Trương Khởi dùng xong bữa ăn tối liền biết tối nay sẽ bình an vô sự.
Hôm sau, bọn họ dậy rất sớm. Nếu thuận lợi, hôm nay bọn họ có thể tiến vào Kiến Khang.
Xe ngựa tiếp tục lên đường, dưới sự dạy dỗ của bà Ôn, Trương Khởi biết được thêm hai chữ, đồng thời cũng đọc lại mấy chữ học hôm qua. Nghe nàng cao giọng đọc chữ, bà Ôn khẽ nói với hán tử trung niên: "Lão Phương, đứa bé A Khởi này rất thông tuệ. Đáng tiếc xuất thân lại không tốt." Nếu như nàng là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Trương phủ, chưa nói tới là con của vợ cả, chỉ cần là thứ xuất và dựa vào sự thông tuệ này cũng có tương lai, thật đáng tiếc.
Hán tử trung niên gật đầu. "Chịu thôi. Nếu nó thật sự thông tuệ, sau này đi theo vị quan quyền quý nào đó cũng có thể sống một cuộc sống tốt, cũng có thể có cơ hội thoát khỏi tình cảnh khó khăn này."
Hắn nói tới đây liền lên tiếng hỏi hán tử gầy gò: "Lão Trung, ngươi thấy thế nào?"
Suốt đoạn đường, lão Trung luôn bứt rứt không yên, lần nào bắt chuyện cũng thấy lão đang nhìn Đông nhìn Tây.
Hán tử gầy gò vội vàng quay lại nặn ra một nụ cười: "Đúng là như vậy."
Hắn vừa nói ra mấy chữ này liền nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới. Ngay sau đó là một tiếng quát lớn tục tằn. "Dừng lại! Tất cả dừng lại cho ta!"
Bốn người sửng sốt quay lại, còn không chờ bọn họ kêu lên sợ hãi đã có hai con ngựa tiếp sát hai bên, sau đó là một giọng khàn khàn quát lên: "Dừng xe ngựa lại, dừng xe ngựa lại!"
Nghe thấy tiếng quát này, bà Ôn hét dài: "Là thổ phỉ!" Trong giọng nói là sự đau thương, tuyệt vọng.
Vào giờ phút này, phía sau có truy binh, phía trước có cường địch, dựa vào bốn người có thể làm được gì? Không dám chọc giận những người này, lão Phương và lão Trung đồng thời ghìm dây cương dừng ngựa.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, hơn mười tên đạo tặc đã bao vây bốn phía. Đồng thời, ánh mắt bọn họ đều tập trung nhìn vào Trương Khởi đang ngồi trong xe!
Có một người giơ cao mũi thương cũ kỹ về phía xe ngựa, quát: "Vén rèm xe lên!"
Giờ phút này, đám người bà Ôn đã co thành một cụm run rẩy, mà Trương Khởi ngồi trong xe cũng đã trắng nhợt như tờ giấy.
Nàng xoắn chặt tay thầm than: Mấy kỵ sĩ phương Bắc cứu mình lúc trước đáng lẽ phải xuất hiện rồi chứ, liệu hắn có tới thật không?
Lúc này, tiếng vó ngựa bên ngoài đã đến rất gần, đồng thời còn có một giọng nam thô nói: "Để ta xem, rốt cuộc người ngồi trong xe ngựa là ai!" Nói tới đây, một bàn tay nổi đầy gân xanh tiến thẳng vào.
Đột nhiên, phía sau truyền tới một loạt tiếng vó ngựa.
Tiếng vó ngựa kia chỉ có một con nhưng mạnh mẽ có lực, thanh thúy âm vang đủ cho người nghe biết ngựa mới tới là loại thượng đẳng.
Đám đạo tặc đồng loạt quay đầu, còn Trương Khởi trong xe cũng bất chấp vén màn xe nhìn ra phía sau.
