Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 147

Tác giả: Chấp Loạn

Trương Khởi hiện tại đang thấy choáng váng trầm trầm, cảm thấy cả người đều nói không ra lời, mềm nhũn vô lực, lúc nóng lúc lạnh cực kỳ khó chịu . Nếu không phải vì Lan Lăng Vương thật vất vả mới ngủ được, nàng liền đứng dậy đi tìm chăn cuốn lên trên người.
Bây giờ nghe những lời của người kia nói, trong bụng vừa loạn, người càng thêm khó chịu. Bình thường phản ứng của nàng coi như cũng nhanh nhẹn, nhưng hiện tại người không được thoải mái, vừa định làm gì đó đảo mắt liền quên mất.
Đang lúc này, Lan Lăng Vương đang ngủ thi*p đi đột nhiên ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, khẩn trương hỏi: "A Khởi, ngươi không sao chứ?"
"Ta không sao."
Nghe được giọng nói của nàng còn có chút hơi sức, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, cả người khẽ dựa lên trên trên cây khô cằn.
Một tay ôm nàng, một cái tay khác, lại theo thói quen đưa lại gần trán của Trương Khởi.
Hình như trán lại nóng lên rồi.
Lan Lăng Vương vọi vàng ôm nàng đứng lên.
Cử động của hắn làm kinh động chúng hộ vệ, mọi người đồng thời mở mắt ra, đang ngủ cũng bị đồng bạn đánh thức dậy.
"Quận Vương, người thế này là?"
Lan Lăng Vương xoay người lên ngựa, nói: "Đi đến phía Bắc Trường Thành", hắn mím môi, không hề chớp mắt nhìn Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "Ta biết rõ ở gần Võ Uy có một bộ lạc y thuật rất cao, A Khởi bị thương không thể đợi đến ngày mai được ."
Chúng hộ vệ đồng thời dạ một tiếng, rồi từng người một dắt ngựa ra, xoay người nhảy phắt lên ngựa.
Lan Lăng Vương quay đầu lại nhìn bọn họ, dưới ánh lửa bập bùng này, thuộc hạ của hắn bởi vì mệnh lệnh của chính mình mà cho dù là nguy hiểm đến tính mạng cũng không hề chậm trễ chút nào. Hắn hơi nhếch môi, gật đầu hài lòng, quay đầu điểm danh mấy người, Lan Lăng Vương nói: "Các ngươi đến hội hợp với đại quân, nói với đám người Dương Hàn, khi ta không có ở đây thì để cho bọn họ ở tại chỗ đợi lệnh, mặc kệ tình huống có gì biến hóa, không thể manh động!".
"Vâng."
Lúc này, hắn lại nghe thấy đến Trương Khởi trong иgự¢ nhỏ giọng gọi: "Trường Cung."
Nàng thốt ra hai chữ, hơi thở ấm áp thơm như hoa lan phả lên trên mặt của hắn. Không biết vì sao mà Lan Lăng vương có chút mất hồn. Hắn quay đầu, để gió thổi bay chua chát trong mắt, nhỏ giọng đáp một tiếng.
Giọng nói của hắn trong lúc vô tình. Trở nên nhẹ nhàng chậm chạp.
Trương Khởi nhỏ giọng nói: "Ta không cần phải gấp gáp như thế, ngươi đừng chậm trễ thời cơ chiến đấu.".
Thân là Thống soái ba quân , lại xem chiến trường như trò chơi, điều binh tới, lại tạm thời rời đi, là tốt hay không hay không tốt?
Trương Khởi mê man mà thầm khẳng định: Không thể như vậy.
Thấy nàng lo lắng điều này, Lan Lăng Vương cười cười. Hắn lạnh nhạt nói: "Đừng sợ....... Lúc trước ta từng cùng người Chu tạo thành thế cục vây kín trước sau thật tốt, luận về công, ta đã chiếm được. Kế tiếp là do bọn họ phán đoán sai lầm, chỉ huy lung tung, ta ở bên ngoài, không hề bị ảnh hưởng".
Trương Khởi yếu ớt nói: "Không phải chuyện đó, là binh lính của ngươi, ngươi đã kêu bọn họ tới. Bọn hắn tới ngươi lại không có ở đây, như vậy không được, phải gặp nhau đã.".
