Trên đường Trương Khởi đi, đâu đó phía tây viện vang lên tiếng đàn thánh thót, tiếng tiêu uyển chuyển, len lỏi qua tường viện dày đặc, ngói xanh lá biếc, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chiếc dây đu đung đưa cùng nửa góc xiêm y màu đỏ. Tiếng cười và tiếng đàn theo nhánh liễu bay múa khắp trời, khiến cảm giác ngày xuân càng thêm phơi phới.
Trương Khởi đang đi đột nhiên có tiếng gọi lại: “Trương Khởi.”
Trương Khởi dừng bước, quay đầu lại nhìn.
Người gọi nàng là Trương Sầm cùng học với nàng. Không ngờ lúc này lại gặp Trương Sầm, Trương Khởi mở to mắt.
Nàng không rõ lắm, Trương Sầm này từng suýt nữa đã gả cho Tiêu Mạc làm thi*p, nếu không phải là nàng ta giở chút thủ đoạn nhỏ, cho một tiểu cô khác là bà con xa của Trương thị, cũng từng là bạn tốt của nàng ta thay thế thì vào lúc này sao Trương Sầm có thể đứng ở đây được.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương Khởi, Trương Sầm cho rằng nàng đã hiểu rõ mọi chuyện cũ của mình thì cười lạnh. Nhưng chỉ chớp mắt, nàng đã mím đôi mỏng đỏ tươi cười nói: “Trương Khởi, ngươi thật thông minh, Trương Nhân thua ngươi xa.”
Trương Khởi trừng mắt nhìn, khẽ nói: “Trương Sầm, bây giờ tỷ có tốt không?”
“Tất nhiên rất tốt.” Trương Sầm cười vô cùng xán lạn, giọng nói y hệt như chuông bạc, “Nhưng không bằng ngươi. Nghe nói hiện nay ngươi cũng rất được bệ hạ để ý? Bao giờ vào cung làm phi tử vậy?”
Đột nhiên, Trương Khởi không muốn nói chuyện với nàng ta nữa. Trương Sầm này, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều mang vẻ châm chích, mỗi từ mỗi chữ đều khích bác, nghe thật không dễ chịu chút nào.
Nàng rũ mắt xuống, khéo léo cúi người trước Trương Sầm, nói: "Sầm tỷ tỷ, A Khởi có việc phải đi rồi.” Dứt lời nàng xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, trên khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của Trương Sầm hiện vẻ chán ghét không thể che giấu.
Nàng cúi đầu xuống đất khẽ hừ một tiếng khinh miệt, thầm nói: “Giả bộ cái gì chứ? Cứ tưởng bằng thân phận của ngươi là có thể thấy sang bắt quàng làm họ ư?”
Lúc này, Trương Khởi đã đi tới phía ngoài viện của Trương Cẩm.
Mới tới ngoài sân đã có thể nghe thấy tiếng ríu rít ở bên trong, tiếng cười nói không dứt bên tai. Nghe kỹ nàng nhận ra bên trong ít nhất cũng phải có năm sáu nữ lang, toàn bộ đều là cô tử con vợ cả Trương thị!
Bước chân của Trương Khởi ngừng lại, lặng lẽ lui sang một bên.
Bởi vì hiện nàng không có hứng thú cùng vào góp vui cho những đích nữ kia.
Vừa mới trốn vào rừng cây, liền nghe được giọng nói thánh thót của Trương Cẩm vang lên, “Sao Trương Khởi còn chưa tới? Các ngươi đi xem thử xem.”
“Vâng.”
Không lâu sau, bốn tỳ nữ đã bước ra khỏi cửa viện.
Thấy các nàng, Trương Khởi cúi đầu, càng lùi sâu vào trong vườn hoa.
Bây giờ nàng không thể về phòng, sợ bị người của Trương Cẩm phái tới phát hiện ra. Đi theo con đường mòn, lại đến mái đình nơi nàng từng gặp Trương Hiên.
Tại mái đình đó vào lúc này, Trương Hiên tay cầm quyển sách và đang cùng một thiếu niên tranh luận điều gì đó với vẻ mặt kích động.
