TrươngKhởi kinh ngạc nhìn Giáo tập Viên.
Nàng đã từng nghĩ qua, lúc Giáo tập Viên gặp lại mình lần nữa, sẽ nói gì, là trực tiếp đồng ý yêu cầu của mình hay là muốn mình dùng một điều kiện khác để đổi? Hoặc là, hắn buông tha?
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, lại không nghĩ đến Giáo tập Viên sẽ vô sỉ như vậy. Bản thân là một danh sĩ, lại muốn lấy lễ nghi quy củ để ép nàng đi vào khuôn khổ. Nhìn dáng vẻ kia của hắn, đây là biện pháp mà hắn nghĩ hai ngày mới ra được sao?
Nhìn khuôn mặt tươi cười hả hê tự đắc của Giáo tập Viên, Trương Khởi cũng nở nụ cười.
Đây là một nụ cười cực kỳ ngây thơ, cực kỳ thuần khiết, cực kỳ đáng yêu.
Giáo tập Viên còn chưa phản ứng kịp, Trương Khởi đã thu nụ cười, đột nhiên đưa tay ôm bụng, thấp giọng ՐêՈ Րỉ. Khuôn mặt nàng trắng bệch, mắt to khẽ chớp nhìn Giáo tập Viên, khổ sở nói: "Giáo tập, A Khởi đau bụng quá, xin cho ta cáo lui."
Dứt lời, cũng không quan tâm Giáo tập Viên có đồng ý hay không, hai tay Trương Khởi ôm bụng, lảo đảo đi ra khỏi học đường.
Giáo tập Viên trợn to hai mắt!
Trương thị A Khởi này thật quá xảo trá! Lại dám giả bệnh chạy trốn, nào còn có phong thái của trượng phu....... Đúng rồi, nàng ấy không phải là trượng phu, nàng ấy là tiểu cô tử, thật, thật đúng là "chỉ có nữ nhân cùng tiều nhân là khó dạy"!
Một cơn tức chợt dâng lên, chặn ở ngang иgự¢ Giáo tập Viên. Đáng thương cho hắn phải suy nghĩ mấy ngày mới nghĩ ra được biện pháp tốt như thế!
Trương Khởi lảo đảo lao ra khỏi học đường không xa, cô tử ở cửa cũng không thấy được nàng, nhưng Giáo tập Viên trên bục giảng vẫn có thể thấy. Thân thể đang hơi khom của nàng đột nhiên đứng thẳng, tràn đầy tinh thần, vui vẻ nhanh nhẹn, nghênh ngang bước ra hai bước, sau đó, nàng lặng lẽ quay đầu lại, lè lưỡi với Giáo tập Viên vẫn nhìn mình lom lom, làm một cái mặt quỷ thật lớn.
Hung hăng cười nhạo hắn một xong, Trương Khởi nhẹ nhàng đi trở về phòng mình.
Trong phòng, mấy tỳ nữ đều ở đây. Thấy Trương Khởi tới, một tỳ nữ tiến lên hành lễ, nói " Cô tử, chủ mẫu dặn, khi nào cô tử về thì đến phòng của người một chuyến."
Quả nhiên đến rồi.
Trương Khởi ừ một tiếng, cũng không về phòng, mà quay thân đi về phía viện của Trương Tiêu thị.
Trương Tiêu thị ngồi ở giữa phòng, thấy nàng đi vào, nở nụ cười nói: "A Khởi tới rồi à? Ngồi đi."
"Tạ ơn mẫu thân."
Đánh giá nàng một lần xong, Trương Tiêu thị nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng mở miệng: "Hôm qua A Khởi gặp bệ hạ nói chuyện gì vậy?"
Trương Khởi cúi đầu, cung kính nói: "Thái giám mang A Khởi tới *Đạo đường của bệ hạ." Nghe được hai chữ Đạo đường, Trương Tiêu thị chăm chú hơn: "Ở trong một ngôi đình, A Khởi thấy bệ hạ. Bệ hạ bảo A Khởi đến gần, ngài nhìn A Khởi một cái, hỏi mấy câu về phương diện thêu thùa xong, liền cho A Khởi lui xuống."
