Thấy mọi người bắt đầu nghe theo an bài của mình đi làm việc, Trương Khởi liền đỡ Hồ hoàng hậu đi về phía xe ngựa.
Trong lúc bọn họ ngồi lên xe thì đám người Trịnh Du lại trưng ra vẻ mặt phức tạp nhìn Trương Khởi. Nàng không hề khách khí, trong lúc mọi người hoang mang hoảng sợ, liền lớn tiếng ra lệnh, nhưng lại làm cho lòng họ an định rất nhiều. Bất tri bất giác, bọn họ thầm nghĩ: Lan Lăng Vương phi này mặc dù xuất thân thấp hèn, nhưng cử chỉ lại ung dung, đối mặt với biến cố không biến sắc chút nào, không hề giống như lời đồn đại trừ vẻ ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có sở trường gì? Lại nói, nếu so với Trịnh thị thì càng xứng với Cao Trường Cung hơn nhiều.
Trương Khởi đỡ Hồ hoàng hậu lên xe ngựa, sau khi giao phó mấy câu với đám thái giám, hộ vệ đang đứng một bên, mới khẽ phúc thân hành lễ, rồi chậm rãi thối lui.
Nhìn động tác ưu nhã lại trầm ổn kia của nàng, Hồ hoàng hậu liền bình tĩnh lại.
Khi bà ta tới Lạc Dương Vương phủ thì Lạc Dương Vương cũng đang lâm vào tình trạng cực kỳ hoảng loạn, thấy Hồ hoàng hậu đến, Lạc Dương Vương Cao Kì có chút không kiên nhẫn, cau mày nói: "Nương nương không cần hốt hoảng, chuyện binh nguy chiến loạn, cứ để đấng trượng phu chúng ta ứng đối là được."
Có lẽ cảm thấy mình dùng từ quá nặng nề, lại thở dài nói tiếp: "Người Chu mới vừa vây thành, Hoàng hậu nương nương không để ý đến thân mình tôn quý, cố ý đến đây tương trợ vi thần, khiến vi thần cảm động đến rơi nước mắt". Đối với tình thế bất ngờ trở tay không kịp này, ngay cả chính bệ hạ cũng không thể trấn định được như vậy.
Lời này vừa thốt ra, nghe thật lọt tai, trái tim Hồ hoàng hậu cũng trở nên vui sướng, đột nhiên hiểu được, Trương Khởi muốn mình trước tiên tới Lạc Dương Vương phủ, chính là vì nguyên nhân này.
Nếu không phải nàng ta ra quyết định thật nhanh, chỉ sợ bản thân mình trong lúc hoảng sợ, không phải khóc lóc nức nở, thì chính là hốt hoảng luống cuống như chó nhà có tang, nếu như vậy, sau trận chiến này, sao có thể đối mặt với người lòng dạ hẹp hòi, luôn luôn soi mói như Cao Trạm? Sao có thể đối mặt với quần thần? Nói không chừng, Cao Trạm tức giận lên lại còn tống giam mình nữa ấy chứ.
Hơn nữa, bà ta chạy đến trước còn có một tầng nghĩa khác, nếu như thành Lạc Dương còn chưa bị vây ૮ɦếƭ, thì chắc chắn Lạc Dương Vương Cao Kì sẽ nghĩ cách đưa vị hoàng hậu này ra khỏi thành. Nhưng hiện tại Cao Kì lại không hề nhắc đến chuyện này, xem ra thành Lạc Dương có lẽ đã bị bao vây chặt chẽ rồi.
Nghĩ tới đây, Hồ hoàng hậu lại thấy cảm kích Trương Khởi chút ít.
Mà Trương Khởi lúc bấy giờ đã quay trở lại tửu lâu.
Kể từ khi biết Lạc Dương bị vây khốn, đám hộ vệ liền vội đến mức xoay vòng vòng, thấy Trương Khởi trở lại, tỷ tướng Lý Tùng sải bước đến nghênh đón, hắn nghiêm mặt nhỏ giọng nói: "Vương phi đừng nên hốt hoảng, Quận Vương sẽ đến cứu người".
Trương Khởi ngước mắt cười với hắn, đáp: "Ta biết". Rồi nàng ngước mắt nhìn về phía Bắc, khẽ nói: "Ta không hoảng loạn, ta chỉ sợ hắn hốt hoảng!", giọng của nàng rất nhẹ, hộ vệ kia căn bản không nghe thấy được.
