Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 19

Tác giả: Chấp Loạn

Trở lại Trương phủ thì trời đã khuya. Trương Khởi vừa vào phòng liền ngả mình xuống sập.
A Lục đã chờ nàng từ lâu, bây giờ nàng ta đang dùng hai tay chống cằm, không chớp mắt mở to mắt nhìn Trương Khởi. Xem Trương Khởi có thể chịu đựng đến lúc nào mà chủ động kể chuyện cho nàng nghe.
Trương Khởi bị một đôi mắt to sáng rực nhìn chằm chằm thì làm sao còn ngủ được nữa. Nàng liếc nhìn A Lục, trở mình thầm nói: "Ngủ đi, khuya lắm rồi."
A Lục lắc đầu nguầy nguậy, không quan tâm Trương Khởi có nhìn thấy hay không.
Trương Khởi thở dài thật dài, nói: "Thật ra thì cũng không có gì cả, có rất nhiều cô tử, lang quân, vì cách quá xa ta cũng không thấy rõ. Quảng Lăng vương mặc dù có tới…." nghe được ba chữ Quảng Lăng vương, hơi thở của A Lục rõ ràng gấp hơn, siết chặt hai nắm tay.
Trương Khởi lười biếng nói tiếp: "Nhưng vẫn che mặt, không thấy được gì hết. Mấy sứ giả nước Tề kia thì lại đứng quá xa. Bệ hạ cũng có tới nhưng ngài quá uy nghiêm ta không dám nhìn thẳng."
Nói tới đây, Trương Khởi nhún vai nói: "Hết rồi."
"Hết rồi?"
"Ừ, hết rồi!"
"Nhưng, nhưng. . . . . ."
"Đừng nhưng nữa, ngủ đi. Ngươi muốn nghe cái gì, ngày mai sẽ có những cô tử khác kể cho nghe."
A Lục suy nghĩ một lúc, cũng nằm lên giường, "Phải ha, chuyện của bọn họ kể nhất định sẽ hay hơn của A Khởi."
***
Sáng sớm ngày hôm sau, là một ngày rực rỡ ánh nắng chói chang.
Lớp đầu tiên của ngày hôm nay là thư pháp. Giữa sự yên tĩnh thỉnh thoảng vài tiếng bàn luận xôn xao len lỏi tiến vào tai Trương Khởi, "Nghe nói tối hôm vừa trở về, A Cẩm bị đại phu nhân nhốt lại rồi."
"Nghe nói nàng ta còn vừa khóc còn vừa gào thét nữa đó."
"Đại phu nhân còn phái người đi cảnh cáo Tiêu Lang nữa."
……..
Tiếng bàn luận xôn xao, kèm theo tiếng cười hả hê của đám cô tử. Trương Khởi chuyên chú nhìn giáo tập làm mẫu, trong lòng lại nghĩ: Vừa trở lại đã phải chịu phạt rồi sao? Xem ra thái độ của đại phu nhân hết sức kiên quyết.
Đối với nàng mà nói, thái độ đại phu nhân càng kiên quyết thì càng có lợi.
Hôm nay, hứng thú của đám cô tử đối với Quảng Lăng vương đã giảm đi nhiều. Nói cho cùng, một người đi dự yến tiệc mà cũng không lộ diện như thế, các nàng không thể trông mong được nhìn thấy chân dung của hắn rồi.
Bài giảng đã xong, Trương Khởi theo thói quen đi vào trong rừng. Nàng dùng ngón tay vạch vạch luyện chữ trên vỏ cây thô ráp. Thấy động tác của nàng, mấy cô tử con thứ xuất xúm lại cười hi hi ha ha, "Một đứa con gái ngoài giá thú, chữ luyện có đẹp hơn nữa thì thế nào đây? Chẳng lẽ nàng ta còn muốn tương lai tụ tập yến hội, sống như phu nhân?"
"Hì hì, nàng ta cũng không còn cách nào khác, mọi người đều không để ý nàng, không kiếm chuyện làm nàng ta không biết tiêu thời gian vào đâu."
"Còn không bằng trốn ở trong phòng luyện thêu, lớn tuổi bị đuổi đi, còn có thể kiếm chén cơm ăn."
Trương Khởi không thèm để tâm tới những tiếng cười đó. Nàng biết, bữa tiệc thú vị quan trọng như tối qua mà nàng lại được tham gia dẫn đến sự đố kỵ của những người đó.
Sau khi lớp thứ hai kết thúc, Trương Khởi ôm quyển cầm phổ giáo tập gửi đi về phòng.
Ở nơi đám cô tử tụ tập, nàng thành thói quen cúi đầu cụp mắt, đi đứng bẽn lẽn. Hiện tại cũng vậy, mắt nàng nhìn mũi chân, đi sát vào bụi cỏ. Lúc đi, thân người thẳng tắp, nhón bước về phía trước, dáng vẻ vô cùng an tĩnh ngoan ngoãn yếu ớt.
Trương Sầm xa xa trông thấy Trương Khởi thì ngây ngô nhìn nàng, ánh mắt của nàng lóe lên ánh sáng phức tạp.
Một người phụ nữ gần ba mươi tuổi đi tới phía sau nàng, khẽ nói: "A Sầm, đến giờ học đàn rồi."
Trương Sầm gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trương Khởi.
Phụ nhân kia liếc mắt nhìn theo ánh mắt của nàng, vừa liếc mắt bà ngoài cười nhưng trong không cười nói: "A Sầm đang nhìn các cô tử sao? Họ là cô tử tiêu chuẩn trong Trương phủ, tương lai sẽ kết thân với các đại thế gia, gả đi làm vợ cả . . . .Sầm cô tử đừng nhìn thì hơn."
Trương Sầm nghe vậy sắc mặt càng trắng bệch. Nàng cắn môi, quật cường không để cho nước mắt chảy xuống.
Thấy nàng như vậy, phụ nhân gần ba mươi tuổi này thở dài, giọng nói chuyển thành dịu dàng, "Sầm cô tử cần gì phải buồn phiền? Lần này mặc dù cô gả đi làm thi*p, nhưng phu quân của cô chính là trụ cột vững vàng của Tiêu phủ Tiêu Lang quân - Tiêu Sách. Nếu tương lai có cốt nhục của Tiêu Lang quân, cô cũng sẽ hết khổ cực, cần gì phải buồn?"
Không nghe lời này thì thôi, nghe xong nước mắt Trương Sầm cũng không kiềm chế được nữa, nàng lấy tay áo che mặt, khẽ nức nở nói: "Lời như thế, bà cần gì lấy ra dỗ ta?"
Ai chẳng biết, trong phủ Tiêu Sách này có cả trăm kỹ thi*p? Ai không biết, hắn mặc dù thích những cô gái nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, nhưng cũng chỉ mang về hoan lạc, ấu nữ có thể sống sót sau khi bị hắn làm nhục chỉ có một nữa.
Nàng tuy họ Trương, mặc dù Tiêu Sách này sẽ nể mặt dòng họ nàng vài phần, cũng có phần tôn trọng. Mặc dù nàng là do Tiêu Sách đích thân tuyển chọn cầu hôn, mặc dù nàng khác những kỹ thi*p kia, danh phận là thi*p thất có địa vị cao hơn kỹ thi*p. Nhưng gả cho cái loại heo mập hoang dâm đó, cả đời này nàng còn trông cậy vào cái gì được nữa?
Nghẹn ngào không vơi, Trương Sầm đã khổ sở hận không thể lập tức ૮ɦếƭ đi cho rồi. Nàng dùng tay che mặt, khóc hu hu quay đầu chạy đi.
Phụ nhân kia cũng không đuổi theo, bà chỉ lạnh lùng nhìn Trương Sầm đang rời đi, hừ nhẹ một tiếng cười lạnh nói: "Thân phận hèn mọn thì phải chấp nhận thôi!"
Cùng thời điểm đó, cũng có người đang nói, "Thân phận hèn mọn thì phải chấp nhận thôi!"