*Đại sảnh để tiếp khách hoặc nói chuyện.
"Lúc ngươi lui ra bệ hạ có nói gì không?"
Trương Khởi lắc đầu.
Trương Tiêu thị ngồi thẳng người.
Bà ta hiểu, Hoàng đế hẳn là nhìn trúng tài văn chương của Trương Khởi, nên muốn nhìn thấy dung mạo của nàng vào ban ngày.
Đáng tiếc diện mạo của nàng không khiến cho Hoàng đế hài lòng.
Gật đầu một cái, Trương Tiêu thị lại hỏi: "Sau đó, A Khởi liền trở về phủ?"
Vừa nghe những lời này, tim Trương Khởi đập chậm một nhịp.
Suy nghĩ một chút, nàng nhỏ giọng nói: "Lúc vừa ra cửa cung, A Khởi gặp được Quảng Lăng vương, sau đó còn gặp Tiêu gia lang quân."
Quả nhiên, Trương Tiêu thị đã nhận được tin tức từ trước, không hề có một chút ngạc nhiên nào, bà ta ra lệnh: "Nói tiếp."
"Vâng. Quảng Lăng vương nói, ngày đó ngài ấy tiện tay chỉ A Khởi, nhưng không ngờ lại bị cự tuyệt. Lúc ấy bệ hạ từ chối cô tử mà ngài ấy yêu cầu, ngài ấy càng nghĩ càng không cam lòng, hôm nay gặp, nên muốn nhìn kỹ hơn một chút. Sau đó Tiêu Lang tới, chàng ấy muốn A Khởi đi về cùng. Nhưng Quảng Lăng vương không chịu. Ngài ấy mang A Khởi đi về thành Tây. Cuối cùng vẫn là Tiêu Lang đuổi theo, nhẹ giọng khuyên can Quảng Lăng vương, Quảng Lăng vương mới thả A Khởi."
Trương Khởi cảm thấy, tuy rằng Trương Tiêu thị cùng đại phu nhân không cho nữ nhân Trương thị thân thiết với Tiêu Mạc, nhưng hai người họ đều thật lòng thương yêu Tiêu Mạc. Loại thương yêu này, thậm chí so với nữ nhi thân sinh của họ cũng không kém bao nhiêu. Vì vậy, trong lời của nàng thầm nâng cao Tiêu Mạc, chê bai Quảng Lăng vương, đánh trúng vào lòng của Trương Tiêu thị.
Trương Khởi biết, dù cho Trương Tiêu thị có thần thông đến mức nào, cũng sẽ không biết cuối cùng là Tiêu Mạc toàn thân nhếch nhác. Nhi tử con nhà thế gia như Tiêu Mạc, muốn phong tỏa tin tức gây bất lợi cho chính mình như vậy, quả thật rất dễ dàng.
Trương Tiêu thị trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Nghe bảo, Tiêu Mạc nói với ngươi, hắn sẽ cầu hôn A Cẩm?"
Trương Khởi nhút nhát nhìn Trương Tiêu thị, nhỏ giọng nói: "Vâng."
"Hắn có nói nguyên nhân không?"
Trương Khởi cúi đầu, cắn môi: "A Khởi trộm nghe được Tiêu Đường nói với người khác là, lang quân nhà hắn bảo: Công chúa Khánh Tú muốn làm người trong lòng lang quân nhà hắn. Nhưng mà lang quân nhà hắn là người thế nào chứ? Vị trí chính thê đã để cho biểu muội nhà mình, đó là ý trung nhân của lang quân nhà hắn, cũng sẽ không có bất cứ một người nào khác nữa, bên cạnh lang quân nhà hắn, không có vị trí cho công chúa."
Trương Tiêu thị ngẩng đầu lên.
Bà ta yên lặng nhìn Trương Khởi, chống lại đôi mắt lã chã chực khóc của nàng, Lửa giận trong lòng Trương Tiêu thị đã tiêu tán gần hết.
