Câu kia vừa thốt ra, cặp mắt Trịnh mẫu liền sáng rực lên, bà ta vỗ lên mặt bàn nói: "Hay!", chủ ý này đúng là không tệ, lại còn nham hiểm hơn mong muốn của bà ta nhiều.
Ngẫm nghĩ một chút, nếu để cho chuyện Trương Thị ngủ với Bệ hạ tiết lộ ra ngoài thì nhất định văn võ bá quan cả triều sẽ cả kinh thất sắc, một phụ nhân họa quốc được cả thiên hạ công nhận thế nhưng lại dính vào quốc chủ của bọn họ, vậy làm sao có thể? Không được, nhất định phải trừ tận gốc hậu hoạn! Với tình huống như thế, kể cả Bệ hạ có tùy hứng thế nào cũng không thể chống cự nổi áp lực thật lớn dân chúng. Mà dưới áp lực này của cả thiên hạ nước Tề, chờ đợi Trương thị chính là cái gì? Chính là một chữ "૮ɦếƭ" mà thôi!
Chờ Trương thị ૮ɦếƭ đi, lúc Cao Trường Cung, hắn còn có thể làm thế nào? Hắn có thể Gi*t bệ hạ, hay là Gi*t ૮ɦếƭ hết cả văn võ bá quan đây? Không thể, cho nên chỉ có thể nhịn nuốt, đợi qua thêm vài năm, hắn hoàn toàn buông bỏ yêu phụ kia, không phải sẽ lại cùng A Du hòa thuận sống qua ngày?
Thấy mẫu thân tán thành ý của mình, Trịnh Du cũng cự kỳ vui mừng. Nhưng sau đó nàng ta lại cau mày, thì thào nói: "Bên cạnh yêu phụ này còn có những ba trăm hộ vệ đi theo......."
Trịnh mẫu lắc đầu, bà ta nhàn nhạt nói: "Cái này không khó. Không phải Hoàng hậu nương nương ban cho nàng ta mọt chiếc ngọc bội, có thể tùy thời vào cung sao? Vậy thì cứ mượn danh nghĩa Hoàng hậu nương nương cho đòi nàng ta vào cung thôi. Chẳng lẽ nàng ta còn có thể mang theo những người đó vào cung hay sao?"
"Nhưng nếu nàng ta không tin thì làm thế nào?"
Trịnh mẫu ngẩn ra, nghi ngờ hỏi lại: "Nàng ta không tin?"
Trịnh Du gật đầu, nghiêm túc đáp: "Trương thị này giảo hoạt vô cùng, ngay cả chúng ta mượn một thái giám đến lừa nàng ta, chỉ sợ cũng khó vượt qua kiểm tra".
"Vậy Hòa Sĩ Khai thì sao?", Trịnh mẫu lại nói: "Hòa Sĩ Khai này tay mắt thông thiên, nếu như hắn ta nguyện ý ra mặt, sẽ an bài mọi chuyện không chê vào đâu được, vĩnh viễn không có hậu hoạn!". Về điểm này, Trịnh thị cũng không am hiểu cho lắm, chỉ có thể thông qua thủ đoạn thu mua một thái giám để giả đi truyền lệnh. Cao Trường Cung coi trọng Trương thị như thế, những hộ vệ kia tất nhiên cũng sẽ luôn túc trực bên cạnh để bảo vệ cho nàng ta, nếu không ở trong hoàng cung, thì bọn họ muốn động đến Trương thị quả thật là điều không tưởng.
Trịnh Du ngẩn ra, nàng ta mở to mắt hỏi: "Hòa Sĩ Khai? Hắn ta sao sẽ nghe chúng ta sai bảo chứ?".
Nghe Trịnh Du chất vấn, Trịnh mẫu lại thần bí cười cười, bà ta rũ mắt uống một ngụm trà, mới chậm rãi nói: "Cái này, thì chính A Du con tự suy nghĩ đi!".
Bảo nàng ta nghĩ cách? Nàng ta có biện pháp gì để có thể sai khiến được Hòa Sĩ Khai?
Trịnh Du nghi ngờ nhìn Trịnh mẫu một hồi, rồi cúi đầu ngẫm nghĩ .
Muốn sai bảo một người, phải tìm được nhược điểm của họ, Hòa Sĩ Khai có nhược điểm gì đây? Người này vừa háo sắc, lại háo tài.......
Đột nhiên, Trịnh Du khẽ giật mình, rốt cuộc, nàng ta đã hiểu được ý tứ của Trịnh mẫu rồi.
