Bên ngoài Tiêu phủ, xe ngựa xếp thành hàng dài. Xe ngựa lui tới nơi này, không phải thế gia cô tử thì là thế gia lang quân, thân phận quý trọng, xe ngựa cũng trang trí hết sức xa hoa. Có màn xe phất phơ là dùng lụa đỏ làm thành, có loại thì do trân châu lớn nhỏ ghép thành, cao quý xa hoa, cùng lúc còn khảm nhiều bích ngọc bảo thạch đủ kích cỡ
Xe của mấy người Trương Khởi tới gần, thì mùi Long Tiên Hương thanh nhã liền bay vào chóp mũi. Về phần càng xe sườn xe của tất cả xe ngựa, kém nhất cũng là sử dụng gỗ trầm hương, nhiều hơn, còn là dùng tử đàn.
Những đích tử thế gia này, còn chưa có một lộ ra mặt mũi, chỉ dựa vào trận thế thì cũng làm người ta kinh hoàng. Như bây giờ, tứ nữ Trương Khởi liền kinh hãi. Các âm thanh khe khẽ cười, đều biến mất, thay vào đó, chỉ có âm thanh xe ngựa chỉnh tề đi tới.
Đợi đến xe ngựa trước mặt dần dần đi vào Tiêu phủ, một cô tử mới thở dài ra.
Xe ngựa củaTrương Khởi cũng đi vào Tiêu phủ.
Xe ngựa dừng lại, chúng cô tử lang quân tấp nập xuất hiện. Bị khí thế của họ làm chấn động, chúng con cháu thứ xuất, lúc này đều an tĩnh cực kì, mấy người cùng xe với Trương Khởi, càng thêm cúi đầu dựa vào bên đường đi lại.
Trương Khởi cũng cúi đầu, ở giữa con đường, là tất cả đích tử đích nữ thế gia, từng người đều nghễnh đầu, thần thái phấn khởi đi vào. Theo động tác của bọn họ, tiếng guốc gỗ "Cộc cộc lộc cộc" so le không đều vang lên. Váy dài áo dài tung bay, váy áo áo lưới, ở trong hoa đào đầy đất, tản ra hơi thở quý tộc xa hoa.
Con cháu nhà quan phía trước càng ngày càng nhiều, mà Trương Khởi, cũng càng ngày càng dựa vào bên đường, cơ hồ bị chen vào trong rừng cây rồi.
Lúc này, một cô tử nhỏ giọng nói ra: "Ta muốn vào cung."
Cô tử Trương Tú có cùng phụ thân ở cùng viện với Trương Khởi, lặng lẽ ngước mắt, hâm mộ nhìn con cháu nhà quan lui tới, kiên định nói: "Ta muốn vào cung làm phi nếu có thể được cưng chiều nhất hậu cung, cũng không thua họ bao nhiêu"
Nàng nói năng hùng hồn, không có nửa người đáp lại. Mấy thứ nữ khác, cả dũng khí so sánh với các đích tử đích nữ đó cũng không có.
Cùng là con em thế gia còn như vậy, huống chi người nghèo? Trương Khởi nhìn từng con cháu nhà quan thần thái phấn khởi, nói năng vừa lịch sự tao nhã lại phong thái trác tuyệt, đột nhiên hiểu nhà Trương thị lang, tại sao tình nguyện nữ nhi làm thi*p cho con cháu nhà quan, cũng không nguyện ý làm vợ người nghèo.
Đây là một loại kiêu ngạo cao cao tại thượng, đây là một loại quý khí bẩm sinh. Kéo dài suốt trăm ngàn năm, khiến cho bọn họ tin tưởng, phú quý nghèo khó đều là trời xanh định đoạt, mà huyết mạch của họ, nhất định từ khoảnh khắc họ sinh ra đã cao cao tại thượng.
Loại cảm giác cao cao tại thượng này rất tuyệt vời, và ăn sâu bén rễ. Cho nên, bọn họ tình nguyện gả con gái cho người có huyết mạch cao quý giống nhau làm thi*p, cũng không thể dễ dàng tha thứ huyết mạch của mình ra ngoài, không thể chịu được huyết mạch của mình, xen lẫn với đám người nghèo đê tiện bẩn thỉu. Không thể tha thứ trong đời sau của đám người nghèo, xen lẫn huyết mạch cao quý của mình.
Bọn họ tin tưởng, đó là một loại khinh nhờn đối với tổ tiên, đối với huyết mạch cao quý của bản thân.
Trong con đường, các đích tử đích nữ đến từ các đại thế gia càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.
Cùng lúc, cũng có một hai thứ nữ ăn mặc xinh đẹp vô cùng bị chen chúc tại bên đường, nhưng cho dù như thế, con cháu nhà quan đi qua, đều chưa từng mắt nhìn thẳng một cái. Ở trước mặt thân phận, vai vế, bề ngoài thật sự quá không quan trọng.
Cuối cùng đã tới vườn hoa nơi Tiêu gia cử hành yến tiệc.
Trong hoa viên, chúng con cháu nhà quan hoặc dựa sập mà ngồi, hoặc dựa tỳ mà đứng, có đỡ cầm mà ca, có say nằm giữa cỏ xanh hoa đào. Bên cạnh mỗi con cháu nhà quan, đều là nô tỳ thành đoàn, thị vệ thành đoàn.
Trong hoa viên thật an tĩnh, những con cháu thế gia này không có lớn tiếng ồn ào, người khác càng không dám nói nhiều. Đứng ở nơi ngóc ngách, Trương Khởi xem một chút nơi này, xem một chút nơi đó, dựa vào kinh nghiệm của nàng, cũng có cảm giác hoa cả mắt.
Ngụy Tấn trọng sắc đẹp, chúng con cháu nhà quan sinh ra, móng tay đều có người đặc biệt tỉ mỉ cắt tỉa, da thịt càng thêm được bảo dưỡng trơn bóng trắng mịn. Tới hôm nay, phàm là người trong thế gia, vô luận nam nữ, đều hiếm có ai không thanh tú xinh đẹp
Không bao lâu, các thứ nữ đồng hành cùng Trương Khởi lục tục tản đi, tìm kiếm người quen nói chuyện. Mà Trương Khởi, thưởng thức một lúc xong liền cúi đầu.
Nàng nghĩ, có nên xen lẫn với Trương Cẩm hay không.
Nếu ở cạnh nàng ta, Trương Khởi sợ Trương Cẩm khống chế không được, lại buộc nàng dẫn nàng ta đi quấn lấy Tiêu Mạc.
Không ở cạnh nàng ta, ngộ nhỡ Trương Cẩm làm ra chuyện xấu hổ gì, chỉ sợ đại phu nhân sẽ tính nợ lên đầu mình.
Không đúng, là nhất định sẽ tính lên đầu mình.
Suy nghĩ một lát, Trương Khởi cất bước, đi về phía các đích nữ Trương thị.
Không bao lâu, nàng đi tới sau lưng Trương Cẩm.
Trương Cẩm phờ phạc mà ngồi ở trên xích đu, vừa dao động theo gió thu, vừa hoảng hốt nhìn về phía trước. Trước mắt xem ra ngược lại an tĩnh.
Trương Khởi thở phào nhẹ nhõm, tìm một tảng đá ở chỗ không xa, lẳng lặng mà ngồi xuống.
Cơ hồ là mới vừa ngồi xuống không lâu, đột nhiên một âm thanh trong trẻo truyền đến, "Ai là Trương thị A Khởi?"
Âm thanh cũng không lớn, nhưng trong âm thanh kia, có sự cao cao tại thượng thuộc về con cháu nhà quan, vẫn làm cho mọi người quay đầu nhìn lại.
Một con cháu nhà quan mặc áo gấm, tay áo rộng rãi, phất phơ, diện mạo tuấn lãng đi tới, hỏi chúng nữ Trương thị "Xin hỏi Trương thị A Khởi ở chỗ nào?"
Trong tiếng ông ông, một nữ Trương thị đáp: "Thì ra là Tạ thị Tử Ngạn. Dựa vào sự cao quý của lang quân, bảo nô bộc tới truyền tin là được, cần gì hạ mình?"
Tạ Tử Ngạn cười cười, dịu dàng lễ độ nói: "Nghe thấy Trương Khởi có tài, gần tiếp cận Tạ Đạo Uẩn, nên bọn ta muốn gặp."
Tiếng ông ông mãnh liệt.
Trương Khởi nghe đến đó, cũng há cái miệng nhỏ nhắn.
Nàng liệu đến tài danh của mình đã truyền ra.
Nhưng nàng không nghĩ tới, tài danh sẽ truyền rộng như thế, kinh động cả những con cháu nhà quan coi trời bằng vung này.
Theo âm thanh Tạ Tử Ngạn vừa dứt, soạt soạt soạt, một số ánh mắt đồng thời chuyển, nhìn về phía Trương Khởi.
Trương Khởi đứng lên.
Biết hôm nay có tiệc, nên nàng đã khiến màu thuốc nước bôi mặt nhạt hơn.
Ở thời đại trọng sắc đẹp này, nàng không có tài danh cũng không dung mạo, thì tài danh sẽ bị người đời quên lãng. Cho nên, ngũ quan của nàng có thể chỉ thanh tú, nhưng tài danh thì phải sáng rỡ.
Lúc Tạ Tử Ngạn quay đầu lại, Trương Khởi chậm rãi đi ra ngoài rừng cây.
Trên người nàng, chỉ là áo bào mà Trương thị chia cho các thứ nữ. Loại áo bào này, trong trường hợp quan trọng, thứ nữ khác đều sẽ không mặc.
Nhưng Trương Khởi không có đồ khác, chỉ có thể mặc vào.
Nàng chỉ giảm đi vải vóc quấn eo, vốn là tính chất không tệ, nên áo bào kiểu dáng mới ở Kiến Khang mặc ở trên người nàng, liền có vẻ bồng bềnh phồn hoa, linh khí tràn ra ngoài. Tuyệt không thua kém hơn áo bào người khác đặc chế.
Trương Cẩm trợn tròn mắt nhìn nàng, cơ hồ là lần đầu tiên phát hiện, thì ra Trương Khởi cũng đã trưởng thành.
Thành một tiểu nương tử thanh tú động lòng người rồi.
Khi Trương Khởi chậm rãi đi ra ngoài thì một hồi tiếng ồn ào vang lên. Mấy con cháu nhà quan đồng thời kêu: "A Mạc"
Tiêu Mạc cũng là một bộ áo trắng, toàn thân trắng trong thuần khiết cực kỳ, phong thái cũng không thua kém bất luận kẻ nào đang đi tới.
Tiêu Mạc thản nhiên đến gần, khóe miệng hắn mỉm cười, ánh mắt sáng bóng, toàn thân không một vật xa hoa, lại không chỗ không xa hoa. Thân mình như bích ngọc, phong thái động lòng người, chính là thứ sùng bái con cháu nhà quan trung nhất.
Tiêu Mạc liếc Trương Khởi một cái, liền thu hồi ánh mắt, đi về phía chúng con cháu nhà quan bên cạnh.
Cũng không biết hắn nói một câu gì, một hồi tiếng cười bay tới.
Thấy Trương Khởi dừng lại bước chân, Tạ Tử Ngạn liền nhìn nàng.
Cái nhìn này, làm cho bước chân Trương Khởi cử động nữa.
Nàng đi tới trước mọi người, khẽ cúi. Không đợi nàng mở miệng, một con cháu nhà quan khác đã quan sát trên dưới nàng, nói: "Cũng không phải một vật phàm tục."
Chỉ xem dáng điệu là có thể biết phàm tục hay tao nhã.
Trương Khởi cúi người khẽ chào, thanh thúy nói: "Lang quân khen ngợi rồi."
"Nơi đây có nhạc, tiểu nương tử, mời."
Tạ Tử Ngạn cũng không nói nhảm, chỉ thẳng vào nhạc khí đặt bên cạnh.
"Vâng"
Yêu cầu người khác đường đột thế, nhưng tạ Tử Ngạn làm được thoải mái, Trương Khởi cũng xem như tự nhiên.
—— loại yêu cầu này, không phải người trên vênh mặt hất hàm sai khiến người dưới. Mà là một loại hành động tùy ý không câu nệ. Ngụy Tấn tới nay, quý như đế vương, một người đi đường cũng có thể đường đột yêu cầu hắn biểu diễn tài nghệ mình am hiểu nhất. Đây là nhân tính hôm nay.
Trương Khởi cất bước, đi về phía một bên.
Trên cái bàn bên cạnh, đặt các vật như cầm sắt sáo tiêu. Mọi người cho là Trương Khởi sẽ chọn cây sáo thì nàng lại ôm lấy cổ cầm.
Tiếng ông ông vang lên.
Trương Khởi này, có thể ở trước mặt tất cả con cháu nhà quan, không cầm sáo mà cầm cầm, chẳng lẽ trình độ đánh đàn của nàng còn hơn cả sáo?
Trình độ đánh đàn của Trương Khởi, quả thật xuất chúng nổi bật.
Cầm, từ xưa là nhạc của quân tử, đại biểu thanh nhã, còn có cao thượng.
Mặc kệ là kiếp trước vẫn là hiện tại, Trương Khởi vẫn có một ý nghĩ, chỉ có dùng nhạc khí quân tử này làm mọi người chấn động, mới xem như thành tựu.
Đặt cầm xuống bàn, ngồi chồm hỗm xuống sập. Trương Khởi cúi đầu, bàn tay trắng nõn lướt qua, một hồi tiếng đàn du dương êm tai liền tự nhiên xuất hiện.
Bữa tiệc này, con cháu nhà quan nhiều, nhưng tụ tại nơi này, chỉ có mấy người. Cách đó không xa, tiếng ồn ào tiếng cười đùa, vẫn bên tai.
Nhưng theo tiếng đàn êm tai vang lên, mọi nơi đã càng ngày càng an tĩnh.
Trương Khởi tấu, chính là 《Tiêu Diêu Du》 hôm nay trong phố lớn hẻm nhỏ truyền lưu, cũng là chế tác trước đây không lâu nàng hiến tặng cho bệ hạ.
Tiêu Diêu Du vốn là cầm tiêu hợp tác, lần này, Trương Khởi chỉ đàn cầm, một người, cũng có thể hợp tấu phồn hoa náo nhiệt, ung dung lịch sự tao nhã.
Cầm làm tâm khúc, tâm tự tại người, cầm tự tại.
Trương Khởi không được tự tại.
Nhưng, nàng khác bất cứ ai, nàng đã trải qua thế gian phồn hoa, đã trải qua tình yêu Dụς ∀ọηg khanh khanh ta ta, cũng đã trải qua đau khổ hận thù không còn hy vọng.
Tất cả tang thương, xen lẫn trong sự non nớt kiếp này của nàng, dưới ánh mặt trời dưới khát vọng nồng đậm, tạo nên một tiếng lòng đặc biệt, ý vị đặc biệt.
Ngọt ngào thuần túy, chỉ là ngọt, phồn hoa đơn giản, cũng chỉ là phồn hoa.
Chỉ có ngọt ngào sau đau khổ, cùng với sự mong muốn ngọt ngào. Chỉ có phồn hoa nhìn thấy được sau khi trải qua tang thương và hỗn loạn tuyệt vọng, cùng với sự quý trọng phồn hoa, mới có ý vị này.
Hiện tại, tiếng đàn của Trương Khởi, liền có loại ý vị này.
Tiếng đàn như mây, từng sợi tơ đẩy mạnh, cuối cùng rót thành vạn trượng ánh sáng chiếu rọi trời đất.
Vô cùng tươi đẹp, nhưng cũng bởi vì tang thương mà vô cùng hào phóng, một hồi hào phóng Kiến Khang người chưa từng nghe.
Bốn phía không tiếng thở nữa, chỉ có tiếng đàn như trăng.
Trương Hiên nơi xa, ngơ ngác ở đứng ở nơi đó, kinh ngạc mà nhìn nhìn Trương Khởi. Hắn tưởng rằng, khúc hôm qua, đã là cực hạn của Trương Khởi, hiện tại mới biết, nàng vẫn ẩn sâu, giờ phút này lộ ra mới là tuyệt kỹ của nàng
Tiêu Mạc rũ mắt xuống.
Tạ Tử Ngạn đi tới bên người hắn, nhỏ giọng nói ra: "Khúc này vừa ra, ngươi chính là tài nữ mọi người đều biết rồi. A Mạc, nâng nàng ấy cao như thế, là không muốn thê tử tương lai của ngươi khi dễ nàng ấy sao?"
Tiêu Mạc hơi nhếch khóe miệng, không cười.
Hắn không phải phòng thê tử tương lai của hắn.
Để cho nàng nổi tiếng, chỉ là khiến đại phu nhân Trương thị, không dám tùy ý xử trí A Khởi của hắn.