Con gái của bà là một người ngốc nghếch, nghe thấy Tiêu Mạc muốn kết hôn với mình, liền mừng đến không biết gì nữa. Nhưng chuyện trọng đại thế, vì sao Tiêu Mạc không nói cho người khác, mà lại nói với Trương Khởi? Như vậy không phải chứng tỏ rằng Trương Khởi quan trọng hơn nữ nhi của bà sao?
Khoảnh khắc đó, Trương Tiêu thị thậm chí quyết định, nếu quả thật đến mức ấy, sau khi nữ nhi xuất môn, bà ta sẽ cho Trương Khởi uống một chút thuốc, để trừ hậu hoạn.
Nhưng nghe những lời vừa rồi của Trương Khởi, Trương Tiêu thị bỗng hiểu dụng ý Tiêu Mạc. Người hắn thật lòng yêu thích là con gái của bà mới đúng? Về phần sủng ái Trương Khởi, đó là để cho công chúa nhìn, làm như vậy là muốn chuyển sự căm tức từ công chúa sang trên người Trương Khởi.
Trương Khởi, cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Gật đầu một cái, Trương Tiêu thị nói: "Ta biết rồi, ngươi trở về đi."
"Vâng."
Trương Khởi chậm rãi lui về phía sau.
Trương Khởi cúi đầu, đi ra khỏi viện của Trương Tiêu thị.
Đúng như Trương Khởi đoán, liên tiếp mấy ngày, Tiêu Mạc không hề có một chút tin tức nào, lại càng không bước vào Trương phủ nửa bước.
Lúc mới đầu Trương Cẩm còn sốt ruột mong đợi hắn tới cửa cầu hôn, nhưng qua nhiều phen thăm dò, biết đại phu nhân căn bản không định nhả ra, nàng lại mong đợi Tiêu Mạc tới cầu hôn chậm một chút. Đợi nàng nghĩ biện pháp, khiến cho đại phu nhân cùng mẫu thân hoàn toàn đồng ý rồi, người của hắn lại tới cửa.
Về phần Trương Khởi, kế hoạch quan trọng của nàng là thân cận với Trương Thập Nhị lang cùng Trương Hiên. Trương Khởi nghĩ, Tiêu Mạc cùng Trần Ấp đã bị giải quyết, chỉ cần nàng hiển lộ chút tài danh, ắt sẽ lấy được sự tán thành của Trương Thập Nhị lang cùng Trương Hiên, nói không chừng bọn họ sẽ bị nàng đả động, nhất thời mềm lòng liền giúp nàng xem thử những quan lớn hàn môn.
Ở thời đại này, giữa thế gia và Hàn Môn có sự phân biệt rõ ràng, bọn họ cũng không có giao tình gì với nhau. Trương Khởi là một cô tử nơi khuê phòng, muốn làm quen với thân sĩ hàn môn, căn bản không có cách nào.
Nhưng điều nàng không tính được chính là, hai ngày trước, Trương Thập Nhị lang đã đi du ngoạn, chẳng biết lúc nào mới về.
Trương Hiên cũng thế, hơn mười ngày liên tiếp, chưa từng thấy bóng dáng của hắn ở ngôi đình.
Chớp mắt đã trôi qua một tháng.
Hoa đào đã nở, những bông hoa màu hồng phấn nở rộ đầy nhánh, từ xa nhìn đến như một ráng mây hồng. Ở giữa còn có mấy cội hoa lê tuyết trắng, gió khẽ thổi qua, những cánh hoa phấn hồng lẫn tuyết trắng rơi xuống vung vẩy đầy mặt đất, người đi giẫm lên nó hương thơm cũng lây sang cả giầy.
Trong Trương phủ cũng có một vườn đào riêng biệt, chỉ là vườn đào này được xây ở phía Tây viện. Trong viện gồm có ca kỹ mỹ lệ được đào tạo chuyên môn mà Trương phủ chọn lựa từ các nơi về, đều ở cùng với mấy cô tử bà con xa có huyết mạch Trương thị.
Vì vậy, nơi đó tuy đẹp nhưng chỉ có các lang quân mới thích lui tới.
Trương Thập Nhị lang và Trương Hiên đều đã về.
Trong tay Trương Khởi đã hoàn tất năm tấm khăn, những tấm khăn này đều là tranh thêu lưu hành nhất hiện nay. Rất được bệ hạ yêu thích, cũng là bức tranh đầu tiên thêu kiểu tú pháp và tự thể.
Nếu như được bán ra, năm tấm khăn này nhất định có thể được mua với giá rất cao. Nàng phải nắm chặt cơ hội này.
Trương Khởi đi ở phía sau Trương Cẩm, trong lòng đang âm thầm tính toán.
Lúc này, Trương Cẩm ở đằng trước không kiên nhẫn gắt lên: "Sao chậm chạp vậy chứ?"
Trương Khởi dạ một tiếng vội vàng đuổi theo Trương Cẩm. Thấy Trương Cẩm vì đi quá nhanh mà cả khuôn mặt đầy mồ hôi đỏ ửng, càng trở nên xinh đẹp bội phần, Trương Khởi thật lòng khen ngợi: "Cẩm tỷ tỷ thật là đẹp!"
Trương Cẩm ngẩng lên cằm, "Ai bảo ngươi nhiều lời thế?" Nói thì nói vậy nhưng trong mắt nàng lại không thể che giấu được vẻ vui sướng.
Nàng quay đầu trở lại, ngóng nhìn về phương hướng phía trước hỏi: "Sắp đến Đào viên rồi hả?"
"Vâng." Trả lời là A Lam.
"Vậy đi nhanh lên." Dứt lời, Trương Cẩm lại tiếp tục đi về phía trước.
Hôm nay gió xuân như gấm, sáng sớm Trương Cẩm đã réo gọi Trương Khởi dậy, không nói năng gì chỉ ra lệnh cho Trương Khởi cùng mình đi đến Đào viên.
Nhìn bộ dáng sốt ruột lẫn lo lắng kia của nàng ta, chẳng lẽ hôm nay Tiêu Mạc sẽ đến?
Ba người còn chưa đến gần Đào viên, thì đã nghe một trận tiếng cười sang sảng theo xuân gió thổi tới. Tiếp theo là tiếng đàn, tiếng tiêu, tiếng sáo du dương bay bổng.
Trương Cẩm thả chậm bước chân, nàng nghiêm túc lắng nghe một hồi, thầm nói: "Có rất nhiều người."
Qua những tiếng cười này cũng có thể đoán ra, trong vườn đào hiện cũng có không ít lang quân thiếu niên.
Vòng qua dãy hành lang, đập vào mắt ba người chính là một rừng hoa đào lê trắng màu sắc sặc sỡ tuyệt đẹp.
Trương Cẩm há to miệng, thích thú nhìn sững một lúc mới khẽ thốt lên: "Đẹp quá..... Thật là đẹp, ta muốn đi du xuân."
Đúng là rất đẹp, xa xa là bầu trời bao la xanh thẳm xen lẫn từng áng mây trong suốt, trước mắt là cả một rừng đầy màu sắc rực rỡ, cảnh đẹp ý vui thật sự là không lời nào để diễn tả.
Trải qua một mùa đông, lại nhìn thấy cây cối từng chút hồi phục sức sống. Chỉ một cái chớp mắt ấy, trời đất làm thế nào đã trở lại tưng bừng sắc xuân, đẹp đến lóa mắt như thế?
Trong lúc Trương Khởi đang choáng ngợp với cảnh sắc trước mắt thì Trương Cẩm lại vui sướng reo lên: "Ở bên kia."
Nàng theo tiếng nhìn tới.
Vừa nhìn tới, Trương Khởi liền sững người ngơ ngẩn.
Trong rừng đào cách xa chỗ nàng không hơn trăm bước, một thiếu niên áo trắng đang ngẩng đầu mỉm cười, tay áo rộng của trường bào hắn tung bay, mặt mũi tuấn mỹ nhã nhặn, bởi vì được bồi dưỡng và rèn luyện lâu dài, nên có được phong thái trầm tĩnh mà chỉ có con cháu nhà quan đoan chính mới có.
Phong thái này, tướng mạo này, phản chiếu với muôn ngàn sắc hoa càng làm nổi bật lên vẻ đẹp không ai bì của hắn, mạnh mẽ nhưng ôn hòa, đây chẳng phải là Tiêu Mạc hay sao?
Không ngờ hắn lại đến thật!
Hơn nữa nhìn thần sắc đó của hắn, còn có biểu hiện và nụ cười kia, nào có vẻ gì là chán nản buồn rầu cô đơn?
Rõ ràng là một thiếu niên như hoa luôn hết sức tự tin và tự tại.
Trương Khởi thoáng giật mình. Nàng cảm thấy, càng ngày càng không thể hiểu nổi Tiêu Mạc này rồi.
Hắn vẫn đứng đó ngẩn ngơ, Trương Cẩm đã vui mừng hớn hở xông qua con đường vòng nhỏ, xuất hiện ở trước mặt các lang quân.
Người còn chưa tới, giọng nói ngọt ngào của nàng đã cất lên, "Cửu huynh!"
Tiêu Mạc nhìn về phía này.
Đối diện với ánh mắt của Trương Cẩm, hắn nở nụ cười vô cùng xán lạn, lộ ra hàm răng đều trắng bóng. Thấy nụ cười này của hắn, gương mặt Trương Cẩm thoáng đỏ hồng.
Lúc này, ánh mắt của Tiêu Mạc lướt qua Trương Cẩm nhìn về phía Trương Khởi.
Trương Khởi vẫn cúi đầu, mặc thường phục thục nữ của Trương thị dường như không vừa người lắm. Cảm nhận được hắn đang nhìn mình, nàng cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Tiêu Mạc cười cười.
Hắn không chút do dự quay đầu đi, cũng chẳng nhìn Trương Khởi thêm lần nào nữa cả.
Trương Khởi nhận ra được vẻ xa cách từ trong ánh mắt hắn.
Hắn thật buông tha mình rồi.
Cũng phải, vốn là chỉ là cảm xúc nhất thời của tuổi thiếu niên, vốn là chỉ bị tư sắc của nàng lay chuyển. Hôm nay, sắc mặt của nàng ố vàng, ánh mắt bị tóc trên trán che lại, dù là chính nàng, cũng sẽ quên mất tướng mạo vốn có của mình, huống chi nàng và Tiêu Mạc đã một tháng không gặp rồi?
Thời gian một tháng cũng có thể làm cho trời đất thay đổi, nói chi đến lòng dạ con người?
Trương Khởi thoải mái mỉm cười.
Nàng lơ đãng nhìn sang thấy Trương Cẩm đứng đó với vẻ mặt đắc ý, nàng cũng vui vẻ tiến lên trước ôm cánh tay Trương Hiên thì thầm ríu rít nói. Mặc dù Trương Cẩm bám dính Trương Hiên, nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng âm thầm nhìn về phía Tiêu Mạc.
Nàng ta cho rằng mình đã rất kín đáo, nhưng trong mắt người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy được trong mắt Trương Cẩm ẩn chứa đầy nét tương tư. Nhìn bộ dáng đó của nàng, như thể chỉ mong sao cho những người khác biến mất hết chỉ còn lại mỗi mình nàng và Tiêu Mạc.
Tiếng cười không ngừng truyền đến, khắp rừng hoa đào là nhóm ca kỹ mỹ lệ như hoa.
Lúc này đây, chẳng còn ai thèm để ý tới Trương Khởi. Trương Hiên cũng vậy mà Tiêu Mạc cũng thế, ánh mắt không phải dõi theo mỹ nữ như hoa đào thì cũng là bận rộn cùng đồng bạn trao đổi vui đùa. Trương Khởi cảm thấy rất tự tại.
Qua một hồi lâu, cảm thấy thật sự không có ai đế ý đến sự hiện diện của mình nữa, nàng khẽ cất bước lầm lũi đi vào trong rừng đào kế bên cạnh.
Không bao lâu, nàng đi tới cạnh một dòng suối nhỏ. Mạch nước rào rào chảy ra từ mấy tảng đá lớn, theo làn gió xuân thổi tới, từng cánh hoa mỏng trên cành khẽ rơi xuống khe suối, những chú cá to cỡ bàn tay bơi tung tăng nô đùa trong làn nước trong suốt, thật là an nhàn tự tại.
Trương Khởi thích thú nhìn chúng, liền ngồi xuống trên tảng đá, cúi người đưa tay chụp tới bầy cá lội.
Loài cá trơn trượt, dù cho nàng từ nhỏ đã sống ở vùng nông thôn, nhưng cũng không làm sao bắt được nó?
Cá lọt qua khe kẽ tay có cảm giác thật thú vị, Trương Khởi không kiềm được mím môi khúc khích bật ra tiếng cười.
Đang lúc nàng cười vui sướng thì đột nhiên có người từ trong rừng đào chạy tới. Người nọ vọt tới phía sau nàng, cũng không biết là cố ý hay vô tình, tay phải người đó vươn ra đẩy tới!
Trương Khởi nào có ngờ tới? Nàng lập tức ối lên một tiếng, ngay sau đó cả người trượt xuống nhào đầu ngã vào trong khe suối. Trước khi nước suối ngập qua khỏi đầu nàng, che lại tầm mắt, thì bỗng đâu vọng tới tiếng cười rất quen thuộc còn mang theo vẻ giễu cợt. Sau đó rất nhanh liền biến mất.
Trương Khởi ướt dầm dề từ trong suối đứng lên.
Nàng nhắm mắt lại, dùng tay áo lau đi nước trên mặt. Nước suối hòa lẫn với nước thuốc nàng bôi lên mặt dính vào mắt vô cùng đau rát, nàng chớp chớp mấy lần mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Trương Khởi dụi dụi mắt mấy cái, cố mở mắt ra nhưng mỗi lần vừa mở ra lại phải nhíu lại, bởi vì còn rất đau và rát, nước mắt chảy ra khiến nàng không thể không nheo lại.
Không còn cách nào khác, Trương Khởi đành cúi đầu dùng hai tay vốc nước lên rửa mặt thật sạch. Sau một hồi mới ngẩng đầu lên.
Mới vừa ngẩng đầu, cánh tay chợt thấy ấm áp, kế tiếp, cả người nàng bị ai đó nhấc bổng lên. Trương Khởi thét vang chói lói, giùng giằng muốn mở mắt ra, nhưng mặt nàng lại bị ấn vào trong иgự¢ của người đó, nàng mở mắt ra thế nhưng nào có nhìn thấy được gì?
Người nọ ôm nàng chạy đi như bay.
Trương Khởi vừa lo vừa sợ, tay chân nàng liên tục đấm đá, người nọ chống đỡ được mấy cái, sau đó tức giận đem tay chân nàng gộp lại vào nhau.
Hắn chạy đi được một lúc rồi lủi vào một hang động âm u. Sau đó thả Trương Khởi xuống.
Trương Khởi vừa được trả tự do, liền vội vàng lui về phía sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn xong nàng cũng ngây dại ra.
Đưa lưng về phía nàng là thiếu niên áo trắng đang khom người lấy ra từ trong sơn động một bộ thường phục, là Tiêu Mạc!
Sao lại là hắn?
Đưa lưng về phía nàng, Tiêu Mạc lấy ra từng chiếc áo, váy, áo trong, áo lót mà cô tử thường mặc, giọng nói trầm lắng nhã nhặn còn có chút khàn khàn từ từ vang lên ở trong động, "Ta vừa được mười bảy tuổi, mỹ nhân đã gặp đếm không hết, sao có thể bị một tiểu cô tử làm cho mê hồn lạc phách? Biết rõ ở trước mặt công chúng tranh chấp với Quảng Lăng vương đối với ta mà nói chỉ có trăm hại mà còn không hợp nguyên tắc, nhưng vẫn miệt mài theo đuổi. Chuyện ngu xuẩn như thế, là lần đầu tiên Tiêu Mạc ta làm đấy!"
Hắn rút một cái khăn lông trong bọc ra, ném nó về phía sau cho Trương Khởi, lại nói tiếp: "Suốt một tháng qua ta dưỡng thương, ta cũng suy nghĩ cặn kẽ rất nhiều lần. Cho đến hôm nay, ta nghĩ rằng bản thân đã bỏ xuống được, cho nên liền đến chính phủ."
Nghe đến đó, Trương Khởi liền hiểu được, nàng dùng khăn lông quấn chặt lấy người, thì thào hỏi: "Mới vừa rồi là người của huynh đẩy muội ngã xuống nước ư?"
Tiêu Mạc khẽ cười, không có phủ nhận, chỉ nói: "Ta chỉ muốn nhìn xem trọn vẹn đầy đủ cả khuôn mặt của Trương thị A Khởi, có đúng là sẽ làm cho ta si mê thêm một lần nữa hay không?"
Nói xong hắn xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Trương Khởi.
Trương Khởi giây phút này với mái tóc dài đen óng ướt sũng nhỏ nước, khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay trắng ngần trơn mịn, hai gò má hây hây ửng hồng.
Quả thật là tuyệt mỹ.
Hàng mày cong cong, đôi mắt to long lanh, trong vẻ thanh tú có chút lười nhác, đôi môi đỏ mọng nho nhỏ bởi vì lạnh mà đang run run.
Tất cả đều lung linh tuyệt mỹ, trong vẻ xinh đẹp ấy còn ẩn giấu nét sắc sảo mê hoặc.
So với trước kia còn đẹp hơn gấp bội phần!
Tiêu Mạc vươn một tay bắt lấy cánh tay Trương Khởi, tay còn lại giật xuống chiếc khăn lông quấn trên cơ thể nàng.
Váy ướt đẫm vẫn còn đang nhiểu nước, đường cong trên cơ thể thiếu nữ vừa trổ mã như đồi núi nhấp nhô, đẹp đến làm cho cổ họng người khác khô hốc.
Tư sắc này, những cô gái son phấn tầm thường kia sao có thể sánh bằng?
Tiêu Mạc quan sát Trương Khởi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lướt lên trên, nhìn mãi một lúc lâu, sau đó hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
Hắn nhắm nghiền lại hai mắt, mi tâm nhíu đến xoắn xuýt vào nhau.
Cánh tay Trương Khởi bị nắm chặt như thế, không có sức để tránh thoát khỏi bàn tay của hắn, chỉ có thể đứng chịu trận nhìn hắn.
Thấy dáng vẻ đó của hắn, trong mắt nàng thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Ngay lúc này, Tiêu Mạc mở mắt ra. Hắn đột nhiên duỗi hai tay ôm chặt Trương Khởi vào иgự¢.
Hắn ôm rất chặt, rất chặt, chặt đến nỗi Trương Khởi phải nhỏ giọng kêu lên.
Nhờ vậy Tiêu Mạc mới nới lỏng cánh tay một chút.
Hắn ôm nàng vào lòng, một tay vỗ về vùng eo của nàng, khàn giọng nói: "Nhưng ta đã đánh giá cao mình rồi."
Sau câu nói, hắn lại tăng thêm sức.
Bị hắn cưỡng chế ôm vào trong иgự¢, đang bị ngấm nước lạnh run cầm cập, Trương Khởi cảm thấy ấm áp hơn nhiều, răng nàng cũng thôi đánh bò cạp chỉ rũ mắt cúi đầu xuống.
Lúc này, có một bàn tay nâng cằm nàng lên.
Ngay sau đó, bờ môi của nàng bị một đôi môi ấm áp phủ lên. Vào lúc thân thể Trương Khởi khẩn trương sượng cứng thì hành động hôn nàng của thiếu niên nọ bỗng dừng lại.
Hắn chỉ phủ nhẹ lên môi nàng, cũng chỉ là một cái ôm như thế.
Một lát sau, giọng nói khào khào của hắn lại vang lên, "Đức Phật nào giờ luôn nói tới kiếp số, ban đầu ta còn không hiểu......." Trong lời nói có sự cay đắng khó hiểu.
Hắn từ từ buông nàng ra.
Khi đã buông nàng ra, hắn cầm lên chiếc khăn lông, dịu dàng nói: "Mau lau khô nước đi, xiêm y ta đều đã chuẩn bị sẵn cho muội rồi."