Hoảng sợ ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn mẫu thân của mình, miệng Trịnh Du khẽ mở ra, nhưng lời gì cũng nói không ra.
Đối mặt với ánh mắt truy vấn của nữ nhi, Trịnh mẫu làm như không thấy, bà ta khẽ đảo mắt, rồi ung dung ngồi đó uống trà.
Trịnh Du lại cúi đầu xuống lần nữa.
Muốn dụ dỗ Hòa Sĩ Khai, tài cũng được, sắc cũng được, tốt nhất cả hai phương diện trên đều phải thỏa mãn hắn. Bất quá người này bởi vì dáng dấp không được tốt cho lắm cho nên chưa bao giờ thấy hắn dòm ngó đến cơ thi*p cùng với kỹ tử xinh đẹp, hoặc là nữ nhi của những Thương hộ bình thường. Hắn thích nhất, chính là chinh phục các quý phụ.
Xem ra, chữ sắc phía trên muốn hắn thỏa mãn quả thật vô cùng khó khăn, như vậy không thể làm gì khác hơn là lấy tiền tài ra dụ dỗ.
Mím môi, Trịnh Du thầm nghĩ: ta lập tức phải đi tìm hắn ta thương lượng. Nhưng cứ nghĩ đến việc gặp mặt Hòa Sĩ Khai kia, cảm giác thật không tốt, ánh mắt cùng tay chân uốn éo như rắn của hắn khiến cho nàng ta cảm thấy ghê tởm.
Nhưng, cho dù có ghê tởm thế nào đi chăng nữa nàng ta cũng muốn đi, nếu không loại trừ được Trương Khởi, thì nàng ta vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có tương lai, không có vinh hoa phú quý khiến người người tôn kính ngưỡng mộ !
Nỗi hận của Trịnh Du đối với Trương Khởi đã đạt tới cực điểm, lập tức, đi thăm dò xem phủ của Hòa Sĩ Khai ở đâu xong, liền lên xe ngựa đi thẳng đến đó.
Hòa Sĩ Khai người này, không thích đọc sách, am hiểu nhất chính là sống phóng túng cùng với chơi đàn tỳ bà, lúc Trịnh Du thì hắn đang ngồi trong tiểu hoa viên để các cơ thi*p hầu hạ.
Nghe được Trịnh Du cầu kiến, hai mắt của Hòa Sĩ Khai liền sáng lên, hắn từ từ ngồi thẳng dậy, trên khuôn mặt tròn lộ ra một nụ cười hứng thú: "Trịnh thị muốn gặp ta? Không phải tiểu tử Cao Trường Cung kia vừa trở lại, nàng ta liền được dịp hả hê sao? Chậc chậc, một cái liệt phụ trinh tiết như vậy muốn gặp ta, có ý tứ, rất có ý tứ rồi. Để cho nàng ấy đi vào".
"Vâng."
Chỉ trong chốc lát, một loạt tiếng bước chân truyền đến, nghe tiếng bước chân kia, nhìn Trịnh Du mím môi xa xa đi tới, trên khuôn mặt thanh tú ánh lên vẻ khẩn trương cùng quật cường, hắn ta nhếch miệng cười một tiếng, chợt nghĩ: Xem ra là có chuyện muốn cầu xin ta.
Phất phất tay, hắn ta liền ra lệnh: "Tất cả lui ra!"
"Vâng."
"Đóng cửa, nhớ kỹ lệnh của ta, ai cũng không cho phép đi vào!"
"Vâng."
Sau khi đám người hầu cùng cơ thi*p lui ra, thì Trịnh Du cũng đi tới trước mặt Hòa Sĩ Khai. Nhìn vào gương mặt làm cho người ta ghê tởm kia, còn có cả nụ cười làm cho người ta toàn thân nổi da gà của hắn, Trịnh Du cố nén kích động muốn bỏ chạy, cúi chào, nói: "Cao Trịnh thị ra mắt Hòa Công."
"Không cần khách khí như vậy", Hòa Sĩ Khai đứng lên, hắn đi tới trước mặt Trịnh Du, vươn tay nâng nàng ta dậy, nhưng sau khi nâng xong, bàn tay đặt ở trên bả vai Trịnh Du vẫn không thèm nhúc nhích. Không để ý đến Trịnh Du hơi giãy giụa, hắn ta xòe tay, vừa vuốt nhè nhẹ bả vai Trịnh Du, vừa cười tủm tỉm nói: "Lan Lăng Vương phi, không biết vì sao lại tới đây?". Khi nhắc tới bốn chữ "Lan Lăng Vương phi" thì trong giọng nói của hắn toát ra vui mừng run rẩy không hề che giấu. Tựa như chỉ có danh hiệu tôn quý này, mới có thể khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn.
Trịnh Du cúi đầu tránh né ánh mắt ghê tởm kia, miễn cưỡng cười một tiếng, rồi nhỏ giọng nói: "Kính xin Hòa Công chỉ giáo vài điều!".
"Ngươi cũng lui ra đi!", Hòa Sĩ Khai nghe thấy thế liền vẫy lui quản sự ở bên cạnh, mang Trịnh Du tiến về phía trước, rồi tiếp tục cúi đầu nhìn nàng ta, cười hỏi: "Lan Lăng Vương phi có chuyện gì, xin cứ việc phân phó. Hòa Mỗ mặc dù bất tài, nhưng chỉ cần Vương phi ra lệnh, thì dù cho phải xông vào núi đao biển lửa cũng không chối từ!". Vừa nói, bàn tay của hắn, vừa từ từ vuốt ve lưng Trịnh Du, dường như có vẻ rất tham luyến xúc cảm mềm mại này, bàn tay của hắn lưu luyến mãi không buông.
Cả người Trịnh Du run rẩy, cảm giác ghê tởm cùng chán ghét đánh thẳng vào tâm trí của nàng ta, đối với sự lỗ mãng của Hòa Sĩ Khai càng thêm sợ hãi.
Nhưng, trong thời điểm như thế này, trong lòng của nàng ta lại mơ hồ thấy vui vẻ: hắn sẽ đồng ý, hắn sẽ đồng ý thôi! Tiện nhân Trương thị kia xong đời rồi! Nàng ta xong đời rồi!
Cảm giác mừng rỡ như điên đã vượt lên cả chán ghét cùng sợ hãi, Trịnh Du mím môi, ngước mắt thản nhiên cười với Hòa Sĩ Khai, nhỏ giọng nói: "A Du muốn Hòa Công giúp một việc!"
"Giúp việc gì?"
"Lấy danh nghĩa của mình, tuyên Trương Thị vào cung, đưa đến giường Bệ hạ......."
Lời này mới vừa thốt ra, Hòa Sĩ Khai liền cười lên ha hả, hắn buông Trịnh Du ra, đùa cợt nói: "Lan Lăng Vương phi thật quá to gan, vừa mở miệng, liền muốn Hòa Mỗ đồng thời đắc tội với cả Hoàng hậu cùng Bệ hạ, đắc tội với cả Lan Lăng Quận Vương!".
Hắn quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, mặt tỏ rõ khinh miệt: "Trịnh thị, ngươi là gì của ta?"
Nghe được giọng không hề muốn thương lượng của Hòa Sĩ Khai, Trịnh Du liền nóng nảy, nàng ta vội vàng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Chỉ cần chuyện này thành, hoàng kim trân bảo trong kho của Trường Cung, Hòa Công đều có thể lấy đi!"
Nàng ta liền nghĩ, chỉ có điều này mới hấp dẫn hắn hơn cả.
Sau khi nói xong, nhìn thấy Hòa Sĩ Khai vẫn còn cười lạnh nhìn mình, nàng ta vội vàng nói tiếp: "Còn có cả Trương thị, trước khi rơi vào trong tay bệ hạ, Hòa Công cũng có thể chơi đùa một chút......."
Lời này vừa nói ra, Hòa Sĩ Khai rốt cuộc cũng trầm ngâm xuống.
Trịnh Du giương mắt nhìn hắn, nàng ta biết, với thủ đoạn của Hòa Sĩ Khai, muốn an bài những chuyện này không chê vào đâu được, cũng không đắc tội với hoàng hậu, cũng không khiến Lan Lăng Vương nhận ra, còn lấy được lòng bệ hạ, một mũi tên trúng ba con chim, cũng không phải là chuyện không thể. Chỉ cần hắn ta nguyện ý, chỉ cần hắn ta nguyện ý mà thôi!
Hòa Sĩ Khai ngẩng đầu lên.
Lúc này, trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười. Thấy hắn mỉm cười, lòng Trịnh Du liền bối rối, sau đó, nàng ta cũng cười theo: Hắn ta động lòng rồi, khẳng định là đã động lòng rồi! Không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, thật không nghĩ tới chuyện lại dễ giải quyết đến thế!
Đang lúc Trịnh Du vui mừng như điên thì bên tai liền truyền đển giọng nói mượt mà dễ nghe của Hòa Sĩ Khai: "Lan Lăng Vương phi, ngươi vẫn là xử nữ chứ?"