Trương Khởi thấy vậy liền muốn xoay người định rời đi, vừa hay đúng lúc này thiếu niên nọ đã liếc thấy nàng, bèn cất giọng vịt đực gọi lại: “A Khởi!”
Là giọng của Trần Ấp!
Trương Khởi quay đầu lại, thấy Trương Hiên vẫy mình, liền cúi đầu đi về phía hai người.
Cùng với tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang, Trương Khởi từ từ đến gần. Trần Ấp nhìn nàng không chớp mắt, thấy nàng khép mi buông mắt, tóc mái buông dài, phong thái thiếu nữ ẩn hiện, ánh mắt càng sáng ngời.
Trương Hiên liếc nhìn hắn, thầm than một tiếng, quay sang cười nói với Trương Khởi : “A Khởi muội đi dạo kiểu gì thế? Sao lại ngơ ngác như người mất hồn vậy?”
Trương Khởi cúi người chào hắn, lên tiếng chào hỏi: "Cửu huynh" Rồi cất giọng êm ái nói: “A Khởi đột nhiên phát hiện cỏ xanh mơn mởn sum suê trên mặt đấy mà bỗng thấy thương cảm thôi.”
Trương Hiên cười ha ha. Trần Ấp đứng bên cũng cười hỏi: “A Khởi thương cảm gì vậy?”
Trương Khởi xấu hổ cười khẽ, dịu giọng nói: “Tối qua A Khởi mơ thấy giữa mặt đất ngát xanh, A Khởi mặc bộ áo lụa cát trắng nhiều lớp hoa mỹ bước đi trên thảm cỏ, còn cười rất hân hoan.”
Dưới ánh trời chiều, gương mặt sáng ngời của Trương Khởi mang nụ cười xấu hổ, giữa hàng mày còn đọng nét vui vẻ, có vẻ như hiện tại nàng nhớ lại giấc mộng đêm qua mà vẫn còn thấy vui.
Nàng làm như không chú ý tới vẻ biến đổi trên mặt Trần Ấp lúc này.
Áo lụa cát trắng hoa mỹ! Danh sĩ thời này lấy vợ, đều thích cho nương tử mặc hỉ phục màu trắng!
Màu trắng ở thời đại huyền học thịnh hành, nó đại biểu cho tục lệ "Thuận theo tự nhiên, trở lại nguyên trạng, theo đuổi thanh tân trang nhã".
Trương Khởi này đúng là có chí hướng, chẳng những nàng muốn gả cho danh sĩ, còn muốn trở thành vợ cả của danh sĩ!
Cười một tiếng, Trần Ấp cất giọng khàn đặc nói: “A Khởi muốn gả cho danh sĩ? Trong số danh sĩ, con cháu nhà quan chiếm đa số, nhưng kẻ có thể cưới A Khởi, e rằng chỉ có con cháu hàn môn thôi.”
Khi nhắc tới con cháu hàn môn, giọng điệu của hắn không giấu nổi vẻ giễu cợt. Dù là vẻ mặt hay thần sắc, cũng lộ vẻ khinh thường từ tận xương tủy.
Trương Khởi ngẩng phắt đầu lên.
Nàng chớp đôi mắt to nhìn Trần Ấp, cất lên giọng giòn giã yếu ớt nhưng cũng không kém phần ngây thơ khờ dại nói: “Sao A Ấp lại biết được muội muốn gả cho con cháu hàn môn vậy?”
Nét mặt kia cực kỳ ngây thơ, ánh mắt nhìn Trần Ấp lại có vẻ ngưỡng mộ.
Sắc mặt Trần Ấp trầm xuống.
Hắn muốn nói gì đó, môi mấp máy nhưng dằn lại không nói. Chỉ nghiêm mặt chắp tay với Trương Hiên, không nói lời nào xoay người rời đi.
Hắn vừa đi, Trương Hiên liền thở dài một tiếng, thì thào nói: “A Ấp tuổi còn trẻ, lòng khoan dung vẫn chưa đủ.”