Thất tẩu tử được đại phu nhân tín nhiệm nhất tựa trên giường, lạnh lùng nhìn A Lam mặt như tro tàn, lạnh nhạt nói: "Để cho ngươi trông coi A Cẩm, ngươi lại làm ra chuyện gì? Ngay trước mặt cô tử lang quân hai phủ Trương - Tiêu, A Cẩm dám trái lệnh đại phu nhân thân thiết cùng Tiêu Mạc trước mặt mọi người. . . . Ngươi nói không liên quan đến ngươi? Hừ!" Bà khịt mũi hừ lạnh, chẳng thèm nói tiếp nữa.
Nhưng bà đã nói tới mức này dù không nói tiếp A Lam cũng hoàn toàn hiểu được. Lúc này đại phu nhân tức giận, A Cẩm là cô tử con vợ cả, bà không thể nào trừng phạt quá nặng, muốn đánh muốn Gi*t hay muốn thị uy, chỉ có thể xuống tay với tỳ nữ cận thân như nàng.
Thất tẩu tử nói tới đây, phất phất tay, ý bảo ma ma lôi A Lam xuống.
Không! Không thể như vậy! Đánh xong hai mươi gậy, mình không ૮ɦếƭ cũng chỉ còn dư lại nửa cái mạng!
A Lam đột nhiên tỉnh táo lại, nàng giãy khỏi hai ma ma, ra sức ngã bổ về phía trước, cúi rạp người đập mạnh đầu xuống đất. Trong tiếng rầm rầm rầm giòn vang, A Lam cất giọng lí nhí: "Không, không phải do nô tì, không liên quan tới nô tì. Ấy là A Khởi, là nàng ta, là nàng ta giật giây cô tử. Nàng ta cũng thích Tiêu Lang."
"A Khởi?"
Nghe được Thất tẩu tử hỏi, A Lam giống như chộp được một sợi dây thừng cứu mạng, nàng gật đầu liên tục, "Là nàng ta, nàng ta là con gái ngoài giá thú của Thập Nhị lang, hơn ba tháng trước được đón về từ nông thôn. Cũng không biết vì sao lại để ý Tiêu Lang, luôn giật giây A Cẩm, " Ngừng một chút, A Lam vội vàng nói thêm: "Thất tẩu tử, người phải tin nô tỳ, nếu không phải là nàng ta giật giây, tối hôm qua A Cẩm cũng sẽ không mang nàng ta cùng đi dự tiệc."
"Con gái ngoài giá thú của Thập Nhị lang?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
Thất tẩu tử cười một tiếng, vào lúc này, tiếng cười này vô cùng chói tai. A Lam trợn đôi mắt ngập nước, không hiểu nhìn bà ta.
Thất tẩu tử cười lạnh, "A Lam, ngươi tưởng tẩu tử là kẻ ngu sao. Nàng ta chỉ là một đứa con gái ngoài giá thú, địa vị không có, lại vừa tới phủ không lâu. Nàng ta sao có thể giật giây cô tử nhà ngươi?" Cô tử trong phủ này, không, phải nói là cô tử con vợ cả trong thành Kiến Khang này đều xem thường muội muội thứ xuất, huống chi là một đứa con gái ngoài giá thú? Trương Cẩm từ trước đến giờ cao ngạo, với tính tình của nó sẽ chấp nhận muội muội ti tiện cùng cha như thế đều thích một người đàn ông với mình mà không đố kỵ căm ghét chút nào sao?
Phất phất tay, Thất tẩu tử quát lớn: "Còn dám đặt điều trước mặt ta, mang xuống đánh đòn!"
"Dạ!"
Trương Khởi và đám cô tử mới từ học đường trở về thì thấy hai ma ma lôi xềnh xệch một tỳ nữ máu tuôn dầm dề đi tới.
Trong nháy mắt, mọi người vốn đang cười hì hì đều yên tĩnh trở lại, nhỏ giọng xì xào, "Là ai vậy?"
Trong tiếng xì xào, cô tử con vợ cả trong phủ Thập Lang Trương Huyên hờ hững nói: "Còn có thể là ai ? Dĩ nhiên là tỳ nữ của A Cẩm." Lời vừa nói, mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra: Bây giờ, người chịu phạt thay A Cẩm, ngoại trừ tỳ nữ của nàng còn có thể là ai? Trương Khởi king ngạc, lập tức nghĩ ra là A Lam. Lúc này, hai mama đã đến gần, Trương Khởi vừa nhìn đã thấy tỳ nữ máu dầm dề, không nhúc nhích cũng không biết là ૮ɦếƭ hay sống, không phải A Lam thì là ai?
Hai mama vừa mới đến gần, mùi máu tươi đã theo gió bay tới. Trương Khởi lùi về sau, sắc mặt chợt trắng bệch.
Đêm qua nàng và Trương Cẩm còn có A Lam cùng đến Tiêu phủ, hôm nay, Trương Cẩm bị giam, A Lam nằm đó không rõ sống ૮ɦếƭ, chỉ có nàng là bình yên vô sự. . . . . .
Khẽ quay đầu, Trương Khởi không nhìn phía này nữa, cho đến khi A Lam đi xa.
Một ngày nữa trôi qua.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Trương Khởi đã thức dậy. Nàng nằm trên giường, lắng nghe tiếng chim hót chiêm chi*p, côn trùng kêu chít chít.
Một buổi sớm tươi đẹp, hôm nay nhất định là một ngày nắng đẹp rực rỡ, trời đất tươi đẹp giống như tắm.
Nằm một lúc, Trương Khởi ngồi dậy, bước trên còn đường sáng sớm đi vào rừng.
Đi tới đi lui, một tiếng ngâm thơ bỗng truyền tới. Trương Khởi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thoáng nhìn tới rồi nàng lại cúi đầu, từ từ xoay người.
Lúc này, tiếng ngâm thơ ngừng lại, thiếu niên nọ cất lời, "Cô tử kia, quay lại đây."
Hóa ra chính là gọi Trương Khởi.
Trương Khởi quay đầu lại, nàng cúi đầu xa xa khẽ chào, giọng thánh thót nói: "A Khởi bái kiến lang quân."
Cách năm mươi bước, trên đình đài trong hồ nước có một thiếu niên cúi đầu nhìn về phía nàng. Thấy nàng dường như hơi sợ sệt, người thiếu niên dịu dàng hỏi, "Cô là ai? Sao ta chưa từng gặp cô?"
Trương Khởi há miệng đang chuẩn bị trả lời thì một tỳ nữ đi tới sau lưng thiếu niên, nhỏ giọng nói gì đó.
Nghe xong thiếu niên bừng tỉnh hiểu ra, hắn gật đầu nói: "Thì ra muội chính là muội muội mới tới. Không phải sợ, ta là Cửu huynh của muội."
Cửu lang Trương Hiên, là con trai thứ hai của Trương Tiêu thị, đi học hành suốt ở bên ngoài, gần đây mới về phủ.
Trương Khởi vội vàng ngẩng đầu lên. Ngước đôi mắt khát vọng nhìn ca ca cùng cha của mình, lại cuống quít cúi đầu, cung kính mà thận trọng khẽ chào: "A Khởi bái kiến Cửu huynh."
Hai chữ Cửu huynh vừa mềm mại vừa du dương, thiếu niên nghĩ tới Trương Cẩm khi còn bé, khi còn là cô gái nhỏ thì nàng cũng thích đi theo sau mình, mềm mại dịu dàng gọi như vậy.
Thiếu niên cười cười, giọng nói mềm mại, "Không cần đa lễ. Muội đừng sợ ta, thích nơi này thì ở lại chơi thêm đi."
"Vâng."
Trương Khởi lại ngẩng đầu lên, nhìn Trương Hiên cười rực rỡ. Nụ cười này mang theo tình cảm của tiểu cô tử quấn quýt huynh trưởng mình.
