Cảnh Xuân Nam Triều - Chương 06

Tác giả: Chấp Loạn

Đoàn người xuyên hoa lướt liễu đi tới.
Dẫn đầu là một thiếu niên mặc trường bào có tay áo rộng, thiếu niên kia chân dài eo nhỏ, da thịt trắng nõn, mũi cao môi mỏng, ánh mắt trong sáng đầy hàm ý. Hắn ung dung đi bằng gỗ guốc bước tới. Mà theo dáng đi của hắn, bộ trường bào kia như đón gió Xuân phất phơ, mang tới cảm giác bồng bềnh mà phiêu dật. Thật đúng là cốt cách thanh kỳ, nho nhã phong độ!
Sau lưng thiếu niên còn có hai thiếu niên khác trạc tuổi hắn. Dù những thiếu niên kia cũng mặc trường bào có vạt áo đón gió, thậm chí còn có một người đắp phấn, thì từ thần vận tới ngũ quan cũng kém xa thiếu niên kia.
Thấy thiếu niên kia đến gần, gương mặt A Lục đỏ hết lên. Cô vội vàng cúi đầu rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt to thỉnh thoảng lại nhìn vào thiếu niên đi gần tới đây nhất, mỗi một lần nhìn mắt cô lại phát sáng thêm một phần.
Thấy cô si ngốc, ngơ ngác như không còn biết hiện tại hay tương lai. Trương Khởi duỗi khuỷu tay chọc chọc nàng rồi nhún gối chào: "Xin chào lang quân." Nàng vừa nói xong, A Lục cũng thu hồi thần trí, hoảng loạn hành lễ: "Nô tỳ tham kiến lang quân."
Thiếu niên đi trước hứng thú nhìn A Lục, sau đó lại quay sang nhìn Trương Khởi.
Chỉ một lần liếc mắt, nhưng không biết vì sao, hắn lại nhìn chằm chằm vào Trương Khởi.
Mà Trương Khởi lúc này, hàng mi dày khẽ rủ, mái tóc dày che khuất nửa bên mặt, vốn chẳng có gì đáng xem. Nhưng thiếu niên kia lại chăm chú nhìn rồi lại nhìn.
Thấy hắn nhìn Trương Khởi tới ngẩn người, một thiếu niên có làn da hơi ngăm đen đi tới liếc nhìn Trương Khởi cười cợt: "Sao vậy, Tiêu Lang khuynh đảo Kiến Khang thích tiểu cô tử này sao?"
Nói ra những lời này, chính hắn cũng cảm thấy tức cười mà bật cười ha hả.
Tiêu Lang quay lại nhìn hắn lắc đầu, không hiểu sao, hắn lại không nhịn được nhìn Trương Khởi thêm một lần. Nhưng bắt gặp hàng mi vẫn đang rũ xuống, trong lòng hắn lại thấy thất vọng.
Mới vừa rồi, hắn ở trong rừng cây cũng thấy tiểu cô tử này nhoẻn miệng cười, chỉ là một cô nương rất bình thương, nhưng không hiểu sao, nụ cười kia lại mang tới vẻ đẹp như ánh trăng rực rỡ, như chốn rừng núi đẹp mà tĩnh mịch. Nhưng mới đảo mắt, nụ cười kia đã biến mất, trước mắt hắn lúc này chỉ là một tiểu cô tử rất bình thường, giống như, những gì hắn vừa thấy chỉ là ảo giác.
Một thiếu niên khác cũng đi lên cười nói: "Tiểu cô tử này sao? Nhị thập thất đệ, đệ còn quá nhỏ nên sao hiểu được vẻ đẹp như ánh trăng treo đầu cành, đậu khấu cài tóc? Còn nữa, tiểu tỳ kia cũng chỉ là đồ khờ pha trò." Nói tới chỗ này, hắn quay lại nháy mắt với Tiêu Lang. "A Mạc, ngươi nói đúng không?"
Tiêu Mạc cười khổ, vốn đang chuẩn bị đáp lời thì lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ phía sau. Ngay sau đó, tiếng cười hảo sảng của một người trung niên truyền tới. "Trong chớp mắt chẳng thấy các con đâu, làm báo hại ta phải dừng lại tìm, thì ra các ngươi đang tụ tập ở đây!"
Nghe tiếng người trung niên kia, hai thiếu niên đồng thời quay đầu hành lễ. "Tham kiến Thập nhị thúc."
Nghe đến đây, A Lục thoát khỏi sắc dụ mà đưa tay huých Trương Khởi, nhỏ giọng nói: "A Khởi, đây chính là phụ thân của ngươi, mau gọi ông ấy đi!"