Trên con đường phía sau có một con tuấn mã cao lớn màu đỏ, toàn thân không có một sợi lông pha tạp, quả nhiên là thần tuấn.
Trên lưng có một thiếu niên cao gầy ngồi thẳng, thiếu niên này mặc một bộ cẩm y màu xanh nhạt, lưng đeo ngọc đái, mà bên cạnh ngọc đái có một thanh trường kiếm khảm đầy châu báu.
Dù đang giục ngựa tới đây, nhưng thiếu niên này vẫn thể hiện được phong thái đặc biệt hơn người. Hắn giống như người lớn lên trên lưng ngựa, giống như trời sinh tuấn mỹ hơn người, chỉ tùy tiện làm một động tác cũng khiến lòng người mê mẩn! Rõ ràng gió cát đang bay đầy trời, nhưng toàn thân hắn lại phiêu dật nhẹ nhàng như chẳng nhiễm lấy một hạt bụi.
Thiếu niên này đội mũ che mặt che khuất toàn bộ gương mặt hắn. Chỉ có những ngón tay ngọc thon dài đang nắm lấy dây cương mới nhận ra hắn không phải người bình thường.
Mải nghĩ trong tiếng vó ngựa, khoảng cách giữa thiếu niên kia và bọn họ càng lúc càng gần.
Chỉ sau một giây sững sờ, đám đạo tặc liền thu hồi tầm mắt, trong số đócòn có một kẻ nói: "Chỉ là một tên nhãi mặt trắng, chúng ta quan tâm đến hắn làm cái khỉ gì?"
Hắn nói không to.
Nhưng tiếng nói vừa dứt, kỵ sĩ kia lại ngẩng nhìn lên. Rõ ràng cách một lớp mạng che rất dày, nhưng mọi người đều rét run khi cảm nhận ánh mắt đang phóng điện của hắn!
Không ngờ thiếu niên kia chỉ cần liếc mắt đã chấn nhi*p mình, đám đọa tặc vừa thẹn vừa bực. Tên còn lại nhếch miệng mắng: "Đàn bà ở đâu ra . . . . ."
Năm chữ khó khăn lắm mới thốt ra!
Thiếu niên kia vung tay phải lên, năm ngón tay trống rỗng bắn ra! Trương Khởi chỉ vừa thấy động tác của hắn thì đã nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên. Nàng vội vàng quay đầu, suýt chút nữa cũng đến lượt nàng hét chói tai!
Chỉ thấy hai tên đạo tặc mới nói chuyện đang ôm mặt, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài kẽ tay hắn! E là trong thời điểm này, máu tươi đã nhuộm ướt đẫm cả mặt họ.
Hai tên đạo tặc kêu thảm, đau khổ rơi xuống lưng ngựa, lăng qua lộn lại trên mặt đất! Lúc này Trương Khởi mới thấy máu chảy ra từ hốc mắt của bọn họ, cũng không biết thiếu niên kia đã dùng thứ gì để bắn hỏng mắt của hai người họ!
Nhẹ nhàng vung tay bắn mù bốn con mắt ở khoảng cách tầm ba mươi bước! Rốt cuộc đây là loại bản lĩnh như thế nào?
Đám đạo tặc đều là những đám ô hợp tụ tập ở gần đây, họ đã bao giờ trải qua trận chiến chân chính như vậy. Sau khi giật mình sửng sốt, mồ hôi tám người còn lại chảy ròng ròng. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau rồi thét lên quay ngựa bỏ chạy, hoàn toàn không buồn để ý tới đồng bọn đang nằm trên đất!
Hai người kia vẫn còn lăn lộn, kêu gào thảm thiết mà đám đạo tặc kia đã biến mất không còn bóng dáng. Mà lúc này, kỵ sĩ trẻ tuổi kia cũng đã đi tới gần.
Trương Khởi vén hẳn rèm xe lên.
Người trước mắt này đã cứu nàng hai kiếp, nàng muốn nhìn rõ hắn.
