đôi mắt anh sâu thẳm nhìn về phía chân trời, sự an yên nở rộ trong lòng.
Điện thoại trong túi áo khoác Uyên rung lên. Khoa nhanh tay lấy ra để không ảnh hưởng giấc ngủ của Uyên. Chữ “Chị Tâm” hiện rõ trên màn hình làm anh giật mình rồi theo phản xạ mở máy. Đầu dây, tiếng chị Tâm vang lên vui vẻ:
– Bé cưng, em về quê rồi sao? Khi nào thì đi học lại để về làm cho chị đấy.
– Chị hai.
Tiếng Khoa vang lên thật nhẹ làm Tâm sửng sốt, chiếc điện thoại trên tay được buông lơi, thật may rằng chị đang ngồi trên sô pha. Tâm cầm lấy điện thoại rồi đưa lên mặt, cô không lầm, đây là số của cô bé Uyên dễ thương. Chị Tâm gần như hét lên qua điện thoại:
– Thằng kia, giải thích cho chị mau.
Khoa mở to mắt rồi dùng tay đập vào trán mình, anh điên rồi. Sức ảnh hưởng của chị Tâm đã khiến anh quên rằng điện thoại đang cầm trên tay không phải của bản thân.
– Chị hai.
– Chị biết rồi, chị hiểu rồi, hóa ra người trong lòng mày là cô bé Uyên. Mày khá lắm…
– Chị hai…
– Được rồi, chị không muốn nghe gì hết, cúp máy đây.
Tâm cúp điện thoại rồi ngẩn người suy nghĩ. Huy bấm tắt ti vi rồi ngồi xuống cạnh vợ mình:
– Có chuyện gì vậy em?
Chị Tâm nhìn chồng thở dài:
– Em đã biết Khoa đang yêu ai.
– Là ai?
– Anh còn nhớ cô bé em nhận vào trông tiệm net không? Là cô bé ấy.
Trong đầu Huy hiện ra hình ảnh cô bé khá xinh xắn với nụ cười tươi, anh khó hiểu nhìn vợ.
– Anh thấy không có vấn đề gì.
– Anh không biết rồi, ba mẹ không muốn Khoa lấy vợ quá trẻ, mà cô bé chỉ mới là sinh viên.
Huy bật cười:
– Em nghĩ nhiều quá rồi, chỉ cần là người Khoa yêu, anh nghĩ ba mẹ không thể ngăn cấm đâu.
Tâm thở dài:
– Em cũng mong là thế.
…………………
Khoa cúp máy, đã gần chín giờ, anh thở dài cho điện thoại vào túi áo rồi cúi người đỡ Uyên lên lưng để cõng cô về. Bước chân anh trầm ổn nhưng những nhấp nhô đã làm Uyên tỉnh giấc mà Khoa không hề hay biết.
Cô nằm gọn trên lưng Khoa, không một chút cử động, cô muốn hưởng thụ ấm áp có được từ người đàn ông trưởng thành này.
Khoa cõng Uyên cẩn thận, trên đoạn đường vắng, hạnh phúc đang nở rộ trong tim, anh mỉm cười rồi khe khẽ nói, chỉ đủ cho mình nghe:
– Đây là lần đầu tiên tôi thích một người, không ngờ lại là một cô gái trẻ như em. Tôi không hiểu trái tim mình cũng không khống chế được nó, có lẽ những ấn tượng về em khiến tình cảm dần nảy nở trong lòng. Đứng trước em, tôi không bối rối như đứa trẻ mới biết yêu, tôi chỉ muốn quan tâm và bảo vệ em mà thôi. Được cõng em như thế này cũng là một loại hạnh phúc, em cứ an tâm ngủ đi nhé, để tôi được hưởng thụ thứ hạnh phúc nhỏ nhoi này dù chỉ rất ngắn. Ừ, mà tôi không nên xưng tôi với em nữa, nên đổi xưng hô thôi. Uyên này, anh thích em.