Hắn quay đầu nhìn Trương Khởi chăm chú, sau khi nhìn một lúc, hắn lắc lắc đầunói: “Muội cần gì phải.....” Dừng một chút, hắn nắm tay Trương Khởi, “Không nói chuyện này nữa. A Khởi là người đa tài, xem thử xem bài phú này của ta viết như thế nào không?”
Trương Khởi không ngờ chỉ đơn giản như vậy đã chọc tức được Trần Ấp, lúc này càng thêm vui vẻ. Nàng vội đáp một tiếng ngọt ngào, tiến tới bên cạnh Trương Hiên, liếc nhìn sách lụa trong tay hắn.
Trương Hiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn được mái tóc dầy bao phủ của Trương Khởi nói: “Việc khi nãy A Khởi làm thật sự là không cần thiết. Vì vừa rồi mẫu thân đã cự tuyệt lời cầu hôn của Trần Ấp rồi.”
Cái gì?
Trương Khởi vội ngẩng đầu lên.
Thấy đôi mắt sáng ngời, cảm giác hưng phấn không thể che giấu của nàng, Trương Hiên lắc đầu. Hắn gấp sách lụa lại, ngồi xuống ghế đá trong đình, nhìn Trương Khởi, nói: “A Khởi, Trần Ấp cũng không tệ, muội cự tuyệt huynh ấy như vậy về sau sẽ hối hận.”
Trương Khởi cảm thấy tâm tình thật vui sướng, lập tức cười khanh khách, nói: “Còn lâu mới hối hận.” Nàng tò mò nhìn hắn, hỏi “Mẫu thân nói thế nào?”
Trương Hiên nhíu mày, “Mẫu thân không nói gì nhiều. Người chỉ nói có một câu." Khi Trương Khởi vểnh tai chú ý lắng nghe thì Trương Hiên nói tiếp: “Mẫu thân nói, A Khởi là một người có lòng dạ cao xa.”
Chỉ một câu nói đã khiến cho sắc mặt Trương Khởi liền thay đổi.
Nói mình là người có lòng dạ cao xa? Như vậy là sao? Là mỉa mai mình bấu víu vào Hoàng đế, hay đang chuẩn bị đưa mình cho một kẻ quyền quý nào đó làm thi*p?
Thấy ánh mắt buồn bã của Trương Khởi, Trương Hiên lại thở dài, “Cho nên mới nói, vừa nãy muội đã quá đường đột rồi. Đi theo Trần Ấp đi, đừng chối từ nữa. Tương lai A Khởi có thể nhờ con cái mà phú quý.” Đi theo những kẻ quyền quý khác, e rằng không thể được tới khi nhờ con cái mà phú quý....
Trong tiếng thở dài của Trương Hiên, Trương Khởi chỉ cười gượng. Nàng rũ mắt, sau khi tròng mắt nhanh như chớp đảo vài vòng, mới cúi thấp đầu khẽ cất giọng dịu êm nói: “Tướng mạo của A Khởi tầm thường, e rằng không thể lọt vào mắt bệ hạ và người quyền quý."
Trương Hiên biết ý của nàng, hắn gật đầu, nói: “A Khởi yên tâm, vi huynh sẽ không nói lại với mẫu thân đâu.” Hắn vuốt mái tóc của Trương Khởi ôn hòa nói: “Cũng nên suy nghĩ kỹ càng một chút, vi huynh cũng không ép muội đi theo Trần Ấp.” Bằng dung mạo hiện giờ của Trương Khởi, không có kẻ quyền quý nào sẽ cảm thấy hứng thú với nàng. Muội ấy đã không vừa ý Trần Ấp, hắn có thể chọn cho nàng một con cháu nhà quan đáng tin khác.
Tâm trạng của Trương Khởi rất tốt, nàng dựa vào Trương Hiên nhu mì khẽ khàng nói chuyện với hắn một hồi lâu, cho đến khi mặt trời lặn về đằng tây nàng mới cáo từ.
Trong sân, đèn Ⱡồ₦g khẽ đung đưa trong gió, trong phòng mấy cô tử đều có ánh nến mơ hồ.
Nến thời này rất đắt, dù Trương gia giàu sang, cũng chỉ có những lang chủ lang quân kia mới có thể dùng xả láng. Còn số nến những cô tử thứ xuất nhận được cũng chỉ có hạn.
Vầng trăng sáng trên bầu trời lung linh trong ánh nến, Trương Khởi bước trên mặt đất rắc ánh bạc, nhẹ nhàng từ tốn đi tới góc tối nhất trong cùng căn phòng của mình.
Vừa đến cửa, mấy tỳ nữ liền bước ra từ căn phòng tối om, hành lễ với nàng: “Cô tử.” Trong số những từ nữ này không có A Lục.
Đêm nay được dịp trăng sáng, có lẽ nàng đi chơi với các tỳ nữ khác rồi.
“Ừm.” Trương Khởi gật đầu, lách qua họ bước vào trong phòng.
Một đêm không mộng mị.
Hôm sau, Trương Khởi dậy rất sớm, cẩn thận chải tóc xong dùng bột phấn Tiêu Mạc cho nàng ngâm vào nước rồi bôi lên mặt, cổ và những phần da lộ ở bên ngoài sau đó mới đi ra khỏi phòng.
Bây giờ nàng mới bắt đầu dùng bột phấn này, định bụng mỗi lần sẽ càng ngâm nhiều hơn chút.
Có lẽ theo thời gian trôi qua mỗi ngày, mọi người sẽ dần dần quên làn da vốn có của nàng, cho rằng nàng vốn dĩ có màu da vàng vọt mang vẻ ốm yếu như thế.
Trong sân, ba thứ nữ cùng viện đã ăn vận đâu ra đấy, đang chuẩn bị đi tới học đường. Thấy Trương Khởi đi ra, từng đôi mắt cùng liếc về phía nàng.
Đối diện với ánh mắt của các nàng, Trương Khởi cúi đầu xuống e sợ cúi người thi lễ với nàng.
Mấy cô tử thấy biểu hiện hèn nhát đó của nàng thì thầm hài lòng, liếc nàng một cái rồi nối đuôi nhau rời đi.
Trương Khởi đợi các nàng đi rồi mới cất bước đuổi theo.
Thấy nàng đi tới, các cô tử tụ tập bên ngoài mới ngừng tiếng nghị luận, cùng liếc nhìn. Về chuyện Trương Khởi dùng tài hoa để gây sự chú ý từ bệ hạ các nàng cũng có nghe qua, cũng rất tò mò.
Trương Khởi bước vào học đường trong ánh mắt của mọi người.
Lúc này nàng mới phát hiện, sau lưng các thứ nữ, có một kỷ án dành riêng cho nàng.
Xem ra, sự đãi ngộ nàng nhận được đã dần dần thay đổi.
Ủa, Trương Cẩm đâu? Sao không thấy tỷ ấy?
Giờ học đầu tiên là gia phả. Khi Trương Khởi đang cúi đầu trước những tiếng xôn xao của các cô tử, một lão nhân gầy gò bước vào. Lão nhân này họ Trần, cũng đến từ đại thế gia như giáo tập Viên.
Giáo tập Trần có bộ râu dài lưa thưa, ánh mắt ᴆục ngầu lộ nét lạnh lùng, ông là một người nổi tiếng bảo thủ. Khác với những kẻ thích Đạo gia đương thời, ông tôn thờ Nho gia và Pháp gia. Thời đại này phổ biến không phải Hàn Phi bác Lý Tư, Pháp gia hoàn toàn xuống dốc vì vậy ông rất cô đơn.
Giáo tập Trần đi vào.
Ông vừa đứng vào chỗ thì nhìn thấy chỗ ngồi của Trương Khởi có sự thay đổi. Nhíu nhíu mày, ông trầm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Một người hầu vội đi vào, khẽ nói vài câu với lão nhân kia.
Sau khi hắn nói xong, lão nhân gật gật đầu, ý bảo người hầu kia lui ra, ông quay về phía Trương Khởi, đột nhiên gọi: “Trương thị A Khởi?”
“Vâng.”
Trương Khởi ngẩng đầu nhìn.
Lão nhân kia thong thả đọc lên một câu: “Kỹ tắc hữu tử khả vi thi*p, giải thích thế nào?”