Có lẽ do ánh mắt nàng quá chuyên chú, có lẽ do nét mặt của nàng quá nghiêm túc. Kỵ sĩ trẻ tuổi kia cũng nghiêm túc quan sát nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, quỷ thần xui khiến làm Trương Khởi bật thốt lên: "Ta biết ngươi là ai!"
Một câu đơn giản lại khiến người trẻ tuổi kia khẽ run lên.
Hắn hô to ghìm dây cương lại!
Hắn nhìn Trương Khởi hồi lâu rồi thúc vào bụng ngựa chạy như điên về phía Trương Khởi!
Chỉ là cự ly mười bước nhưng dáng vẻ giục ngựa của hắn như muốn lật tung cả xe ngựa, ba nô bộc hét chói tai, thầm nghĩ: Tính mạng của tiểu thư lúc này khó bảo toàn!
Tuấn mã điên cuồng chạy tới làm gió cát tung bay che khuất tấm mắt Trương Khởi.
Lúc Trương Khởi mở to đôi mắt trong veo như nước, không chớp mắt nhìn nhìn người đang lao tới. Lúc khoảng cách chỉ còn một tánh tay, thiếu niên kia đột ngột ghìm chặt dây cương!
Con ngựa kia đúng là thần tuấn, động tác có độ khó cao như vậy mà nói dừng lại là dừng, hai chân trước của nó đá lên không trung, chồm cong người xuống.
Cùng lúc đó, thiếu niên kia nhanh chóng nắm chặt lấy cằm Trương Khởi,thân hình tiến sát, kề môi bên tai nàng.
Hắn phả vào tai nàng hơi thở ấm áp và giọng nói trầm thấp: "Tiểu cô nương, ngươi chưa nghe câu họa từ miệng mà ra sao?"
Hắn khẽ nghiêng đầu, đối diện với một đôi mắt ngây dại.
Quả thật Trương Khởi đang ngây dại.
Vì hắn xông tới quá nhanh, gió đã thổi tung mũ che mặt cho nàng thấy được gương mặt hắn, ánh mắt hắn.
Đây là một gương mặt vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt hơi hếch lên hàm chứa tình ý, chế giếu và toan tính, ngoài ra còn có mấy phần xa cánh và lạnh lùng khó nói nên lời.
Chỉ một cái nhìn đã khiến nàng kinh ngạc như vậy!
Nhưng trong mắt Trương Khởi cũng chỉ có kinh ngạc, ánh mắt nàng vẫn duy trì vẻ trong trẻo, sáng ngời chứ hoàn toàn không có si mê.
Người trẻ tuổi ngẩn ra, hắn rất ít khi nhìn thấy ánh mắt này.
Sau đó, hắn nhếch môi cười rồi chậm rãi kéo cằm để Trương Khởi áp sát vào mặt mình. Da thịt chạm nhau, có thể nghe rõ tiếng hô hấp và tiếng hắn cúi đầu nói: "Tiểu cô nương tươi trẻ đầy mị hoặc, khi trưởng thành nhất định sẽ là một báu vật. Không lâu nữa ta sẽ tới Kiến Khang làm khách, đến lúc đó sẽ cho ngươi thị tẩm, được không?"
Bờ môi mỏng không biết vô tình hay hữu ý khẽ chạm vào mặt Trương Khởi, thiếu niên kia đẩy ra nàng rồi giục ngựa lui về phía sau.
Hắn liếc nhìn đám bà Ôn còn chưa hoàn hồn, dùng khí thế cao cao tạo thượng của quý tộc hỏi. "Chủ nhân của các ngươi là….?"
Vô thức, ba người bà Ôn cùng cung kính nói: "Nô tỳ là nô bộc của Trương thị Kiến Khang."
Người trẻ tuổi kiêu ngạo gật đầu hỏi: "Vậy cô ta tên gì?" Người hắn chỉ, đương nhiên chính là Trương Khởi.
Bà Ôn vội vàng trả lời: "Bẩm quý nhân, nàng là nữ nhi Trương thị, tên Khởi."
Người trẻ tuổi không nói thêm gì nữa, sau khi đưa mắt nhìn bọn họ liền giục ngựa rời đi.
Đưa mắt nhìn bóng hắn bóng đi xa, bà Ôn quay sang trách móc Trương Khởi: "Tiểu thư, ngươi, haiz!" Bà tức tới không thốt nên lời, trong lòng thầm nghĩ không biết lai lịch của người kia thế nào? Thôi thôi, mặc kệ thân phận người kia thế nào, trong lúc bọn họ đi đón người đã để xảy ra chuyện. Mấy người họ bàn bạc rồi thống nhất không nên nói lại chuyện này cho chủ nhân.
Lúc này, Trương Khởi vô cùng uất ức. Sau khi lục lọi trí nhớ, rốt cuộc nàng cũng nhớ lại được thân phận của hắn. Trong trí nhớ, người này luôn giữ mình trong sạch, khoan dung độ lượng rất được người đời kính trọng. Ngay cả thành Kiến Khang phú quý địch quốc cũng hết lời ca tụng khi nghe thấy hắn. Mấy tháng nữa, hắn sẽ tới Kiến Khang, vừa rồi mình cố ý vừa nói như vậy để làm quen hắn, chiếm được sự chú ý của hắn, nếu được hắn coi trọng hay bảo vệ, cuộc sống sau này của nàng sẽ trôi chảy hơn nhiều. Nhưng nào ngờ, nàng lại chọc giận tới hắn?
Lúc ba nô bộc châu đầu thương lượng thì Trương Khởi nhìn đạo tặc vẫn lăn lộn trên mặt đất và hai con ngựa, âm thầm đau lòng: hai con ngựa này, nếu bán đi cũng có thể được không ít tiền. Đáng tiếc, ta không thể mở miệng.
Ba nô bộc cũng nhìn thấy hai con ngựa này, nhưng mà bọn họ cũng không dám lấy đồ của đạo tắc, làm sao biết bọn chúng sẽ không vì vậy mà đuổi theo? Sau khi nói mấy câu, xe ngựa vội vàng chạy.
Bà Ôn ngồi ở bên cạnh Trương Khởi, hỏi "Tiểu cô, ân công nói gì với ngươi thế?" Lúc ấy hai người là mặt dán mặt nói nhỏ, người khác căn bản không có nghe rõ.
Trương Khởi nắm chặt hai tay vào nhau, nhỏ giọng nói ra: "Hắn trách ta nói xằng nói bậy."
Nói đến đây, bà Ôn không khỏi tức giận, bà hung dữ nói: "Tiểu cô, ngươi là từ nông thôn tới, không biết việc đời không hiểu lễ số, lần này ta không trách ngươi. Nhưng từ đây ngươi phải nhớ, muốn sống trong đại trạch, thì không được há mồm. Mới vừa rồi vị ân công kia, nếu hắn che mặt, nhất định là không thích người khác biết hắn là ai. Ngươi mạo hiểm mở miệng, gặp phải người lòng dạ ác độc, nói không chừng liền bị Gi*t diệt khẩu."
Nói tới chỗ này, nhớ tới hai đạo phỉ vẫn đau đến lăn lộn trên mặt đất, bà Ôn rùng mình một cái, trầm mặc.
Trương Khởi cúi đầu kính cẩn nghe theo nói dạ, lại thầm nghĩ: người nọ che mặt, là vì dáng vẻ của hắn quá mức tuấn mỹ, lại không nhịn được người khác nhìn hắn, liền quen thói che mặt mình. Về phần hắn ra tay đả thương người, là bởi vì hai đạo phỉ này, một người nói hắn mặt trắng nhỏ, một người nói mẹ nó. Hắn hận nhất người khác dùng bộ dáng của hắn để nói chuyện, tất nhiên ra tay không tha người.
Ngồi ở trong xe ngựa, bà Ôn lại nói thêm một số kỹ năng sinh tồn trong đại trạch cho Trương Khởi nghe.
Tới buổi chiều thì âm thanh thở phào nhẹ nhõm của nam nhân trung niên từ bên ngoài truyền đến, "Rốt cuộc đến!" Trương Khởi vội vàng vươn đầu, chỉ thấy phía trước xuất hiện một tòa thành trì cao lớn, sông đào bảo vệ bên ngoài thành trì nước chảy róc rách, hai bên cầu treo người đi đường như chảy, náo nhiệt cực kỳ.
Đến Kiến Khang rồi !
Rốt cuộc, lại một lần nữa tới Kiến Khang rồi.
Xe ngựa lái vào cửa thành, lại trở về nơi phờn hoa, ngựa xe như nước này, ba nô bộc đều thở phào nhẹ nhõm, cao giọng đàm luận. Ngay cả nam tử gầy gò luôn trầm mặc, lúc này cũng sáng sủa không ít.
Ngồi ở bên cạnh Trương Khởi, bà Ôn nhỏ giọng nói ra: "Tiểu cô, hôm nay vào thành. Chúng ta sẽ sắp xếp cho ngươi ở khách điếm trước, chờ trong phủ chuẩn bị xong, sẽ đón ngươi đi vào."
"Uh."
"Ở trong khách điếm không nên chạy loạn."
"Uh."
Ba nô bộc đưa Trương Khởi đến khách điếm thì sắc trời đã tối, mặt trời đã chìm vào chân trời. Đưa mắt nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, Trương Khởi khẽ thở dài một hơi.
Xuất thân của nàng, nhất định khiến con đường phía trước khó khăn, so với nhà ngoại, sống trong Trương trạch ở Kiến Khang, còn khá hơn chút. Vì vậy dọc theo đường đi, nàng chưa bao giờ từng nghĩ giãy giụa.
Trở lại trong phòng, Trương Khởi tinh tế hồi tưởng trí nhớ một lần. Trải qua chuyện đạo tặc, nàng không hoài nghi đối với trí nhớ của mình nữa.
Cả đêm đảo mắt đã trôi qua rồi.
Trời vừa sáng, một chiếc xe ngựa liền dừng ở bên ngoài khách sạn, bà Ôn mang theo hai tỳ nữ đi vào, sau khi nghênh đón Trương Khởi đã rửa mặt đổi mới hoàn toàn, bà Ôn cười nói: "Chúc mừng tiểu cô, theo lão nô về nhà thôi."
Nhà? Trương phủ làm sao coi như là nhà của nàng?
Trương Khởi xấu hổ cười một tiếng, cẩn thận đáp một tiếng dạ, đi theo bên người các nàng lên xe ngựa.
Xe ngựa chạy lên trước, đi hơn nửa canh giờ, liền đi vào một con đường tắt, sau đó xe ngựa dừng lại.
Bà Ôn đứng ở ngoài xe, cười nói: "Tiểu cô, chúng ta vào phủ thôi."
Trương Khởi đi xuống.
Xuất hiện tại trước mặt nàng, là một cái cửa nhỏ chỉ chứa một người ra vào. Đúng vậy, đường đường Trương phủ, làm sao để cho con gái riêng tầm thường như nàng quang minh chánh đại vào phủ đây? Dù là cái cửa hông mà người khác nhìn không khá, thì nàng cũng không có tư cách. Chỉ có loại cửa nhỏ cho tôi tớ ra vào này, mới có thể chứa nàng.
Trương Khởi tò mò nhìn bốn phía, làm ra một bộ dáng làng quê không biết việc đời, dưới sự hướng dẫn của bà Ôn, lửng thững bước vào Trương phủ.
Vừa vào cửa nhỏ chính là một dãy phòng gỗ thấp nhỏ, ra ra vào vào trong phòng gỗ, đều là một vài tôi tớ. Thấy Trương Khởi đi vào, họ liền tò mò quan sát.
Bà Ôn đi mau mấy bước, nói nhỏ mấy câu với một phụ nhân cỡ 24 - 25 tuổi xong, quay đầu lại dắt tay Trương Khởi, nhẹ lời nói: "Tiểu cô, đây là Lương tẩu tử, nàng chuẩn bị chỗ ở cho ngươi rồi, ngươi đi theo đi."
Nói tới chỗ này, bà Ôn nhìn Trương Khởi ngây thơ, cuối cùng trong bụng mềm nhũn, không nhịn được lại nói nho nhỏ: "Tiểu cô, ngươi an tâm sống ở chỗ này chờ phụ thân ngươi trở lại."
Chuyện này Trương Khởi hiểu, không phải là chánh thê của cha nàng, thật sự không nhìn trúng con gái riêng như mình, nên coi nàng như tôi tớ sai bảo sao? Kiếp trước nàng cũng là như thế này.
Lại nói, Trương Khởi kiếp trước, chính là người vô cùng thông minh, nếu không nàng cũng sẽ không xông qua nhiều đau khổ, làm tới thê tử chánh thất của người ta.
Lập tức, Trương Khởi dựa theo lễ nghi mà bà Ôn dạy, khom người thi lễ một cái, lên tiếng: "Vâng", nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, quyến luyến nhìn bà Ôn, rưng rưng nói: "Nhưng bà, A Khởi không nỡ xa người!" Ở trong phủ này, bà Ôn là một người lương thiện, tạo mối quan hệ với bà có lợi mà vô hại.
Bà Ôn đồng hành với nàng một tháng, cũng có tình cảm. Bà nhìn tiểu cô tử mỹ lệ trước mắt, đưa tay vuốt tóc của nàng, nhỏ giọng nói ra: "Đi đi đi đi."
Bà Ôn vừa đi, Trương Khởi liền sụp mi thuận mắt mà đi đến bên cạnh Lương tẩu tử. Lương tẩu tử quan sát nàng từ trên xuống dưới thêm vài lần, trong bụng đã nắm chắc. Xoay người, dẫn Trương Khởi tiến vào trong căn phòng gỗ thứ ba bên trái, Lương tẩu tử vừa đi vừa nói: "Ngươi tên là A Khởi? A Khởi nè, thân phận của ngươi vẫn khác bọn người hầu. Về sau buổi sáng ngươi quét dọn trong viện một chút, buổi chiều phải đến học đường học ít chữ. Sau bữa cơm chiều thì giúp đỡ phòng bếp."
Trương Khởi sụp mi thuận mắt lên tiếng: "Vâng"
Thấy nàng nhã nhặn lịch sự, Lương tẩu tử hài lòng gật đầu một cái, nói: "Rất tốt." Lại phân phó hai tiểu tỳ nữ giúp Trương Khởi lấy ra chăn nệm đồ dùng, rồi Lương tẩu tử nói: "Tiểu cô tử, tẩu tử có một câu ngươi phải để ở trong lòng."
Trương Khởi liền vội vàng khom người nghe dạy.
Lương tẩu tử cười nói: "Ngươi có dáng vẻ đẹp, điểm này khác với những người làng quê thô lỗ, nói không chừng về sau, còn phải dựa vào nó có được cuộc sống tốt." Nàng ý vị sâu xa cười một tiếng.
Trương Khởi tất nhiên hiểu ý của nàng. Mới vừa rồi nàng an bài, đều là vài việc nhẹ nhõm, nếu như không muốn nói là nàng chú ý đến thân phận chủ tử của bản thân, còn không bằng nói, nàng là muốn nuôi mình, thừa dịp lúc đang lớn, nuôi thành như hoa như ngọc. Tương lai phía trên có cần, nàng cũng có thể được khen.