Cúi đầu, Trương Khởi lại thầm nghĩ: trận chiến này tương đối nguy hiểm. Có lẽ nên tĩnh tâm một chút, xem xem có thể nhớ lại điều gì nữa hay không.
Nghĩ tới đây, nàng liền cất bước, bước vào trong phòng, sau đó cất tiếng ra lệnh cho đám tỳ nữ vẫn còn đang hoảng loạn: "Chuẩn bị chút nước ấm, ta muốn tắm rửa".
"Vâng".
Ngâm mình trong nước ấm, Trương Khởi nhắm mắt lại, đắm chìm vào trong hồi ức xa xăm. Theo trí nhớ của nàng, chỉ có một ấn tượng, chính là Lan Lăng Vương Cao Trường Cung, trong trận chiến ở Lạc Dương này liền đại xuất danh tiếng, người đời còn đặc biệt viết một khúc《 Lan Lăng Vương ra trận 》, hoàn toàn nhận định địa vị một đại danh tướng của hắn!
Nhưng trí nhớ này cũng đã mai một đi nhiều rồi, nàng nghĩ đến nát óc, cũng chỉ nhớ được những thứ này, mấy chi tiết kia, kiếp trước nàng lại chưa trải qua, dù có nhớ, cũng chỉ nghe được từ trong miệng người khác chút râu ria, sao có thể chắc chắn được?
Một ngày này, mặc kệ bên ngoài binh hoang mã loạn thế nào, thì Trương Khởi vẫn không bước chân ra cửa. Sau khi tắm nước ấm xong, liền đốt huân hương, lẳng lặng ngồi đánh đàn.
Tiếng đàn phiêu đãng như mây, lưu chuyển trong không gian, mang theo cảm giác yên tĩnh làm cho lòng người vui vẻ thoải mái, bất tri bất giác, hai trăm hộ vệ trong sân, tâm tình vốn nóng nảy lo lắng cũng dần dần bình phục lại, mà âm thanh hốt hoảng hối hả dường như cũng giảm đi một chút.
Tỷ tướng Lý Tùng quay đầu, nhìn Vương phi nhà mình đốt huân hương, gảy đàn trong viện, thở dài nói với Thành Sử: "Phu nhân thật trấn định!".
Thành Sử gật đầu đáp: "Ta vẫn cho rằng Vương phi nhu nhược, bây giờ nhìn lại, mới thấy nàng ấy mạnh hơn rất nhiều đấng trượng phu khác trong thiên hạ". Chiến tranh vốn là chuyện của nam nhân, một phụ nhân ở thời điểm mấu chốt chỉ cần không quá mức hốt hoảng, làm rối loạn lòng quân đã là giỏi lắm rồi. Điểm này, đối với một tướng lãnh mà nói cực kỳ quan trọng.
Trong lúc Trương Khởi ổn định tinh thần, tĩnh tâm lục lại trí nhớ thì trong một tửu lâu khác, có bóng dáng cứ vòng tới vòng lui.
Nàng ta vòng vo một hồi, đột nhiên dừng bước, quay đầu, nhìn về phương hướng tửu lâu Trương Khởi trú ngụ không chớp, sau đó, mắt từ từ tối lại.
Người này chính là Trịnh Du. Từ khi hòa ly đến giờ, thời gian chưa tới một năm, nhưng nàng ta đã bỏ thai hai lần, liên tục sinh non, hơn nữa nỗi oán hận càng ngày càng chồng chất trong иgự¢, không thoát ra được. Ngày trước, mỗi khi đứng trước mặt Trương Khởi nàng ta vẫn luôn ngẩng cao đầu, nhưng hôm nay trong biệt viện của Hồ hoàng hậu lúc nhìn thấy Trương Khởi, nàng ta lại có cảm giác không ngóc đầu lên được. Trương Khởi xinh đẹp, thanh xuân phơi phới như thế khiến nàng ta thấy mình chẳng khác nào bà lão già nua!
Nàng ta hận Trương Khởi, nỗi hận này, cái sau chồng lên cái trước càng ngày càng dày đặc. Nếu không phải là do nữ nhân kia, nàng ta sẽ không nghĩ tới việc kết giao cùng với Hòa Sĩ Khai, mà nếu không kết giao với hắn, nàng ta cũng không đến nỗi luân lạc tới tình trạng này. Hòa Sĩ Khai kia chơi càng quen tay, chẳng những năm ngày ba bữa liền tìm nàng ta, cũng không muốn để nàng ta lập gia đình. Hắn muốn một phụ nhân trinh liệt vang danh nước Tề như nàng ta vĩnh viễn trở thành món đồ chơi của mình.
Cả đời này, nàng ta đã không thấy được hy vọng, nhưng còn tiện phụ kia, sao có thể để cho ả sống tốt hơn mình được? Tại sao hôm nay còn có thể lấy được sự tôn kính của đám quý phụ cùng cảm tình của Hồ Hoàng hậu chứ?
Lần này người Chu vây thành, thực sự là một cơ hội rất tốt.......
Nghĩ tới đây, Trịnh Du hít sâu một hơi, ra lệnh: "Trương thị nếu có dị động, mau chuyển cáo cho ta".
"Vâng."
Nghe tiếng bước chân xa dần, Trịnh Du liền cười gằn .
Trương Khởi chiều nay không hề nhớ lại chút gì, không nằm mơ, cũng không có linh cơ nhất động.
Sáng ngày hôm sau, sau khi tấu một khúc cầm, nàng liền thay một bộ nam trang, mang theo chúng hộ vệ đi về cửa thành phía Bắc.
Trong bốn cửa đông, tây, nam, bắc tứ thì cửa thành phía bắc có đông quân Chu nhất.
Trên đường phố, khắp nơi đều vội vã, loạn thành một đoàn.
Khi Trương Khởi đi tới cửa Bắc thì nơi này đã đứng đầy quân lính, từng người một toàn thân đều mặc áo giáp, vội vàng nghe tỷ tướng chỉ huy. Mà cách cửa thành khoảng một trăm mét, mười mấy phú hộ và quý phụ đang kêu la khàn cả giọng.
Trương Khởi nghiêm túc nghe bọn họ ầm ĩ: "Để cho chúng ta đến đầu tường quan sát một chút, người Chu không thể nào tới nhanh như vậy". "Cao Kì, mau mở cửa thành, ngươi không có tư cách để cho chúng ta phải chôn theo ngươi!" "Người Chu khẳng định còn chưa vây quanh thành, các ngươi đây là đang muốn bức tử chúng ta!".
Hóa ra là một đám người náo loạn không từ bỏ ý định ra khỏi thành.
Trương Khởi liếc mắt nhìn cánh cổng thành khép chặt, nhìn binh lính nghiêm trang đứng ở trên tường thành, không khỏi cau mày suy nghĩ . Nàng rất muốn leo lên trên tường thành xem một chút, có lẽ thế cục đó có thể kích thích nàng nhớ lại gì đó. Suy nghĩ một hồi, Trương Khởi liền ra lệnh: "Chúng ta đi qua đó". Dứt lời, nàng lập tức nhảy xuống xe ngựa, mang theo chúng hộ vệ tiến lên phía trước.
Không bao lâu, Trương Khởi đi tới bị bên cạnh một phú hộ bị chặn lại, nhìn những binh sĩ đang nóng nảy kia cất giọng nói: "Chư vị, ta là......."
Mới nói được đến đây, đột nhiên, lại nghe thấy tiếng Trịnh Du từ phía sau truyền đến: "Các vị, bọn ta phụng ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, muốn lên thành tường xem một chút". Trịnh Du cùng mấy quý nữ chạy tới, giọng nói lại vang dội, trung khí mười phần. Nàng ta liếc Trương Khởi đang đứng một bên, càng thêm tự đắc hả hê.
Khi nàng ta kêu lên ba tiếng, một tỷ tướng mới đi ra. Hắn liếc Trịnh Du một cái, quát lên: "Ngươi là người phương nào?". Bị tỷ tướng kia quát lui về sau, Trịnh Du không để ý sự khó chịu trong mắt vị hán tử trung niên này, quay ra lớn tiếng đáp: "Ta là dòng chính nữ của Trịnh thị, nay phụng lệnh Hoàng hậu nương nương, muốn xem tường thành một chút". Nói là phụng mệnh, nhưng trên thực tế, là do Trịnh Du tự mình tới cầu xin Hoàng hậu để đến đây.
Sau khi nói xong câu đó, Trịnh Du liền ngẩng cao đầu, nơi này nhiều phú hộ và quý phu nhân nhiều như vậy, Trương thị cũng bị ngăn ở nơi này, nhưng nàng ta lại có thể. Hôm nay nàng ta đã bị ép đến không còn đường lui, nếu có thể mượn cuộc chiến tranh lần này để lưu lại chút danh tiếng, có lẽ có thể phá vỡ được gông xiềng mà Hòa Sĩ Khai đang đeo trên người mình, thậm chí có thể trở lại vinh quang ngày xưa.
Nếu không được, nàng ta cũng có thể quan sát người Chu một phen, trở về còn có thể giải thích một hai với Hoàng hậu cùng chúng quý phụ. Trong khi đám quý phụ kia không dám tới trước thành tường, thì khi nàng ta trở về bẩm báo với Hoàng hậu, ít nhất cũng đạt được một chữ "Dũng".
Nghĩ tới đây, Trịnh Du không nhịn được nhìn sang Trương Khởi, chỉ một cái liếc mắt, một nỗi oán hận khó có thể diễn tả lại xông lên đầu.
Trịnh Du không phát hiện, thống hận này của mình đối với Trương Khởi đã hơn trước kia rất nhiều. Nàng ta căm hận Hòa Sĩ Khai, nhưng hắn ta lại là cánh tay đắc lực của thánh quyến chính long, có hận thế nào đi chăng nữa cũng không làm được gì hắn cả. Vừa không làm gì được, lại còn sợ bị hắn phát hiện, nên trong vô thức, Trịnh Du ngay cả hận cũng không dám, thậm chí còn âm thầm ép buộc mình thích hắn ta nữa.
Không có cách nào đối phó với Hòa Sĩ Khai, nàng ta chỉ có thể đối phó Trương Khởi. Vì vậy Trịnh Du một lần rồi lại một lần nói với mình, nếu như không có sự xuất hiện của Trương Khởi, mình tất nhiên sẽ không rơi vào trình độ như vậy, cho nên, nàng ta liền trút toàn bộ thống khổ và oán hận lên người Trương Khởi.
Trong khi Trịnh Du đang dương dương tự đắc nói ra chi lệnh của Hoàng hậu thì thật không ngờ vị tỷ tướng kia lại trừng mắt, quát lên: "Đây là đất chiến loạn, phụ nhân vô tri nhà ngươi chạy tới làm gì chứ?".
Tiếng quát như tiếng sấm bên tai, làm cho Trịnh Du lảo đảo về phía sau, rồi hắn lại nhìn sang Trương Khởi, phụ nhân duy nhất không lùi lại, chú ý tới những hộ vệ dũng mãnh đứng phía sau nàng, trầm giọng hỏi: "Phụ nhân này vì sao mà đến?"
Dù mặc nam trang nhưng cho dù là bất kì kẻ nào chỉ cần nhìn một cái là nhận ra được ngay nàng là phụ nhân, Trương Khởi chắp tay, thanh thúy nói: "Thi*p nghe nói người Chu vây thành, muốn cùng chúng hộ vệ lên tường thành xem một chút".
Tỷ tướng kia lại không hề nổi giận, chỉ nhìn chằm chằm mười mấy hộ vệ sau lưng nàng, nghiêm túc hỏi: "Ngươi là người phương nào?"
Trương Khởi còn chưa mở lời, Thành Sử đã tiến lên một bước đáp: "Đây là Lan Lăng Vương phi Cao thị nhà ta".
Mấy chữ Lan Lăng Vương phi Cao thị này vừa ra, khắp mọi nơi đều trở nên tĩnh lặng hẳn. Phải biết, bây giờ Trương Khởi và Lan Lăng Vương, chính là hai nhân vật nổi tiếng khắp cả nước.
Tỷ tướng kia chấn động, hỏi: "Ngươi chính là Lan Lăng Vương phi?", rồi hắn chắp tay, nghiêm túc nói tiếp: "Tại hạ Vương Hợp, nghe nói Vương Phi là người đề nghị muốn liên hợp các hộ vệ của các gia tộc lại với nhau để có thể gia tăng thêm lực lượng cho quân ta, có thể thấy được là người một có kiến thức. Vương phi, xin mời!"
Nói xong liền làm thành tư thế cung kính chào mời.
Theo dấu tay của hắn vừa ra, đám binh sĩ vừa ngăn Trương Khởi lại đồng loạt lui về sau, trong nháy mắt phía trước liền tạo thành một đường để nàng đi vào.
Trong bầu không khí lặng ngắt như tờ đó, Trương Khởi mang theo chúng hộ vệ tiến về phía trước, lúc đi ngang qua Trịnh Du đột nhiên lại nghe thấy Trịnh Du nhỏ giọng cười lạnh nói: "Trương thị, ngươi đừng vội đắc ý!".