"Hả?", Trịnh Du kinh ngạc nhìn hắn.
Hòa Sĩ Khai chớp chớp mắt, quan sát nàng ta từ sợi tóc đến vành tai, từ miệng tới chân tay một lượt, đặc biệt hai bộ phận иgự¢ và ௱ôЛƓ còn nhìn chòng chọc đến mấy lần. hắn nuốt nuốt nước bọt, từ từ, vươn tay đặt lên trên иgự¢ Trịnh Du.
Động tác của hắn chậm chạp mà kiên định, sau khi phủ lên, còn cách một lớp xiêm áo mà nhẹ nhàng xoa nắn. Vừa làm những động tác này, Hòa Sĩ Khai khẽ cum môi, hài lòng và thèm thuồng mà nhìn chằm chằm vào nàng ta, không che giấu khát vọng giờ phút này của mình chút nào.
Mà sắc mặt Trịnh Du cũng liền trở nên tái mét.
Mặt trắng bệch, muốn lui về phía sau, muốn tránh né động tác sỗ sang kia, muốn hất tay của hắn ta ra, nhưng nhìn vào nụ cười cổ quái của Hòa Sĩ Khai lúc này, cùng với ánh mắt chẳng khác nào lang sói, rồi nghĩ đến Trương Khởi, lại không dám động đậy.
Lui về phía sau là việc thực dễ dàng, nhưng có điều vừa lui, thì cả đời này, nàng ta vĩnh viễn cũng không đối phó được với tiện nhân kia.
Thấy toàn thân Trịnh Du run rẩy, trên mặt hiện rõ giãy giụa cùng do dự, Hòa Sĩ Khai cũng không thèm nói một câu, đưa bàn tay mập mạp ra, từ từ luồn vào vạt áo của nàng ta.
Bàn tay của hắn vừa chạm đến da thịt, thân thể vốn chưa từng có nam nhân nào chạm qua của Trịnh Du, không thể kiềm chế mà rung động càng lợi hại.
Bàn tay kia của Hòa Sĩ Khai, chẳng khác nào rắn nước đưa vào bên trong, nắm lấy một bên trắng nõn đẫy đà, không nhanh không chậm mà xoa nắn. Vừa xoa nắn, bàn tay lạnh lẽo, còn thỉnh thoảng vân vê đầu nụ hoa mấy cái!
Mặt của Trịnh Du từ trắng chuyển sang hồng, tay nắm chặt lấy thân váy. Thái độ của Hòa Sĩ Khai cũng rất rõ ràng, chỉ cần nàng cự tuyệt, hắn ta sẽ rút tay ra. Tuy nhiên theo sự cự tuyệt đó, thì chuyện nàng ta đang cầu xin hắn kia cũng không cần thiết phải lên tiếng nữa.
Cắn răng, Trịnh Du âm thầm nghĩ: cũng chỉ là cho hắn ta chiếm một chút lợi lộc, sờ mấy cái cũng sẽ không sao....... nhất thời nhịn khổ, có thể đổi lấy đầu tiện nhân kia, đáng giá.
Nàng ta không ngừng an ủi mình như vậy, cho nên tiếp theo cũng không giãy giụa nữa.
Thấy nàng ta không giãy giụa, Hòa Sĩ Khai lập tức ôm Trịnh Du vào trong иgự¢, sau đó đưa tay hung hăng vén váy của nàng ta lên, nhìn chằm chằm vào hai đầu ภђũ ђ๏ค một lúc, rồi vừa xoa nắn một bên, vừa cúi đầu ngậm lấy bên còn lại.
Theo đầu lưỡi hắn Lเế๓ láק, cảm giác tê dại cùng với khoái cảm chưa từng có ập đến làm cho hai chân Trịnh Du mềm nhũn, càng nhích tới gần Hòa Sĩ Khai.
Hòa Sĩ Khai cười một tiếng. Hai tay vươn ra, "Xoạt ——" một cái, tiếng vải bị xé vang lên giòn tan, váy áo của Trịnh Du đã bị xé thành hai nửa, mà nửa người trên trắng trẻo non mềm đã hoàn toàn lộ ra ngoài.
Toàn thân run lên, không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa, Trịnh Du liền thét lên chói tai, rồi vội vàng đẩy Hòa Sĩ Khai ra, lập tức lui về phía sau mấy bước, hàm răng đánh vào nhau lạch cạch.
Mặt nàng ta lúc này đã trắng bệch như tuyết.