Hoàng Mặc Dương không chịu thua Garrick, lên mặt bật lại ông ta:
"Nếu tôi ૮ɦếƭ thì ông cũng phải ૮ɦếƭ, ngài Garrick chẳng phải ông không còn chỗ dựa rồi sao?"
"Hoàng Mặc Dương, cậu nghĩ Garrick này dễ chịu thua vậy à"
"Ông không dễ thua thì tôi cũng vậy, cứ chờ đó để xem ai mới thua cuộc trước"
Nói xong Hoàng Mặc Dương xoay gót rời đi. Bộ dạng ngạo nghễ của hắn quả thật rất chướng mắt. Garrick đứng nhìn theo còn không quên nhổ nước bọt khinh bỉ:
"Ta khinh…"
…
"Thả tôi ra, các người mau thả tôi ra"
Tiếng đập cửa và tiếng hét lớn của James vang lên trong một căn nhà hoang. Một tên đàn em đứng bên ngoài nhỏ nhẹ nói vọng vào:
"Thiếu gia, chúng tôi không thể thả cậu ra được"
"Mau đưa ba tôi tới đây, tôi muốn gặp ông ấy"
Chưa kịp đợi tên kia trả lời Devil đã xuất hiện.
"Lão…lão đại"
Devil phất tay ra lệnh tên kia lui xuống rồi sai người mở khóa cửa. Cửa mở, James tưởng mình đã được thả nhưng nào ngờ lại không thoát được.
"Ba"
"Con muốn gặp ba sao? Ở yên trong này là điều tốt nhất cho tính mạng hiện tại của con, còn muốn chạy nhảy đi đâu nữa"
James đột nhiên quỳ xuống đất bám lấy quần của Devil cầu xin:
"Ba à, ba từ bỏ giấc mộng chiếm được kho νũ кнí hạt nhân đi. Nếu ba còn muốn tiếp tục chắc chắn sẽ rất nguy hiểm"
"Thằng bé ngốc này, trong tay ba đã có chìa khóa khởi động vì vậy chiếm được kho đó là rất dễ dàng"
"Nhưng bọn họ đã tăng cường mai phục bảo vệ chỉ chờ ba tới sẽ ra tay"
"Đừng lo. Con cứ ở yên đây là được, đợi ba toàn thắng trở về ba nhất định sẽ đón con"
Devil xoay người rời đi, không hiểu tại sao James lại có cảm giác như lần cuối gặp ba mình vậy. Cảm giác nôn nao, sợ hãi khó tả…
Cạch!
Cánh cửa lại đóng lại và được khóa chặt ở bên ngoài. James đứng lên ngồi phịch xuống ghế thở dài:
"Mình thật sự muốn biết bây giờ Giản Đan thế nào rồi" …
Vài ngày sau ở bệnh viện,
Giản Võ đang được điều trị trong bệnh viện sau khi được Giản Phong cứu khỏi căn cứ của BlackWolf. Từ khi ba cô mất tình trạng sức khỏe của Giản Võ cũng ngày càng tồi tệ. Giản Đan ngồi cạnh giường bệnh của ba những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống vô tình để Giản Phong nhìn thấy. Giản Phong tới bên cạnh vỗ vai em gái:
"Ba sẽ không sao đâu, ông ấy rất kiên cường sẽ nhanh tỉnh lại thôi"
"Em sợ…sợ ba sẽ ra đi…giống như bác Tô"
Giản Phong ôm lấy em gái, cảm nhận được hơi ấm dễ chịu của anh trai Giản Đan òa lên khóc.
"Đã lâu vậy rồi nhưng ba vẫn chưa tỉnh, có khi nào…ba sẽ không dậy nữa không anh? Em không muốn mất ba, không muốn…"
"Anh nói rồi, sẽ không sao cả…"
Đúng lúc đó anh và cô xuất hiện cầm theo ít hoa quả tới bệnh viện. Nhìn thấy hai người họ đứng ngoài cửa Giản Phong liền gọi vào:
"Hai người vào trong đi"
Cô và anh bước vào, đưa túi hoa quả cho Giản Đan cô nhìn xuống người đang nằm trên giường bệnh không khỏi xót xa:
"Bác ấy vẫn cứ nằm như thế sao?"
"Ừm…"
Anh đột nhiên lên tiếng:
"Nếu hai người không thấy phiền tôi có thể mời một vị bác sĩ từ Anh về đây để chăm sóc đặc biệt cho ba của hai người"
"Phải đấy Giản Phong, hay là anh đồng ý đi…" - cô tiếp lời.
Trước đây Giản Phong và anh luôn có cái nhìn không tốt về nhau cho nên trước đề nghị này của anh Giản Phong liền lập tức từ chối:
"Không cần đâu, không cần phải làm phiền đến cảnh sát Lục"
Nói rồi Giản Phong ra ngoài trước sự ngơ ngác của hai người con gái trong phòng. Biết ý anh nói với cô sẽ ra ngoài thuyết phục Giản Phong.
"Nếu anh ngại vì tôi có thể coi đây là sự giúp đỡ của Dịch Nhi, vì tôi hay cô ấy cũng là một mà thôi"
"Quan hệ của hai người vẫn tốt nhỉ?"
"Đúng là như vậy. Tôi nghĩ anh nên đồng ý chuyện mời bác sĩ vì cho dù giữa tôi và anh có chuyện gì thì cũng không liên quan đến bệnh tình của ba anh"
Giản Phong nghĩ lại thì thấy lời anh nói đúng thật. Bây giờ tính mạng của ba mình là quan trọng nhất. Giản Phong đồng ý với đề nghị của anh nhưng với điều kiện bản thân sẽ tự trả tiền cho vị bác sĩ đó.
[…]
Tối hôm đó ở biệt thự Lục Gia,
Nhìn thấy cô đứng thẫn thờ trước cửa sổ anh liền lao đến ôm chầm lấy cô từ phía sau.
"Em vẫn còn thấy chưa khỏe sao?"
"Không, em chỉ là đang nghĩ đến cái giá mà Ngô Tuyết Lan sẽ phải trả là gì thôi"
"Em yên tâm, cô ta sẽ phải trả giá bằng vài năm ngồi trong tù như vậy nếu cô ta là người hiểu chuyện sẽ phần nào biết được lỗi lầm của mình để sửa chữa và hối lỗi"
Cô đột nhiên quay người lại khoác hai tay lên cổ anh, đôi mắt long lanh đầy sức hút nhìn anh như quyến rũ:
"Em rất hận cô ta, nếu cô ta không động tới ba và con em thì em cũng không hận cô ta đến vậy"
Anh vòng tay qua eo cô mỉm cười:
"Hay là...chúng ta lại tiếp tục có con nhé"
"Sao?" - cô đỏ mặt.
"Cũng lâu rồi anh chưa gần gũi em, bắt anh nhịn như vậy là đủ rồi đó Tô Dịch Nhi... Anh cũng là con người, cũng có giới hạn chịu đựng"
Bầu không khí buổi tối bỗng trở nên lãng mạn hơn khi hai người trao nhau nụ hôn nồng nhiệt. Cô ôm chặt lấy anh, nhướn người theo chuyển động của anh. Hai người cứ kịch liệt thế này khiến cho người khác nhìn vào cảm thấy cũng đỏ mặt.
Hôn xong anh liền nhấc bổng cô lên trên tay vội vàng mở cửa phòng ném mạnh cô xuống dưới giường. Nhanh chóng anh lại lao đến hôn cô, lần này cả hai người vừa hôn vừa giúp nhau cởi đồ.
"Tô Dịch Nhi, anh muốn em"
"Ưm..."
Tay anh bắt đầu không kiểm soát được mà lột sạch đồ trên người của cô xuống. Kéo hai chân cô quặp vào hai bên hông anh bắt đầu làm việc chính của mình. Những lần trước anh chưa từng làm mạnh như lần này khiến cô phải bám chặt dưới ga giường thậm chí còn rướn người lên vì đau. Anh đưa tay qua khắp cơ thể của cô dừng lại ở иgự¢ khẽ mân mê trong cơn thỏa mãn. Cô đỏ mặt còn khẽ rên lên đầy khoái cảm khiến anh càng thích thú.
"Bảo bối trông em thật tuyệt"
"Đồ đáng ghét anh không thể nhẹ hơn chút sao?"
Anh đặt những nụ hôn mê dại lên người của cô. Nụ hôn đi đến đâu đều để lại một dấu đỏ mờ mờ.
Chưa bao giờ cô thấy yêu anh nhiều như lúc này và anh cũng vậy…