Rồi nàng nghiêm túc nói: "Ta thật sự không sao. Thân thể ta khỏe như vậy, chờ quân y khám qua sẽ tốt thôi."
Thân thể của nàng khỏe mạnh? Lan Lăng Vương nhìn người đang nằm ở trong vòng tay của mình, hình như vừa dùng lực là có thể Ϧóþ vỡ vụn, lúc này hắn đột nhiên cúi đầu xuống.
Trong lúc Trương Khởi kinh ngạc mở to hai mắt, môi hắn lại nhẹ nhàng ấn lên trên trán nàng một nụ hôn, sau khi làm xong động tác này, hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, nói mà không có biểu cảm gì: "Nóng đến thế này rồi, ta không trì hoãn nổi"
Dứt lời, hắn quay đầu lại trầm giọng hạ lệnh."Đi"
"Vâng".
Hơn một trăm thiết kỵ đồng thời cất bước, đêm đen như mực, chỉ có ánh sáng của những cây đuốc tỏa ra hào khí, bụi bay đầy trời.
Cho dù ở cấp tốc chạy băng băng thì Trương Khởi được hắn ôm vào trong иgự¢, cũng không phải lật nghiêng lật ngả.
Hắn rất cẩn thận. So với bất kỳ thời điểm nào trong một năm chung sống trước đây đều cẩn thận, đều dịu dàng hơn.......
Trương Khởi ngước đầu, con mắt không yên phận mà ngắm nhìn khuôn mặt cương nghị anh tuấn kia.
Đột nhiên, nàng sinh ra một loại kích động. Muốn lấy cây đao trong cái túi cái trên yên ngựa kia, Gi*t ૮ɦếƭ hắn rồi cũng đã Gi*t cả chính nàng mặc kệ là yêu hay là hận. ૮ɦếƭ chính là lưu lại rồi, ૮ɦếƭ cũng sẽ không có oán hận, sẽ không có lo lắng, sẽ không có khổ sở, ૮ɦếƭ rồi nàng vĩnh viễn sẽ không oán niệm tình hắn, cũng sẽ không vừa nghĩ tới sự dịu dàng của hắn đồng thời sẽ nghĩ đến vị vương phi không đội trời chung ở trong phủ của hắn kia.
Đây là một sự kích động mãnh liệt . Nó thiêu đốt linh hồn của Trương Khởi, thiêu đốt lý trí của nàng.
Chỉ có ૮ɦếƭ, mới chính là cái kết tốt đẹp nhất, hoàn chỉnh nhất, nhưng có lẽ trời quá tối, con ngựa phi băng băng trên đường gập ghênh bất chấp tất cả, rồi nặng nề rơi ngay vào một hố bùn. Dồn dập mà đến, làm cho cả người Trương Khởi nảy lên trên.
Thân hình của mình còn chưa ổn định, hắn đã ưỡn người lên, dùng eo lưng làm giá đỡ, cố gắng hóa giải độ xóc nảy, tránh cho nàng bị tổn thương.
Nhìn thấy hắn vội vàng cúi đầu, cẩn thận nhìn vết thương của mình. Trương Khởi liền nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt chua xót lặng lẽ khép lại. Chỉ muốn suy nghĩ một chút mà thôi, chỉ suy nghĩ một chút...
Mà trong đám hộ vệ, có một số lính trinh sát đối với địa hình nơi này hết sức quen thuộc, dưới sự dẫn dắt của họ, hơn một trăm người không có một ai gặp nguy hiểm, lướt qua phạm vi thành Vũ Uy, phi thẳng vào tuyến trong biên giới của thành phía Bắc.
Mà lúc này, trời mới vừa tảng sáng không lâu.
Trải qua mấy canh giờ lật nghiêng lật ngả, Trương Khởi đã choáng váng trầm trầm, lại bị Lan Lăng Vương lay tỉnh, nàng cũng chỉ theo phản xạ mà cười với hắn một tiếng, ánh mắt mê man, hô hấp dần dồn dập, hình như lúc nào cũng có thể sẽ lâm vào hôn mê.
Tình huống như thế, Lan Lăng Vương rất quen thuộc, thuộc hạ của hắn mỗi một năm hết tết đến cũng sẽ có rất nhiều người sau khi bị thương đều xuất hiện tình huống như thế, sau đó vì không chữa trị kịp mà ૮ɦếƭ.
Bất tri bất giác, hắn ôm Trương Khởi càng thêm chặt.
Có lẽ là hắn ôm quá chặt, nên không được bao lâu, Trương Khởi liền ưm một tiếng, kêu: “Đau.”
Lan Lăng Vương vội vàng thả lỏng dây dương, cánh tay cũng nới lỏng hơn nhiều.
Trương Khởi mở mắt ra thấy hắn không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, hai con mắt đỏ ngầu, phản xạ đầu tiên chính là dịu dàng cười một tiếng.
Thấy nàng mỉm cười, vẻ mặt của hắn lại càng thêm bi ai.
Đột nhiên, hắn khàn giọng gọi: “A Khởi......”
“Vâng.”
“Ngươi muốn gì?”
Nàng muốn cái gì? Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng đưa mắt nhìn ra phía chân trời đang bắt đầu ló dạng, thì thào mà nói: “Ta muốn trở về Trần....”
“Được, chờ vết thương của ngươi lành, ta sẽ dẫn ngươi trở về Trần!”
Hắn dẫn nàng đi?
Trương Khởi nghiêng đầu, gương mặt hồng thấu, ánh mắt mơ màng mà ngây thơ: “Ngươi cũng đi sao?”
“Uhm.”
“Nhưng ta không muốn ngươi đi.”
Nhìn vào làn da đen nhẻm của hắn, giống như ánh mắt sâu xa lúc nửa đêm, Trương Khởi nghiêng đầu nói: “Thương thế của ta khỏi, ta muốn trở về Trần, ta muốn tìm một chỗ không ai biết, không ai thấy..... Ta không muốn ngươi đi.”
Hắn cúi đầu, dán sát mặt mình lên trên mặt của nàng, cảm giác cánh môi mang theo vị mặn khổ sở. Hắn nhẹ nhàng mà nói: “Ta về sau sẽ không bao giờ thương ngươi như vậy nữa.”
Nói xong câu đó, thật lâu không nghe thấy nàng trả lời, hắn mở mắt ra, lại thấy nàng đã ngủ mê man rồi.
Đám hộ vệ canh giữ ở chung quanh. Nhìn thấy hai cánh tay của Lan Lăng Vương đang run rẩy, một người vội vàng giục ngựa tiến lên, lớn tiếng nói: “Quận Vương, phía trước chính là bộ tộc Thiết Mạc Lạc.”
Hắn chỉ vào một góc nhỏ nhất ở phương Bắc, nghiêm túc nói: “Chỉ một canh giờ, tối đa là một canh giờ, chúng ta liền có thể gặp được thái y.”
“Đi ______” giọng nói của Lan Lăng Vương có chút hung dữ. Nhìn hắn giục ngựa chạy như điên về phía trước, chúng hộ vệ vội vàng đuổi theo.
Một lúc lâu sau, đoàn người bắt đầu tiến vào Tiểu bộ lạc.
Một phần của bộ lạc Thiết Mạc Lạc đột nhiến thấy đám người Trung Nguyên hung hăng kéo đến, đồng thời thét lên, cảnh báo nhau chạy trốn. Thấy thế, Lan Lăng Vương tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của mình, lớn tiếng nói: “Thái y ở đâu?”
Thấy những người này vẫn còn không muốn sống mà chạy trốn, mặt Lan Lăng Vương liền trầm xuống. Hắn rút bội kiếm ra, vung tay phải lên, thanh kiếm lạnh lẽo giương thẳng lên trời rồi cắm xuống trước mặt năm thiếu niên đang sợ hãi chạy như điên. Bị một thanh kiếm đầy sát khí đâm vào dưới chân, chân của bọn họ liền mềm nhũn, đồng thời tê liệt ngã xuống đất. Lúc này, Lan Lăng Vương trầm mặt, không kiên nhẫn lên tiếng quát lần nữa: “Thái y ở đâu?”
Bị giọng nói đầy sát khí của hắn chấn động, một thiếu niên cà lăm lên tiếng: “Ở đây,...ở đây.”
Một thiếu niên khác cũng đồng thời lên tiếng: “Đi.... đi hái thảo dược rồi.”
Lan Lăng Vương giục ngựa xông đến, vọt tới trước mặt thiếu niên vung tay áo một cái. Sau khi nhặt bội kiếm của mình lên, chỉ nghe thấy hắn âm trầm ra lệnh: “Phát động người đi tìm, một canh giờ mà không thấy, đừng trách ta đốt bộ lạc này của ngươi.”
“Vâng, vâng, vâng.”
“Các ngươi cũng đi đi”, lời này của hắn là ra lệnh cho chúng hộ vệ.
“Dạ.”
Dưới sự áp bức của trăm hộ vệ, người của cả bộ lạc đều xuất động tìm kiếm.
Mà Lan Lăng Vương cùng với Trương Khởi, dưới sự dãn dắt của năm thiếu niên kia, đi tới một cái lều.
Lúc này năm thiếu niên đã nhìn thấy được diện mạo thực của Trương Khởi. Từng bước từng bước mà mất hồn mất vía, thỉnh thoảng lại quay đầu sang nhìn.
Lan Lăng Vương không để ý đến bọn họ, cũng không bắt bọn họ đi tìm người, năm thiếu niên ở chỗ này, cũng chẳng khác gì là con tin của hắn, nghĩ đến người thân của bọn họ, sẽ dụng tâm hơn một chút.
Hắn cẩn thận đặt Trương Khởi ở trên một miếng vải bạt, rồi ngồi xổm xuống bên cạnh, dịu dàng gọi: “A Khởi, A Khởi.....”
Hắn gọi mất mấy tiếng, Trương Khởi mới chậm rãi mở mắt ra.
Mới mở mắt ra nhìn thấy Lan Lăng Vương, nàng khẽ mỉm cười, nụ cười này, làm cho bên trong lều vang lên năm tiếng hít khí vang dội.
Thấy nàng mới vừa mở mắt ra, lại tiếp tục muốn ngủ, Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói: “A Khởi, đừng ngủ, chúng ta có thể về nước Trần rồi.”
Đợi chút nữa là có thể về Trần?
Trương Khởi hình như tỉnh táo hơn một chút, nàng kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương, đột nhiên có dòng lệ chảy xuống: “Ta không muốn ngươi đi.”
Lan Lăng Vương dịu dàng nhìn nàng chằm chằm, nhưng không đáp lời.
Trương Khởi nức nở nói: “Ta không muốn ngươi đi.”
Hắn vẫn không đap lời.
Trương Khởi tuy oán hận, nhưng hiện tại nàng không còn hơi sức, chỉ chảy nước mắt, một câu lại lặp lại một câu: “Ta không muốn ngươi đi....Đó là quê quán của ta, ta không muốn ngươi đến nhà ta.”
Lúc này, Lan Lăng Vương liền vươn tay ra.
Hắn nhẹ nhàng cầm cổ tay của nàng, thật thấp, thật kiên định nói: “Mau khỏe lên, ngươi mà khỏe lại, chúng ta cùng nhau về Trần.”
Lời vừa nói ra, khiến cho Trương Khởi càng tức. Nhìn nàng rơi lệ, nhìn nàng tức giận, không ngừng khóc thút thít, khóe môi Lan Lăng Vương, cũng đang từ từ thả lỏng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó, tiếng một ông lão tức giận truyền đến: “Các ngươi thật quá mức, thật quá mức.”
Vừa chửi mắng, lão vừa vén lều lên đi vào, liền thấy được Lan Lăng Vương đang đứng ở bên trong, mặc dù mặc áo đen, lại như mặt trời sáng rỡ, bên cạnh đó là một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm.
Thấy lão ngơ ngác nhìn mình, Lan Lăng Vương chậm rãi rút bội kiếm từ bên hông ra. Vèo một tiếng, thanh bội kiếm cắm trên mặt đất, toát ra ánh sắc lạnh, Lan Lăng Vương nói từng chữ từng chữ: “ Cứu sống phụ nhân của ta, nếu không, ngươi cũng được, bộ lạc của ngươi cũng được, một người cũng đừng hòng sống sót!”
Lúc này, lấy sinh mạng ra uy Hi*p, cộng thêm cả chém chém Gi*t Gi*t, mới có thể làm cho người ta nhanh chóng khuất phục. Hắn thực sự không muốn lãng phí thời gian với lão ta, Mặt của Lan Lăng Vương sát khí trầm trầm ngay lập tức khiến cho mặt của lão trắng bệch, cũng hiểu được, đây nhất định là một vị Tướng quân từng Gi*t vô số người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc