Trịnh Du không biết mình trở lại phủ sứ giả thế nào.
Nàng ta như mới gặp một cơn ác mộng, tỉnh lại sau một giấc chiêm bao, mới phát hiện mình nằm trên giường, mà bên ngoài thì ánh mặt trời đang sáng, nhìn mặt trời đã là buổi chiều.
Giùng giằng bò dậy từ trên sập, sau khi tỳ nữ rửa mặt cho mình xong thì nàng ta hỏi "Quận vương đâu?"
Tỳ nữ đó liền nhìn nàng ta một cách kỳ quái, nói: "Quận Vương chưa bao giờ từng ở phủ sứ giả."
Âm thanh của tỳ nữ này vừa dừng, Trịnh Du đột nhiên nhớ lại tất cả những chuyện bị nàng ta phong bế.
Nàng nhớ lại, nàng và Lan Lăng Vương đã đi gặp Trương Khởi, thì ra Trương Khởi đã thành sủng phi của tiểu hoàng đế nước Chu. Nàng còn bị tiện nhân đó ép quỳ xuống xin tội. . . . . .
Thấy gương mặt Trịnh Du lúc xanh lúc trắng, đứng ở đó cắn răng nghiến lợi, hai tỳ nữ hơi hoảng sợ, đồng thời cúi đầu, lặng lẽ thối lui mấy bước về phía sau.
Đang lúc này, họ nghe được Trịnh Du nhẹ mà dịu dàng nói một tiếng, "Ta thật sự điên rồi. . . . . Ta có thể nào bị ả ta kích luống cuống như thế?"
Giọng nói mặc dù cực kỳ dịu dàng, lại vô cùng tự trách.
Trịnh Du đang tự trách.
Nàng cảm thấy mình quá sơ suất, khinh thường nên mới mất hết mặt mũi trước tiện nhân kia! Quan trọng nhất là, thời điểm mất thể diện, cư nhiên để Cao Trường Cung thấy.
Sao nàng có thể để cho chàng ấy nhìn thấy tình cảnh đó?
Trịnh Du đứng ở nơi đó suy nghĩ một hồi, rồi đi tới một bên, từ dưới gối lấy ra một món đồ được giấu kỹ, hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa phòng ra nói với người ở ngoài cửa: "Dẫn ta đi gặp Lan Lăng Vương."
Chỗ Lan Lăng Vương ở không hề giống người khác, là ở trong một quán rượu.
Bởi vì phải thời khắc liên lạc, nên các sứ giả đều biết nơi của hắn, chỉ chốc lát. Trịnh Du đã được dẫn tối quán rượu Lan Lăng Vương ở.
Sau khi có người thông báo, không bao lâu, một tên hộ vệ tiến lên nói: "Quận Vương cho phép, mời vương phi."
Lúc này Trịnh Du mới cất bước.
Nàng ta vừa đi, vừa không nhịn được chua xót: nàng đường đường là Lan Lăng vương phi, nhưng nàng muốn gặp trượng phu của mình. Còn phải mời người thông báo. Còn phải được cho phép mới có thể.
Nghĩ tới đây, nàng ta cắn răng, lặng lẽ duỗi tay vào trong túi tay áo, nơi đó. Có một bao thuốc bột. . . . .
Quán rượu Cao Trường Cung ở, cũng không phải đặc biệt tốt, không thể sánh bằng phủ đệ sứ giả đã được sửa chữa tỉ mỉ. Trịnh Du vừa nhìn phòng ốc đơn sơ mộc mạc này. Vừa không khỏi thầm nghĩ: Trường Cung giàu sang mấy năm rồi, sao lại không hề để ý gì đến chỗ ở như lúc xưa?
Không bao lâu, nàng ta đi tới bên ngoài một căn phòng, được một hộ vệ gật đầu, nàng ta khe khẽ đẩy cửa phòng, vừa đẩy, vừa kêu: "Trường Cung. . . . . ."
Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng mở lớn ra. Nàng ta nhìn thấy Lan Lăng Vương cô độc đứng ở cửa sổ, không nhúc nhích.
Cũng không biết hắn đã đứng bao lâu? Bóng dáng kia cứ tựa như sương đóng băng.
Lan Lăng Vương không trả lời nàng ta.
Trịnh Du do dự một chút. Đóng cửa phòng lại rồi nàng ta đi tới một bên, cầm bầu rượu lên, vừa nấu rượu, vừa dịu dàng nói: "Trường Cung, chàng dùng bữa chưa?"
Khi nàng ta cho là hắn không trả lời thì âm thanh trầm thấp của Lan Lăng Vương truyền đến, "A Du."
Hồi lâu không nghe hắn kêu nàng ta như vậy, Trịnh Du bất tri bất giác, trong mắt thấy chua xót, nàng ta vội vã lên tiếng: "Vâng." Đáp lại xong, cảm thấy âm thanh của mình có chút rung động, hơi hốt hoảng, nàng ta lại kêu: "Trường Cung, rượu đã được làm ấm, uống trước ấm áp thân thể đi."
Dứt lời, nàng ta xách theo bình rượu, đi về phía hắn.
Nàng ta đi tới trước mặt Lan Lăng Vương, cúi đầu cẩn thận rót rượu cho hắn. Không biết tại sao, nàng ta phát hiện tay của mình lại hơi run.
Không bao lâu, một ly rượu đã được rót đầy, nàng ta để ly rượu ở trước mặt hắn, dịu dàng nói: "Trường Cung, uống một hớp đi." Nàng ta nâng lên hai mắt, trong đôi mắt đẹp đều là sự chờ đợi nhẹ nhàng và dịu dàng như nước.
Lan Lăng Vương lại vẫn không thèm quan tâm đến lý lẽ, chỉ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn về phía trước.
Trịnh Du thấy thế, đôi tay nâng rượu lên nữa, cẩn thận đưa tới trước mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Trường Cung. . . . . ."
Lần này, lời của nàng ta vẫn chưa nói hết, Lan Lăng Vương đã khàn khàn mở miệng, "A Du, chúng ta hòa ly đi!"
Chúng ta hòa ly đi ——
Nghe lời như thế lần nữa, lại vẫn làm cho nàng ta thấy oán khổ!
Trịnh Du trắng mặt lui về phía sau một bước, bởi vì oán hận, ly rượu trong tay của nàng ta cũng lay động. Sợ rượu trong ly rớt ra, nàng ta liền cắn răng ổn định, một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: "Trường Cung, sao chàng có thể. . . . . ."
Rõ ràng tiện phụ đó đã thành hoàng phi rồi, sao chàng ấy còn muốn hòa ly với nàng? Nàng đã nghĩ kỹ, quá khứ cứ để cho nó qua, từ giờ trở đi, nàng sẽ quên tiện phụ đó, mà sống vui vẻ với phu quân của mình!
Lại một lần nữa, không đợi nàng ta nói xong, âm thanh khàn khàn, yên tĩnh không sóng của Lan Lăng Vương lặp lại: "A Du, chúng ta hóa ly đi." Hắn lẳng lặng nhìn bên ngoài, không tiếng động, tự giễu nhếch nhếch khóe môi, từ từ nói: "Lần này ta sai rồi. Trước kia, là ta hồ đồ, đều là ta không nhìn rõ, không xem rõ. . . . Hiện tại ta không muốn hồ đồ nữa!"
Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt bình tĩnh mà vô tình nhìn Trịnh Du, tiếp tục nói: "A Du, muội tướng mạo đẹp, gia thế cũng tốt, ta biết rõ Nghiệp thành và Tấn Dương, có không ít con cháu quý tộc đều nhìn trún muội. Hòa ly với ta xong, ta sẽ nói cho mọi người biết, muội vẫn trong sạch. Sau khi nghe ta nói, sẽ không có ai để ý muội đã từng gả cho ta!"
"Nhưng ta ngại ——" thét lên một tiếng bị nghẹn ở cổ họng, Trịnh Du phát hiện mình phải phí khí lực thật là lớn, mới bình tĩnh lại.
Đúng, buổi sáng nàng ta đã quá luống cuống, đủ xấu xí rồi! Sai lầm thế này, nàng ta không thể phạm phải nữa.
Thất bại nhất thời tính là gì? Nàng cho tới giờ đều không sợ thất bại, bởi vì chỉ cần có lòng, nàng nhất định có thể lấy được tất cả mọi thứ nàng muốn! Nhất định có thể!
Lại nói, người nam nhân trước mắt này, nàng đã ái mộtừ nhỏ, nàng làm nhiều chuyện vì hắn như thế, hắn muốn hòa ly liền hòa ly sao? Không cam lòng!
Ở trong lòng thuyết phục mình không biết bao nhiêu lần, Trịnh Du rũ mắt xuống, chớp cũng không chớp nhìn nhìn ly trượu trước mặt, từ từ, vẻ oán khổ rốt cuộc bị nàng ta đè xuống!
Lan Lăng Vương một mực quan sát vẻ mặt của nàng ta, thấy nét mặt nàng ta thoáng qua vẻ dữ tợn xong, lại nhanh chóng bình phục, hiện tại, nàng ta cúi đầu, thậm chí còn lộ ra vẻ dịu dàng ở quá khứ, giống như lời hắn nói không hề khiến nàng ta đau buồn hay để ý.
Đây không phải là phản ứng mà người bình thường nên có, Lan Lăng Vương chau chặt lông mày.
Trong lúc bất chợt, một vài lời Trương Khởi từng nói trồi lên trong óc hắn.
Liếc nàng ta một cái, Lan Lăng Vương đột nhiên có chút chán ghét mình, cũng có chút mất hứng, suy nghĩ một lát, hắn vẫn nói: "Mặc kệ muội nguyện ý hay không, A Du. Lần này trở về Nghiệp thành. Ta sẽ thỉnh cầu Thái hậu, cho phép ta và muội hòa ly!"
Nói tới đây, hắn vung ống tay áo, không nhìn Trịnh Du một cái liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy hắn bước nhanh rời đi, Trịnh Du không thể tiếp tục kiềm chế quát lên: "Cao Trường Cung ——"
Bước chân của Lan Lăng Vương hơi dừng lại, đảo mắt. Lại cất bước tiến lên.
Phía sau hắn, Trịnh Du đang thở hổn hển.
Thở dốc một hồi, nàng ta đột nhiên cười khanh khách lên. Vừa cười, nàng ta vừa đập ly rượu xuống đất ầm ầm, trong tiếng "rốp" của ly rượu vỡ vụn, nàng ta khàn khàn khóc ròng nói: "Cao Trường Cung, ngươi cho rằng Thái hậu chỉ hôn rồi thì dễ hòa ly thế sao?" Khóc tới đây, nàng ta lại cười khanh khách hai tiếng.
Nhưng cười cười, nàng ta lại đau buồn, không khỏi bụm mặt. Từ từ ngồi chồm hổm trên mặt đất, khóc rống lên.
Vừa khóc, nàng ta vừa khó có thể tự kiềm chế nức nở nói: "Trường Cung, ta thật sự thích chàng, thật sự thích. . . . . Nàng ta đã thành hoàng phi rồi, giữa hai người không còn gì rồi, sao chàng vẫn muốn hòa ly với ta?"
Trương Khởi lảo đảo lui ra lầu các,được chúng cung nữ thái giám đỡ lấy, vội vã leo lên xe ngựa.
Theo màn xe được kéo lên, tiếng khóc lóc rất nhỏ gần như không nghe được, mơ hồ truyền đến.
Tiếng khóc lóc mặc dù nhỏ, nhưng mọi người từ trong cung ra, đều là người tai mắt linh hoạt, ý nghĩ nhanh nhẹn. Lập tức, mấy thái giám dẫn đầu nhìn thoáng qua lẫn nhau xong liền gật đầu với thái giám đánh xe, ý bảo hắn cho xe ngựa chậm lại.
Lúc tới, câu "chớ mất uy nghi" mà bệ hạ nói với Lý phi bọn họ đều nghe ở trong tai, thật may là nương nương cũng biểu hiện khá tốt, chưa từng mất mặt trước ai.
Xe ngựa chạy chầm chậm, đến khi không nghe được tiếng khóc trong xe nữa, mới bắt đầu tăng tốc. Sau khi chạy vào trong cung thì Trương Khởi được đỡ xuống, đã vẻ mặt như thường, trừ mắt hơi hơi đỏ, thì không có gì khác thường nữa.
Trương Khởi nhìn thấy Vũ Văn Ung thì đã gần tối.
Thấy Trương Khởi, Vũ Văn Ung nở nụ cười ôn hòa như thường ngày. Đánh giá nàng một lát xong, Vũ Văn Ung hỏi "Hôm nay ái phi đã làm gì?"
Trương Khởi mỉm cười nói: "Luôn thêu thùa."
"Chưa từng khảy đàn?"
"Không dám."
Nàng trả lời không phải chưa từng, mà là không dám, đó chính là sợ tiếng lòng của mình lẫn vào trong, làm cho người ta nghe được.
Vũ Văn Ung cười cười, nói: "Nghỉ ngơi sớm đi."
"Vâng"
Trong đêm nay, Trương Khởi trằn trọc trở mình, vẫn mở mắt đến trời sáng, nhìn bầu trời dần dần sáng lên bên ngoài, nàng giùng giằng bò dậy mới phát hiện áo gối đã ướt đẫm.
Toàn bộ buổi sáng, nàng đều mất hồn mất vía, thấy Vũ Văn Ung không có ở đây, Trương Khởi chỉ cảm thấy иgự¢ buồn bực đến đau, hình như không có gì để cho mình dời đi một chút lực chú ý, thì nàng không có cách nào khống chế mình. Lập tức, liền dẫn bốn gã thái giám ra cung.
Từ khi Vũ Văn Ung cho nàng ỷ sủng mà kiêu, quyền lợi và tự do của Trương Khởi lớn đến kinh người, không tuyên cáo một tiếng liền tự tiện xuất cung như vậy, căn bản không coi là gì, vì vậy không ai dám ra mặt ngăn trở.
Xe ngựa chạy chầm chậm ở trên đường phố, Trương Khởi vô hồn nhìn dòng người trên con đường trước mặt, dưới sự thống trị của Vũ Văn Hộ, nước Chu không coi là phồn hoa, còn có điều không bằng nước Tề.
Cho dù như thế, là đế đô, thì thành Trường An vẫn ngựa xe như nước.
Hai ngày nay, nàng không hề tìm người liên lạc Hạ Chi Trắc, càng không đi gặp A Lục, nàng biết, mặc kệ là Vũ Văn Hộ, hay Vũ Văn Ung, đều biết quan hệ của mình và hai người này. Mình không ra mặt, bọn họ mới sống được tự tại. Mà mình ra mặt, nhất định sẽ kích thích sự tức giận của Vũ Văn Hộ, làm ông ta nghĩ tới mình thiếu chút nữa bắt cóc rể quý ông ta đã chọn. Ông ta sẽ không làm gì mình, nhưng sẽ thuận tay Gi*t A Lục, để cho mình biết chút nặng nhẹ, đó hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Không biết khi nào mới có thể trở lại Trần?
Nếu như có thể mãi cùng che chở lẫn nhau với Vũ Văn Ung cũng thật tốt. Đáng tiếc điều này không thể, hắn ta chỉ nhỏ hơn Trường Cung hai tuổi, lúc cập quán sẽ phải lập hậu ngay, nàng còn ở nơi này, thì không khỏi bị cuốn vào tranh đấu trong hậu cung.
. . . . . . Nàng đã không muốn cuốn vào trong cuộc tranh đấu bất kỳ nào.
Trương Khởi vừa suy nghĩ miên man, vừa cố gắng không đểo mình nhớ đến Cao Trường Cung.
Quá khứ vĩnh viễn đã đi xa. Không cần quay đầu lại, cũng không thể quay đầu lại!