Nghĩ đến việc bạn tốt nhận người thân quan trọng hơn, A Lục đã hoàn toàn ném Tiêu Mạc sang một bên. "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tiến lên đi." Nói tới đây, giọng của A Lục có thêm mấy phần sốt ruột, khẩn trương.
Cô ấy còn vội hơn cả mình.
Trương Khởi buồn cười liếc nhiên A Lục rồi mới nghiêm túc ngẩng đầu nhìn phụ thân mình.
Trong trí nhớ của nàng cũng từng có một phụ thân như vậy, nhưng hình dáng và tính tình của ông ta đã trở nên mơ hồ.
Nam nhân trước mắt, thoạt nhìn chỉ mới ba mươi, gương mặt dài có ngũ quan tuấn tú và làn da trắng nõn pha chút nữ tính. Ông ấy cười trông rất hiền, ánh mắt ông ấy cũng rất hiền lành.
Mới nhìn qua, Trương Khởi đã thấy hoảng hốt. Rõ ràng đã là người sống qua hai kiếp, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của phụ thân ruột thịt, trong lòng nàng vẫn xuất hiện cảm giác chờ mong mơ hồ.
Lúc Trương Khởi đang nhìn phụ thân mình tới ngẩn người thì Trương thập nhị lang đã tới gần, đưa mắt quét qua đám thiếu niên. Lúc nhìn thấy Trương Khởi và A Lục, ông liền cười nói: "Chính là hai đứa nô tỳ mà cũng dám trêu chọc “lâm lang mỹ ngọc”* của hai phủ Trương - Tiêu?" (*ví với những đồ vật quý hiếm cao sang)
Đám thiếu niên cười ồ lên, ông liền vung tay phải ngăn lại. "Các vị, mọi người trong phủ chờ đã lâu rồi, đi thôi." Dứt lời, ông định quay người bỏ đi.
A Lục đứng cạnh Trương Khởi sốt ruột tới dậm chân liên tục. Mắt thấy Trương Khởi chỉ biết ngẩn người nhìn phụ thân mình, cô không nhịn được kêu lớn: "Ông….Ông là thập nhị lang sao?" Trương thập nhị lang dừng bước, các thiếu niên kia cũng đồng thời quay đầu.
Sợ bọn họ lên tiếng ngắt lời mình, A Lục cà lăm chỉ vào Trương Khởi kêu lên: "Cô ấy, cô ấy là con gái ông, ông không nhớ sao?"
Mọi người đồng loạt nhìn lại.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, gương mặt A Lục đỏ như sắp xuất huyết, đôi môi run rẩy như muốn gì đó nhưng nói không nên lời.
Trương Khởi thấy vậy, vội vàng nắm lấy tay cô.
Nắm chặt tay A Lục cho đến khi cô bình tĩnh lại, Trương Khởi mới buông tay ra đi về phía trước nhún gối cúi chào: "Nữ nhi Trương Khởi tham kiến phụ thân."
"Trương Khởi?" Trương thập nhị lang kinh ngạc đảo mắt mới chợt hiểu ra nói: "Đúng rồi, ngươi là A Khởi, là nữ nhi của ta."
Rốt cuộc ông cũng nhớ được, ba tháng trước, ông từng phái người đón đứa trẻ này về.
Hiểu rõ chuyện này, ông quay lại cười với mấy thiếu niên kia: "Mẫu thân đứa bé này ở nông thôn, ta mới biết nó cách đây không lâu nên giờ mới cho đón nó về đây."
Chỉ một câu nói đã vạch trần thân phận con riêng của Trương Khởi.
Chúng thiếu niên nhếch môi hoàn toàn không có hứng thú với Trương Khởi, thầm nghĩ: Cũng chỉ là đứa con riêng.
Niềm vui của Trương thập nhị lang cũng chỉ cao được tới vậy, ông khẽ gật đầu nhìn Trương Khởi nói: "Tới là tốt rồi, thế này đi, lão Lợi."
Ông quay đầu nói với một hán tử đen gầy còng lưng: "Đứa nhỏ này là cốt nhục của ta, ngươi mau đi sắp xếp."
"Vâng"
"Cũng báo lại chuyện cho phu nhân biết."
"Vâng."
Nói tới đây, Trương thập nhị lang quay sang hờ hững hỏi Trương Khởi: "Khởi nhi, con còn có yêu cầu gì không?"
Trương Khởi quỳ gối đáp: "Bẩm phụ thân, nữ nhi muốn mang theo A Lục."
Lúc này, nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu cứ yên lặng không lên tiếng như vậy, mãi mãi nàng sẽ chỉ bị mọi người bỏ rơi, bàn về hôn phối e còn chẳng xứng với người làm chức quản sự. Nàng vẫn nên xuất đầu lộ diện thì hơn.
Thấy Trương thập nhị lang nói sao cũng được, Trương Khởi ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt quyến luyến như trẻ con quấn quit cha mẹ nhìn ông, trong giọng nói còn mang theo vẻ thận trọng và đau thương: "Phụ thân, người, đúng là phụ thân của A Khởi sao?" Tròng mắt rưng rưng, đôi môi xinh xắn run rẩy, dáng vẻ khát vọng nhưng lại không dám tin.
Dáng vẻ này của Trương Khởi khiến mọi người chăm chú nhìn về phía nàng. Thiếu niên có làn da sẫm màu kia kêu lên: "Oa, thập nhị thúc, tiểu cô tử của thúc trông cũng thuận mắt đấy chứ." Lúc ngẩng đầu lên, ngũ quan mỹ lệ của Trương Khởi được bộc lộ rõ rất dễ làm cho người ta có ấn tượng tốt.
Trương thập nhị lang vốn là người ôn hoà hiền hậu, nhìn thấy Trương Khởi như vậy cũng mềm lòng, ông nhìn Trương Khởi điềm đạm nhỏ nhẹ nói: "Dĩ nhiên ta là phụ thân của con."
Lần này, ông vừa dứt lời thì Trương Khởi đã lao nhanh về phía ông. Nàng chạy tới trước mặt ông, gương mặt đầy vẻ quyến luyến kia vẫn ngẩng cao như cũ. Từ từ, nàng thử vươn đôi tay nhỏ bé ra thăm dò. Rốt cuộc, bàn tay nhỏ bé kia cũng cầm lấy tay áo ông, chắc nàng đang xúc động lắm, vì đôi bàn tay kia dùng lực quá lớn khiến các đốt ngón tay chuyển thành màu trắng xanh. Nhưng thái độ của nàng thì ngược lại, rất cẩn thận, cũng rất sợ hãi bị phụ thân bất mãn đẩy tay ra.
Trương thập nhị lang chua xót vươn tay phải xoa đầu Trương Khởi, tay trái đặt lên vai nàng. Sau đó khẽ vỗ mấy cái vào lưng Trương Khởi, ông khàn giọng nói: "Đứa bé ngoan, là phụ thân không tốt, đã để cho con chịu khổ rồi." Cúi đầu, ông quan sát bộ trang phục người hầu nàng đang mặc, quần áo cũ kỹ nhưng đã được giặt sạch sẽ khiến lời nói của ông cũng dịu dàng hơn. "A Khởi, đi theo phụ thân."
"Vâng." Trương Khởi giống như con mèo nhỏ dựa vào cánh tay Trương Thập nhị lang, thậm chí còn như đứa bé không ngừng cọ cọ làm gương mặt Trương thập nhị lang tràn đầy ý cười. Lúc này, Trương Khởi cũng vươn tay về phía A Lục.
A Lục đang ngẩn ngơ thấy vậy vội vã đi về phía trước. Trương Khởi cầm chặt lấy tay cô rồi buông ra, ý bảo cô đi theo sau. Trương Khởi vừa đi vừa chuyên tâm ôm lấy tay của cha mình, trong đôi mắt cong cong như mảnh trăng non vẫn còn sót lại nước mắt. Nhưng nụ cười kia lại đầy nét ngây thơ và thỏa mãn.
Trương thập nhị lang có không ít con, nhưng trước giờ đã từng có nữ nhi nào làm vậy với ông? Lập tức, trái tim liền mềm nhũn như nước. Ông vừa để mặc cho Trương Khởi ôm lấy cánh tay vừa quay lại cười với đám thiếu niên: "Đứa con khờ này của ta đã khiến cho các vị chê cười rồi."
Một thiếu niên thở dài nói: "Thế gian này có ai mà không khờ? Phụ tử Thập nhị thúc đoàn viên, đúng thực là chuyện may mắn."
"Đúng vậy, tiểu cô tử tính tình ngay thẳng, tình cảm cha con quyến luyến với Thập nhị thúc thật khiến người ta hâm mộ."
Trong lúc mọi người đang bùi ngùi xúc động, Tiêu Mạc đột nhiên nói: "Muội tên là A Khởi? Trương Khởi?" Giọng nói rất khẽ, chỉ đủ cho mình Trương Khởi nghe thấy.
Trương Khởi xấu hổ né tránh ánh mắt hắn, rồi khẽ ừ một tiếng.
Thấy nàng có vẻ sợ mình, Tiêu Mạc lộ ra hàm răng trắng như tuyết mà cười lớn, hắn không tiếp tục nhìn Trương Khởi nữa mà nhanh chóng nhập bọn với đám thiếu niên.
Lúc này, ánh sáng hiện rõ trước mắt, bọn họ đã đi ra khỏi rừng cây.
Phía trước truyền tới những tiếng cười đùa vui vẻ. Khi nhìn thấy cảnh tượng kia, Trương Khởi liền nhẹ nhàng rút tay ra khỏi Trương Thập nhị lang.
Lúc này, lực chú ý của Trương thập nhị lang không còn đặt vào nàng. Nàng rút tay ra ông ấy cũng không phát hiện.
Lúc này, một thiếu nữ mỹ lệ trạc tuổi Trương Khởi hoạt bát chạy tới, khi nhìn thấy Tiêu Mạc, cả gương mặt chợt ửng đỏ lên. Sau khi thẹn thùng nhìn hắn, thiếu nữ kia mới nhún gối trước mặt Trương thập nhị lang gọi: "Phụ thân."
Trương thập nhị lang gật gật đầu rồi nói: "Là A Cẩm à? Giới thiệu với con, đây là . . . . ." Nói tới đây, ông mới phát hiện Trương Khởi đã không còn dựa vào mình nữa.
Quay lại nhìn Trương Khởi đang đứng sau mình hai bước, Trương thập nhị lang tiếp tục nói: "Đây là muội muội của con tên A Khởi. A Cẩm, con mau dẫn muội muội đi gặp mẫu thân đi."
Trương Cẩm ngẩng đầu lên, trên gương mặt tinh xảo, một đôi mắt vừa nhỏ vừa dài thoáng nhìn về phía Trương Khởi nhanh như chớp đã thu hồi lại. Khẽ chép miệng, Trương Cẩm có phần mất hứng nói: "Con biết rồi."
Nàng ta vẫy vẫy tay gọi: "A Lam, ngươi qua đây dẫn nó đi gặp mẫu thân ta." Thuận tay giải quyết xong chuyện này, nàng ta ngước cao khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt hàm chứa tình ý nhìn Tiêu Mạc rồi cắn môi, dịu dàng gọi: "Tiêu Lang, huynh cũng tới sao?"
Tiêu Mạc cười cười, còn chưa kịp đáp đã thấy Trương thập nhị lang trừng mắt nhìn Trương Cẩm nhưng không có ý trách mắng. Ông chỉ khẽ gật đầu với Trương Khởi rồi dịu dàng nói: "Con à, con đi theo đứa nô tỳ này, lát nữa phụ thân sẽ qua đó tìm con."
Trương Khởi khéo léo quỳ gối hành lễ nói: "Vâng". Vẻ mặt không có uất ức, giống như những người những việc ở đây đã quá quen thuộc với thân phận nàng. Thân phận nàng không có quyền ấm ức. Mà trên thực tế, nàng cũng không trông mong chuyện Trương thập nhị lang nói sẽ tới tìm nàng.
Là thân phận con thứ ở Trương phủ, chỉ sợ vừa mới quay lưng thì đã quên mất đứa con gái riêng này lại ở phía sau. Không người mai mối đã ra ngoài tằng tịu với nhau, dù ở triều đại nào cũng rất hèn hạ, rất mất thể diện. Cảm giác hèn hạ này ăn sâu bén rễ tới ngay cả cha mẹ ruột cũng khó tránh khỏi. Huống chi, bây giờ còn là thời kỳ rất coi trọng huyết thống, dòng chính và thứ thi*p được phân chia như trời nam đất bắc?
Nhưng việc làm ngày hôm nay của nàng vẫn có chút tác dụng nhất định. Có lẽ, sẽ có thời điểm nhắc tới mình, phụ thân sẽ nhớ, sẽ thương tiếc.
Lặng lẽ bước lui về phía sau, Trương Khởi dẫn A Lục đuổi theo người tên A Lam có diện mạo xinh đẹp và chiếc cằm hất cao tới trời đang xoay người rời đi.
Lúc nàng quay người đi, không hiểu sao nàng lại quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Mạc.
Tiêu Mạc này, trông khá là quen mắt. . . . . .
Lúc Trương Khởi nhìn về phía Tiêu Mạc thì Trương Cẩm cũng nhìn về phía này. Khi nhìn thấy ánh mắt của Trương Khởi, Trương Cẩm thôi cười, bĩu môi hừ lạnh: "Tiêu Lang, tiện nha đầu đó đang nhìn huynh kìa! Bị loại người như vậy thích, chắc trong lòng A Mạc buồn bực lắm đúng không?"
Tiêu Mạc ngẩn ra quay lại nhìn Trương Khởi. Đối diện với một Trương Khởi trầm tĩnh nhu thuận, dáng vẻ cúi đầu rũ mắt ấy khiến cho trong lòng hắn không tự chủ được mà nảy sinh muôn vạn thương tiếc. Kế tiếp, hắn cũng không thèm nhìn tới Trương Cẩm nữa mà sải bước đi về phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc