“Thầy ơi, em yêu anh”.Uyên luồn tay vò mái tóc dài của mình, cô cảm thấy hoảng hốt trước ánh mắt lạnh lùng đến hà khắc của Khoa. Nghĩ đến việc anh vừa cứu cô vài phút trước, lương tâm trơn nhẵn của Uyên bỗng chốc mọc lên vài cái răng, chúng nó thi nhau cắn xé.
Uyên phá ra cười:
– Ha ha ha, thì ra là thầy, ra là thầy thật, thảo nào nhìn thầy quen quen lại chả nhớ gặp ở đâu.
Khoa cho tay vào túi quần, anh tiến từng bước về gần cô. Uyên vẫn cười. Cô lùi về sau theo từng bước chân Khoa, áp lực nam tính ập mạnh tới làm cô nhíu mày thu lại nụ cười trên khuôn mặt. Giọng anh lạnh lùng:
– Đúng, tôi là cái tên xui xẻo đó. Thế nào, em vui không?
Uyên đứng thẳng người, cô đập tay vào trán Khoa:
– Không vui, em làm sao mà vui được khi ra tay đánh người thầy mà em yêu quí nhất.
– Đôi mắt em không biết nói dối, nó đang cười.
Một cơn gió nhẹ thổi qua mang theo hương xà phòng nam tính cuốn vào mũi Uyên, cô chớp mắt, đi vòng quanh người Khoa “nghiên cứu”:
– Thầy không hề giống một tên gay, thầy quá nam tính. – Uyên tiến sát gần Khoa rồi hạ giọng – Không lẽ thầy là “chuẩn man” trong cái quan hệ yêu đương nam – nam đó?
Khoa nhếch môi cười:
– Tôi không giống bình thường.
– À, em hiểu rồi…
– Giờ em có về không hay chờ người ta tới bắt? – Khoa cắt ngang lời Uyên.
Anh quay lưng đi trước bởi vì không muốn nghe thêm bất kì điều quái gở nào phát ra từ miệng cô gái này. Nhiều khi cô thật thông minh nhưng đôi lúc trông cô thật ngớ ngẩn với những gì mình nói.
– A, thầy chờ em với, không lẽ là gay đều nhỏ mọn hơn con gái bọn em sao?
Bước chân Khoa khựng lại rồi đi nhanh hơn, anh sẽ xem những gì cô nói như tiếng gió thoảng qua…
Uyên lẽo đẽo theo chân Khoa, cô không dám lơ đãng, không dám nói hay làm gì quá đáng, cuộc chạy bộ vừa rồi đã vắt kiệt sức cô, hơn nữa Uyên còn “mù” đường. Khoa mà bỏ cô lại, chắc chắn đêm nay Uyên sẽ ngủ vệ đường bởi vì đến cả chỉ đường cô cũng không biết.
Ánh đèn đường chiếu sáng dịu dàng hắt xuống hai bóng người đi song song với nhau trên vỉa hè, thỉnh thoảng có vài chiếc xe máy chạy qua đều nghiêng đầu nhìn lại. Phố về khuya. Gió buông lơi thổi tung những chiếc lá, cuộn tròn rớt xuống đầu Khoa, cơn gió ẩm ướt báo hiệu Sài Gòn sắp có mưa đêm trong mùa.
Uyên mím môi cười nhìn chiếc lá trên đầu Khoa, cô vui vẻ hát:
– Đầu kẻ nào có lông có lá, kêu ta bằng bác ta lấy dùm cho…
Khoa im lặng đưa tay lên đầu mình, anh lấy chiếc lá xuống, vo tròn cho nó vỡ vụn rồi tung lên mặt Uyên:
– Mặt đứa nào đầy lông đầy lá, kêu ta bằng bác ta cắt miệng luôn.
Uyên phủi những chiếc lá trên mặt mình xuống, cô bực bội trừng mắt với Khoa nhưng nghe xong lời anh vừa hát thì ngậm miệng. Một thứ gì đó vừa len lén chuồn vào tim Uyên, cô bật cười:
– Thầy ơi, thầy dễ thương quá ạ.
– Tôi biết.
– Xì.
Đoạn đường từ bar về nhà Uyên vốn rất ngắn thế nhưng lần này cô và Khoa phải đi tận hai mươi phút. Khoa tiễn Uyên về đến nhà, đơn giản là anh muốn biết nhà cô mà thôi.
Vừa đến cổng nhà thì Uyên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang tựa lưng vào cột điện, điếu thuốc trên tay cháy dở như đốt tàn bóng đêm, thả vào đó những hiu quạnh và cô độc đến đau buồn. Tim Uyên nhói lên, ngón tay cô bấm chặt vào nhau để ngăn vị đau thương tràn lên khóe mắt.
Uyên dừng chân nhìn Duy, bóng anh trải dài trên mặt đất đầy tàn thuốc, có lẽ anh đứng đấy đã lâu. Cô thở dài, những chuyện đáng buồn vẫn luôn xảy ra cho dù muốn hay không. Chị Quỳnh yêu Duy, còn Duy thì yêu cô. Như một cuộc đuổi bắt, tình yêu không có điểm dừng.
Tiếng ho khan của Khoa cắt ngang dòng suy nghĩ của Uyên đồng thời cũng khiến Duy quay đầu. Anh nhìn về phía Uyên, đôi mắt lấp lánh vui mừng phảng phất đau buồn, anh di chân nhưng lại không dám tiến về phía Uyên, anh sợ, sợ cô lại buông anh mà chạy trốn.
– Thầy ồn ào quá đi.
Uyên gắt lên khe khẽ với Khoa, đôi mắt mí lót của cô trừng anh không hề e sợ. Khoa nhún vai hất cằm về phía Duy.
– Ai đó? Người yêu?
– Dạ, người yêu, nhưng em không yêu.
– Vậy sao bắt người ta chờ?
– Thầy hay nhỉ, nếu em bắt được anh ta đi em đã bắt lâu rồi.
– Anh ta tới kìa.
– Hả?
Uyên hoảng sợ quay đầu nhìn về phía Duy, anh quả thật đang bước lại gần, có vẻ sự thân mật khó hiểu của Uyên và Khoa đã làm anh tò mò.
Bỗng dưng, Uyên thì thầm với Khoa, giọng cô giữa đêm tĩnh lặng vang lên rõ ràng, rung lên những hồi chuông nhức nhối trong tai của cả hai người đàn ông:
– Thầy ơi, em yêu anh.
Khoa đứng sững người nhìn cô sinh viên tinh quái, đầu óc anh gần như ngưng hoạt động, và đình trệ hẳn khi Uyên choàng tay ôm anh, một cái ôm dịu dàng như yêu thương thật sự.
Bước chân Duy dừng hẳn, anh nhìn hình ảnh tốt đẹp trước mặt mà tim đau nhói, lần này anh sai rồi. Uyên không hề chạy, cô đã đứng lại cùng với người mình yêu.
– Xin lỗi thầy.
Uyên buông Khoa ra, cô cúi đầu giấu đi nỗi buồn nhưng giọng nói không thể che đi sự thất vọng.
– Ra tôi vừa được tỏ tình cơ đấy.
– Tỏ tình con mắt thầy í, rõ ràng là em đang lợi dụng thầy, là lợi dụng thầy đó thầy biết không?
– Biết. Tôi vừa được tỏ tình.
Uyên trừng mắt với Khoa, cô dùng chân đá anh một cái thật đau vào ống quyển rồi co giò chạy thẳng vào nhà, cánh cổng nhà đóng lại không hề ngăn hết chất giọng lanh lảnh của Uyên:
– Em có điên đâu mà tỏ tình với kẻ gay như thầy. Thầy ngủ ngon ạ.
Khoa mỉm cười, anh lắc đầu khe khẽ rồi xoay người rời đi. Bóng tối dần ôm trọn lấy thân hình cao lớn của Khoa, bước chân anh bình thản giấu đi rất khéo những vui mừng.