Trương Khởi chớp chớp mắt cất giọng thanh thúy trả lời: “Ý của câu này là, nếu một kỹ thi*p có con thì sẽ có thể thăng làm thi*p.”
Biểu hiện trên khuôn mặt tinh anh bảo thủ của lão nhân vẫn không hề thay đổi, ông gằn giọng nói: “Nếu nói như vậy, mẫu thân của ngươi làm thi*p, phải chẳng cũng xuất thân là kỹ thi*p phải không?”
Lời vừa cất lên, mọi người đang yên tĩnh đại bỗng chốc cười vang ầm ĩ!
Trương Khởi không thể ngờ rằng, giáo tập Trần nổi tiếng bảo thủ này lại ác độc nhục mạ nàng!
Thoắt cái, mặt nàng đỏ bừng.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng vang dội. Khi mọi người đã dần yên tĩnh lại Trương Khởi mới khẽ nghiêng đầu sang.
Nàng nhìn thẳng vào giáo tập Trần với vẻ ngây thơ cho đến khi tiếng cười bốn phía im bặt, cho đến khi chân mày giáo tập Trần cau lại, có vẻ như tức giận, Trương Khởi mới cất giọng trong trẻo nói, “Mẫu thân A Khởi rất thích Trang Tử. A Khởi còn nhớ có một ngày xuân nọ, mẫu thân ngồi trước bệ cửa sổ đọc cho A Khởi nghe một câu: "Người đời có khen cũng đừng vội, người đời có chê cũng chớ buồn, phải biết phân biệt nội và ngoại, vinh và nhục". Mẫu thân giải thích với A Khởi rằng, những lời này nghĩa là, khắp thiên hạ cùng ca ngợi một người, người đó cũng chẳng thêm cần cù, khắp thiên hạ có trách mắng kẻ đó, hắn cũng không bởi vì vậy mà nhụt chí. Tại sao lại vậy? Bởi vì người này biết rõ chừng mực giữa nội tâm và ngoại vật, không sợ hãi trước nhục vinh. Mẫu thân nói với A Khởi, mẫu thân cũng là người như vậy.”
Dừng một chút, Trương Khởi hơi nghiêng đầu giọng nói càng ngây thơ hơn, “Giáo tập có ý chê bai mẫu thân A Khởi như thế, là vì giáo tập không phải là người như vậy sao?”
Ý nàng muốn nói, giáo tập Trần chối bỏ mẫu thân nàng, vậy có phải ông là loại người coi trọng danh lợi, là kẻ không an phận không?
Nàng vô cùng ngây thơ, giọng nói trong trẻo êm tai, như thể tiếng nhạc vang vọng. Ánh mắt nàng sáng ngời, thần thái tự nhiên, trong sáng vô tư như chân nhân.
Đây là thời đại thích huyền học, coi trọng sự ngây thơ chân thật!
Đây là thời đại biện luận chí lý, tìm kiếm sự mở mang kiến thức!
Trương Khởi dùng thuyết huyền học từ "Trang Tử" mà nàng đã học được để châm biếm quan niệm cứng nhắc của giáo tập Trần, vô cùng bén nhọn mà sắc sảo, khiến cho mặt giáo tập Trần thay đổi xám trắng.
Mọi người đều yên lặng.
Các cô tử đều quay đầu nhìn Trương Khởi. Mặc dù huyền học là một môn quan trọng, nhưng các nàng chỉ là cô tử, bình thường lên lớp cũng chỉ vào tai này ra tai kia. Họ không thể ngờ rằng, Trương Khởi thoạt nhìn ngoan ngoãn nhát gan này lại tinh thông huyền học đến thế! Một câu đã có thể phản bác lại giáo tập!
Giáo tập Trần trợn to đôi mắt ᴆục ngầu, thở hồng hộc căm tức nhìn Trương Khởi, quát lên: “Ngươi! Ngươi.......” Ngươi một lúc, ông nghiêm mặt quát: “Hay cho Trương thị A Khởi, đúng là khéo mồm khéo miệng!”
Trương Khởi vẫn nghiêng đầu, khờ dại nhìn ông. Thấy giáo tập Trần tức đến độ nói không thành câu, nàng chớp chớp mắt, cất giọng non nớt: “Sao giáo tập lại tức giận như vậy? Tự dưng giáo tập nhục mạ mẫu thân của A Khởi, A Khởi cũng đâu có tức giận gì đâu, sao giáo tập lại tức giận chứ?”
Lời này tức là châm chọc giáo tập Trần lòng dạ hẹp hòi!
“Ngươi!” Ngón trỏ của giáo tập Trần chỉ vào Trương Khởi, giận đến mức quắc mắt nhìn trừng trừng, râu ria vểnh ngược, tức nghẹn đến mức không thở ra hơi, muốn cãi lại cũng không được.
Gia phả các đại gia tộc đều lằng nhằng rắc rối, gia tộc họ Trương cũng như vậy. Ông đã phải dùng hết sức lực cả đời, mặc dù biết kẻ sĩ đương thời đều nghiên cứu huyền học, nhưng sao ông có thể?
Nếu thật sự bàn về sở học, ông thật sự không bằng Trương Khởi!
Trương Khởi đứng ở phía sau, thấy giáo tập Trần giận đến mức mặt đỏ tía tai, lung la lung lay, sợ hãi rụt đầu lại. Nàng khẽ le lưỡi thơm tho, tự nhủ: “Thảm rồi, nếu chọc tức ông ta, không phải cực thảm sao?”
Lời này vẫn không phải là nhỏ, lọt vào tai giáo tập Trần. Thấy ông lảo đảo chỉ chực ngã, Trương Khởi co rụt đầu lại, vội vàng nhẹ chân nhẹ tay chạy ra ngoài, thoắt cái đã biến mất khỏi lớp học.
Cho đến khi Trương Khởi chạy đi thật xa, giáo tập Trần mới phục hồi tinh thần. Ông liếc thấy những cô tử tò mò nhìn mình chằm chằm, liếc thấy người hầu đứng ngoài cửa nghe lén, đột nhiên nhớ lại, những chuyện xảy ra trong học đường sẽ bị lan truyền ra ngoài mau chóng.
Cũng như vậy, những lời Trương Khởi vừa nói cũng lan truyền với tốc độ nhanh nhất!
Ai ai cũng tin tưởng huyền học, lời của nàng sẽ khiến mình trở thành trò cười cho người đời!
Thoáng cái, khuôn mặt già nua của ông lại đỏ bừng!
Trương Khởi vừa chạy khỏi học đường, thân thể liền thả lỏng. Nàng chạy đến bên hồ nước trong vườn hoa, ngồi cạnh hòn giả sơn, le lưỡi một cái, thầm nghĩ: Ta đang muốn từng bước thể hiện tài danh của mình, lão nhân cộc cằn này tự ᴆụng phải mình!
Hừ, ai ai cũng dùng mẫu thân để thóa mạ ta. Mặc dù ta cũng lấy làm hổ thẹn vì mẫu thân, nhưng tuyệt đối không thể để cho các ngươi mắng chửi ngang nhiên như vậy!
Nghĩ tới đây, nàng hừ nhẹ.
Trương Khởi biết, trong phủ của những kẻ quyền cao chức trọng, sẽ có vài phụ nhân hoặc bỏ trốn hoặc tái giá.
Những quý phụ nhân này một khi nghe thấy lời luận bàn của nàng, sẽ thêm vài phần kính trọng nàng.
Trương Khởi không trốn quá lâu, bởi vì khóa học thứ hai là của giáo tập Viên. Thế nên vừa đến giờ, nàng liền thản nhiên trở lại học đường.
Lần này, lúc nàng đi vào, các cô tử cũng quay đầu nhìn nàng chăm chú.
Trương Khởi cúi đầu, biết điều đi tới kỷ án của mình.
Tiếng bước chân truyền đến, tiếng xì xào của mọi người im bặt.
Không bao lâu sau, giọng nói của giáo tập Viên truyền đến từ phía trên: "Các trò đã vẽ xong tranh mỹ nữ lần trước chưa?”
Các cô tử yểu điệu đáp lời: “Vẽ xong rồi ạ.”
“Tốt, đặt lên kỷ án đi.”
Trương Khởi cúi đầu, cũng đặt bức họa của mình lên kỷ án.
Tiếng bước chân truyền đến.
Giáo tập Viên chầm chập liếc nhìn từng bức họa. Khi đi ngang qua Trương Khởi, hắn chỉ đưa mắt nhìn, rồi chuyển sang cô tử khác.
Thấy hắn không hề dừng lại, Trương Khởi vô cùng thất vọng!
Xem ra hai cầm phổ thượng cổ đó còn chưa đủ sức hấp dẫn.
Trong khi nàng thất vọng suy nghĩ miên man, buổi học đã kết thúc trong chóng vánh.
Trương Khởi xoay người trở về.
Trở lại sân viện, nàng ôm gối lăn ra ngủ. Cũng không biết do mệt mỏi hay vì sao, vừa chợp mắt nửa canh giờ đã trôi qua.
Tiếng bước chân truyền đến. Bịch một tiếng, A Lục xông vào tẩm phòng của nàng.
Trong ánh nhìn tò mò của mấy thị tỳ, A Lục luống cuống đóng cửa phòng lại, rồi vọt tới bên cạnh Trương Khởi khẽ nói: “A Khởi, A Khởi?”
Trương Khởi lười biếng mở mắt ra, “Sao thế?”
“A Khởi, ngươi lười quá đó, sao vẫn còn ngủ được? Những tỳ nữ kia đều đang nói về ngươi đó. Họ nói ngươi chống đối giáo tập Trần, còn nói chủ mẫu nhất định sẽ trách phạt ngươi, ngươi không sợ sao?”
Giọng của A Lục hơi hốt hoảng.
Cặp mắt của Trương Khởi cong thành nửa vầng trăng, “Không sợ.” Mặt nàng cọ cọ lên gối, “Ta vì thanh danh của mẫu thân, đó là đạo hiếu, ta biện luận bằng huyền học, đó chính là tài. Vừa có hiếu vừa có tài, Trương Tiêu thị không dám phạt ta.”
Thấy A Lục trợn trừng, khó hiểu nhìn mình, Trương Khởi chợt nghĩ nói với nàng ta những thứ này có ích lợi gì? Nàng ta cũng không hiểu, không nói nữa.
Nàng lật người ngồi dậy, khẽ nói: "Chuyện bảo ngươi đi nghe ngóng, đã rõ ràng chưa?”
"Rồi, A Nguyệt đó là đầy tớ trong phủ.......” Trương Khởi ngắt lời nàng, khẽ nói: “Không phải chuyện này, là chuyện Tiêu Lang cầu hôn đó.”
A Lục lắc đầu, “Vẫn chưa nghe thấy tin gì cả.”
Vẫn chưa có tin?
Tiêu Mạc kia làm việc không thể nào có đầu không có đuôi. Lẽ nào hắn đã đề cập, nhưng tin tức bị phong tỏa rồi?
Trương Khởi suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng ta ra ngoài đi dạo.”
P/S: Giải thích thêm về tư tưởng của Đạo giáo và Nho giáo:
- Nho giáo chú trọng lễ nghi, văn hóa và tôn ti trong xã hội, trung thành với bậc đế quân. Cũng chính vì vậy mà Nho giáo cứng nhắc, miệt thị phụ nữ. Tư tưởng trọng nam khinh nữ của phương Đông cũng từ Nho giáo mà ra. Nhưng không thể phủ định những đóng góp về mặt văn hóa của Nho giáo.
- Đạo giáo được bắt nguồn cùng thời với Nho giáo, thậm chí còn sớm hơn, nhưng phải đến thế kỷ thứ II mới hoàn chỉnh. Thời kỳ đầu, Đạo giáo hướng con người hòa nhập với thiên nhiên, yếm thoát thế tục. Về sau, Đạo giáo được thần bí hóa, với mục đích là tiến tới sự bất tử. Thần tiên như Thái Thượng Lão Quân cũng từ Đạo giáo mà ra ~~~