Vẻ mặt tỳ nữ đứng ở phía sau vẫn lạnh nhạt hờ hững khi nhìn thấy sắc mặt tươi cười của Trương Khởi.
Thập Nhị lang nạp có ba thi*p và một thông phòng, muội muội thứ xuất dưới Cửu lang cũng chỉ có hai người. Những nữ nhi thứ xuất này luôn khát vọng muốn đến gần người huynh trưởng ruột thịt này nhưng lại không dám. Biểu hiện của Trương Khởi là bình thường không thể bình thường hơn được nữa.
Khiến tỳ nữ này không ngờ chính là, nghe xong lời thiếu niên nói Trương Khởi chẳng những không dừng bước ngược lại còn đi đến gần đình đài.
Tiểu cô tử mười ba mười bốn tuổi, nhấc lên làn váy cẩn thận vui sướng bước lên thảm cỏ ẩm ướt, đi qua hành lang gỗ trơn bóng bước đi tới đình đài.
Nhìn thấy Cửu lang tốt tính liền muốn bám víu huynh trưởng ruột thịt này sao?
Tỳ nữ nọ trừng mắt lên nhưng không ngăn cản mà lại đi xuống.
Trương Khởi đi tới trước mặt Cửu lang.
Nàng nghiêng đầu, cẩn thận liếc nhìn quyển sách trên tay Cửu lang, mu bàn tay như cố ý hay vô tình lướt qua tóc mái, hơi gạt tóc mái lên, lộ ra gần nửa vầng trán trắng muốt.
Khi Cửu lang đọc sách từ trước đến giờ không thích người khác đến gần, cảm thấy Trương Khởi không thức thời còn xán lại, không khỏi sinh ra cảm giác chán ghét. Hắn ngẩng đầu lên thoáng nhìn tới nhưng ánh mắt chợt khựng lại.
Đứng ở trước mặt hắn, cô tử nhỏ tuổi đang mở to đôi mắt đen nhánh phiếm sương mù, mắt to long lanh nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn ngây thơ, môi đỏ mọng xinh xắn, dưới ánh mặt trời có vẻ non nớt mềm mại, trong veo như nước, thực là đáng yêu khiến người vừa thấy tim liền mềm nhũn.
Trương Hiên hạ thấp giọng, giống như sợ hù nàng chạy mất, vô cùng dịu dàng nói: "A Khởi cũng thích thơ sao?"
Trương Khởi vui sướng gật đầu, hàng lông mi thật dài chớp chớp, tựa như chim én mùa xuân bay lượn. Nàng cất giọng du dương nói: "A Khởi rất thích." Nàng cúi đầu, đôi tay siết vạt áo, giọng yếu dần, "Nhưng muội không biết làm thơ." Nói tới đây, nàng vội vàng ngẩng đầu, nói với Trương Hiên: "Tại muội mới biết chữ ba tháng, muội... không phải do muội ngốc đâu." Giọng nói hơi gấp gáp như sợ hãi bị hắn ghét bỏ.
Trương Hiên nhìn bộ dáng ngây thơ lại khi*p nhược của nàng, giống như thấy được một con thỏ trắng giữa rừng núi. Hắn không khỏi vươn tay ra dịu dàng nói: "Lại đây, Cửu huynh dạy cho muội."
"Thật sao?" Trương Khởi kích động, lông mi dầy giống như lông vũ.
Trương Hiên yêu thương nhìn nàng gật đầu nói: "Thật!"
"Thật hay quá. Cám ơn Cửu huynh." Trương Khởi nói chuyên mà đôi mắt đã cong thành hình trăng lưỡi liềm. Dứt lời, nàng chạy chậm tới tới cạnh Trương Hiên, không hề sợ người lạ khẽ chạm vào vai hắn, hơi thở thơm mát cũng phả tới mặt Trương Hiên.
Đây là muội muội cùng cha với hắn, dáng vẻ thật sự quá đáng thương đáng yêu. Trương Hiên cũng cười, hắn cầm tay nàng, mở cuốn thơ ra, chỉ vào một chữ hỏi: "A Khởi biết chữ này không?"
"Biết, đây là chữ "Xuân"."
"Thật thông minh, chữ này thì sao?"
"Đây là chữ “Sắc”."
Trương Hiên nở nụ cười, "Không tệ, đây là chữ sắc. Hai chữ này hợp lại cùng nhau, chính là “xuân sắc”. Ở trong câu thơ này, là chỉ cô gái có dung nhan kiều diễm. A Khởi, nếu muốn học thơ, trước phải đọc thơ, đọc nhiều, phẩm nhiều, tự nhiên cũng sẽ làm được một hai phần."
Nói tới đây, hắn cảm thấy hơi thở nóng hổi của Trương Khởi phả lên mặt mình, cảm thấy nàng tựa bên cạnh mình, lòng mềm nhũn ra không nén được ngẩng đầu nhìn nàng.
Cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Trương Hiên, Trương Khởi mở to mắt nhìn, có chút ngượng ngùng hỏi, "Sao Cửu huynh lại nhìn muội như thế?"
Trương Hiên cười cười nhẹ giọng nói: "A Khởi nhà ta quả nhiên làm cho người ta yêu thích."
Sau câu ca ngợi này, mặt của Trương Khởi càng đỏ hơn.
Giọng Trương Hiên cũng trầm xuống, mềm nhẹ nhưng lại nghiêm túc: "Về sau A Khởi nên bôi đen mặt đi một chút, nhìn thấy người ngoài cũng đừng có thân cận giống như với huynh trưởng."
Giọng nói ấm áp chứa đầy sự quan tâm!
Trương Khởi ngẩn ra!
Nàng ngơ ngác nhìn hắn. Trong những ngày đó, nàng nghe được đám tỳ nữ mấy lần nhắc tới Cửu huynh này, biết hắn là người thiện tâm chính trực. Hôm nay đến đây chính là muốn thử dò xét hắn một lần.
Nàng biết, ở trong phủ này, lấy lòng phụ thân Thập Nhị lang của nàng sẽ khiến cho những tỷ muội ghen ghét, nhưng lấy lòng người huynh trưởng này thì khác.
Nàng chỉ là không ngờ mới có một lúc, Cửu lang đã suy nghĩ cho nàng rồi.
Hắn thật sự là người dịu dàng thiện tâm!
Trương Khởi chớp chớp mắt rồi lại chớp chớp mắt, lặng lẽ chớp mắt để xua tan sự chua xót trong ấy, rũ đầu nhẹ nhàng cúi chào hắn, khẽ nói: "A Khởi đa tạ Cửu huynh."
Hai huynh muội ở đây cười cười nói nói, tỳ nữ cách năm mươi bước lẳng lặng nhìn tới. Khi nhìn thấy Trương Khởi đến gần mà lại không bị Trương Hiên trách mắng thì nàng ta hơi sững sờ.
Lúc này, có một tỳ nữ khác đi nhanh đến, liếc nhìn thấy cảnh tượng đó, tỳ nữ hơi giận hỏi: "Thiến tỷ tỷ, đồ đĩ kia từ đâu tới vậy?"
Thiến tỷ tỷ lẳng lặng nói: "Nàng là con gái riêng của Lang chủ, từ nông thôn đến."
Tỳ nữ nọ thở hắt ra cười nói: "Thiến tỷ tỷ, muội có mang tới chút điểm tâm, tỷ đói chưa?"
Thiến tỷ tỷ cười nói: "Quả thật có chút đói bụng."
Tỳ nữ kia cười hì hì lấy ra hai hộp bánh ngọt, đưa cho Thiến tỷ tỷ một hộp, tự mình mở một hộp ra ăn. Nhai lấy nhai để, nàng khẽ nói: "Bảo là nhốt năm ngày, phu nhân đã đến cầu xin đại phu nhân, mới vừa trở lại nhưng có vẻ vẫn còn ấm ức. Bây giờ phu nhân đang cho người đi gọi Tiêu Mạc rồi. Muội thấy Cẩm cô tử sắp phải gả đi rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc